Sau khi Lâm Lộ suy nghĩ một lúc, cô nói với Lê Chí Hiểu: "Anh trốn trước đi, tôi sẽ mở cửa." "Cô sao?" "Tôi mang theo dao găm, vậy thì anh trốn sau màn đi." “Cô muốn tôi trốn à?” "Ở đây tôi là chủ nhân, không bằng tôi trốn đi, anh mở cửa thì thế nào? Lúc này đừng ra vẻ đàn ông, tôi cầm dao găm, hiện tại tôi so với anh an toàn hơn." Lê Chí Hiểu nhìn rèm cửa, đột nhiên có một loại cảm giác quỷ dị. Sao trông mình như một tên cặn bã phải lẩn trốn khi
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.