QUYỂN I: CƯỜNG PHƯỢC CHI NGỤC (THƯỢNG)
Sắc màu đen trắng lẫn lộn, không khí quanh quẩn mùi tanh tưởi ẩm thấp, mặt sàn xi măng thô ráp, hành lang thật dài cứ nối tiếp một gian lại một gian, mỗi căn phòng giam chỉ được mấy mét vuông, chật hẹp, chen chúc.
Quan sát kỹ hơn, vách tường phòng giam xám xịt, dơ bẩn và cũ nát, mặt trên đủ các hình vẽ và chữ nghĩa không biết dùng thứ gì để khắc ra, chằng chịt, từng lớp chồng lên nhau, nhưng mà hầu hết đã bị bào mòn qua năm tháng.
Ống nước gỉ sét cũ kỹ, tí tách nhỏ giọt, bồn cầu công cộng tuy rằng được lau chùi sạch nhưng vẫn tản ra mùi chất thải hôi hám, hoà lẫn với mùi mốc meo ẩm thấp của góc tường, khó mà chịu đựng nổi.
Đêm khuya, người đàn ông có mái tóc đen ngắn ngủn nằm giường trên bị bạn tù lạch cạch đi vệ sinh đánh thức, đến tận lúc người kia trở về leo lên giường nhắm mắt khò khò, y cũng chưa ngủ lại được, cặp mắt phượng sắc bén trong bóng tối hơi nheo lại.
"Mẹ nó!" Y tức giận chửi bới, ngủ cũng không xong.
Nhưng phòng giam vừa mới yên tĩnh không được bao lâu, thì lại bị tiếng trò chuyện trên hành lang đánh vỡ, chết tiệt, y lật người hung tợn nhìn chằm chằm cánh cửa phòng giam, xem là tên cảnh ngục ngu ngốc nào.
Y vốn cho là tiếng trò chuyện cứ như vậy đi ngang qua, thế nhưng khi tới trước cửa phòng giam thì bỗng dừng lại.
Qua ánh đèn hành lang, y thấy hai người đàn ông đứng ngoài cửa, một người trong đó là cảnh ngục quen thuộc, người còn lại mặc áo khoác lông trắng, quần tây trắng, trông sang trọng đến lập dị, mái tóc gần như màu trắng bạc, chải gọn lên một bên, phô ra khuôn mặt đẹp đẽ.
Người như thế nếu ở trong tù thì khẳng định không dễ chịu, y cười nhạo trong lòng.
"Bẩn thỉu, hôi thối lại chật hẹp, mấy ngục giam do nhà nước quản lý đúng là xuống cấp, phòng giam kiểu này căn bản chó cũng không sống nổi!" Tóc bạch kim đẹp đẽ tỏ thái độ cực kỳ ghét bỏ.
"Trưởng quan, những phạm nhân này không phải giết người thì chính là phóng lửa đốt nhà, anh tiện tay bắt một kẻ cũng có thể là đã tra tấn đến chết một người xa lạ hoặc là trọng phạm hãm hiếp bé gái nhiều lần đấy, bọn chúng thậm chí cả chó cũng không bằng." Cảnh ngục kia trêu đùa, rút chìa khóa ra.
"Trái lại cũng đúng." Người đàn ông hừ một tiếng, hai tay xỏ túi áo, đôi mắt tím lưu ly đảo lên đảo xuống giữa giường trên và giường dưới, băn khoăn: "Quỷ Thượng kia nằm giường nào?"
Nghe thấy tên mình, y liền bật dậy, nhẹ nhàng nhảy xuống.
Cảnh sát trại giam thấy y, liền huýt sáo, mở khóa đẩy cánh cửa phòng giam ra: "Trưởng quan, tôi nghĩ hắn đã tự mình trả lời anh."
"Tìm tôi làm gì? Hơn nửa đêm... không phải là đến báo cho tôi chính phủ đã ân xá thả tôi ra ngoài dạo chơi chứ?" Khoanh tay lại, Quỷ Thượng đứng trước mặt hai người.
"A! Tất nhiên không phải, cậu cho rằng phạm tội giết người có thể dễ dàng được ân xá như vậy sao? Huống chi thân phận của cậu rất đặc biệt..." Tóc bạch kim cười như hồ ly, có chút tinh ranh, lại có chút ác độc, cho dù phạm nhân trước mắt tạo cho hắn cảm giác áp lực tới mười phần.
"Vậy hơn nửa đêm đến quấy rầy là muốn tra tấn tôi hả? Ông đây cũng không ngại đập nát gương mặt xinh đẹp kia đâu." Quỷ Thượng xiết nắm đấm kêu răng rắc.
"Quỷ Thượng!" Cảnh ngục trợn mắt với y, giơ dùi cui lên đe đoạ, lại bị Tóc bạch kim ngăn cản.
Quỷ Thượng nhíu mày trừng hắn, hắn vẫn thản nhiên mỉm cười:
"Trước hết xin tự giới thiệu, tôi là Tuyết Lạc Y."
Người đàn ông đưa tay ra, Quỷ Thượng không thèm phản ứng, hắn liền thức thời rụt tay về.
"Như vậy, ngài Tuyết Lạc Y... xin hỏi có chuyện gì? Theo đúng quy định thì phải gặp mặt ở phòng tiếp khách trước đúng không? Chẳng biết thân phận của ngài đây là gì, mà có thể trực tiếp tới phòng giam tìm tôi như vậy."
"Chà, giải thích đơn giản một chút, là thế này..." Tuyết Lạc Y khẽ mím đôi môi mỏng xinh đẹp: "Chúng tôi muốn chuyển cậu từ nhà tù công sang nhà tù tư nhân, à, cần phải nói rõ, đây không phải lời mời mà là mệnh lệnh, cậu không thể khước từ."
"Nhà tù tư nhân là cái quỷ gì?" Quỷ Thượng hung hăng nhíu mày.
Tuyết Lạc Y vẫn mỉm cười, khẽ gật đầu: "Không biết cậu có nghe nói tới một nơi gọi là Tuyệt Sí quán chưa?"
Mắt phượng bỗng mở to, Quỷ Thượng đối với cái tên kia có chút ấn tượng, dù sao nó cũng thuộc về chính phủ giống tổ chức UG, là địa điểm bí mật, cho nên y chỉ mới nghe qua.
"... Còn về thân phận của tôi, xin giới thiệu luôn, tôi là giám ngục trưởng tại Tuyệt Sí quán, ngắn gọn là trưởng quán."
Quỷ Thượng nhìn người đàn ông tự xưng là giám ngục trưởng, đôi lông mày kiếm càng nhíu chặt.
"Vậy hơn nửa đêm đột nhiên đến thông báo tôi sẽ chuyển ngục, không phải rất kỳ lạ sao?"
"Không lạ chút nào, bởi vì đối phương vẫn luôn thúc giục chuyển cậu đến Tuyệt Sí quán càng nhanh càng tốt, cho nên tôi mới phải phí phạm giấc ngủ quý giá, hơn nửa đêm chạy đến ngục giam thối chết người này để báo cho cậu một tiếng đấy... Lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi." Tuyết Lạc Y vén gọn những sợi tóc bạch kim lại, dáng vẻ mọi việc đã được an bài.
"Khoan đã, đối phương nào? Chuyển ngục không phải mệnh lệnh của chính phủ sao?"
Quỷ Thượng giữ vai Tuyết Lạc Y, lại bị hắn tựa như ghét bỏ đẩy ra.
"Nói chính xác, là có người ra một cái giá rất cao, sau đó chính phủ hạ lệnh chuyển cậu vào Tuyệt Sí quán... Ừm, cậu phải nhớ ơn người ta đấy, Tuyệt Sí quán khác nhà tù thông thường, cao cấp hơn gấp mấy lần.
"So với nơi này, Tuyệt Sí quán chính là thiên đường thật sự không nói quá, chỉ là, muốn đi vào thì phải đổi lấy giá cao... Hẳn là đối phương đã bỏ ra không ít."
"Ý anh là có một người trả tiền cho chính phủ để tôi được chuyển tới Tuyệt Sí quán ư?" Quỷ Thượng không nhịn được bật cười, bởi vì tình huống chuyển biến tới mức khó tin.
"Đúng, thân phận bối cảnh của đối phương không nhỏ..."
"Là ai?"
Quỷ Thượng nôn nóng truy hỏi, Tuyết Lạc Y lại quẳng cho y một nụ cười đen tối.
"Hmm... điều thú vị chính là, đối phương yêu cầu tôi trước hết phải giữ bí mật, tựa hồ là muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ."
Bí mật?
Bất ngờ?
Quỷ Thượng lại hung hăng nhíu mày.
"Là kẻ nào mà nhàm chán như thế?"
"Sao, không nghĩ ra hả? Tôi còn tưởng rằng trước đây từng là quân nhân UG thì ít nhiều cũng đoán được chứ?" Lời nói của Tuyết Lạc Y giống như nhắc nhở gì đó khiến da đầu Quỷ Thượng run lên, trong dòng suy nghĩ bỗng hiện lên hình ảnh của ai kia.
Hẳn không phải là...
Không cho Quỷ Thượng có thời giờ nghĩ ngợi, Tuyết Lạc Y vui vẻ nhìn chăm chú khuôn mặt vừa hoang mang vừa dữ tợn, hắn vỗ tay mấy cái, gây sự chú ý.
"Không cần phải nghĩ nhiều làm gì, rất nhanh cậu sẽ được gặp đối phương thôi, bây giờ thì cậu xem còn đồ đạc gì cần gói ghém, lát nữa chúng ta sẽ đi."
"Gấp vậy sao?"
"Ha, cậu chưa nghe kỹ nha, đây là yêu cầu của đối phương, hắn không chờ nổi nữa, muốn được gặp cậu ngay."
Nét mặt Quỷ Thượng cổ quái, y trừng Tuyết Lạc Y một hồi, sau đó quẳng ra một câu.
"Ngược lại, nếu tôi từ chối thì sẽ không phải đi chứ?"
"Tất nhiên rồi, nếu cậu cự tuyệt thì chúng tôi sẽ gắng gượng mang cậu đi vậy." Tuyết Lạc Y nở nụ cười chuyên nghiệp, khiến Quỷ Thượng nhìn mà cảm thấy ngứa cả người.
Cuối cùng, hừ một tiếng, Quỷ Thượng quay đầu sang chỗ khác: "Tôi hiểu, tôi lập tức đi chuẩn bị."
"Rất tốt, tôi chờ cậu." Tuyết Lạc Y cười khẽ, quan sát bóng lưng Quỷ Thượng đang thu dọn đồ đạc, nhân tiện nhìn phạm nhân đang ngủ giường dưới vừa bị tiếng động đánh thức, nói: "Xin lỗi đã quấy rầy giấc ngủ."
Đầu Quỷ Thượng dựa vào cửa sổ xe, ngủ không yên giấc, mà nói là chợp mắt thì đúng hơn. Mặc dù động cơ xe chạy khá êm, thế nhưng vẫn gập ghềnh bởi đang đi trên sườn đồi, nhiều lần y va đầu vào cửa sổ xe rồi tỉnh giấc.
Đang mơ mơ màng màng lại bị một cú xóc nảy đánh thức, phun ra từng luồng khí, Quỷ Thượng dụi mắt, ngồi thẳng dậy, ôm chặt cơ thể, giấc ngủ bị quấy nhiễu khiến tâm tình của y rất kém.
"Trời thật mẹ nó lạnh!"
"A, khí hậu Tuyệt Sí quán từ trước đến giờ đều thế này, cậu phải làm quen thôi, mùa đông tới sẽ càng lạnh hơn, lạnh tới mức cái mũi cũng muốn rớt xuống." Tuyết Lạc Y ngồi ở ghế tài xế cười đến vui vẻ, chuyên chú nhìn phía trước.
Quỷ Thượng không thèm phản ứng với Tuyết Lạc Y, quay ra nhìn từng hàng cây trong rừng không ngừng lướt qua tầm mắt, thật vất vả trải qua tầng tầng trạm canh gác kiểm tra nghiêm mật mới vào được, không biết qua bao lâu, cảnh vật bên ngoài vẫn không đổi khác, có thể thấy cánh rừng này vô cùng rộng lớn.
Nếu muốn chạy trốn, cho dù trốn khỏi nhà giam, thì tám mươi phần trăm sẽ chết lạnh trong cánh rừng này đi? Không ngủ được, Quỷ Thượng bèn nhìn cảnh sắc trước mắt nghĩ lung tung.
"Rốt cuộc bao lâu nữa mới đến?"
"Sốt ruột làm gì... nhanh thôi." Tuyết Lạc Y không chút nào để ý Quỷ Thượng đang oán giận, gõ ngón tay lên vô lăng, thuần thục tìm ra chính xác con đường ngoằn nghèo chạy xuyên rừng tựa như mê cung.
"À, vì cậu không ngủ được, tôi có thể hỏi chuyện cậu không... tôi gần như đã quên mất những gì cậu ấy nhờ tôi hỏi mất." Tuyết Lạc Y vẫn gõ ngón tay trên vô lăng.
"Người kia muốn hỏi gì?" Quỷ Thượng thờ ơ.
"Khi ở trong tù, cậu chưa từng bị hãm hiếp, phải không?"
Câu hỏi của Tuyết Lạc Y khiến Quỷ Thượng giật mình, cặp mắt phượng mở to, đôi lông mày kiếm như sắp chạm vào nhau.
"Đương nhiên là không, anh đang hỏi những điều thừa thãi." Hầu như tất cả những kẻ dám làm điều đó không gãy mũi thì cũng đã vỡ mồm.
"Chà, vậy thì rất tốt! Tôi còn sợ mình đến đón người quá trễ cơ." Tuyết Lạc Y cười tủm tỉm.
"Là sao? Có thể giải thích rõ hơn không?" Quỷ Thượng cảm thấy cực kỳ bức bối vì sự xuất hiện đột ngột của người này, hắn là kẻ trong cuộc biết tất cả nhưng lại không chịu tiết lộ chút manh mối nào.
Lại không biết đã qua bao lâu, Tuyết Lạc Y bỗng kêu lên một tiếng, rồi nói: "Cậu xem, không phải đã đến rồi sao?"
Quỷ Thượng giương đôi mắt thiếu ngủ lên, rừng cây dần thưa thớt, một toà nhà mang phong cách kiến trúc Gothic xuất hiện trước mặt, nhìn thoáng qua còn tưởng đây là một toà pháo đài cổ.
Kiến trúc vô cùng đồ sộ hùng vĩ, mái nhà xanh sẫm, tường sơn trắng nhợt hiện lên dưới ánh ban mai, được quấn quanh bởi màn sương trắng mỏng, vẻ ngoài cổ xưa khiến cho người ta càng cảm thấy u ám và lạnh lẽo.
Nơi này được gọi là Tuyệt Sí quán.
Hồi Quỷ Thượng còn ở UG cũng từng nghe nói tới nơi này, cái tên gọi Tuyệt Sí quán mang ý tứ mỉa mai, có nghĩa là những phạm nhân được đưa vào đây sẽ bị cắt đứt con đường chạy trốn, thậm chí cắt đứt cả ý định vượt ngục - vĩnh viễn.
Nơi đây là nhà tù được chính phủ thiết lập, nằm trên một ngọn đồi hẻo lánh giữa rừng sâu.
Nhà tù này được thành lập bởi các vị quan chức cao cấp trong chính phủ nhiều năm về trước, đã trải qua thời gian dài, cho nên số lượng người biết đến nơi này không nhiều, chỉ có ít cảnh sát, nhân viên tư pháp, cùng vài chính trị gia biết tới, còn dân chúng phần lớn không rõ ràng.
Nơi này chuyên giam giữ trọng phạm bị kết án tù chung thân vì những tội ác tày trời, hoặc một số nhân vật quyền lực trong thế giới ngầm làm đau đầu cảnh sát...
"Thân là cựu quân nhân tại UG, hẳn là cậu có nghe qua lai lịch bối cảnh của Tuyệt Sí quán này chứ?" Tuyết Lạc Y hỏi.
"Ừm." Quỷ Thượng trả lời qua loa.
Tuyết Lạc Y cười cười, tiếp tục nói chuyện phiếm: "Phạm nhân nơi này hầu như đều là người có bối cảnh, bọn họ không có quyền thì chính là có gia sản tới bạc triệu. Đối với chính phủ mà nói, nếu giam giữ những người này trong nhà tù thông thường, hoặc là trực tiếp phán xử tử hình, có thể sẽ rước lấy phiền phức không cần thiết.
"Thậm chí một phần nguồn tài chính của chính phủ là do những người ở trong đây cung cấp, bọn họ còn câu kết với vài chính trị gia, nếu như chọc giận bọn họ, nguồn tài chính chảy về chính phủ và vài chính trị gia kia sẽ bị cắt đứt."
"Vì không thể đụng tới bọn họ, nhưng cũng không thể để mặc bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đành phải nghĩ biện pháp nhốt họ vào một nơi rồi tập trung quản lý; mặt khác xây dựng nơi đó thành thiên đường để phục vụ họ, thuận tiện đôi đường. Và nơi mà tôi nói đến, chính là Tuyệt Sí quán trước mặt cậu."
Tuyết Lạc Y vừa tự hào giới thiệu nhà tù, vừa chậm rãi lái xe qua cánh cửa lớn đang tự động mở ra.
Quỷ Thượng vẫn yên lặng, điều Tuyết Lạc Y vừa nói, kỳ thực y có nghe qua một chút, nhưng mà chính vì thế, y mới phát giác có điều kỳ lạ.
Quỷ Thượng hiểu rõ, bởi vì Tuyệt Sí quán là nhà tù thiết kế vô cùng đặc biệt, không giống các ngục giam khác, phạm nhân ở đây, đại khái đều có bối cảnh nhất định, không đủ tài lực và thế lực thì không vào được, cho nên, người muốn đưa y tới Tuyệt Sí Quán, nhất định quyền lực không tầm thường.
Vậy, rốt cuộc là kẻ nào?
Xe dừng ở khu vực sân nhà tù, Tuyết Lạc Y quay lại gật đầu mỉm cười với Quỷ Thượng: "Chúng ta đã tới nơi."
Quỷ Thượng liếc nhìn khu nhà khách, bầu không khí âm u như pháo đài cổ làm cho y không nhịn được xem thường: "Cái nơi quỷ quái này thật sự như thiên đường sao?"
"Hmm, so với ngục giam khác, trang thiết bị và phòng giam nơi này quả thật giống như thiên đường, nhưng mà..." Tuyết Lạc Y vén gọn sợi tóc buông xuống: "Có xa hoa cao cấp cỡ nào thì về bản chất vẫn là địa ngục, dù sao cũng là nhà tù mà..."
Tròng mắt tím của Tuyết Lạc Y chợt lóe lên ý cười khinh bỉ, khiến toàn thân Quỷ Thượng không dễ chịu.
"Nói chung, bất kể thiên đường hay địa ngục, Quỷ Thượng thân mến, hãy tận hưởng những năm tháng trôi qua trong Tuyệt Sí quán hết mình đi."
Bốn tòa kiến trúc đứng cạnh nhau hình thành nên nhà tù Tuyệt Sí quán, trong đó có hai toà liên kết với nhau, trước tiên Quỷ Thượng được đưa tới tầng trệt của khu nhà nằm nối tiếp giữa hai toà nhà, văn phòng của giám ngục trưởng nằm trên tầng hai.
Ở đó, Quỷ Thượng thiếu kiên nhẫn điền một số thông tin khá phức tạp trên hồ sơ, y chờ thêm mấy phút nữa, Tuyết Lạc Y mới chậm rì rì gọi một cảnh ngục đến để bàn giao phạm nhân, rồi để người kia dẫn Quỷ Thượng đến một phòng tiếp khách chuyên kiểm tra thân thể.
Âm thanh giày da giẫm lên gạch hoa trên sàn nhà mười phần vang dội, so với Quỷ Thượng đang đi chân trần thì mềm mại không hề có một tiếng động nào, giày của y mới vừa rồi đã bị tháo ra, quy định của Tuyệt Sí Quán giống các trại giam khác, vì phòng ngừa phạm nhân tự sát bằng dây giày, đại khái không được phép mang giày, mà chỉ cho đi dép lê.
Sàn nhà rất lạnh lẽo, Quỷ Thượng cúi đầu nhìn bàn chân của mình trong phút chốc, sau đó y ngước mắt lên, bắt đầu đánh giá cảnh sát trại giam đang bước phía trước.
Người đàn ông này mặc một bộ đồng phục màu sắt gỉ, tương tự quân phục của Đức Quốc xã, thấp hơn y một chút, cao chừng mét bảy tám, dưới chiếc mũ cảnh sát là mái tóc ngắn ngủi màu nâu vàng thô cứng, hẳn là quanh năm phơi dưới mặt trời nên màu da ngăm đen, làn da phía dưới nhạt hơn một chút, mang màu lúa mạch.
Tai phải hắn xỏ chiếc khuyên tròn đỏ đậm, mặt trên tựa hồ có khắc chữ, nhưng Quỷ Thượng không thấy rõ.
Quỷ Thượng từng nghe nói, cảnh sát trại giam trong quán đặc biệt ít ỏi, Tuyệt Sí quán tổng cộng có bốn tòa nhà, mỗi một toà cũng chỉ giao cho một cảnh ngục quản lý mà thôi.
Số lượng cảnh sát trại giam ít ỏi như thế đương nhiên những nhà tù bên ngoài không thể quản chế phạm nhân được, bởi vì phạm nhân Tuyệt Sí quán kỳ thực không nhiều, lại có một hệ thống sinh tồn đặc thù khác biệt, cho dù số lượng cảnh ngục ít ỏi chỉ vẻn vẹn bốn người, vẫn bình an vô sự.
"Chính là nơi này, mời vào trong, tự cởi hết quần áo ra để tôi kiểm tra." Cảnh ngục dừng lại, mở phòng tiếp khách ra nói với Quỷ Thượng.
Cảnh sát trại giam tóc nâu vàng có gương mặt rất đẹp trai, cặp lông mày nằm ngang mang chút phong cách phản nghịch.
Quỷ Thượng dừng lại vài giây, sau đó đi vào phòng.
Trong phòng đơn giản bày mấy cái ghế sa lon và một cái bàn dài, thoạt nhìn không sử dụng thường xuyên, cảnh ngục kia vào cùng Quỷ Thượng, sau đó xoay người tiện tay cài cửa lại.
Quỷ Thượng không dông dài, gọn gàng trút quần áo trên người xuống, cởi nốt quần sịp, y tự động quay lưng lại, hai tay chống trên tường, không khí lạnh lẽo làm y nổi một tầng da gà.
Có tiếng động lạch cạch, rồi âm thanh giày da giẫm trên sàn nhà vang lên, cuối cùng dừng lại sau lưng Quỷ Thượng.
"Này! Tôi nhắc trước anh đừng quá phận, sơ ý một chút, phản xạ của tôi có thể khiến anh gãy sống mũi đấy." Quỷ Thượng trầm giọng cảnh cáo.
Thời điểm y mới vừa vào nhà tù công cũng phải kiểm tra như vậy, chỉ là tên cảnh ngục ở trại giam kia rất không thức thời cố ý dùng hai ngón tay xâm nhập vào hậu đình của y, dưới cơn nóng giận y đấm gãy răng gã, nếu không phải bị cấm, y còn định bẻ cả ngón tay gã nữa.
Cảnh ngục im lặng một lát, sau đó đột nhiên cười nhạt.
"Cười cái rắm!" Quỷ Thượng xoay người, trên gương mặt đẹp trai kia là ý cười không thèm che giấu.
Hắn sửa sang lại vành mũ, tiếp đó phất tay với Quỷ Thượng: "Anh mặc quần áo vào đi."
"Như vậy là xong rồi?" Quỷ Thượng kinh ngạc nhướn đuôi lông mày.
"Đúng, bởi vì bên trên có bàn giao, không thể làm kiểm tra xâm nhập đối với anh."
"Vì sao?" Quỷ Thượng ngờ vực hỏi.
Không biết bên trên bàn giao, rốt cuộc là ai ra lệnh?
"Tôi không biết..." Cảnh sát trại giam kia lẩm bẩm, chẳng biết đúng là hắn không rõ hay là không muốn nói, hắn nhìn Quỷ Thượng, sau đó giơ tay lên: "Nếu anh muốn làm kiểm tra xâm nhập? Thì tôi không ngại..."
"Khốn kiếp! Ai muốn làm trò quỷ kia chứ!"
Cảnh ngục thấy Quỷ Thượng nổi giận liền lộ ra nụ cười nhạt.
"Mẹ kiếp!"
Cảm thấy mình bị lôi ra đùa giỡn, Quỷ Thượng quay đầu đi không thèm để ý tới hắn, lấy quần áo vừa mặc vừa thở phì phò.
Cái địa phương quái quỷ chả ra làm sao và một tên khốn còn chưa biết mặt.
"Này!" Quỷ Thượng gọi cảnh ngục đang đi phía trước.
"Tên tôi không phải "này", Thành Dương, anh có thể gọi tôi là Dương." Cảnh ngục kia không quay đầu lại vẫn ung dung bước đi.
"Vậy... Dương, bây giờ anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Thành Dương im lặng, hắn băng qua hành lang, chân nhanh nhẹn bước lên cầu thang mới trả lời vấn đề của Quỷ Thượng: "Tôi dẫn anh vào phòng giam."
"Phòng giam sao? Đó là phòng mấy người?"
"Tầng hai ba là phòng bốn người, tầng bốn đến sáu là ba người, tầng bảy tám là hai người, tầng chín là một người... phòng cao cấp nhất nha." Giọng điệu Thành Dương rất thản nhiên, không nghe ra tâm tình lên xuống, ngay cả ngữ điệu cuối lời nói cũng giống như giả vờ.
"Phòng giam của tôi có mấy người?"
"Lầu hai, phòng bốn người."
"Tại sao tôi không thể ở phòng một người, vì tiền được trả quá ít à?" Quỷ Thượng hừ hừ, không biết rốt cuộc đối phương chi ra bao nhiêu tiền để y được vào đây.
"Không phải." Thành Dương dừng lại tại bậc thang cuối cùng, làm Quỷ Thượng suýt nữa va vào lưng hắn.
"Vậy là thế nào?"
"Nếu anh muốn đổi phòng giam, cũng không phải là không thể, dựa vào sức mình để cướp lấy là được." Thành Dương lại lộ ra nụ cười lạnh nhạt kia.
"Có ý gì?"
"Ý ngay trên mặt chữ." Thành Dương trả lời ngắn gọn, quay đầu tiếp tục nện bước.
"Đệt! Câu trả lời quá mơ hồ." Quỷ Thượng nhíu mày đuổi theo.
"Không phải mơ hồ, chẳng qua tôi cảm thấy không có gì cần giải thích, cứ từ từ, tự nhiên anh sẽ rõ ràng quy tắc trong quán thôi." Thành Dương vẫn bước đi, không quay đầu lại.
Quỷ Thượng bực bội mắng vài tiếng, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Sau khi bước chân lên cầu thang, một hành lang dài và rộng hiện ra, ánh nắng nhạt chiếu vào từ những ô cửa sổ, kéo ra một bóng trắng thật dài trên nền, sàn nhà lát đá cẩm thạch lạnh lẽo với tông màu trắng tinh khiết, hoà cùng ánh nắng nhợt nhạt như không hề có độ ấm, làm nhiệt độ trong phòng giảm xuống.
Đối diện bên kia hành lang là từng gian phòng giam tối tăm, âm u, so với ấn tượng nhà tù trong ký ức của Quỷ Thượng rất khác biệt.
Thời điểm còn ở nhà tù cũ, hai người một phòng giam đã chật hẹp lại ẩm thấp, trong không khí quanh quẩn mùi mồ hôi và mùi phân tanh tưởi, vết bẩn trên tường xi măng và sàn nhà trải rộng, cũng không biết là thứ dơ bẩn gì.
Phòng giam Tuyệt Sí quán cũng âm u, nhưng trong không khí lại không có bất kỳ mùi gì khó chịu, khô mát và trong trẻo, sàn nhà và vách tường ốp đá hoa cương sạch sẽ trắng thuần, giống như khách sạn cao cấp.
Chẳng trách tù nhân thông thường không thể vào.
Tròng mắt màu trà của Quỷ Thượng yên lặng, quan sát phòng giam âm u.
Từ lúc y và Thành Dương bắt đầu đi vào hành lang, những tù nhân giấu mình trong bóng tối liền ồn ào, tựa hồ đối với người mới tới rất có hứng thú, bọn họ châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ hình thành thứ tạp âm hỗn hợp, vang lên ong ong cả hành lang.
Thành Dương dừng lại trước một phòng giam, khóe môi nhếch lên treo một nụ cười khó hiểu: "Chính là gian này."
Quỷ Thượng nhìn theo tầm mắt của Thành Dương, trong phòng giam có bóng từng người đang ngồi trên giường, hoặc đứng một bên góc, tất cả đều giương mắt trợn trừng nhìn y, thật giống bầy dã thú tìm được con mồi, từng cặp mắt âm u lóe sáng.
"Ái chà, xem ra bắt đầu cuộc sống trong nhà tù này thật không quá yên bình nha!" Quỷ Thượng dửng dưng nhếch miệng cười nhăn nhở.
"Đương nhiên, bọn họ đã nhàm chán rất lâu, đối với họ mà nói, anh chính là món đồ chơi mới mẻ đấy." Thành Dương khẽ gật đầu, nhìn Quỷ Thượng: "Có cần tôi cho anh một vài lời khuyên trước khi bắt đầu không?"
Quỷ Thượng nhún nhún vai: "Tôi nghe đây."
"Rất đơn giản, chính là mạnh được yếu thua, mọi quy tắc cũng đều xoay quanh tôn chỉ này, không muốn bị bắt nạt thì phải mạnh mẽ kháng cự... chỉ cần không đánh chết người, bất luận anh dùng thủ đoạn bạo lực gì để trở thành kẻ mạnh, cảnh sát trại giam chúng tôi cũng không can thiệp... Như vậy đã hiểu chưa?"
"Đã rõ." Quỷ Thượng nhếch cao khóe miệng.
Đúng là quy tắc trò chơi không tồi!
"Như vậy..."
Thành Dương móc trong túi ra một cái đồng hồ điện tử, quét lên hộp đen bên cạnh phòng giam, cách một tiếng, cửa tự động mở ra, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Thành Dương kéo vành mũ, cắt ngang lời Quỷ Thượng: "Chớ để bị bắt nạt nhé."
Quỷ Thượng nhìn Thành Dương lên tiếng: "Yên tâm một trăm hai mươi phần trăm đi, bởi vì..."
Y bước vào phòng giam, đợi cửa phòng đóng lại, Quỷ Thượng đứng trước mặt những phạm nhân kia lộ ra nụ cười kiêu ngạo.
"Tôi chính là kẻ mạnh trong miệng các người đây."
Thời điểm Tuyết Lạc Y gọi điện thông báo cho vị kia đã đưa Quỷ Thượng về, giọng điệu của đối phương khiến hắn có loại ảo giác như tìm được đồng loại.
"Đúng, người đã mang về, tiểu thiếu gia cậu chuẩn bị đi, ở đây đang thiếu người, rất mong chờ cậu tới..." Đôi chân dài gác ngất ngưởng trên bàn làm việc, cũng không quản đế giày làm bẩn mặt bàn gỗ đàn hương bóng loáng, Tuyết Lạc Y thưởng thức chiếc bút máy cao cấp trên tay, mặc nó đung đưa giữa những ngón tay.
"Hành động thật nhanh..." đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, mang chút tàn nhẫn và phấn khích dị thường.
"Tất nhiên, còn không phải là vì tiểu thiếu gia cậu vẫn luôn thúc giục không ngừng sao." Tuyết Lạc Y cầm bút gõ gõ lên mặt bàn.
Đầu kia lại truyền tới tiếng cười.
"Mấy ngày nữa tôi sẽ đến, cho tới lúc đó kính nhờ ngài trưởng quán chăm sóc y thật tốt."
Nghe âm thanh sung sướng của đối phương, Tuyết Lạc Y mím môi, tâm lý mang theo ý tứ đùa giỡn con mồi đột nhiên lấn át sự thương hại dành cho Quỷ Thượng, ngày càng ác liệt, rất nhanh làm chúng biến mất không còn chút bóng dáng nào.
"Đương nhiên đương nhiên, chờ cậu đó..."