Bởi vì, thế giới có Odin, sẽ không thể nào giống như bây giờ.
Thứ ánh sáng do thần Ánh sáng mang tới sẽ vẫn rực rỡ kể cả khi đêm xuống. Vậy nên, bầu trời đêm của Vanaheim[1] từ trước tới giờ, vẫn như một tấm màn xanh thẫm cực lớn, vây quanh dải ngân hà được kết thành từ hàng vạn vì sao, hiển hiện vẻ đẹp độc nhất vô nhị.
[1] Vanaheim (còn có tên gọi là Vanaland), là nơi các Vanir sinh sống.
Thế nhưng, những người đã từng đặt chân tới Thần giới đều nói rằng, ở nơi đó, bầu trời ban đêm luôn đen như mực. Bất kể thần Ánh sáng có hiện diện hay không, bất kể cung điện Valhalla[2] có được những dây leo màu vàng kim giăng kín hay không, bất kể trên bầu trời kia có điểm xuyết vô vàn những vì sao rực rỡ hay không... thì bầu trời ấy luôn là màu đen. Bởi vì chủ thần Odin sở hữu một mái tóc đen tuyền, và một ánh nhìn thăm thẳm, thâm thúy nhất thế gian. Ở thời đại xa xôi ấy, Thần giới từng là cố hương của ngài.
[2] Cung điện Valhalla còn được biết đến với tên gọi “Cung điện của những người tử trận”, là một trong những lâu đài của Odin trong thần thoại Bắc u, nơi ở của những chiến sỹ hy sinh một cách anh dũng ngoài mặt trận.
Ngài chỉ có một con mắt để nhìn thế giới, nhưng có thể thu vào mình tất cả ánh sáng trên cõi đời này.
Đồng thời, trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, ngài chỉ để mắt tới duy nhất một người con gái.
Đương nhiên, những lời kể lãng mạn này đều là tôi đọc được trong sách, chứ không phải linh cảm mà tôi tìm được từ cuộc sống thành thị ngập tràn áp lực, lại càng chẳng phải những lời nghe được từ miệng của Shia.
Bởi vì trong mắt Shia, lãng mạn chính là sự kết hợp của nước mắt đàn ông và tiếng cười phụ nữ.
Tôi vẫn hay nói với cô ấy, trừ vẻ ngoài ra thì cô chẳng khác gì một gã đàn ông, lăng nhăng lừa dối, thờ ơ lạnh nhạt, đứt dây thần kinh tình cảm, nói dối thành thần, lại còn khiến cho lũ đàn ông phải khóc rống lên. Thế mà cô ấy lại coi đó như lời khen ngợi, nói lời cảm ơn tôi bằng gương mặt rất tự hào.
Tối nay, tôi vẫn nằm trên giường nhìn bầu trời xanh thẫm, bị ép nghe trận cãi vã vì mấy chuyện vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi của cặp tình nhân lầu dưới.
“Chỉ có ba nghìn Vader mà cũng để tâm như vậy, sao em lại hám tiền thế chứ? Rốt cuộc em ở với tôi vì tiền hay vì con người tôi?”
“Tôi hám tiền? Ngày xưa ma đạo sư theo đuổi tôi, tôi không chọn người ta mà chọn cái gã mục sư thực tập cỏn con như anh. Tôi muốn gả thì đã gả lâu rồi, còn phải ở chỗ này chịu đói chịu khổ với anh sao?”
“Em đang kỳ thị nghề nghiệp đấy hả? Em có hiểu câu ‘nghề nào cũng có tinh anh’ là như thế nào không? Em đừng thấy đám giàu có toàn là ma đạo sư mà suy nghĩ nông cạn thế nữa, Freyr[3] là đại tế ti[4] đấy. Tôi chẳng thấy làm tế ti có gì là không tốt.”
[3] Freyr (Frey, Frei) là tên một vị thần trong thần thoại Bắc u, là thần của sự thịnh vượng và sinh sôi nảy nở.
[4] Tế ti: Thầy tế, lo các nghi thức cúng bái thánh thần trong các điện thờ.
“Vấn đề ở chỗ Freyr là một trong mười hai chủ thần[5], còn anh, anh là cái thá gì?”
[5] Mười hai vị thần trong thần thoại Bắc u, gồm: Odin (chủ thần, thần chiến tranh), Frigg (nữ thần của sự sinh sản, hôn nhân, gia đình, tình mẫu tử), Thor (thần sấm), Sif (nữ thần thu hoạch), Freyr (thần của sự thịnh vượng, sinh sôi nảy nở), Loki (thần lửa), Tyr (thần của những trận đấu tay đôi, chiến thắng, và hào quang anh hùng), Freyja (nữ thần của tình yêu, sắc đẹp, sự sinh sôi, phép thuật và chiến trận), Heimdall (thần bảo hộ), Balder (thần Ánh sáng, nghệ thuật, cái đẹp, quang minh), Hoder (thần bóng tối), Vidar (thần của các khu rừng).
“Chính em cũng có huyết thống Tinh linh[6], có tư cách gì nói tôi?”
[6] Tộc Tinh linh còn có tên gọi là tộc Elf.
“Anh nói tôi kỳ thị nghề nghiệp, còn anh thì kỳ thị cả chủng tộc nữa kìa! Anh tưởng là Thần tộc thuần chủng thì giỏi lắm à? Anh thích con tiểu yêu tinh mê chơi trò luyện kim kia thì đi mà tốt với nó, chúng ta chia tay!”
“Sao tự dưng lôi Shia vào làm gì, đã nói anh với cô ta không có gì rồi mà, này, em quay lại đây. Ơ kìa, em đừng đi...”
Giọng của hai người càng lúc càng lớn, tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được. Đến lúc nghe thấy cô nàng kia gào lên: “Đám đàn ông các người đều thích mấy đứa con gái ngực to mà óc bằng trái nho như Shia”, tôi không nhịn được nữa, giật tung rèm, đẩy cửa sổ ra, phi thẳng lọ nước hoa làm từ hoa hồng xanh mà Shia mới điều chế được ra ngoài.
Thế giới đã bình yên trở lại. Tôi vùi đầu vào chăn, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Sau đó tôi mơ một giấc mơ. Trong mơ, thời gian quay ngược lại, về thời điểm một giây trước khi tôi ném lọ nước hoa ấy xuống. Tôi rút tay về, mở cửa sổ, rất nghiêm túc mà nói cho cô nàng lầu dưới biết, thật ra tiểu thư nhầm rồi, cánh đàn ông nghĩ ngực Shia to là vì lúc nào cô ấy cũng nói ngực mình to. Kỳ thực, ngực cô ấy thì to được với ai. Đương nhiên, cái vụ óc nho óc vải thì cũng coi như là sự thật. Vừa nói xong câu đó, mái tóc của cô gái kia đột ngột biến thành màu vàng kim, gương mặt tái nhợt méo mó của Shia xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Tôi có thể khẳng định, đây đúng là giấc mơ đáng sợ nhất năm nay.
Thế nhưng mãi tới hôm sau tôi mới biết, so với hiện thực, giấc mơ ấy chỉ là con muỗi mà thôi. Vả lại, tôi cũng biết thêm một chân lý nữa, đó là không bao giờ được làm mấy cái trò “giết gà lấy trứng”[7] như hành động hôm nay.
[7] Chỉ hành vi thấy món lợi nhỏ trước mắt mà quên đi lợi ích lâu dài.
Nếu nói trên đời này có thứ gì kinh khủng hơn tiếng thét của một cô gái, thì chắc chắn đấy là tiếng gào của hai cô gái. Mà nếu có thứ gì còn kinh khủng hơn tiếng gào của hai cô gái, thì đó chỉ có thể là tiếng thét chói tai của Shia.
Khi tôi bị Shia lôi ra khỏi chăn, túm lấy cánh tay mà lắc lấy lắc để, bị ép nghe mấy câu gào rú chả ăn nhập gì với nhau của cô ấy, tôi thật sự hận mình không thể giống như lũ quái vật của Aesir, trong nháy mắt phi thân đến bầu trời phía trên khe nứt Ginnungagap[8], không chút do dự mà nhảy phắt vào trong đó tự sát cho rồi.
[8] Khoảng trống giữa vùng đất băng giá Niflheim và vùng đất rực lửa Muspelheim, nơi không có bất cứ sinh vật nào sinh sống.
Shia gào rú đến hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mất kiểm soát, hai tay run run cầm một đống thủy tinh vụn màu lam, khô cứng, giận đến độ lưỡi cũng líu cả vào nhau:
“Cậu có biết, lọ nước hoa này, tớ phải tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực mới điều chế ra không?”
“Không biết.”
Tôi cũng chẳng muốn biết. Shia á, làm người thì cũng coi như thành công, thế nhưng làm một thiếu nữ thì rất đáng ăn đập. Mỗi lần thấy cả đám đàn ông đáng thương đứng dưới lầu nhà chúng tôi gào khóc thảm thiết, rồi quay nhìn Shia đang ngồi trong phòng vắt chân sơn móng, tôi lại hận là không thể thay mặt toàn bộ con gái trên đời mà tiêu diệt cô nàng.
Trong đám con gái, Shia cũng coi như là người nổi bật. Bởi vì cô nàng là Thần tộc thuần chủng, tuổi thọ rất dài, bốn mươi lăm tuổi mới trưởng thành, thế nên bề ngoài trẻ hơn rất nhiều so với đám “hỗn huyết” mới ba mươi mấy tuổi. Thế nên, việc tìm một cô vợ Thần tộc thuần chủng dường như đã trở thành giấc mộng của tất cả cánh đàn ông. Mà Shia với mái tóc dài xinh đẹp lấp lánh ánh vàng, đương nhiên trở thành cực phẩm trong các cực phẩm.
Đáng tiếc, Shia tuy trẻ đẹp, nhưng tuyệt đối không phải là một cô gái tốt trong định nghĩa của chúng ta. Cô ấy hoàn toàn có đủ điều kiện để trở thành phu nhân cao sang quyền quý, có điều, hình như từ khi mới sinh ra Shia chưa từng có ý định đi con đường này. Lý do rất đơn giản: thứ nhất, cô nàng không cho phép bất cứ gã đàn ông nào can thiệp vào cuộc sống của mình; thứ hai, cô nàng chịu không nổi tính khí nóng nảy của bất cứ thằng đàn ông nào dù chỉ là một tiếng. Tuyên ngôn của cô ấy thì nhà nhà người người đều biết:
“Tôi đủ độc lập, kiên cường, xinh đẹp và tự tin. Tôi có bạn bè, cuộc sống tuy rất bận rộn nhưng tràn ngập hy vọng và thành công, có bạn trai hay không thì tôi đều có thể vui vẻ yêu đời mà sống. Đã như thế, nếu có một người đàn ông xuất hiện, nhưng anh ta không thể khiến tôi vui vẻ, hoặc không thể khiến tôi cảm thấy mình như một bà hoàng, vậy thì tôi cần anh ta làm gì? Còn về phần tình dục, không phải tôi không có nhu cầu, nhưng e rằng chỉ có đám sinh vật giống đực mới thèm khát điên cuồng thôi.” Sau khi nói xong, cô ấy thường khuyến mãi thêm một nụ cười khẩy trên bờ môi đỏ mọng.
Thế nhưng kỳ tích chính là, một cô gái càn rỡ, tính tình bất định như cơn gió giống Shia, lại có rất nhiều đàn ông để mắt tới. Không chỉ thế, cô ấy còn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, thường xuyên rước một đống phiền phức vào người. Đối với bản tính của đàn ông tộc Vanir, chúng ta đều quá hiểu. Đàn ông ai chả lăng nhăng, và bọn họ là đám lăng nhăng nhất, thế nhưng cũng là đám không dám lăng nhăng nhất. Như cái gã hôm trước, nếu không bị Shia khiêu khích, chắc chắn sẽ không cãi với bạn gái như thế, cũng chẳng khiến tôi ngủ mất ngon.
Hơn nữa, Shia sống được bốn mươi chín năm, ít nhất cũng có tới bốn mươi chín cuộc tình, thế nhưng cô ấy chưa từng yêu ai, ngay cả đối với anh chàng mối tình đầu, cô ấy cũng chẳng yêu. Mối tình đầu của cô ấy chính là đại tế ti Freyr, chuyện này cũng không có mấy người biết được.
Có điều, từ khi chia tay với hắn tới giờ đã hơn hai mươi năm, số lần Shia chủ động nhắc tới hắn cũng không vượt quá hai mươi lần. Dù có nhắc tới, cũng chỉ là dửng dưng bảo còn nhớ rõ đã từng có gã tên gọi như thế băng qua cuộc đời mình. Bởi vì năm xưa, nguyên nhân khiến bọn họ chia tay là vì đôi bên đã hết cảm giác với nhau.
Khi đó tôi còn chưa đặt chân tới vương đô, cũng không được tận mắt chứng kiến cuộc chia tay “rầm rộ” của bọn họ. Sau này chứng kiến khả năng “đá” bạn trai của Shia, tôi cũng ngộ ra một điều, cứ cho là Freyr chẳng có cảm giác gì đi, nhưng thấy cô nàng Shia tỏ ra vô cảm, chắc hắn cũng chẳng dễ chịu gì.
Shia thường nói với tôi, “Ena à, có lẽ bởi vì tớ quá hiểu lũ đàn ông, bọn họ chỉ cần nói một câu hay làm một việc nhỏ thôi, tớ đều có thể đoán được một cách rõ ràng, cho nên mới nhanh chóng mất đi cảm giác chăng?”.
Đối với câu tự bạch của cô nàng, tôi chỉ cười nhạt. Thực ra, một cô gái có thể làm được đến mức như Shia cũng chẳng phải dễ dàng gì. Dù sao tôi đã từng gặp Freyr, cũng cho rằng người nào một khi đã yêu hắn thì rất khó thoát ra được. Cứ cho là đám con gái có thể quên đi ngoại hình đẹp đến rụng rời của Freyr, thì cũng không thể quên được khí chất như có thánh quang bao phủ của hắn. Dù có không quan tâm tới khí chất ấy, thì họ cũng chẳng thể thờ ơ địa vị là một trong mười hai chủ thần của hắn. Mà cứ cho là mấy cô nàng coi thường địa vị ấy của hắn, thì họ cũng chẳng thể quên được chuyện hắn là bạn cực thân của Lando.
Lại nói về Lando, chỉ có thể dùng một câu khái quát: Thần tượng của tất cả các học giả Vanir. Lando cũng chính là thần tượng của hết thảy ma đạo sư, luyện kim thuật sư, chiêm bốc sư.
Tuy tôi chẳng phải học giả, nhưng ngài ấy vẫn là thần tượng của lòng tôi.
Từ nhỏ đến lớn, tính cách mạnh mẽ của chị gái ảnh hưởng rất lớn tới tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ sùng bái ai, nhất là một gã đàn ông. Tôi vẫn cho rằng, sùng bái đàn ông chỉ khiến cho bọn họ càng coi thường trời đất, nhất là cái đám đàn ông đất vương đô hèn hạ tới mức cực điểm, chỉ thích bị con gái kiêu kỳ (như Shia chẳng hạn) ngược đãi.
Thế nhưng, Lando là người đã vượt qua được rào cản về giới tính.
Năm nào cũng thế, mỗi dịp đầu năm, vương đô sẽ công bố thứ bậc các danh nhân năm vừa rồi. Nữ giới thì quan tâm đến bảng xếp hạng giàu sang, nam giới lại chăm chú ngóng xem ai đứng đầu về công trạng. Lando, đứng ở vị trí thứ bảy trên bảng xếp hạng giàu sang, đứng thứ nhất về công trạng. Song, sự sùng bái của tôi đối với ngài, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hai thứ đó.
Thứ tôi quan tâm, chính là cái tên ngắn gọn, lấp lánh ở trên cùng của bảng xếp hạng các ma đạo sư.
Tại bất cứ vùng đất nào của thị tộc chúng ta, cha mẹ đều thích hỏi về ước mơ của con cái. Để rồi khi đứa con chẳng biết trả lời thế nào, hoặc cũng có thể là chưa kịp trả lời, cha mẹ sẽ mỉm cười xoa đầu đứa nhỏ, nói rằng: “Con à, sau này nhất định phải trở thành ma đạo sư (đại vu sư) nhé”. Giống như con người khi còn bé, cha mẹ cũng sẽ nói “phải trở thành nhà khoa học” vậy.
Tôi sẽ mãi mãi không quên, thuở nhỏ đã rất nhiều lần ao ước được trở thành một ma đạo sư hùng mạnh của Vanir, từng khao khát cái tên “Ena” có thể xuất hiện trên bảng công trạng ma đạo sư, trở thành một ngôi sao lấp lánh nhất.
Nhưng, cũng giống như con người, sau khi trẻ con trưởng thành, đương nhiên sẽ phải từ bỏ những mộng tưởng viển vông. Bởi vì để trở thành ma đạo sư, không chỉ cần có trí tuệ và nỗ lực, thứ cần thiết hơn chính là một món tiền với con số trên trời, cùng với sự phối hợp của luyện kim thuật sư và thần kim tượng[9] ưu tú nhất.
[9] Thần thợ rèn.
Nếu như nói, ma đạo sư là đóa hoa bung nở rực rỡ, thì luyện kim thuật sư chính là nước tưới hoa róc rách không ngừng, còn thần kim tượng chính là phân bón lặng lẽ cống hiến chất dinh dưỡng.
Shia là nước tưới. Còn tôi, là phân bón.
Thân là phân bón, quả thực rất đáng tiếc, nhưng tôi rất yêu công việc của mình, sau mỗi lần rèn được một thứ vũ khí hoàn toàn mới là lại cảm thấy tự hào tột bậc. Nói thế nào thì nói, tôi cũng là người từng tới đất nước của tộc lùn[10] học tập tám năm. Kỹ thuật rèn mà tôi học được, tuyệt đối thực dụng hơn hẳn đám thợ rèn ở đất vương đô này chỉ biết lý luận suông và chủ nghĩa lý tưởng. Đáng tiếc, tới tận bây giờ, không ai hiểu được tôi, thế nên tôi vẫn lắc lư quanh vị trí số mười lăm trên bảng xếp hạng thần kim tượng. Shia thường nói tôi lúc nào cũng “mèo khen mèo dài đuôi”.
[10] Tộc người lùn còn có tên gọi là Dwarf.
Mà Lando đã thực hiện được tất cả những mộng tưởng của tôi. Tôi vẫn luôn cho rằng, người có thể thực hiện được ước mơ của người khác rất đáng để mình kính nể. Thế nên, tình cảm của tôi đối với ngài, không phải thứ ái mộ của một người con gái với một người con trai, mà chỉ là sự sùng bái đơn thuần. Rất nhiều người nói, nếu không phải Lando còn quá trẻ, nói không chừng ngài chính là Odin chuyển thế.
Chỉ cần là sinh vật sống trên thế giới này, đều sẽ hiểu được câu ca ngợi ấy đã đạt tới cảnh giới cao ngất ngưởng nào rồi.
Đương nhiên, tất cả điều đó cũng không liên quan đến tôi cho lắm, lại càng chẳng dính dáng tí ti gì đến Shia - người đang sắp bẻ cổ tôi ra.
“Không biết?” Shia cứ như là chưa bao giờ nghe thấy từ “không biết” vậy, mắt mở trừng trừng nhìn tôi: “Vậy cậu có biết là tớ đã phải tự mình đi đào đống nguyên liệu này không? Cậu có biết lúc tớ đi tìm đống nguyên liệu này, đã gặp một gã quỷ tượng, một tên thần quan Bóng tối, lại còn cả một đại vu sư không hả?”.
Được rồi, được rồi.
Nói đến đây, tôi đã ý thức rất rõ ràng bản thân đã làm sai cái gì. Tôi lập tức đứng lên, vẻ mặt hối lỗi nhìn cô ấy: “Xin lỗi, tớ không biết cậu vì thứ này mà... Thực sự xin lỗi!”.
Có lẽ người bình thường không nghe ra được tính nghiêm trọng trong câu nói trên, nhưng tôi lại biết rõ. Những ai chưa từng trực tiếp giao tranh với tộc Aesir, vĩnh viễn không thể biết được bọn họ đáng sợ thế nào. Quỷ tượng, thần quan Bóng tối, đại vu sư, tại thị tộc của chúng tôi, chính là thần kim tượng, đại tế ti và đại ma đạo sư. Tổ hợp ba người cùng lên, có thể biến một tòa thành nhỏ thành đống hoang tàn chỉ trong nháy mắt.
Nói đến đây, tôi đột nhiên nghĩ có gì đó không đúng - Thần tộc Aesir chỉ cần nhìn thấy chúng tôi là giết, tuyệt đối sẽ không vì Shia xinh đẹp mà thương hoa tiếc ngọc đâu.
“Cậu đã gặp phải đám đó, làm sao vẫn sống mà về được?” Tôi nhìn cô ấy, vẻ mặt nghi hoặc.
“Cái gã thần quang Bóng tối ấy rất háo sắc, cứ nhìn chằm chằm vào mặt của bản cô nương.” Shia vuốt vuốt mái tóc vàng kim, làm bộ dạng vô cùng phong tình: “Đáng tiếc, tớ không thấy rõ được mặt gã đó, nếu không nhất định tớ sẽ lấy thân... Ấy ấy, Ena, cậu đừng đi, tớ nói thật mà...”.
Cầm mấy bản thiết kế vũ khí, lao ra khỏi phòng, tôi rất muốn tự tát mình một cái.
Sao lại đi tin lời Shia nói chứ? Đúng là ngày đêm vùi đầu vào công việc đã khiến chỉ số IQ của tôi bắt đầu về âm rồi.
Xưởng rèn của tôi tọa lạc ở số 29 đường Idun.
Cả con đường này đều là xưởng luyện kim, xưởng tinh luyện khoáng thạch hiếm, cửa hàng da thú, tiệm dược thảo v.v... Trên đường, người đi lại ngược xuôi như nước, hầu như toàn bộ luyện kim thuật sư và thần kim tượng ưu tú nhất của thị tộc đều tập trung ở chỗ này.
Tuy nói rằng tới xưởng luyện kim sẽ tiện hơn, nhưng quá trình đi lại thì chẳng tiện tí nào.
Vương đô Vanaheim nằm ở bầu trời phía tây, cách khe nứt Ginnungagap khoảng bảy trăm tám mươi mét, ba nghìn năm qua vẫn là trung tâm thương nghiệp, luyện kim và tuần thú quan trọng nhất trong cửu đại thế giới, cũng là thành phố trên không duy nhất hoàn toàn kiến tạo giữa bầu trời của tộc Vanir.
Trong thành phố này, phương tiện giao thông bình dân nhất chính là cự kình[11] Ginnungagap. Những năm gần đây, cùng với sự gia tăng của chiến tranh, phần lớn dân ở các thành phố khác ùn ùn di cư vào vương đô. Thời gian phải xếp hàng chờ cự kình buổi sáng cũng dài hơn, những người phải đi làm như tôi cũng theo đó mà khốn khổ.
[11] Cự kình: cá voi.
Đương nhiên, người có tiền thì khác.
Đứng trên cự kình, chỉ cần đảo mắt nhìn bốn phía là có thể thấy được vô số bạch dực thiên lộc[12], còn có những đốm sáng màu bạc phi qua phi lại, không thấy được hình dáng rõ ràng - đó là ngân dực long[13], thú cưỡi thượng đẳng của tộc Vanir.
[12] Bạch dực thiên lộc: Hươu trời cánh trắng.
[13] Ngân dực long: Rồng cánh bạc.
Khi cưỡi cự kình còn hay gặp phải mấy chuyện rất quái dị: Thỉnh thoảng sẽ có một mỹ nữ trẻ tuổi cưỡi ngân dực long, hất cao chiếc cằm xinh đẹp, liếc mắt nhìn đám hành khách chen chúc trên cự kình với cái nhìn đồng cảm, sau đó nàng sẽ hất mái tóc xoăn thời thượng cho nó tung bay theo gió, rồi biến mất trong tầm mắt của chúng ta như một ngôi sao băng.
Còn lúc này, có một mỹ nữ tóc vàng, không chỉ đi sát bên cự kình, mà còn thở dài bất đắc dĩ, nói với tôi: “Ena, cậu nhanh nhanh mua một con rồng đi, năm gã thợ đứng sau cậu trên bảng xếp hạng đều đã có rồng để cưỡi rồi, chỉ có cậu mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm đi cưỡi cự kình, cứ keo kiệt mãi thế cũng không hay đâu”.
“Tớ đang tiết kiệm tài nguyên.” Đối với đứa con gái còn đang nằm ườn trên giường khi tôi rời nhà, tôi chỉ bình tĩnh mỉm cười che đi núi lửa phun trào trong lồng ngực: “Đối với tinh thần hiến thân vì thị tộc, thì con người nông cạn như cậu mãi mãi sẽ không thể ngộ ra chân lý”.
“Hay là cậu cưỡi chung Dodo với tớ đi?”
“Shia, rồi sẽ có một ngày chị mua được kim dực long[14] để tặng em.”
[14] Kim dực long: Rồng cánh vàng.
Kim dực long, cũng giống như ngân dực long, có đôi cánh có thể che trời, có cái đuôi còn dài hơn cả thân người nó, nhưng bởi vì là thú cưỡi cao cấp nhất dùng trong không chiến, lại lớn hơn ngân dực long rất nhiều, nên cực kỳ hiếm. Vì vậy, không chỉ giá cao gấp bội, còn phải là người trong hoàng thất hoặc có danh hiệu mới được phép mua.
“Thôi đi, kế hoạch của cậu, tớ còn không biết sao? Trước tiên phải mở rộng xưởng, sau đó leo lên top năm trên bảng thần kim tượng, sau đó là mua nhà, cuối cùng mới mua rồng... Cái đó cũng phải tốn đến hai, ba mươi năm, tới lúc ấy ai cũng già rồi, còn mua rồng làm gì?”
“Ba mươi năm nữa tớ chưa đến tám mươi, vẫn trẻ chán.”
“Đối với con gái, qua tuổi tám mươi là rất khó lấy chồng... Cậu bây giờ còn không lấy nổi, lại hy vọng tám mươi rồi vẫn gả được cho người ta sao?”
Tôi suýt chút nữa thì phi luôn quả cầu thủy tinh mới làm xong hôm qua vào cô nàng.
Vanaheim không chỉ là một vương đô giữa không trung, mà còn là một vương đô chia tách bầu trời. Khu thành chính nằm ở trung ương, xung quanh có năm hòn đảo nhỏ, cùng một vài tế đàn trên không khác. Nơi tôi ở là khu phía đông, cũng chính là hòn đảo xa nhất về phía đông, muốn tới được phố Idun trong khu thành chính, cần phải đổi cự kình hai lần nữa.
Lúc tôi tới được phố Idun thì Shia đã bắt đầu hưởng thụ một ngày nườm nượp khách nam rồi. Mỗi lần thấy cô nàng mặc bộ trường bào trễ ngực đã được sửa lại của luyện kim thuật sư, trang điểm thật xinh đẹp, đứng ở cửa kéo khách, tôi đều có cảm giác, cô nàng dấn thân vào một nghề nghiệp đặc biệt.
Mua một cái bánh mì ở hàng bên cạnh, ngậm trong miệng, chạy nhanh vào xưởng rèn Ena. Đứng ở cửa nhìn một lượt, thấy bên trong có một gã hỗn huyết của Tinh linh và Người lùn, hai gã Người lùn, hai gã Khổng lồ, một cô nàng Thần tộc và một gã hỗn huyết của Tinh linh và Người khổng lồ. Bọn họ vừa nhìn thấy tôi đến, liền phơi phới tinh thần, đồng loạt hô to: “Chào lão đại”.
Tôi giật miếng bánh mì từ trong miệng ra: “Fulla[15] đâu rồi? Sao hôm nay không đến?”.
[15] Một trong chín nữ thần phụ giúp Frigg. Chín nữ thần ấy là: Saga, Fir, Grfiun, Fulla, Vor, Syn, Hlin, Snotra và Gna.
Gã Người lùn dùng búa nện thanh trường kiếm trong tay, lại thổi mấy phát, mặt mày u ám nói: “Cô nàng nói bị kim dực long va phải”.
“Hôm nay cô ấy lại bị rồng của anh chàng chủ thần, đẹp trai nào đụng phải rồi?” Thấy đám người bên dưới cười ầm lên, tôi khẽ than một tiếng: “Thôi bỏ đi, bắt đầu làm việc. Trước tiên, phải hoàn thành ủy thác làm quả cầu thuỷ tinh ngày hôm qua đã, đây là bản thiết kế của bệ đỡ”. Tôi đưa bản thiết kế được hoàn thành trong giờ làm thêm ngày hôm qua cho cô nàng Thần tộc Guffy.
“Lão đại, chúng ta mới nhận được một món ủy thác cực gấp, chị không xem sao?”
Tôi ngồi xuống, lấy bút, phác phác lên một bản vẽ khác: “Làm gì?”.
“Bao tay chuyên dụng của đại ma đạo sư.”
Bao tay? Sao dạo gần đây toàn vớ phải mấy thứ trái tay không vậy?
“Lúc nào cần giao?”
“Ngày mai.”
“Ngày mai?” Tôi vùi đầu, tiếp tục đánh dấu hai điểm vào giữa chuôi kiếm trên bản vẽ: “Từ chối đi”.
“Nhưng người ủy thác nói thù lao rất cao...”
“Đem thư ủy thác qua đây.”
Cô nàng nhét thư ủy thác vào tay rôi, tôi nhìn lướt qua yêu cầu chế tác và tài liệu: Muốn tôi tự tìm luyện kim thuật sư, nguyên vật liệu thì đắt đến kinh người, đều là những thứ hy hữu, xếp tận cùng trong danh sách đồ quý hiếm, lại còn chưa chắc đã mua được.
Tôi lại nhìn lá thư ủy thác thật dài ấy thêm một lần nữa, sau đó nói: “Em vừa nói, lúc nào cần giao?”.
“Ngày mai.”
“Guffy, không phải em đang kể chuyện cười đấy chứ?”
“Người ủy thác là ngài Freyr, đương nhiên em không kể chuyện cười rồi.”
“Kể cả là Freyr, chị cũng không nghĩ hắn đủ tiền trả...” Nói đến giá cả, tôi kinh ngạc nhìn cô nàng: “Em nói người ủy thác là ai?”.
“Freyr.”
“Làm quả cầu thuỷ tinh đi.” Sau khi chắc chắn rằng Guffy chỉ đang trấn an tinh thần đã bị Shia kích thích của tôi, tôi liền vo viên lá thư ủy thác rồi ném văng ra phía cửa.
Không cần nói tới chuyện Freyr là chủ thần thì to tát tới chừng nào, nhưng thực lực của đám người bên tôi, tôi rất rõ. Luyện kim thuật sư và thần kim tượng hạng nhất đều sẵn sàng phục vụ miễn phí cho bọn họ, vì sao còn cần tìm đến cái loại thần kim tượng đứng thứ nhất đám thợ hạng hai nhưng chỉ là tay mơ trong đám thợ hạng nhất như tôi để nhờ làm bao tay chứ?
Có điều sau một lúc lâu, tôi vẫn không nghe thấy tiếng cục giấy được vo viên từ lá thư ủy thác ấy rơi xuống đất.
Những người xung quanh đều giương mắt lên nhìn phía sau tôi. Thế nên, tôi cũng theo ánh mắt của họ, chậm rãi quay đầu.