• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, Lục Ký Minh gập sách lại, đặt ở một bên, nói: "Ăn xong rồi nói."

Thẩm Phức không dao động, ngữ khí tuy hòa hoãn, nhưng ý tứ lại chưa từng thoái nhượng. Cậu nói: "Trước tiên nói chuyện đã."

Lục Ký Minh giương mắt nhìn cậu, hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau. Thẩm Phức không có nửa phần thoái nhượng, cậu phát hiện, Lục Ký Minh người này chính là đồ đê tiện, càng nghe theo hắn, hắn liền càng là xem nhẹ mình, chọc ghẹo mình, không coi mình ra gì.

Tựa như tối hôm qua, lúc Lục Ký Minh cầm súng dí vào trán cậu, nếu cậu xin tha, Lục Ký Minh ngược lại sẽ không làm như ý nguyện của cậu đâu.

Quả nhiên, Lục Ký Minh dời ánh mắt đi, thản nhiên mà nói: "Nói đi. Em muốn nói chuyện gì?"

Thẩm Phức nói thẳng luôn: "Tôi không phải thiếu gia của hiệu lụa Hồng Phúc ở Dự Bắc, cũng không phải họ ' Thẩm', tôi cùng tỷ tỷ tới Bình Châu là vì tránh né chiến loạn, thuận tiện lừa lấy chút tiền mà thôi. Không có ai sai khiến chúng tôi hết, chúng tôi cũng không có mục đích gì khác, đại thiếu tra thử liền biết."

Lục Ký Minh "ừm" một tiếng, không kinh ngạc cũng không tức giận, thậm chí còn không ngẩng đầu, chỉ nhấc đũa gắp thịt thỏ, thong thả ung dung. Cũng không biết là hắn sớm đã biết hay là căn bản không thèm để ý, Thẩm Phức cẩn thận lưu ý vẻ mặt của hắn, ý đồ từ trên mặt hắn tìm ra một chút manh mối.

Cậu nói tiếp: "Đại thiếu có chỗ dùng đến tôi, chỉ cần tôi có thể làm, tôi đều có thể hỗ trợ. Tôi chỉ có yêu cầu duy nhất, chính là không được làm hại tới người nhà tôi."

Ngoài dự đoán, Lục Ký Minh sảng khoái mà đáp ứng: "Được."

Thẩm Phức bị hắn làm cho trở tay không kịp, ngẩn người, nói: "Tôi là nói......"

Lục Ký Minh dùng chiếc đũa chỉ chỉ thỏ xông khói đang tỏa khói nghi ngút, nói: "Mau ăn đi."

Tim Thẩm Phức "thình thịch" mà nhảy lên, miếng thịt thỏ thơm mềm ăn vào trong miệng cũng trở nên vô vị. Nói thêm gì nữa cũng chẳng có ý nghĩa, quan hệ quyền lực giữa bọn họ vốn dĩ không bình đẳng, bàn điều kiện cũng quá không thực tế. Cậu chỉ có thể tận lực bày ra thành ý, để Lục Ký Minh thả lỏng cảnh giác một chút, như vậy bọn họ mới có thể tùy thời mà thoát thân được.

Một bữa cơm ăn đến là khô khan.

Thẩm Phức trở lại trong phòng ngủ, thời điểm ngồi xuống thả lỏng thân thể, mới phát hiện lòng bàn chân đau dữ dội. Tối hôm qua sau khi bị thương, cậu làm gì có tâm tư mà xử lý miệng vết thương cho cẩn thận, vội vàng băng bó qua loa cho xong. Thẩm Phức cau mày cởi giày cùng tất ra, gỡ băng gạc được băng bó qua loa ra, đau đến không ngừng hít khí.

Miệng vết thương chảy đầy máu, nhìn qua cũng không thấy có dấu hiệu kết vảy gì cả, lăn lộn cả một ngày, so với tối hôm qua lúc mới vừa bị thương, hiện giờ nhìn càng thấy ghê người hơn. Thẩm Phức đặt chân lên thành ghế, sau đó ngã vào sô pha mềm mại, thở dài một hơi, mệt đến đầu đau, gân xanh ở thái dương giật giật, cậu cảm giác chính mình giây tiếp theo nhắm mắt là có thể ngủ, nhưng lòng bàn chân đau đớn đã quấn chặt, kéo cậu về hiện tại.

Đột nhiên, Lục Ký Minh đẩy cửa vào được.

Thẩm Phức vội vàng ngồi dậy, thân thể căng chặt, trên khuôn mặt toàn là ý đề phòng. Trên tay Lục Ký Minh cầm khay, bên trên có thuốc sát trùng cùng băng gạc. Thẩm Phức không biết trong hồ lô của hắn lại định bán cái gì, chỉ có thể ngồi đó yên lặng nhìn chằm chằm hắn.

Lục Ký Minh đặt đồ vật xuống, ngồi xuống đối diện Thẩm Phức, nâng mắt cá chân Thẩm Phức lên, đặt lên đầu gối mình, nhìn nhìn miệng vết thương, giống như cảm giác được đau, "shhh" một tiếng nhẹ nhàng hít vào. Thẩm Phức không nói lời nào, nhìn Lục Ký Minh nhẹ nhàng mà đổ nước thuốc sát trùng lên băng gạc, sau đó đặt băng gạc đè lên miệng vết thương. Thẩm Phức đau đến thiếu chút nữa la lên, cắn môi mới nhịn xuống được, theo bản năng muốn rút chân về, Lục Ký Minh nắm lấy mắt cá chân của cậu, giúp cậu rửa sạch miệng vết thương.

Quá đau, Thẩm Phức cả người đều là mồ hôi lạnh, môi cắn đến trắng bệch.

Động tác của Lục Kí Minh một chút cũng chưa hề làm nhẹ, băng gạc bị nhuộm đỏ luôn. Thẩm Phức liều mạng chịu đựng, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lục Ký Minh.

"Trừ bỏ tiền, mấy người các em không có khác mục đích sao?" Lục Ký Minh đột nhiên hỏi.

Bởi vì đau đớn không ngừng đánh úp tới, Thẩm Phức phản ứng một hồi lâu mới ý thức được Lục Ký Minh đây là đang hỏi mình. Cậu đang muốn trả lời, Lục Ký Minh lại đem băng gạc dính ướt nước thuốc sát trùng nặng nề mà ấn ở miệng vết thương của cậu, Thẩm Phức cơ hồ đau đến mức không nghĩ ngợi được gì. May mắn thay, cậu chưa từng nói dối, vấn đề đáp án tự nhiên mà ra vậy thôi.

"Không có." Cậu cắn răng trả lời.

Miệng vết thương được rửa sạch sạch sẽ, Lục Ký Minh bắt đầu băng bó cho cậu. Bởi vì mất máu, mắt cá chân Thẩm Phức phá lệ tái nhợt, bị Lục Ký Minh một tay nắm lấy, thoạt nhìn có vẻ yếu ớt mà vô lực.

Thẳng đến lúc này, Lục Ký Minh mới miễn cưỡng tin tưởng, sau lưng chị em Thẩm gia không có người sai khiến.

Khoảng thời gian trước, Lục Ký Minh đã cảm giác được Thẩm Phức bắt đầu có ý muốn trốn, ngày ngày tâm trạng đều bồn chồn, hắn đem toàn bộ thấp thỏm bồn chồn của Thẩm Phức để trong mắt hết, chỉ còn chờ nào một ngày Thẩm Phức thật sự muốn chạy trốn, rồi hắn sẽ vờ như thuận thế bắt được. Không ngờ, có người truyền thư đến, trực tiếp nói rằng chị em Thẩm gia là kẻ lừa đảo, muốn chạy trốn bằng tàu vào tối mồng ba tháng tư.

Là ai truyền tin tức đến, Lục Ký Minh cũng không biết, cho nên ngày ấy, hắn bảo Tần Nhạn lái xe đi phía sau Thẩm Phức, chạy đến bến tàu Thành Đông, không xuất hiện mà ở trong xe nhìn một hồi lâu, chính là vì muốn nhìn xem là ai giúp chị em Thẩm gia làm giả vé tàu rời đi, cũng là muốn xem ai mật báo, nhân tiện mượn tay người đó, diệt trừ hai chị em Thẩm gia luôn. Không nghĩ tới, bọn họ cư nhiên lên thuyền thất bại.

"Vừa lòng chưa?" Thẩm Phức thở hắt ra, bình tĩnh hỏi, "Đại thiếu có thể đáp ứng yêu cầu của tôi chưa?"

Kỹ thuật băng bó của Lục Kí Minh vết thương thành thạo, băng gạc vòng vài vòng, thắt lại vừa đẹp, lại chỉnh tề, không gây khó chịu gì. Hắn nhấc chân Thẩm Phức lên, cúi đầu hôn một cái lên mắt cá cậu, nói: "Xem biểu hiện của em đã."

Cơ hội biểu hiện của Thẩm Phức đến ngay lập tức.

Lục Ký Minh muốn tổ chức yến hội ở Lục công quán, phát thiệp mời rộng rãi, các đầu bếp nổi danh làm món kiểu Trung Quốc kiểu Tây trong thành tất cả đều được mời đến hết, trước một ngày, đã sớm bố trí ổn thỏa. Miệng vết thương trên chân Thẩm Phức chưa khỏi hẳn, cậu đi lại còn có chút khập khễnh, thời điểm đỡ lan can xuống lầu phải thật cẩn thận.

Cậu nhặt danh sách khách mời mà Lục Ký Minh vứt sang một bên lên nhìn thử, tên của Phương tiểu thư Phương Viện thế mà cũng có ở đó.

Bình Châu là nội địa Tấn Trung, dù có chiến loạn khắp nơi, chỉ cần ngày nào Lục Trọng Sơn còn chưa thất thủ, Bình Châu còn có thể ca hát nhảy múa ngày đó. Nhóm người nhà quan quân ngày ngày ca múa mừng cảnh thái bình, đủ loại yến hội đều qua quýt, quá bình thường. Vì chiêu đãi Phương Viện du học trở về, Lục Ký Minh còn cố ý tổ chức vũ hội theo phong cách phương tây.

Đèn chùm pha lê treo giữa phòng khách, bàn ghế đều tạm thời thu hồi, dọn ra không gian cho một sân nhảy. Mời tới cả dàn nhạc Tây Dương để trợ hứng, nhạc cụ sáng bóng sớm đã được bày ra đầy đủ.

Lục Kí Minh cố ý đặt làm một thân lễ phục mới, Thẩm Phức cũng có một bộ, hầu gái đã sớm là ủi xong, treo ở trong tủ quần áo. Áo bành tô đen phong cách Anh quốc, phối hợp cũng mũ dạ nồi màu đen. Đi kèm bộ còn có côn màu đen nhìn vô cùng văn minh, cầm ở trong tay, hướng trên mặt đất gõ một cái, mười phần Anh quốc thân sĩ.

Lục Ký Minh đang thử quần áo, Thẩm Phức giúp hắn thắt nơ đen.

Nơ vừa vặn đặt tại chỗ hầu kết nhô lên, có hơi chặt, Lục Ký Minh nhíu mày kéo kéo ra chút. Áo bành tô kiểu Anh mặc ở trên người Lục Ký Minh phá lệ đẹp, làm nổi bật hẳn lên vẻ cao ráo tuấn lãng của hắn. Lục Ký Minh đứng trước gương, cầm lược chấm chút sáp vuốt tóc, nghiêm túc chải chuốt đầu tóc, hiện ra đường nét góc cạnh rõ ràng.

Thẩm Phức hỏi: "Đại thiếu muốn tôi làm gì đây?"

Lục Ký Minh từ trong gương nhìn cậu mà đáp lại: "Lão gia tử muốn tôi cưới Phương Viện, nhưng tôi không muốn cưới."

Thẩm Phức cũng không hỏi ngọn nguồn, chỉ gật đầu.

Lục Ký Minh lại hỏi: "Biết khiêu vũ không?"

Sao có thể không biết khiêu vũ cơ chứ, đây chính là thủ đoạn cực kỳ hữu dụng trong xã giao đó. Người tiến thêm một bước ta lui một bước, một tay nắm lấy tay đối phương, một tay ôm eo, nói vài câu tri kỷ, cảm tình sẽ nhanh chóng tăng vùn vụt.

Thẩm Phức lại gật đầu.

Lục Ký Minh quay đầu, chớp chớp mắt với cậu: "Vậy đêm nay em chỉ cần khiêu vũ cho tốt là được, có kinh hỉ."

Lại kinh hỉ gì nữa?

Thẩm Phức nheo mắt, chỉ cảm thấy không yên ổn, cậu chán ghét kinh hỉ, càng chán ghét kinh hỉ đến từ Lục Kí Minh, hơn phân nửa là kinh hách thì có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK