‘”Hì, chắc muội cũng tầm 7~8 tuổi nhỉ? Chắc là từ trước tới giờ muội không có ai chơi cùng đúng không? Tỷ sẽ chơi cùng muội. Tỷ sẽ làm bạn với muội, nhé?’’
Vừa nghe nàng nói xong, đôi mắt ngấn nước của Hoa Thiên Cốt đã đẫm lệ. Cô bé lấy tay lau nước mắt đi, để lại một đôi mắt sáng bừng vì vui vẻ. Cô bé mừng rỡ nói:
“Dạ. tỷ tỷ”
“Umk, muội muội ngoan, Để tỷ tặng muội một món quà nhé?’’
Nói rồi nàng đưa tay ra, chạm vào một bông hoa đang héo rũ, nó liền nở ra vô cùng tươi đẹp rực rỡ. Hoa Thiên Cốt thấy vậy liền vỗ tay cười nói:
“Tỷ tỷ, thật thần kì, muội biết rồi, tỷ hẳn là thần tiên phải không?’’
Thiên Nhan được Hoa Thiên Cốt đỡ cho đứng dậy, nàng thuận tay xoa đầu cô bé rồi nói:
“Tỷ không phải thần tiên đâu, tỷ cũng giống muội thôi mak. Muội có thể làm hoa héo thì tỷ có thể làm hoa nở vậy đó. Tỷ và muội giống nhau mak phải không?’’
“Dạ, vậy để muội đưa tỷ về nhà muội nhé?’’
Hoa Thiên Cốt nghe xong Thiên Nhan nói như vậy liền nở nụ cười, tin luôn, không nghi ngờ một chút nào. Thiên Cốt vừa đỡ nàng đi vừa nói:
“Muội chính là một kẻ xui xẻo, cả thôn đều nói muội là yêu vật. Khắc chết mẹ mình, hoa gặp máu muội thì chết, cha muội ngày ngày ở gần muội nên già nua trông thấy. Hơn nữa mùi hương trên người muội còn kéo yêu quái đến gần. Dân làng đều xa lánh muội… từ nhỏ tới giờ muội không có bạn bè… May quá, giờ có tỷ rồi, muội không phải chơi một mình nữa, muội rất vui….’’
*****************
Không lâu trước đó, trong khu rừng hắc ám tràn đầy, lạnh lẽo âm u tới bức người
,tận cùng của khu rừng, sâu tại lăng mộ giá lạnh, một đôi mắt đen sắc lạnh, tỏa ra tia sáng đỏ tươi màu máu mở ra. Đôi mắt đáng sợ chừng nào!
Chủ nhân của đôi mắt đó có dung nhan tuấn mĩ nhưng lãnh tới bức người. Lạnh lẽo, hung tàn đến rung mình. Chỉ thấy đôi môi mỏng khẽ mở:
‘’Thiên Nhan, cuối cùng ta cũng đợi được tới ngày này. Nàng cuối cùng cũng đã sống lại. Yêu thần kia… nàng an tâm, ta sẽ trả thù thay nàng.”
Thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng đó đâu nữa. thay vào đó là tiếng gió xé lá và tiếng thú thét gào.
**************************
Khi Hoa Thiên Cốt đưa Thiên Nhan về tới nhà thì nàng thấy bên trong có một lão bá già nua đang ngồi cạnh bàn thưởng thức trà. Dáng ngưới lão bá này gầy yếu nhưng văn nhã, vừa nhìn là biết đó là người đọc sách. Thiên Nhan tiến lại mỉm cười:
‘’Con chào gia gia ạ!’’
Chỉ thấy tay cầm trà của lão bá hơi run lên. Khóe mắt dật dật cười mà như khóc trong vô cùng quỷ dị. Nàng đang nghi ngờ lão bá này diễn kịch thì thấy Hoa Thiên Cốt quýnh lên, giật nhẹ ống tay áo của nàng. Miệng Hoa Thiên Cốt méo xệch, trên trán hung hăng chảy dài mấy vạch đen, lại cố nói:
“Đó là phụ thân của muội’’
Thiên Nhan đơ ra, nhưng rất nhanh, nàng lấy lại bình tĩnh. Chẳng hổ danh là ảnh hậu, nàng bình thản mỉm cười:
‘’Chào bá bá. Con là Nam Cung Thiên Nhan, là người được Tiểu Cốt cứu, con tới đây là để cảm ơn bá phụ vì đã sinh ra một tiểu nữ nhi đáng yêu và vô cùng tốt bụng như thế này ạ!’’