"Anh đừng quên tại sao trong quán không cho phép vương đánh nhau, vì một khi như vậy sẽ khiến cho tù nhân các khu nhà gây chiến dẫn tới tình trạng hỗn loạn... May mà thực lực của anh kém xa Tịnh, cho nên dù sự việc bại lộ có lẽ cũng không gây ra sóng gió gì."
Thành Dương theo thói quen cười nhạt, khoanh tay đứng bên giường bệnh, ung dung nhìn Quỷ Thượng chẳng biết vì sao cứ như mèo hoang đề phòng Cơ Tử đang bôi thuốc cho y.
Quỷ Thượng rất muốn xông tới bịt miệng Thành Dương lại, bình thường chẳng thèm nói lấy một câu nhưng khi móc mỉa người khác lại đặc biệt ồn ào. Tuy nghĩ thế nhưng trước mắt là vóc dáng nhỏ nhắn mềm mại của nữ bác sĩ đang cầm bông chấm chấm lên vết thương - khuôn mặt để rất gần khiến y không ngừng né về phía sau, còn nói gì tới việc đòi xông lên.
Quỷ Thượng thật gian nan chờ Cơ Tử bôi thuốc, xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm, y ngước mắt lại thấy cô như mở cờ trong bụng áp sát Thành Dương.
"Tiểu Dương bị thương chỗ nào? Có muốn chị đây kiểm tra một chút hay không?"
Bị cô gái nhỏ xinh ôm lấy, Thành Dương không phản ứng kịch liệt giống như Quỷ Thượng, mà trái lại tự nhiên bình tĩnh đến doạ người.
"Cảm ơn, nhưng tôi không bị thương, tôi nghĩ trước tiên cô nên qua kia giúp bác sĩ Mộng đi."
Quỷ Thượng nhìn tình huống quái lạ trước mắt, Thành Dương vẫn cười nhạt nhưng không giống như mọi khi, trái lại trông cực kỳ dịu dàng cứ như đổi thành một người khác vậy, mà Cơ Tử cũng rất nghe lời Thành Dương, cô cười cười rồi gật đầu, xoay người đi hỗ trợ bác sĩ Mộng.
Quỷ Thượng tròn mắt nhìn chòng chọc nụ cười dịu dàng kia, nhưng khi Thành Dương quay đầu lại trông thấy y thì hắn "hừ" một tiếng lại chuyển về nụ cười lạnh đáng ghét, cho nên suy nghĩ của Quỷ Thượng lúc này chính là...
Nhất định hắn có hai nhân cách!
"Anh cũng phân biệt đối xử nhỉ? Thái độ với tôi và với cô ấy tương phản quá lớn rồi đấy."
"A, nếu anh chặt đứt nửa người, tóc dài ra một chút, khuôn mặt đáng yêu hơn, giọng mềm mại nữ tính nữa, cộng với đừng mang theo cái thứ lủng lẳng trong quần thì tôi sẽ không phân biệt đối xử với anh nữa."
"Anh..."
Quỷ Thượng váng đầu, đang định tranh luận với Thành Dương, đối phương lại thản nhiên ngắt lời y, chuyển sang chủ đề khác.
"Nhắc nhở anh chút, nếu Trưởng quán truy cứu, chuyện hôm nay đều là lỗi của anh nha, Quỷ Thượng."
"Tại sao lại đổ hết lỗi cho tôi?"
"Bởi vì Tịnh nói anh xông vào địa bàn của hắn khiêu khích hắn, Tịnh không thích người khác chạy tới chỗ của mình, anh không biết sao?" Thành Dương hỏi.
"Này, căn bản cách xử lý của anh không công bằng, anh hoàn toàn đứng về phe Tịnh anh có biết không?"
"Tôi đứng về phe Tịnh thì có gì sai."
"Anh, anh..."
Thành Dương đáp lại rất sảng khoái, khiến Quỷ Thượng nghẹn họng, anh tôi đến nửa ngày cũng không phản bác được gì. Đúng lúc này, cô gái bên cạnh thốt lên kinh hãi cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Thật đáng tiếc, sao lại tổn thương một gương mặt đẹp như vậy chứ?" Mộng La La khẽ giữ cằm Nhã Nhân, than thở.
"Lần sau cậu nhớ cẩn thận chút, đừng để bị đánh vào mặt." Cơ Tử đứng bên phụ họa.
Hai cô gái tỉ mỉ quan sát gương mặt Nhã Nhân, khiến Quỷ Thượng không nhịn được quay đầu nhìn sang.
Trên khuôn mặt trắng nõn có không ít vết bầm tím, khoé môi phải bị rách một đường, rớm máu.
Tịnh vốn nhắm vào Quỷ Thượng, Nhã Nhân lại đột nhiên xông tới đỡ, thành ra một bên mặt hứng trọn cú đấm, có lẽ môi bị cọ vào răng mà rách ra.
Một thứ cảm giác quái lạ dâng lên trong lòng, Quỷ Thượng trừng Nhã Nhân bởi vì đau mà nhíu đôi lông mày tinh tế, đáng lẽ lúc này y phải lớn tiếng cười nhạo tên kia một phen mới phải, thế nhưng y chỉ thấy buồn bực, không vui tí nào.
Sau khi Nhã Nhân can thiệp - hầu như Quỷ Thượng không bị dính đòn, bởi mỗi lần Tịnh vung quyền thì Nhã Nhân như phát điên liều mạng đỡ lấy, thêm đó chính y bất mãn vì Nhã Nhân cứ nhúng tay vào nên thừa dịp hỗn loạn đập cho hắn vài cú, cho nên có mấy vết thương trên người Nhã Nhân còn chẳng biết do Tịnh hay y gây ra nữa.
Vừa nghĩ tới chuyện Nhã Nhân thay mình đỡ đòn, Quỷ Thượng cực kỳ buồn phiền - cứ như y thiếu nợ hắn vậy.
Quỷ Thượng đang quan sát vết thương của Nhã Nhân, bỗng nhiên, người kia giương mắt nhìn lại, mặt đối mặt, hai tầm mắt chạm nhau.
Sự chú ý của Nhã Nhân dồn vào đau đớn trên mặt, đã rất lâu hắn không trúng đòn nghiêm trọng như vậy, dựa vào thực lực võ thuật dũng mãnh, từ trước đến giờ người làm hắn bị đau có mỗi Quỷ Thượng, nhưng chỉ là chút ít.
Không biết có phải là vì quá lâu mới bị một quyền mạnh mẽ nện trúng, hắn đau đến nhe răng trợn mắt, cả người rã rời.
Hắn còn đang phiền muộn, miếng bông sát khuẩn lần nữa chấm vào làm khoé môi đau nhói, đột nhiên hắn cảm nhận được tầm mắt bên cạnh, liếc qua thì phát hiện Quỷ Thượng đang nhìn sang.
Trong khoảnh khắc ấy, chẳng biết vì sao, Nhã Nhân cảm thấy tim mình đột nhiên đập loạn một nhịp, hắn nhìn cặp mắt màu trà, xác nhận đúng là người kia đang quan sát mình thì trái tim liền reo hò nhảy nhót.
Phút chốc mặt hắn nóng lên, cảm giác sung sướng quỷ dị làm cho hắn bối rối, Nhã Nhân không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không hề né tránh, thậm chí có chút hài lòng đón nhận.
Nhưng mà, một giây sau, Quỷ Thượng chán ghét quay đầu đi mất, làm cho tâm tình Nhã Nhân như rớt thẳng xuống đáy vực.
Chẳng để ý tới hai cô gái đang bôi thuốc cho hắn, nhắc hắn loại thuốc tốt nào tránh để lại vết sẹo, đôi mắt Nhã Nhân vừa sáng lên phút chốc liền ảm đạm.
Không chỉ bởi vì Quỷ Thượng đang cố gắng xoay lưng về phía hắn, nếu có mỗi vậy đã tốt, mà còn vì Thành Dương...
Vừa nãy đã trò chuyện một hồi, lúc này hai người kia lại bắt đầu hàn huyên, hắn ngồi cách bọn họ một khoảng, hai nữ bác sĩ lại ồn ào không ngừng, Nhã Nhân không biết bọn họ đang nói gì.
Nhìn hai người thân thiết, thứ cảm giác khó chịu phiền muộn kia lại nhen nhóm rồi bùng lên, Nhã Nhân thậm chí còn có kích động muốn đẩy hai vị trước mặt ra, xông lên túm lấy Quỷ Thượng trở về phòng giam rồi quẳng ngay lên giường để dạy dỗ.
Cảm xúc trước kia trở lại, thêm vào đó Quỷ Thượng và Thành Dương cứ trò chuyện vui vẻ trước mặt, cảm giác buồn bực trong phút chốc tăng lên gấp bội, Nhã Nhân xoắn chặt đôi lông mày, tầm mắt lưu luyến dừng ở bóng lưng Quỷ Thượng sau đó chuyển hướng nhìn chằm chặp Thành Dương...
Hắn nhớ rõ hắn đã cảnh cáo Thành Dương không được tiếp cận Quỷ Thượng.
Thành Dương cảm thấy đấu võ mồm với Quỷ Thượng cực kỳ vui.
Buổi tối, đi ra từ phòng tắm, ngã người lên chiếc giường lớn trong phòng, thả lỏng cơ thể hơi bủn rủn, Thành Dương nhìn trần nhà mà nghĩ như thế.
Tuy rằng Quỷ Thượng hay chửi bậy, nhìn như hung hăng nhưng thật ra ngốc vô cùng. Nếu bàn về miệng lưỡi, chỉ một hai câu trêu chọc đã khiến y trân trối không thốt nên lời.
Ban ngày trong phòng y tế, Quỷ Thượng sau đó vẫn cùng hắn tranh luận về thái độ khi xử lý sự việc, Quỷ Thượng giảng một câu hắn đốp lại hai ba câu, kết quả làm y nghẹn lời, cuối cùng thở phì phò trở mặt bỏ đi, không thèm để ý bác sĩ can ngăn.
Kỳ thực Thành Dương không cố ý chọc giận Quỷ Thượng, hắn nhắm một mắt mở một mắt, ung dung thản nhiên chỉ vì muốn trêu tức y thôi.
Nhưng mà, thấy Quỷ Thượng phản ứng kịch liệt khi hắn châm chọc khiêu khích, hắn lại thấy chơi rất vui, cho nên nổi lên ý xấu đùa giỡn y, không ngờ thật sự khiến người tức giận bỏ đi.
Thành Dương không nhịn được bật cười, cuối cùng cho ra kết luận - Quỷ Thượng còn là người rất thành thật.
Đôi mắt lam sẫm mang theo ý cười, Thành Dương đứng dậy, thay một bộ quần áo thường ngày, hắn đang chuẩn bị lên phòng giam tầng chín thì chợt có tiếng gõ cửa.
Ai đến trễ thế này nhỉ? Thành Dương nghi hoặc, mở cửa ra, người tới làm cho hắn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không bất ngờ lắm, bởi vì hôm nay trong phòng y tế hắn đã bị trừng đến nỗi sắp thủng một lỗ trên người rồi, cho nên tâm tư sớm đã có chuẩn bị.
Thành Dương lạnh nhạt nhìn đồng nghiệp xuất hiện ở cửa, nam nhân cao gầy trên mặt còn dán băng gạc.
"Chào Nhã Nhân... có chuyện gì sao?"
Khi Thành Dương nhìn thấy trên gương mặt đẹp trai lại xuất hiện vẻ nham hiểm hung ác, hắn đã sớm đoán được chẳng phải chuyện gì tốt, chẳng qua vì lịch sự nên vẫn chào hỏi... Nhưng mà đối phương tựa hồ không tiếp thu.
Vạt áo bỗng nhiên bị túm lấy, Nhã Nhân kéo Thành Dương ra, ấn vào tường, ngón tay thon dài bóp lấy gáy hắn.
"Hừ... không phải tôi đã cảnh cáo anh đừng tiếp cận Quỷ Thượng sao?" Đôi mắt nâu nhạt dưới ánh đèn tản ra hơi thở lạnh lẽo: "Hay anh cho rằng... việc bẻ gãy cổ anh là nói đùa, hả?" Nhã Nhân khép ngón tay lại: "Còn tôi lại rất nghiêm túc đấy."
"Buông ra!"
Cổ bị bóp chặt làm cho sắc mặt Thành Dương trắng bệch, không phải vì khó chịu, mà là một số ký ức phủ đầy bụi bặm bị gợi lên khiến cho hắn ngạt thở.
"Mau buông ra!"
Thành Dương gào thét, có chút cuồng loạn, hắn liều mạng kéo tay Nhã Nhân ra, trước khi hắn choáng váng đến ngất đi, bàn tay đặt trên cổ rốt cuộc buông lỏng.
Nhưng mà, Nhã Nhân buông ra không phải vì Thành Dương yêu cầu, mà là hắn thấy người này không thích hợp. Khi siết cổ, hắn rất chú ý tới lực mạnh yếu, chỉ khiến tên kia cảm thấy hơi áp lực mà thôi, nhưng vẻ mặt Thành Dương cứ như đang phải chịu nỗi thống khổ đến thở không nổi vậy.
Nhìn Thành Dương ngồi thụp xuống đất, Nhã Nhân chẳng hề thấy thương hại, dù sao hắn đến tìm người này, chính là cảnh cáo thêm lần nữa, chứ không phải đến động viên an ủi.
Hắn đưa chân đá đá Thành Dương, lạnh lùng nói: "Như vậy, anh đã hiểu là tôi nghiêm túc chưa? Không được tiếp cận Quỷ Thượng, không nói chuyện với y, có thể tránh thì tận lực tránh cho tôi."
"Tuy rằng chúng ta là đồng nghiệp, tôi cũng muốn chung sống hoà bình, thế nhưng việc liên quan đến Quỷ Thượng thì tôi có nguyên tắc của tôi. Khi thấy hai người đi chung với nhau tôi sẽ rất không vui, dục vọng chiếm hữu của tôi đối với Quỷ Thượng cực kỳ mạnh, cho nên khi anh đến gần Quỷ Thượng, tôi sẽ có kích động muốn giết người."
Nhã Nhân ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Thành Dương đang cúi đầu.
"Hãy tin tôi, tôi rất để ý tới chuyện này, tuyệt đối không phải là lời nói suông đâu."
Nhã Nhân chưa biết, đe doạ như vậy có thể ngăn được Thành Dương hay không, nhưng mà hắn không nói đùa là chính xác.
Lần này không chỉ có ngăn cản doạ dẫm như lần trước, mà là uy hi.ếp, nếu Thành Dương còn tùy ý tiếp cận Quỷ Thượng, hắn sẽ xuống tay...
Thành Dương im lặng, hơi thở gấp gáp dần bình ổn, Nhã Nhân thấy hắn không nói gì, liền cho là hắn đã tiếp nhận, đứng lên định rời đi thì lại nghe thấy hắn cười lạnh.
"Ha... anh vì Quỷ Thượng nên đặc biệt đến đây để dạy dỗ tôi hả?"
Nhã Nhân quay đầu thì thấy Thành Dương vươn tay sờ lên gáy, ngón tay khẽ run, thế nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh khác thường, hắn ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, cười khẩy.
"Bởi vì mối quan hệ giữa tôi và Quỷ Thượng rất thân thiết, còn anh và hắn lại đối nghịch, cho nên anh ăn giấm có đúng không?" Thành Dương đứng dậy, nâng cằm lên, tròng mắt lam sẫm mang theo trào phúng giễu cợt.
Ăn, ăn giấm?
Nhã Nhân nghe thấy cái từ "ăn giấm" mà run rẩy, đột nhiên như bừng tỉnh, hắn chưa từng nghĩ vậy, hoá ra là hắn đang ghen ư?
Nhưng... tại sao?
"Nhã Nhân, anh vậy mà thích Quỷ Thượng sao?"
Thấy Nhã Nhân sửng sốt, Thành Dương nhếch cao nửa khóe miệng, vẻ mặt bỡn cợt cứ như đang cầm cành cây đùa giỡn con mèo nhỏ hay trêu chọc một đứa nhóc.
Nhã Nhân mấy lần há mồm định phản bác nhưng lại thôi, cuối cùng hắn tối sầm mặt, trầm giọng nói: "Tôi thích Quỷ Thượng, thích đạp y dưới chân, thích trói y lại để ức hi.ếp, vì nhìn y chịu nhục nhã sẽ khiến tôi cảm thấy sung sướng. Cho nên, tôi không thích người khác cướp đi niềm vui của mình, Quỷ Thượng là đồ vật của tôi, anh đừng đụng vào y là được rồi!"
"Muốn tôi đừng tiếp xúc với hắn... Thật nực cười, anh không thấy là Quỷ Thượng tự đến gần tôi sao, anh phải biết, người này tính cách y như con cún, nếu đối tốt nó sẽ vẫy đuôi, nếu tệ bạc nó sẽ gầm gừ tránh né. Mà một con cún cứ chạy tới liếm tay tôi thì sao tôi có thể làm người xấu đá nó đi được chứ?"
"Mày nói gì?" Nhã Nhân túm cổ áo Thành Dương nhấc lên.
"Hừ! Đừng có ngây thơ như thế, Nhã Nhân – anh là học sinh tiểu học à?" Thành Dương xem thường gạt cánh tay Nhã Nhân ra, hắn cười: "Cái gọi là thích, không phải như anh nói, mà tôi thấy, anh còn chẳng biết thứ tình cảm anh dành cho Quỷ Thượng là gì cơ!"
"Anh bắt nạt hắn, chà đạp hắn, nhìn bề ngoài thì cứ như đem hắn ra làm trò cười, vậy chỉ vì trò cười mà anh đuổi đến Tuyệt Sí quán, xin vào đây làm cảnh sát trại giam ư? Anh giải thích xem? Nhìn thấy Quỷ Thượng thân thiết với tôi, anh còn ghen tuông kìa..."
"Anh không ngừng đùa giỡn Quỷ Thượng, ngoài miệng nói là nhìn hắn chịu nhục sẽ cảm thấy sung sướng, nhưng thực ra anh có khác gì như đứa trẻ, đùa cợt hắn để hắn chú ý, và khi hắn chú ý, anh sẽ vui vẻ nhảy nhót như cô học trò nhỏ phải không? Cái gọi là bắt nạt ức hi.ếp, chính là vì yêu thích Quỷ Thượng!"
Thành Dương đặt tay lên vai Nhã Nhân, hắn nhướn cao nửa lông mày: "A, nói rõ hơn, tôi cho rằng, anh đối với Quỷ Thượng - chính là yêu!"
Phút chốc Nhã Nhân cảm thấy chân mình như mọc rễ, hắn khiếp sợ chẳng thể nào nhúc nhích, muốn hất bàn tay Thành Dương ra cũng không làm nổi.
Hắn đối với Quỷ Thượng là yêu ư?
Sao có thể? Nhã Nhân đột nhiên nghi ngờ, trước kia, chưa bao giờ hắn nghĩ thứ cảm xúc vô cùng bướng bỉnh với Quỷ Thượng lại là...
Hắn cho rằng, hắn chấp nhất với Quỷ Thượng, chẳng qua vì y là thứ đồ chơi giải sầu rất tốt khiến hắn chẳng nỡ buông tay mà thôi...
Thành Dương nhìn vẻ mặt không thể tin của Nhã Nhân, khoé môi hiện ra nụ cười giễu cợt.
Nhã Nhân nhìn thấy nụ cười kia, theo bản năng mở miệng phản bác: "Không phải như anh nói!"
Tình cảm của hắn dành cho Quỷ Thượng... sao có thể?
"Ồ, không phải thật sao?"
Thành Dương bỏ tay xuống, lạnh lùng liếc Nhã Nhân, hắn đóng cửa phòng rồi khoá lại, hai tay đút túi, mặc kệ Nhã Nhân mà xoay người bỏ đi. Chính vì vậy, hắn không hay biết, gương mặt trắng nõn của nam nhân phía sau bỗng mọc lên hai cụm mây hồng.
"Không phải như vậy đâu... Nhất định không phải..."
Giọng điệu thì thào khiếp sợ, dường như không dám tin, mặt Nhã Nhân đỏ bừng, hắn cứ đứng sững sờ tại chỗ.
(HẾT QUYỂN I)