“Một điều kiện, ta muốn ngươi cùng ta đi tìm Hoa Thiên Cốt, để nàng ấy có thể kịp đến Quần Tiên yến, gặp mặt Bạch Tử Họa!”
Đông Phương Úc Khanh khẽ giật giật khóe mắt:
“Nàng chắc là đưa Hoa Thiên Cốt đến bên Bạch Tử Họa là không hại nàng ấy?”
Nam Cung Thiên Nhan nhướng mày, trả lời chắc nịch:
“Không đâu! Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa sẽ đến bên nhau, hạnh phúc đến mãi mãi về sau! Hoa Thiên Cốt mang trong mình dòng máu Yêu Thần cao quý, Bạch Tử Họa lại là thượng tiên, chỉ cần ta đưa cho hắn một bản thuyết pháp của thần tộc là hắn có thể tấn giai thần vị. Hai người đó chính là trời sinh một đôi mà!”
Đông Phương Úc Khanh đau đầu, tại sao nàng ấy lại biết nhiều thứ như thế? Tất cả mọi thứ như thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn và hắn không thích điều này một chút nào!
“Vậy nàng có biết Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt là tình kiếp của nhau không?”
“Không quan trọng! ta sẽ đi trước dọn đường cho cả hai. Ai mà dám phá họ… hừ.. hừ…”
Đông Phương Úc Khanh lập tức cười nhạo nàng:
“Hừ, thần lực của nàng nếu ta đoán không lầm thì đã bị phong ấn một phần rồi. Với một chút linh lực ít ỏi như thế, nàng định tác hợp cho họ kiểu gì?”
Thiên Nhan cười khan, rồi lại kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đáp:
“Ta sẽ có cách của ta! Ngươi không cần quan tâm. À mà,… ngươi nói cho ta biết, Hoa Thiên Cốt hiện giờ đang ở đâu?”
Đông Phương Úc Khanh nhìn nàng tự tin trả lời, mất hồn nhìn vẻ kiêu ngạo xinh đẹp của nàng, theo phản xạ trả lời:
“Nàng ta đã bị Mạc Băng tiên bắt đi!”
“Cái gì? Mạc… Mạc Băng.. tiên.?”
Đầu Thiên Nhan tự dộng nổ ‘bùm’ một tiếng. Nàng cứ tưởng từ đó về sau, nàng và Mạc Băng sẽ không còn quan hệ gì nữa. Hắn không yêu nàng, nàng tuy là trong 3 năm ở chung, nàng rất thích hắn. Nhưng làm ơn đi! Nàng không muốn níu kéo thứ không thuộc về mình. Nàng lãnh tình, nàng vô tăm là vậy đấy! Dứt khoát, quyết đoán trong mọi chuyện mới là tác phong của Ảnh hậu như nàng.
Nhưng tại sao?.. Hắn lại liên quan đến chuyện này…
“Nàng… và Mạc Băng tiên đó có quan hệ gì ư?”
“Đúng vậy, hắn chính là nam nhân trước kia của ta!”
Thiên Nhan kéo kéo khóe môi, trêu tức Đông Phương Úc Khanh. Quả nhiên, sắc mặt của hắn thoáng chốc tái mét:
“Nàng và Mạc Băng hai người đã phát sinh quan hệ da thịt chi thân? Không thể nào!Mạc Băng tiên, hắn cứ hễ chạm vào ai là người đó sẽ bị hút hết sinh khí mà chết,… không lẽ… nàng…”
“A… quên nói cho ngươi biết, ta chính là ‘thuần âm thần thể’. Cho dù Mạc Băng có chạm vào ta bao lần đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không sao cả!”
‘Cho ngươi tức chết! Dám đánh chủ ý lên lão nương. Hừ”. Thiên Nhan đắc ý nghĩ. Nhưng khi nghe xong câu nói tiếp theo của Đông Phương Úc Khanh sắc mặt nàng liền đen sì.
“Với thần lực hiện nay của nàng, muốn cứu Hoa Thiên Cốt khỏi tay Mạc Băng tiên là chuyện không thể nào. Ta sẽ giúp nàng cùng đi cứu Hoa Thiên Cốt với điều kiện, nàng, làm nữ nhân của ta.”
Nam Cung Thiên Nhan đau đầu. Đông Phương Úc Khanh chính là một tên biến thái không hơn không kém! Đã nghe nàng nói như vậy rồi mà vẫn muốn phát sinh quan hệ da thịt với nàng. Nàng căn bản là không cần suy nghĩ:
Chẳng phải là 1 lần phát sinh quan hệ cùng nhau thôi sao? Được! Dù sao sau này nàng cũng cùng với Tiểu Cốt nhập Trường Lưu mới không muốn gặp tên biến thái này là chuyện dễ dàng.