Quỷ Thượng cảm thấy ngày tháng trôi qua so với trước đây còn khổ hơn.
Nếu nói trước kia Quỷ Thượng ghét cay ghét đắng Nhã Nhân, thì bây giờ hắn làm cho y chán ghét một cách kỳ lạ.
Quỷ Thượng thấy Nhã Nhân vẫn cùng cái loại đạo đức chẳng khác trước là bao, thế nhưng gần đây số lần tìm y gây sự ngày một tăng lên.
Nhã Nhân bắt đầu dùng thủ đoạn đùa giỡn thấp hèn, hắn nghĩ ra đủ biện pháp để áp chế y nhanh nhất, rồi như c.hó động dục cấp bách xâm phạm y, khiến mấy lần y tức đến mức suýt phụt máu.
Rút kinh nghiệm sau khi bị lừa, y đề cao cảnh giác, Nhã Nhân mới không thể không đánh nhau với y một trận.
Ngoài ra, trước mỗi lần làm nhục y, hắn sẽ dùng ngón tay mơn trớn, lấy đầu lưỡi khiêu khích âu yếm thân thể y, phảng phất như thăm dò điểm mẫn cảm. Đại khái đôi môi và bàn tay sẽ tìm trúng những nơi mà ngay cả y còn chưa kịp khám phá.
Quỷ Thượng vì Nhã Nhân mà số lần rùng mình, nổi da gà tăng lên dữ dội, thấy hắn là lại chạy mất dép.
Đáng sợ hơn nữa là hành vi của Nhã Nhân quái đản thì chớ, cơ thể của y cũng bắt đầu thay đổi kỳ lạ - tự dưng xuất hiện phản ứng sinh lý kịch liệt đáng sợ mà trước đây chưa từng xảy ra, trong lần bị ức h.iếp gần đây nhất thì càng lộ rõ....
Nhã Nhân âu yếm khiến Quỷ Thượng cứng lên.
Sống đến từng này tuổi, Quỷ Thượng lần đầu thấy khủng hoảng sợ hãi đến thế. Y không thể nào kiềm chế phản ứng sinh lý được, cảm giác lúc đó cứ vô lực tựa như đàn thú tháo chạy khi lửa rừng bốc cháy vậy, máu nóng toàn thân liên tục truyền đến những con số bất an.
Mà kẻ đầu sỏ Nhã Nhân càng ngày càng khác thường, Quỷ Thượng có thể nhìn thấy mỗi lần mình có phản ứng, Nhã Nhân lại ngó mình chằm chặp - cặp mắt nâu nhạt sẽ lộ ra một loại lưu luyến ngọt ngào, bám dính.
Ngoài ra, chả hiểu sao Nhã Nhân cứ hôn môi y, hơn nữa còn quấn lấy không chịu rời.
Quỷ Thượng rất căm tức, cứ tưởng tên kia đã đùa y đến ngán, không ngờ tại địa phương hẻo lánh xa lạ này hắn lại đổi cách thức để dằn vặt y.
Quỷ Thượng bị tra tấn bởi suy nghĩ muốn vượt ngục, nhưng Tuyệt Sí quán hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, nào dễ thoát thân...
Y đã bị Nhã Nhân xích lại, cho dù có thể hoạt động tự do, nhưng chỉ cần hắn kéo lại thì nhất định y phải về bên hắn.
Cho dù không muốn thừa nhận, Quỷ Thượng biết bản thân mình xuất hiện tâm lý khiếp sợ, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng cả đời này y chỉ có thể nằm trong lòng bàn tay của Nhã Nhân.
Làu bàu vài tiếng, Quỷ Thượng đút hai tay trong túi, vẻ mặt uất ức.
Vốn sau bữa ăn trưa, y có thể lên phòng giam đánh một giấc ngon lành, nhưng bây giờ mà về thì khác gì tự chui đầu vào rọ để Nhã Nhân tóm sống, mà ra sân vận động lại càng dễ bị phát hiện, hắn sẽ thấy ngay... Cho nên hiện giờ Quỷ Thượng cứ đi lang thang ở mấy nơi vắng người.
Chán nản bước tới một dãy hành lang, dựa vào nghỉ ngơi một chút, Quỷ Thượng thấy mình thật là chịu đủ ấm ức, không ngừng phải trốn tránh.
Vuốt đôi mắt, Quỷ Thượng thực sự mệt mỏi, nhưng thà chết y cũng không về.
Tròng mắt vàng óng chìm xuống, y đá đá chân trên sàn nhà lạnh lẽo.
Thôi, vào giờ ăn cứ đến muộn một chút, như vậy xác suất gặp Nhã Nhân sẽ bớt đi... Nếu bất hạnh bị túm được, cùng lắm thì lại đánh một trận. Nghĩ thế, Quỷ Thượng giãn gân cốt, miệng ngáp lớn, gãi gãi đầu rồi lắc lư đi xung quanh.
Đang nghĩ xem nên đi đâu... kết quả là, Quỷ Thượng thấy mình đang đứng trước thư viện tầng hai... mà nói trắng ra thì, kỳ thực y cố ý muốn đến đây.
Thư viện là địa bàn của Tịnh, Quỷ Thượng đã bị hắn cảnh cáo, thậm chí đã dùng cơ thể để cảm nhận rõ ràng.
Có thể nói vì quá nhàm chán hay muốn chết cũng được, sau lần đó, Quỷ Thượng vẫn muốn so quyền cước với Tịnh lần nữa.
Tốc độ nhanh tới mức chẳng có chỗ trống phản kích, mạnh mẽ tới mức không đủ năng lực chống đỡ, thân thủ Tịnh thật sự hơn người. Quỷ Thượng rất tò mò, rốt cuộc từ đâu mà hắn luyện tới trình độ này?
Mặt khác, y căn cứ vào tâm thái khiêu chiến "Nếu có thể đối đầu với Tịnh lần nữa, không chừng sẽ cầm cự được lâu hơn" nên chạy tới!
Nhìn cánh cửa thư viện đóng chặt, chẳng biết Tịnh có ở bên trong hay không.
Quỷ Thượng nhún vai, nếu Tịnh không đến thì y có thể lén lút vào trong đánh một giấc, như vậy cũng không tồi nhỉ? Hừ hừ hai tiếng, khóe miệng cong lên, y bước tới, khẽ xoay tay nắm rồi mở hé cánh cửa ra...
Chút ánh sáng chiếu vào, Quỷ Thượng thấy một bóng lưng cao gầy đang ngồi trên ghế.
Là Tịnh!
Tim thoáng đập nhanh hơn một chút, y đang nghĩ xem nên khiêu khích cái tên bề ngoài trầm tĩnh bên trong ẩn chứa sức mạnh tràn trề này thế nào, thì chợt có tiếng nức nở vang lên khiến Quỷ Thượng dừng bước.
Mở cánh cửa rộng hơn, quan sát kỹ, hoá ra bên trong thư viện không chỉ có mỗi Tịnh mà còn một người nữa, người đàn ông kia đang dùng tư thế ám muội mặt đối mặt, ngồi khoá trên người Tịnh.
"A.. ưm..." âm thanh rên rỉ gấp gáp lại vang lên.
Quỷ Thượng cứng người, vội lùi một bước, sau đó hai con mắt màu trà quen dần với bóng tối bắt đầu chiếu ra đường nét của người kia.
Mái tóc ngắn nâu vàng, da ửng màu mật ong, khuôn mặt đẹp trai với đôi mày rậm vừa thống khổ vừa vui thích đang nhíu chặt, cặp mắt lam sẫm phủ đầy hơi nước, cánh tay ôm siết lấy đầu vai Tịnh.
Cho dù biểu tình của người này khác xa với vẻ lạnh lùng và khinh bỉ thường ngày, nhưng Quỷ Thượng chỉ liếc mắt đã nhận ra hắn - Thành Dương.
Tầm mắt như bị đóng đinh, bầu không khí mờ ám, thân thể quấn quýt, âm thanh kẽo kẹt của chiếc ghế, tất cả cứ như thủy triều từ bên trong cánh cửa tuôn ra ào ào, ồ ạt tấn công Quỷ Thượng.
Quỷ Thượng bỗng nhớ lại lời Ngạc Vĩ từng nói, nhưng y lại cho là không đúng, gã bảo: Thành Dương là người đàn bà của Tịnh.
Hai chân mọc rễ không thể nhúc nhích, Quỷ Thượng đứng như trời trồng, cứ trợn to mắt nhìn hai người đang quấn lấy nhau.
"Tịnh... Tịnh... Tịnh..." kèm theo tiếng thở gấp, giọng điệu của Thành Dương trầm thấp có từ tính truyền ra, hắn gọi tên Tịnh, cảm xúc vô cùng mãnh liệt, nghe cứ như là kẻ sắp c.hết đuối đang bấu víu lấy cành cây mà cầu xin người cứu mạng.
Cơ thể Thành Dương trần tru.ồng, cặp đùi thon dài khoẻ mạnh kẹp chặt lấy thắt lưng Tịnh, chiếc quần sịp lỏng lẻo men theo chân tuột xuống mặt đất, hắn vịn vai Tịnh, đỡ eo mình rồi nặng nề ngồi xuống.
Dĩ nhiên Quỷ Thượng không phải trẻ con, y biết hai người đang làm gì.
"Tịnh... Tịnh..." Giọng Thành Dương truyền tới, thật giống cái đinh đâm vào lòng Quỷ Thượng.
"Dương..." Sau đó, là Tịnh khẽ đáp.
Quỷ Thượng thấy Thành Dương ôm chặt Tịnh, hắn hôn lên bờ môi, tóc mai, rồi hai gò má, nhưng không thân mật giống như hành động của hai người yêu nhau mà trái lại, cứ như người hành hương về tới đất thánh đặt nụ hôn thành kính của mình lên thánh vật...
Một cảm giác quái dị dâng lên, Quỷ Thượng thấy lồng ngực bị ép chặt, đầu óc rơi vào khoảng không.
Mơ mơ hồ hồ, Quỷ Thượng nghe thấy rất rõ, lời nói của Thành Dương giống như một kẻ thấp hèn van nài Tịnh: "Bắn vào trong đi, em có thể chịu đựng... Thế nhưng... xin anh đừng làm bẩn bản thân mình."
Xuyên thấu qua màng nhĩ không chỉ có câu nói kia, mà còn có âm thanh ong ong nhức nhối.
Sau đó dường như là tiếng thở dài bất đắc dĩ của Tịnh, cuối cùng Quỷ Thượng chỉ nhớ thời điểm y quay người rời đi có tiếng cọ sát của quần áo, tiếng bước chân hỗn loạn như đang trốn chạy...
Tất cả đều trống rỗng.
Chờ tới khi tỉnh táo lại, Quỷ Thượng phát hiện mình đang đứng lặng tại một góc tường dưới tầng một mà chờ đợi, không khí ẩm ướt lạnh lẽo, bầu trời một mảnh xám xịt, một trận mưa nhỏ bắt đầu tí tách rơi xuống.
Nước mưa rơi trên người vô cùng lạnh lẽo, nhưng Quỷ Thượng dường như không hề cảm thấy, y thẫn thờ nhìn vũng nước nhỏ chậm rãi hình thành phía trước, tâm tư hỗn loạn, trong đầu là hình ảnh duy nhất vừa tận mắt chứng kiến.
Hai cơ thể quấn quýt, Thành Dương giống như kẻ sắp chết đuối rên rỉ, bóng lưng cao gầy của Tịnh lay động...
Hình ảnh này tuyệt đối không thể nói là vui sướng, nhưng cũng chẳng phải chán ghét, lúc này Quỷ Thượng chỉ cảm thấy tức giận.
Quỷ Thượng chẳng biết mình đứng ở đó bao lâu, mũi không còn ngửi được mùi đất đá và cỏ cây ẩm ướt, ống quần đã hút no nước mưa, nhưng y cứ như pho tượng không nhúc nhích mà chờ đợi, lâu thật lâu, âm thanh giày da đạp trên nền gạch mới vang lên.
Thành Dương từ trên tầng đi xuống, tư thế hơi lạ, gương mặt tuấn tú màu mật ong đỏ ửng hơi mỏi mệt, dáng dấp kia khiến đầu Quỷ Thượng căng lên... tức giận.
"Cái tên này!"
Thành Dương vừa đi qua, còn chưa kịp phát hiện ra có người đứng trong góc tường thì cổ tay bị kéo lấy, cơ thể va vào tường, mũ đội trên đầu rơi xuống.
Thành Dương dừng lại, chớp chớp mắt nhìn kỹ mới kịp phản ứng.
"Quỷ Thượng?" Thấy Quỷ Thượng tức giận, Thành Dương nhíu mày rồi giãn ra, sau đó theo thói quen cười lạnh: "Làm sao vậy? Tôi nhớ đâu có đắc tội gì với anh mà khiến anh phải đứng đây chặn đường..."
"Dương, tôi vừa tới thư viện." Quỷ Thượng gầm nhẹ khiến nụ cười trên khóe miệng của Thành Dương cứng đờ.
"Anh vừa... ở thư viện?" Thành Dương trầm mặt, tròng mắt màu lam sẫm nhẹ nhàng rời đi chỗ khác: "Lần trước đã nói với anh thư viện là địa bàn của Tịnh, anh ấy không thích..."
"Cmn anh đừng đánh trống lảng! Nói cho anh biết, tôi đều thấy cả rồi..." Quỷ Thượng nắm chặt cổ tay Thành Dương.
Thành Dương rùng mình, hiếm thấy đôi mắt lạnh nhạt đang nổi giận: "Không ai dạy anh đừng có tùy tiện nhìn lén người khác sao?"
"Vấn đề không ở chỗ đó."
"Không phải thì là chỗ nào? Mẹ nó anh tức giận cái gì chứ?" Thành Dương lật tay tóm chặt Quỷ Thượng.
"Tại sao anh không phản kháng? Cứ như gái gọi mặc cho Tịnh làm?" Xoắn xuýt phiền muộn ở đáy lòng bùng phát, Quỷ Thượng cũng không quản mình nói năng có quá đáng hay không: "Tôi bực với tên Tịnh kia! Thực sự là tôi đã nhìn lầm hắn, mẹ nó hắn không khác gì Nhã Nhân cả, cũng làm ra mấy thứ chuyện dơ bẩn!"
Không sai, y bực bội vì điều này. Lúc Ngạc Vĩ nói, Quỷ Thượng không để trong lòng vì chỉ cho đó là chuyện cười tù nhân bỡn cợt cảnh sát trại giam mà thôi.
Mà lúc đối đầu, y rất bội phục thân thủ của Tịnh, thêm vào đó toàn thân hắn toả ra hơi thở của kẻ mạnh, khiến trong lòng y tự nhiên đối với người đàn ông này đặc biệt ấn tượng.
Y cho là, Tịnh là sẽ không giẫm đạp lên người khác như Nhã Nhân, y cũng cho là, Thành Dương sẽ chẳng bao giờ làm ra việc hổ thẹn với bản thân - khuất phục dưới thân người khác như thế.
Nhưng khi phát hiện sự thật thì y thấy mình bị phản bội, tuy rằng từ đầu tới cuối đều là tự y đơn phương tin tưởng nhân phẩm của Thành Dương và Tịnh... Thế nên y mới tức giận.
"Anh bị tù nhân coi thường khinh bỉ anh có biết hay không? Bọn Ngạc Vĩ nói anh là người đàn bà của Tịnh. Hắn xâm phạm anh, nhưng ngay cả chống lại một chút anh cũng chẳng làm, dang rộng chân ra mà đón nhận hắn, khó trách bọn chúng nói như vậy, rốt cuộc anh có biết tự trọng của một tên đàn ông là gì không?"
Quỷ Thượng điên cuồng to tiếng: "Tịnh cũng là tên khốn kiếp, hắn..."
"Ngậm miệng!"Thành Dương giận dữ quát lớn, bày ra biểu tình mà Quỷ Thượng chưa từng gặp bao giờ - cực kỳ lạnh lẽo.
Tầm nhìn đôi mắt lam sẫm sắc bén, khiến lời nói Quỷ Thượng nghẹn ở cuống họng.
"Muốn nói tôi thế nào cũng được, nói tôi là người đàn bà của Tịnh cũng tốt, nói tôi không có lòng tự trọng của một tên đàn ông cũng chẳng sao, thế nhưng... không được nói xấu Tịnh."
Thành Dương ngẩng đầu, chiếc khuyên tai có khắc chữ Tịnh theo động tác của hắn lay động phát ra tia sáng lấp lánh.
"Cái gì? Nhưng tên kia..."
"Nghe rõ, dang chân ra hầu hạ Tịnh như một người đàn bà là tôi tự nguyện, chuyện này chẳng liên quan tới anh ấy, căn bản không thể nói là xâm phạm." Thành Dương nhìn chằm chằm Quỷ Thượng đang kinh ngạc, vẻ mặt hắn thờ ơ – cứ như nói chuyện gì đó chả liên quan tới mình.
"Vì sao... sao anh tự nguyện làm chuyện như vậy?"
Cơn tức giận của Quỷ Thượng bị dội tắt hơn nửa, thay vào đó là nghi hoặc - y không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của Thành Dương.
Thành Dương khẽ thở ra một hơi, hắn đẩy Quỷ Thượng ra, nhặt mũ lên, vỗ vỗ nước mưa dính trên tóc, sau đó đột nhiên hỏi ngược lại Quỷ Thượng.
"Quỷ Thượng, anh có tín ngưỡng không?"
"Hả?"
"Những người theo Cơ Đốc giáo hoặc Thiên Chúa giáo giống nhau, trong tư tưởng đều có tín ngưỡng là thần, thần khiến bọn họ hiến dâng lòng tin tuyệt đối của mình..." Thành Dương đội mũ vào, thoáng nhếch miệng: "Tôi cũng có tín ngưỡng của mình – đó chính là Tịnh..."
Lúc này Quỷ Thượng chẳng thể hình dung ra biểu tình trên mặt của Thành Dương là gì nữa - chân thành, tin cậy hay kiêu ngạo? Quỷ Thượng không nhìn ra...
"Tịnh với tôi giống như là thần vậy, tôi nguyện ý vì anh ấy hiến dâng thân thể, thậm chí là cái chết... Chỉ cần Tịnh vui vẻ, tất cả những gì tôi làm đều không đáng nhắc tới." Thành Dương nói.
Quỷ Thượng đứng lặng, y không biết phải nói gì, cũng không tìm ra bất cứ lý do nào để phản bác khi Thành Dương bảo đó là tự nguyện, y nhìn Thành Dương, một giọt nước mưa đột nhiên rơi xuống mắt... cứ như đâm vào lòng - không hề dễ chịu chút nào.
Đột nhiên y thấy mình thật ngu ngốc, thân là người ngoài cuộc mà lại tự cho là đúng rồi nhảy vào tham gia, coi chuyện người khác như chuyện của mình, toan làm diễn viên chính rồi đòi chất vấn nội dung vở kịch...
"Quỷ Thượng, anh chưa biết nhiều về tôi và Tịnh, tôi cho rằng anh không có quyền can thiệp... Sự việc hôm nay cho qua, tôi biết anh làm vậy bởi anh là gà mẹ suy xét quá đơn giản, nhưng mà..."
Thành Dương cười lạnh hai tiếng, thờ ơ như chưa từng xảy ra chuyện gì, Quỷ Thượng ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt y là vô vàn cảm xúc.
"Hi vọng chuyện này đừng xảy ra lần nữa, tôi không ghét anh nhưng chớ ép tôi phải ghét, anh hiểu chưa?" Thành Dương nói xong cũng chẳng đợi Quỷ Thượng trả lời, xoay người rời đi, để y đứng sững một mình trong mưa...
Cả một buổi chiều Nhã Nhân không tìm thấy Quỷ Thượng, chẳng biết y chạy đi đâu nữa.
Ban đầu tâm tình hắn cũng không tệ lắm nhưng hồi lâu chẳng tìm được người thì bắt đầu khó chịu, mãi đến gần thời gian lau dọn nhà cửa vào buổi chiều, Nhã Nhân mới thấy đồng hồ điện tử phát ra một tiếng vang quý giá.
Buồn bực, Nhã Nhân bước vào thang máy, bất an phỏng đoán xem Quỷ Thượng đã đi đâu? Liệu có gặp mặt ai không?
Cửa thang máy lên tới nơi, đứng trước cửa phòng giam, thấy Quỷ Thượng đang nằm trên giường xoay lưng ra, không hiểu sao đáy lòng hắn nhảy nhót khó tả.
Đẩy cửa đi vào, Nhã Nhân vui vẻ tưởng tượng, không biết chút nữa Quỷ Thượng sẽ mắng chửi hắn như nào, tức nổ phổi ra sao...
Nhưng mà ngoài dự đoán, Quỷ Thượng không giống thường ngày - đột nhiên nhảy lên như lò xo, vừa chửi ầm ĩ vừa tung quyền cước; hôm nay y cứ lẳng lặng nằm đó, chẳng thèm quay đầu lại, nhưng khi Nhã Nhân tiến vào, vẫn có thể thấy thân hình cao lớn khẽ động đậy.
Ngắm nhìn bóng lưng nằm nghiêng như loài chó cỡ lớn, Nhã Nhân nhăn mày, đang thấy lạ vì sao Quỷ Thượng yên tĩnh như vậy thì hắn chợt thấy quần áo trên người y còn dính đẫm nước mưa, không thay ra mà đã ngã trên giường, tấm ga khô ráo cũng bị ướt hết.
Trời lạnh đến thế sao lại dằn vặt bản thân mình như vậy? Nhã Nhân nghĩ thầm rồi mở miệng:
"Quỷ Thượng..."
"Cậu có thấy phiền không? Hiện tại tâm tình ông đây kém cỏi vô cùng, vì sao lại chọn lúc này mà đến hả?"
Quỷ Thượng lớn tiếng cắt đứt lời Nhã Nhân, y ngồi dậy, tay phải tựa lên trên đầu gối đang co lại, đôi mắt vàng óng trừng Nhã Nhân – vô cùng nóng nảy, thiếu kiên nhẫn.
"Một ngày không đến nhục nhã, giễu cợt tôi sẽ khiến cậu khó chịu à? Rõ ràng đâu có thiếu người, sao cứ cố tình tới trêu chọc tôi hả?"
Tại sao cố tình muốn đùa bỡn Quỷ Thượng?
Nhã Nhân dừng một chút, mới biết rõ ràng là Quỷ Thượng giận chó đánh mèo, nhưng hắn chợt nhận ra dường như trả lời cái vấn đề này hơi khó, vì chính hắn cũng không chắc chắn về đáp án...
Tầm mắt dò xét Quỷ Thượng, Nhã Nhân ho khan hai tiếng, không hề biết gương mặt đã ửng hồng, hắn quyết định trả lời vấn đề thứ nhất.
"Đại khái đúng là như vậy."
"Cái gì?"
"Là một ngày không đùa giỡn anh thì cả người tôi sẽ cảm thấy bức bối khó chịu nha! Giống như thực vật cần có ánh mặt trời ấy..."
"..." Quỷ Thượng sững sờ vài giây, sau đó dùng sức ném gối đầu về phía Nhã Nhân: "Mẹ kiếp, ăn shit đi!"
Nhã Nhân chụp lấy cái gối mềm mại vì tốc độ ném mà trở nên nặng nề, chuẩn bị sẵn sàng tư thế nghênh đón Quỷ Thượng vung nắm đấm xông tới, nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện y vẫn ngồi yên trên giường, sau đó mệt mỏi nằm xuống.
"Hôm nay... sao không xông tới?" Nhã Nhân nắm tay, mở miệng thăm dò.
"Cút đi! Phiền phức! Hôm nay ông đây không muốn đánh nhau." Quỷ Thượng quay mặt đi, chẳng thèm để ý tới Nhã Nhân.
Vừa thấy tầm mắt kia bỏ mình qua một bên, tâm tình Nhã Nhân phút chốc chìm xuống. Hắn đến gần, trầm giọng cố tình gợi sự chú ý của Quỷ Thượng: "Không có tâm tình đánh nhau hả? Thật khó... vậy tức là hiện giờ tôi lột sạch quần áo của anh, vặn chân anh ra để đưa thứ kia vào cơ thể thì anh cũng sẽ không phản kháng à?"
Nhã Nhân tiến về phía trước hai bước, quả nhiên chưa tới bước thứ ba Quỷ Thượng đã nhảy dựng lên.
"Cút xuống địa ngục đi! Cậu thử bước tới nữa xem!"
Quỷ Thượng trừng Nhã Nhân thì chợt phát hiện cặp con ngươi nâu nhạt vừa chạm vào tầm mắt của mình thì sáng lên, sau đó, lại là loại ánh mắt lưu luyến bám dính quỷ dị kia.
"Làm... làm gì? Có cái gì đẹp mà nhìn?"
"Có gì đâu, chỉ là tôi thấy hôm nay anh rất khác, xảy ra chuyện gì sao?"
Nhã Nhân nhẹ giọng hỏi han khiến da gà da vịt trên người Quỷ Thượng rơi hết xuống, sau đó lại mọc lên.
"Đệt, chả liên quan quái gì tới cậu!" Y như thế nào còn chờ hắn phải quan tâm ư?
Quỷ Thượng vừa hoài nghi vừa híp mắt trừng Nhã Nhân, y cho rằng Nhã Nhân nhất định không có ý tốt nên mới vậy... biểu hiện như thế khiến người ta cảm thấy không tự nhiên chút nào.
"Tôi chỉ hỏi thăm thôi mà, không cần thiết phải nóng nảy như vậy chứ?" Nhìn Quỷ Thượng đề phòng như mèo hoang, Nhã Nhân lại có kích động muốn trêu đùa.
"Việc của tôi chẳng cần cậu bận tâm, không có chuyện gì thì nhờ cậu cút đi chỗ khác dùm!"
"Nhưng mà..."
"Mẹ kiếp, muốn đánh nhau thật hả?"
Vì sự việc của Thành Dương mà tâm trạng phiền muộn chán nản lúc này dường như muốn bùng nổ, Quỷ Thượng đang định vùng dậy thì nghe thấy Nhã Nhân nói một tiếng: "Được...", sau đó không báo trước xông thẳng tới, Quỷ Thượng còn chưa kịp làm gì thì Nhã Nhân đã áp sát, đè y xuống giường.
"Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cậu quá hèn hạ đi!"
Lại muốn đùa giỡn y bằng thủ đoạn đê tiện sao? Bị Nhã Nhân đặt dưới thân, Quỷ Thượng tức giận đỏ mặt.
Nhã Nhân trói tay người kia lại, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào y, không lên tiếng, hắn thấy Quỷ Thượng hôm nay không thích hợp.
Bỗng dưng, Nhã Nhân đưa tay lên, Quỷ Thượng cho là hắn đánh mình liền nhanh chóng giơ cánh tay che đầu, nhưng cú đấm nặng nề trong tưởng tượng không xuất hiện, y liền hạ tay xuống thì thấy Nhã Nhân đang kéo vạt áo ướt dầm dề của mình lên trên.
"Cậu..."
Cho rằng Nhã Nhân lại muốn làm chuyện kia, Quỷ Thượng kích động giãy dụa, nhưng hắn vẫn cương quyết lột áo, rồi nhanh nhẹn kéo quần.
Cứ như lợn giống động dục bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu vậy.
"Dừng tay! Tôi bảo cậu dừng tay!"
Quỷ Thượng kéo quần lên, Nhã Nhân lại lột xuống.
Chân mát lạnh, Quỷ Thượng tức giận bổ cho Nhã Nhân một quyền, không ngờ người kia chẳng nhào lên như trong suy nghĩ mà bước xuống giường - vừa vặn khiến khiến nắm đấm của y vồ vào khoảng không.
"Này...!" Quỷ Thượng ngẩng đầu thì thấy Nhã Nhân mở tủ lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ khô ráo, sau đó quay về quẳng lên người y.
"Thay đồ."
"Hả?" Quỷ Thượng nhướn cao lông mày, nhìn Nhã Nhân chằm chằm – y cho rằng hắn lại có trò lừa gạt mới.
Nhưng Nhã Nhân chỉ nhìn đồng hồ điện tử, sau đó nói: "Tôi còn có việc, phải đi trước."
"Phải... phải đi ư?" Quỷ Thượng tưởng mình nghe nhầm, không nhịn được ngó ra ngoài cửa sổ, xem có phải trời nổi giông bão hay không.
Cái tên Nhã Nhân này cứ thế mà đi như vậy ư?
"Tôi chỉ muốn đến nhìn anh một chút mà thôi..."
Bất tri bất giác nói ra suy nghĩ trong đầu, tầm mắt Nhã Nhân di chuyển từ đồng hồ điện tử lên gương mặt quái dị của Quỷ Thượng thì chợt sững sờ, hai gò má nóng ran, hắn nhanh chóng đổi giọng: "À không, anh đừng đắc ý quá sớm, tôi đợi buổi tối mới tìm anh tính sổ."
Chỉnh lại quần áo, Nhã Nhân ho khan hai tiếng rồi quay người rời đi, để lại Quỷ Thượng chả hiểu gì sất cứ ngồi ngẩn trên giường.
Y sờ sờ quần áo trên tay, sau đó ném xuống đất.
"Tên này có bệnh!"
Đứng lên vèo một cái, Quỷ Thượng làu bà làu bàu, sau đó lấy một bộ quần áo khác, thay đồ xong xuôi rồi lại ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có đúng là trời nổi giông bão hay không nhỉ?
Quỷ Thượng không hay biết, nếu như hiện giờ y nhìn thấy vẻ mặt của người đang đứng trước thang máy – bởi vì cuộc gặp gỡ ngắn ngủi mà tâm trạng đang bay trên mây, thì khẳng định y sẽ kinh ngạc tới mức không ngậm mồm vào được.