Hôm sau, Tiển Xuân Lai xướng ca một hồi ở Thuần Viên.
Khoảng thời gian này, Lục đại thiếu gia có vẻ rất yêu mến gã, nói cười vui vẻ, thưởng tiền lễ vật không ngớt, lúc gã về còn không ngừng mời gã ở lại. Cậu Tiển của Phú Xuân Sơn Cư dùng mắt thường cũng có thể thấy lại khôi phục tiếng tăm như ngày nào, nhóm người mê xem hát lại nối đuôi nhau mà đến, nhất thời, Phú Xuân Sơn Cư lần nữa trở thành nơi náo nhiệt nhất thành Bình Châu, khiến cho lão chủ béo cười tít cả mắt suốt ngày.
Hết thời hạn hai ngày, Vu Duy Hồng tới.
Hiện giờ Thẩm Lệnh Nghi đã không cho gã sắc mặt tốt gì, hận không thể đốt hết sô pha mà gã ngồi những lúc tới Thẩm trạch, nhưng e ngại Tiểu A còn ở trên tay gã, miễn cưỡng bày ra chút ý cười, có hỏi có đáp.
Thẩm Phức sau khi từ Thuần Viên trở về, ăn no ngủ kĩ, chuẩn bị tốt để ứng phó với Vu Duy Hồng.
Cậu nói nội dung điện báo cùng tên người gửi cho Vu Duy Hồng biết, đồng thời, còn dụng tâm chú ý biểu tình Vu Duy Hồng. Nghe xong tin tức Thẩm Phức, Vu Duy Hồng chỉ gật đầu, cũng không kinh ngạc. Thẩm Phức trong lòng hiểu rõ, xem ra Tiển Xuân Lai này tám chín phần mười chính là cái đinh khác mà Vu Duy Hồng gài ở đây, cho nên tin tức này đã sớm đến tay Vu Duy Hồng.
Có bao nhiêu gián điệp, Thẩm Phức cũng không biết, Vu Duy Hồng cũng không nói nhiều, đứng dậy đội mũ chuẩn bị rời đi.
Thẩm Lệnh Nghi gọi gã lại: "Từ từ —— chúng tôi đã cho anh thấy thành ý rồi, vậy thành ý của anh đâu?"
Vu Duy Hồng xoay người lại, nhìn chị em hai người, bày ra dáng vẻ đang nghe.
"Tôi muốn gặp Tiểu A," Thẩm Lệnh Nghi quả quyết mà nói, "Không chắc chắn Tiểu A an toàn, chúng ta không thể tiếp tục hợp tác."
Nghe được Thẩm Lệnh Nghi nói quan hệ giữa bọn họ bây giờ là "Hợp tác", Vu Duy Hồng cười cười, dường như đang cười nhạo nàng quá ngây thơ không rõ tình huống. Nhưng yêu cầu này đối với gã cũng không khó, chị em Thẩm gia vẫn rất quan trọng, không thể tin tưởng tin tức tới từ một phía được.
"Có thể, vậy gặp một lần đi." Vu Duy Hồng nói.
Có thể gặp mặt liền yên tâm, trong lòng hai chị em kiên định thêm không ít. Vu Duy Hồng đi rồi, hai người thở hắt ra một hơi, Thẩm Phức đã nói việc mình hợp tác với Lục Ký Minh cho Thẩm Lệnh Nghi. Thẩm Lệnh Nghi rõ ràng là không tán đồng, trong mắt nàng, Lục Ký Minh cùng Vu Duy Hồng cũng không khác nhau cho lắm, trước có sói sau có hổ, vì tránh sói mà bảo hổ lột da, này rõ ràng không phải là lựa chọn sáng suốt.
Nhưng chị em ba người đã ăn ý nhiều năm, hoàn toàn tín nhiệm lẫn nhau, nếu Thẩm Phức quyết định làm như vậy, Thẩm Lệnh Nghi liền toàn lực phối hợp, đồng tâm hiệp lực rõ ràng là hơn mạnh ai nấy làm.
Thời tiết dần dần vào thu, trời cao mây nhạt, bầy nhạn ngoài thành tranh thủ nghỉ chân rồi lại nhao nhao bay về phía nam. Thu đến nhuộm vàng cả tán ngô đồng trong thành, ngẫu nhiên sẽ có đợt mưa thu tới, gió thu mang theo một nỗi buồn man mác cuốn những phiến lá úa vàng lên không trung, lá vàng uốn lượn theo gió tựa như cánh bướm, sau đó rơi xuống đất, bị nước mưa dính vào trên mặt đất.
Nhưng bên trong thành Bình Châu lại không hiu quạnh như vậy, nguyên nhân thì không có cụ thể, chủ yếu là do chuyện mới mẻ quá nhiều.
Gần đây không biết nơi nào lòi ra một đám giả thần giả quỷ đi bịp người, lập ra một cái hội gọi là "Hội đồng minh tôn giáo Thế giới", lần đầu tiên mở họp liền bốc phét ra tiên đoán, nói là bắt đầu từ trung thu, thế giới sẽ chìm trong bóng đêm năm ngày, đề xuất dân chúng nên tích trữ đồ ăn.
Có người khịt mũi coi thường, cũng có người tin, nhất thời mấy cửa hàng ngũ cốc, dầu ăn, lương thực chật như nêm, tâm lý nghe theo đám đông quấy phá, càng ngày càng nhiều người trữ đồ ăn. Bởi vì đã gần đến trung thu, cho nên cũng cần tích cả bánh trung thu, thành ra mấy nơi bán bánh trung thu đều bán hết sạch. Chính quyền kêu gọi mọi người không nên tin vào mấy lời bịp kia, nhưng dân chúng thà rằng tin là có, vẫn vô cùng náo nhiệt mua sắm.
Trừ cái này ra, hội nghị tuyển cử gay cấn cũng đang tới gần.
Thủ tướng Nội Các tiền nhiệm Thái Tranh là ứng cử viên hàng đầu cho việc tái đắc cử, ngoài ra cũng có một ứng cử viên nặng ký khác, tên là Khương Hoằng. Hai người bày tỏ quan điểm chính trị của mình thông qua nhiều kênh khác nhau, coi đây như một cuộc cạnh tranh để giành lấy cử tri, phàm là xem quảng cáo hay báo chí, đều có thể nhìn thấy hai người bọn họ.
Địa phương ở Bình Châu cũng náo nhiệt không kém, nghe nói Lục đại thiếu bao một con thuyền hoa, muốn đi du thuyền thưởng trăng trong đêm trung thu trên hồ Vọng Nguyệt. Nghe đồn thuyền hoa kia lớn lắm, bốn mặt trong ngoài đều được thợ gia công tinh tế, xưởng tạo thuyền chính là chỗ trước đây tạo thuyền rồng hoàng đế.
Trời vừa sập tối, thuyền hoa dừng ở bến tàu Vọng Nguyệt, phàm là khách nhân có tên trong danh sách đều được mời lần lượt lên thuyền. Thuyền hoa kia đích xác lớn mà tinh xảo, ngay cả lan can bằng đồng cũng được treo đầy đèn, rực rỡ lung linh, hình ảnh phản chiếu dưới nước càng lóa mắt hơn.
Thấy khách đã đông đủ, phục vụ đứng đón ở bến tàu đang định thu hồi thảm đỏ tiếp khách, nhổ neo lái thuyền. Chính lúc này, lại có một vị khách khoan thai tới muộn. Vị khách này không cầm theo thiệp mời, động tác nhàn nhã lại có phần ngông nghênh muốn lên thuyền. Người phục vụ đứng trước ngăn cậu lại, ân cần nói: "Tiên sinh, làm phiền xuất thiệp mời."
Thẩm Phức làm bộ làm tịch mà sờ sờ túi âu phục, giả bộ kinh ngạc: "Ai nha, quên mang theo."
Không có thiệp mời đương nhiên là không thể lên thuyền, mắt thấy thuyền sắp đi, phục vụ lâm vào thế khó xử. Gương mặt của Thẩm Phức bọn họ đều nhận thức, theo lý mà nói, Lục đại thiếu gia làm yến hội, Thẩm Phức đương nhiên phải là khách quý, nhưng cậu xác thật không có thiệp mời. Để lên thuyền cũng không xong, mà bỏ cậu lại cũng không phải.
Đang lúc bế tắc, có người từ trên thuyền đi xuống, là Dương Linh. Y cũng không nói cái, chỉ xua tay với nhóm phục vụ, bọn họ biết ý, không ngăn cản nữa. Thẩm Phức kéo kéo vạt áo, cười cười với bọn họ rồi đi lên thuyền.
Nhóm phục vụ cuốn thảm đỏ lên, người lái thuyền cao giọng hô: "Nhổ neo! Lái thuyền ——"
Thuyền đi trên hồ Vọng Nguyệt phẳng lặng như gương, một chút xóc nảy cũng không có, tạp âm cũng không luôn. Thẩm Phức một đường đi nhìn thuyền hoa trang hoàng hoa lệ này một vòng.
Cậu hôm nay mặc âu phục trắng ngà, cũng là đồ second-hand thôi, không tính cũ. Tóc cũng chỉ vuốt sáp chải qua loa, trông không quá cứng nhắc. Không mang trang sức gì, trước ngực là cài áo từ hồng ngọc tạo hình hoa hồng, điểm xuyết màu hồng trên nền âu phục trắng, lại thêm nốt rười son ở mí mắt cậu, làm cho trắng hồng càng thêm nổi bật.
Không nhận được thiệp mời, Thẩm Phức ngay từ đầu không để bụng, đêm trung thu là đêm đoàn viên, ở nhà cùng chị ăn bữa cơm đoàn viên chẳng phải vừa vặn hay sao? Thêm nữa, Tiểu A còn chưa bình an trở về. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, cậu hiện tại cùng Lục Ký Minh hợp tác diễn trò, bày trò mới lại không gọi cậu, nào có đạo lý như vậy?
Nghĩ như vậy, Thẩm Phức vẫn chỉnh trang một phen rồi ra ngoài.
Thuyền hoa này lớn thật sự, hai tầng trên dưới, tầng trên ngắm trăng, tầng dưới mở tiệc. Thẩm Phức thong thả ung dung tới muộn, cậu không được mời nên đương nhiên không có vị trí, người khác đều đã ngồi vào vị trí, cậu tới muộn nhất, đứng ở cạnh cửa, dường như ánh đèn đều tập trung vào chỗ cậu, đặc biết dễ thấy.
Lục Ký Minh ngồi ở vị trí đầu, sát bên cửa sổ, đang thì thầm gì đó với Tiển Xuân Lai ngồi bên cạnh.
Mỗi người đều thích xem cảnh tình cũ tranh chấp với tình mới như vậy, mắt đi mày lại, đáy lòng đều nói, hôm nay xem như tới đáng giá, cái này còn đáng xem hơn cả ngắm trăng ấy.
Cứ để cậu như vậy cũng không phải là cách hay, phục vụ vội vàng chạy tới kê thêm một chiếc ghế ở cuối. Thẩm Phức vừa ngồi xuống đã cùng vị phú thái thái phong thái ung dung bên cạnh nói chuyện đến là vui vẻ, phú thái thái bị cậu chọc đến cười run cả người. Phú thái thái nhấp một ngụm champagne lạnh, trên mặt còn có ý cười, vỗ vỗ ngực cho thuận khí, thân mật mà nói: "Trời ạ, cậu tốt như vậy, sao vị kia lại bỏ qua chứ."
Thẩm Phức rũ mắt, thở dài, buồn bã nói: "Tôi cũng không hiểu được......"
Cậu lơ đãng mà giương mắt nhìn lên, cách vài bàn, cùng ánh mắt Lục Ký Minh vừa chạm vào liền tách ra. Cậu cười nói: "Tỷ tỷ, nơi này bực mình thật sự, tôi đi ra ngoài boong tàu hít thở không khí."
Phú thái thái được cậu gọi "Tỷ tỷ" khiến toàn thân thoải mái, trìu mến mà vỗ vỗ hắn: "Mau đi đi, giải sầu."
Thẩm Phức lắc mình đi ra ngoài, boong tàu trống trải mát mẻ. Cậu nhìn khắp nơi, thấy bốn bề vắng lặng, bèn đi dọc theo khoang thuyền, cách cửa sổ có thể nghe được hoan thanh tiếu ngữ bên trong, ăn uống linh đình. Cậu vòng đến đuôi thuyền, dựa lan can hóng gió, ánh trăng còn không thấy bóng dáng, đều bị mấy đám mây lớn che khuất cả rồi.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Phức nghe được tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn lại, đúng là Lục Ký Minh.
"Sao lại tới đây?" Lục Ký Minh hỏi.
Giọng điệu hắn bình thường, Thẩm Phức nghe mà ngứa cả tai, không mặn không nhạt mà đáp một câu: "Tôi không thể tới sao?"
"Nếu không thể tới, làm sao tôi lại bảo Dương Linh thả em vào được." Lục Ký Minh dựa lưng vào lan can thuyền nói một lèo, "Hôm nay cũng không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua là làm màu thế thôi, để mọi người đều nhìn chằm chằm Tiển Xuân Lai, về sau thông qua gã mà truyền đi chút tin tức giả cũng có vẻ hợp lý hơn."
Lục Ký Minh ôn tồn giải thích cặn kẽ mọi chuyện, lý do cũng dễ hiểu. Trước kia hắn lấy Thẩm Phức làm bia ngắm, đương nhiên lúc nào cũng muốn lôi cậu ra trước mặt quần chúng. Hiện tại hắn muốn đổi bia ngắm khác, trừ cái này ra, hắn còn muốn mượn cái miệng của Tiển Xuân Lai, đưa tin tức giả lừa người đứng sau gã, nếu không có vẻ thân cận chút thì không hợp lý.
Tiển Xuân Lai ngoài sáng, Thẩm Phức trong tối, đây quả thực là sắp xếp tuyệt hảo.
Thẩm Phức còn muốn nói cái gì đó, nghiêng đầu lại thấy Lục Ký Minh cười như không cười, tự nhiên bực cả mình, "hừ" một tiếng, lầu bầu nói: "Làm như tôi muốn tới lắm ấy......"
"Em không tới cũng không quan trọng," Lục Ký Minh xoay người sang chỗ khác, cùng cậu vai dựa gần vai, đặt tay lên tay cậu, nói, "Dù sao thì tàn tiệc tôi cũng sẽ lén tới gặp em thôi."
Thẩm Phức cúi đầu nhìn những con sóng trắng xóa phía đuôi tàu, khóe mắt thấy hai bàn tay chạm vào nhau, giật giật ngón út, lại làm bộ như không thấy, nhìn về phía bầu trời, trăng trốn sau mây, chỉ lộ một mảnh nhỏ.
"Tìm tôi làm chi?"
"Hôm nay là sinh nhật của tôi." Lục Ký Minh cười tủm tỉm mà nói.
Thẩm Phức chớp chớp mắt, ngây ngẩn cả người. Sinh nhật của Lục đại thiếu gia, lẽ ra toàn thành Bình Châu phải tụ tập một chỗ chúc mừng hắn chứ, sao lại không thấy ai nói gì.
"Tôi chỉ nói với em thôi, bọn họ không biết đâu."
Nói rồi, Lục Ký Minh quay đầu về phía Thẩm Phức, Thẩm Phức bị khuôn mặt đột nhiên tới gần của hắn làm cho giật mình, vội lùi ra sau, Lục Ký Minh cũng dừng lại, mặt hai người cách rất gần. Thẩm Phức cúi đầu nhìn, lông mi run run, dường như nốt ruồi trên mí mắt cũng run theo.
Đúng lúc này, có người gõ vào lan can, Lục Ký Minh quay đầu lại, thấy là Dương Linh đang đứng trông chừng, quay lưng về phía họ, đánh động ý bảo có người tới.
Thẩm Phức nhấc mí mắt liếc hắn một cái, muốn nói lại thôi, vèo một cái lượn đi phía khác.
Trên bàn tiệc, mọi người đều đang thảo luận tin tức gần đây, nào là tình hình tuyển cử, nào là "mấy ngày đen tối" mà hội tôn giáo đồng minh nói, Thẩm Phức mặt ngoài cười phụ họa, lại thất thần, không biết suy nghĩ cái gì.
Có người tự xưng là Tây hóa, tư tưởng tiến bộ, khịt mũi coi thường lời tiên tri vô căn cứ này: "Đêm cái gì, chỉ là lời của mấy phụ nhân vô tri mà thôi."
Bên cạnh có người không chịu được giọng điệu tự đắc của gã, nghẹn một câu: "Nghe nói người nhà ông cũng đi chọn mua đồ ăn cho một tuần rồi cơ mà!"
Mắt thấy sắp cãi nhau ầm ĩ hết cả lên, có người cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ quả quýt, khuyên giải nói: "Cái hội đồng minh kia nói là 8 giờ tối mà, lúc ấy nhìn lên xem trăng còn sáng hay không là biết mà? Có cái gì mà phải cãi nhau."
Lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả thì Lục Ký Minh vừa lúc cùng Tiển Xuân Lai cầm tay tiến vào, chỗ ngồi của Thẩm Phức dựa gần cửa, vừa ngẩng đầu liền thấy.
Đột nhiên, tất cả đèn trên tàu đều vụt tắt, khoang tàu đột ngột chìm vào bóng tối, từ sáng chuyển sang tối, mắt nhất thời không nhìn rõ, có người hét lên "Tối thật rồi".
Thẩm Phức híp híp mắt, muốn nhìn rõ trong bóng đêm. Bỗng nhiên có người đến gần, phản ứng đầu tiên của Thẩm Phức là giơ tay chặn lại, nhưng khi ngửi thấy mùi nước hoa Cologne trên người của người đó, câu lại do dự mà buông tay xuống.
Bỗng nhiên xung quanh tối om, trong chớp nhoáng, giữa đám đông, Lục Ký Minh tới gần Thẩm Phức, cọ cọ môi cậu một chút, bù lại nụ hôn chưa kịp thực hiện ở đuôi thuyền vừa nãy. Thẩm Phức nghe hắn nói bên tai: "Sau khi rời về nhà đợi tôi."
"Mọi người không cần kinh hoảng," Lục Ký Minh cao giọng nói, "Đèn là tôi chủ ý tắt đi, trăng tròn lộ ra rồi, sáng đèn ngắm trăng không khỏi giọng khách át giọng chủ, mọi người có thể lên tầng trên ngắm trăng."
Một ngọn đèn nhỏ dẫn đường được thắp sáng bên cửa, mọi người sôi nổi cảm thán sợ bóng sợ gió một hồi, thậm chí có người còn cười nhạo những người hoảng loạn.
Mọi người nối đuôi nhau đi ra, Thẩm Phức theo sau lên tầng hai. Tầng hai không có mái che, có thể phóng tầm mắt ra hồ. Trăng trên trời, lại thêm hình ảnh phản chiếu dưới mặt hồ, tuy hai mà là một, ánh sáng nhu hòa phủ khắp nơi.
Vầng trăng vừa ló trên trời, bên dưới ngửa mặt muôn người ngắm trông. Cũng chỉ có Thẩm Phức, không ngắm ánh trăng, ngược lại lướt qua lưng mọi người, nhìn về phía Lục Ký Minh.
Cậu vừa nghĩ tới câu "mặt trăng đã sáng trong rồi" mà hắn từng kể cho cậu khi nói về nguồn gốc tên hắn, như thế nào ngay cả sinh nhật cũng vào trung thu. Một bên lại nghĩ, vừa rồi tuy nói tắt đèn, nhưng Tiển Xuân Lai còn đứng ngay bên cạnh, yến tiệc đầy người, làm sao Lục Ký Minh có thể ngông cuồng như vậy, gan như vậy, dọa cậu sợ tới mức tim đập liên hồi, đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.
Danh Sách Chương: