• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng biết tự lúc nào, những đám mây đen đã ép bầu trời xuống cực thấp, giống như những bức tường xám xịt chực chờ đổ ập. Những bông hoa tuyết lác đác buông mình giống như những mảnh vụn trên bức tường kia, vụn vỡ mà thưa thớt, bị những cơn gió lạnh cuốn lên, gần như cứa nát làn da trên gương mặt ta.

Sắc mặt Linde có vẻ âm trầm, ánh sáng màu xanh lục lóe lên trong đôi mắt, giống như một linh hồn cô độc thoát ra từ nấm mồ hoang phế.

Đón lấy đường nhìn của Linde trong chốc lát, ta nói: “Ngươi không cảm thấy tất cả những gì mình làm rất nực cười sao?”.

Linde không đáp trả, ánh sáng xanh lục trong đôi mắt thẫm thêm vài phần. Cơn gió điên cuồng thổi tung mái tóc nàng ta, còn cả đám cỏ khô lay lắt trên mặt đất, những nhánh cỏ mong manh bị bật tung cả rễ, vụn vỡ giữa không trung, sau đó đắm mình vào tuyết lớn.

“Linde, cho dù cha của đứa bé là ai đi chăng nữa, ngươi làm vậy hoàn toàn không tốt cho tương lai của nó.”

“… Nói vậy là, ngươi đã nghe thấy hết rồi.”

“Ta đương nhiên nghe thấy!”

“Chị à, chị giống hệt mẹ mình đấy, thô lỗ, không có đầu óc, cả ngày chỉ biết làm bộ làm tịch. Chẳng trách chị không giữ chân được đàn ông. Vả lại, ông bố chết tiệt của chị cũng đã sớm bỏ bà ta mà đi rồi. Đấy chính là báo ứng, biết chưa?”

“Cha của ta cũng là cha của ngươi. Tốt nhất ngươi nói năng cho dễ nghe một chút.”

“Fjorgyn không phải là cha ta! Ta chỉ cần nghĩ tới chuyện hắn đã cùng với bà mẹ điệu đà đỏm dáng của ngươi sinh ra ngươi là đã thấy ghê tởm lắm rồi”, Linde cau mặt, “Tại sao ngươi không chết luôn lúc bị ném xuống vực sâu đi? Tại sao còn sống đến tận giờ?”.

“Cái gì?”, ta ngẩng phắt đầu lên, “Vực sâu? Ngày đó người muốn giết ta là ngươi sao?”.

Dường như Linde rất mừng khi thấy ta phản ứng như vậy. Áo choàng màu trắng của nàng ta khẽ run lên vì tiếng cười khe khẽ, vẻ mặt cau có cũng dần thả lỏng.

“Frigg, ngươi có biết không, mặc kệ đứa bé có phải con của Odin hay không, mặc kệ chàng có yêu ta hay không, ta vẫn cứ là người chiến thắng. Bởi vì, người sắp trở thành Thần hậu là ta, không phải ngươi. Tuy ta muốn ngươi chết, nhưng ta sẽ đối xử tốt với chồng cũ của ngươi… À, ngươi không phiền nếu ta nói thế chứ?… Ta nghĩ chắc là không đâu nhỉ. Dù sao mẹ ta cũng cướp chồng của mẹ ngươi, giờ thì ta lại cướp chồng của ngươi, ngươi hẳn cũng đã quen rồi.”

Cành cây bị đóng thành băng, sau lưng Linde thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gãy vỡ sắc nhọn của nhánh cây. Từ chỗ gãy, dòng nhựa cây tươi sống trào ra, nhưng chẳng mấy chốc liền bị đóng băng thành những hạt băng màu xanh lục, giống hệt như ánh mắt nàng ta lúc này đây.

Từ lúc quen biết Linde tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên ta được nghe nàng ta thổ lộ suy nghĩ một cách thẳng thắn như thế. Lại chợt nhớ chỉ còn vẻn vẹn vài ngày nữa, lễ thành hôn của Linde và Odin sẽ diễn ra, từng cơn tuyệt vọng và phẫn nộ trong ta bỗng chốc lại trào lên, như nhấn chìm lồng ngực ta chỉ trong chớp mắt.

“… Vì sao ngươi lại làm như thế?”

“Vì ta yêu Odin”, Linde cao giọng, nở nụ cười, sau đó xoay người đi mất.

“… Linde! Ngươi quay lại nói cho rõ ràng đi!”

Bóng người trắng màu tuyết kia lóe lên vài lần rồi biến mất giữa trời tuyết mịt mùng, tựa như một âm hồn. Ta chạy đuổi theo vài bước, nhưng lại đột ngột cảm thấy phía dưới chân mình như có gì đó vừa vỡ vụn. Nhất thời, sống lưng ta lạnh toát, đưa ánh mắt đảo quanh bốn phía, hoàn toàn không có ai. Ta liền nhặt một hòn đá trên đất lên, vội vã bước về phía một khung cửa sổ của cung điện Vàng để ném.

Tiếng kính vỡ vụn vang lên, bên trong điện, Odin lập tức ngồi dậy, nhìn về phía bên này.

“Đứa bé, đứa bé sắp ra rồi”, ta túm chặt lấy song cửa, “Giúp em… mau lên…”.

Odin chết trân tại chỗ, sau đó lập tức chạy lại, giơ nắm đấm, đấm vỡ những mảnh kính còn sót lại, nhảy qua cửa sổ, vội vã bế bổng ta lên sau khi đã ném một viên đạn triệu tập lên trời.

Những chuyện xảy ra sau đó cực kỳ quen thuộc, giống hệt như khi Balder và Hoder đến với thế gian, gần như tất cả các vị thần đều đứng chờ trong đại điện, bầu không khí căng thẳng đến khác thường, tiếng bước chân bất an nôn nóng của Odin cứ bồi hồi mãi phía bên kia cánh cửa, như chưa hề dừng lại.

Thân thể sau khi sống lại của ta hoàn toàn không có chút kinh nghiệm sinh nở nào, nên lần sinh này quả thực như muốn lấy mạng ta. Tuy nhiên, khi đứa bé rời khỏi cơ thể của ta, giờ phút mà tiếng khóc non nớt vang vọng không ngừng trong căn phòng, khi mà ta cảm nhận được thứ cảm giác diệu kỳ lại được một lần làm mẹ, thì tất cả những nỗi âu lo cùng sợ hãi ngày trước đều tan biến thành tro bụi.

Mặc kệ cha nó là ai, cuối cùng ta đã có thể chạm vào đứa con của mình.

Nữ quan ôm đứa bé bước lại gần, ánh sáng của những bông hoa tuyết xuyên qua song cửa sổ, nhẹ nhàng lay động trong phòng. Giọng nói dịu dàng của nữ quan vang lên, nàng khẽ khàng nói: “Điện hạ Frigg, là một bé trai”.

Nhìn thấy nàng ôm đứa bé cúi xuống thấp hơn một chút, ta lập tức ngồi bật dậy, nhất thời tâm trạng kích động đến khó có thể thốt thành lời.

Bé cưng có đôi mắt màu tím rất lớn, có lẽ bởi mới sinh, nên màu mắt của nó rất nhạt, tựa như mảnh pha lê mang màu lam của biển, lại bị pha vào chút sắc thắm của rượu nho. Mái tóc của nó dày hơn tóc của những đứa bé sơ sinh khác rất nhiều, là màu vàng nhạt như sương như khói… Có lẽ sau này lớn lên nó sẽ có một chút đặc trưng của Thần tộc Aesir cũng không chừng, nhưng trong huyết quản của nó, dòng máu của tộc Vanir chắc chắn chiếm một phần cực lớn.

Hơn nữa, có một sự thật không thể nào chối bỏ, ấy là khuôn mặt của nó giống Loki khi còn bé đến bảy, tám phần.

“Thật là một đứa bé xinh đẹp…”

Ta khẽ khàng vươn tay vuốt nhẹ gương mặt nó, tâm trạng trăm mối ngổn ngang. Thế nhưng, một bàn tay bé xíu thò ra từ trong lớp chăn mềm mại, cào nhẹ lên mu bàn tay của ta mấy cái, khóe mắt của bé cưng vẫn còn vương vài giọt nước mắt, tiếng khóc đã dần nhỏ lại. Trong lòng ta, sự bài xích Loki vẫn luôn luôn hiện hữu, nhưng trong phút giây này, trái tim ta như bị hòa tan. Ta nắm chặt những ngón tay trắng nõn, cẩn thận đong đưa.

“Điện hạ, người cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, vả lại bệ hạ đã chờ ở bên ngoài rất lâu rồi, trước hết chúng ta hãy để ngài…”

“Không, đừng để chàng nhìn thấy đứa bé”, ta cắt ngang lời nàng ấy, “Không được để chàng nhìn thấy nó”.

“Thế nhưng, chuyện này… làm sao mà tránh được…”

Nữ quan còn đang khó xử, cửa đã bị đột ngột đẩy ra.

“Đã ra đời rồi sao?”, Odin vội vàng bước vào, “Frigg không sao chứ?”.

Giương mắt nhìn chàng đỡ lấy đứa bé, bế trong chốc lát rồi trả lại cho nữ quan, mặc cho cơn đau đớn còn chưa biến mất, cùng với cảm giác kiệt quệ lan khắp toàn thân, từng thớ thịt của ta vẫn căng cứng. Khi chàng ngồi xuống bên cạnh, một nỗi uất ức vô danh lại đột nhiên phủ lấp trái tim ta. Mím chặt đôi môi, ta ngước mắt nhìn chàng: “… Em xin lỗi”.

Odin nắm lấy tay ta, mỉm cười: “Lúc này nên vui mừng mới phải, đúng không nào?”.

Chàng không hề kinh ngạc, giống như đã sớm biết trước chuyện này.

Ta lắc đầu, dường như mọi sức lực còn tồn tại trong cơ thể đều đã dùng hết vào việc ngăn dòng nước mắt không trào khỏi bờ mi, ta hoàn toàn không còn hơi sức để nói chuyện.

“Ta sẽ coi nó như con ruột của mình”, chàng nói, thật khẽ khàng, “Thế nên, em đừng lo lắng, bảo bối nhất định sẽ lớn lên khỏe mạnh, bình an”.

Đã lâu lắm rồi, ta chưa từng được nghe thấy Odin nói những lời dịu dàng đến vậy, xa xôi tới độ quá khứ dường như chỉ là giấc mộng. Thế nhưng, sự dịu dàng khó thấy này giờ đây lại giống như một mũi dao sắc nhọn, đâm trái tim ta vỡ nát mà chẳng để lại dấu vết nào, chỉ lặng thinh lưu lại nỗi đau đớn thấm sâu tận xương tủy cùng sự bi ai khó nói thành lời.

Tháng 11 năm 3019, Fasier ra đời.

Mười lăm phút sau khi bé cưng mở mắt chào thế giới, đất Asgard đương độ cuối thu tan biến những đợt khói mù, không chỉ biến trở lại dáng vẻ trước khi Hoàng hôn của các vị thần phủ xuống, trên bầu trời kia cũng xảy ra chuyện lạ, sáu vì sao sáng sau khi nối liền thành một dải, lập tức buông mình, tỏa thứ ánh sáng thánh thần vàng rực vây lấy Thần giới. Từ đó về sau, vô số thuật sĩ Ảo giác cùng với chiêm bốc sư đều bắt đầu tung ra biết bao lời tiên đoán, có người nói tinh tú rơi xuống là điềm báo cho con đường cùng của Thần giới, trăm năm sau Asgard sẽ không cò tồn tại, Vanaheim sẽ trở thành Thần giới mới; lại có người nói, đây chính là dấu hiệu cho trận chiến cuối cùng giữa hai bộ tộc Vanir và Aesir, phương nào có tinh tú rơi nhiều nhất sẽ là nơi chiến thắng…

Thế nhưng, hoàng cung Hoenir lại công bố lời tiên đoán của Bragi: Ánh sáng của sáu vì sao là hào quang của vị thần mới, sau khi trận chiến của mười hai chủ thần kết thúc, chủ thần mới sẽ bắt đầu sáng tạo ra thời đại kỳ tích, Asgard sẽ nghênh đón những tháng ngày hoàng kim mới.

Trước khi Fasier ra đời, thuật sĩ Ảo giác của Thần giới đã từng tiên đoán, vị thần tiếp theo xuất hiện sẽ là thần Im lặng. Sau khi ra đời, quả thực bé cưng đã chiếm được thần vị này, nhưng, mọi người lại luôn muốn gọi nó là thần Tinh diệu.

Một sự thật rất hiển nhiên, một đứa bé còn đang oa oa khóc làm sao có thể thay đổi được vận mệnh chiến tranh. Cũng chẳng người nào biết được, lời tiên đoán ấy có thật sự được thốt ra từ miệng Bragi - người hiện giờ vẫn đang là con tin trên đất Vanaheim - hay không.

Ngay vào lúc những tin đồn về Fasier bay khắp phố phường, thì tin Thần tộc Vanir đã bắt đầu chuẩn bị cho một đợt tấn công quy mô lớn cũng truyền về Asgard.

Có điều, ta lại không thể không bỏ bớt một phần tâm trí đi dạy dỗ “con quỷ nhỏ” mới vừa ra đời chưa được bao lâu đã phô bày bộ mặt thật kia.

Lolo rất thích Fasier bé bỏng, có lẽ là vì trong người nó đang chảy dòng máu của Loki, cũng có thể là bởi mái tóc xoăn màu vàng của nó khiến cho rồng Lolo toàn thân lấp lánh ánh vàng cảm thấy giữa hai người có điểm chung. Nói tóm lại, từ khi Fasier ra đời, Lolo cứ không ngừng bám riết lấy Fasier, bay tới bay lui bên cạnh.

Nhưng thực tế đã cho thấy, hoa rơi cố ý mà nước lại vô tình, Fasier bé bỏng không chỉ không thể hiện ra sự nhiệt tình tương tự, vẻ mặt lại còn nghiêm nghị lạnh lùng đến cực điểm, thường vào thời khắc ta xoay người ra hướng khác, nó sẽ bổ một nắm tay xuống đầu Lolo, lúc ta quay đầu nhìn lại, Fasier sẽ mở to đôi mắt màu tím long lanh trong vắt của mình nhìn Lolo bằng dáng vẻ ngây thơ thánh thiện, vươn cánh tay béo mẫm trắng trẻo ra mà dịu dàng vuốt ve chỗ vừa bị nó tặng cho một cú gõ thật lực.

Dù gì nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, hành động làm sao qua nổi mắt ta. Chỉ có điều, một đứa trẻ vừa mới sinh ra đã có được chỉ số thông minh tương đương với một Thần tộc trưởng thành (tuy nó vẫn chưa nói được, nhưng đấy là kết quả được đưa ra sau khi đại vu sư cao cấp nhất tiến hành kiểm tra, đo lường vô số lần) quả thật khiến ta cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Nó rất thông minh, điều này không có gì phải nghi ngờ, chỉ số tình cảm cũng vượt cha nó cả cây số. Tuy vậy, trên một số phương diện, quả thật vẫn thấp thoáng bóng dáng của Loki, ta cũng không biết đó là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa.

Có một lần, nó thậm chí còn dùng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ mà lướt qua người nàng thị nữ đang thay tã cho nó, quét về phía Thor - người vừa bị nó tặng cho một bãi nước tiểu - tựa hồ như đang nói: “Thần Sấm ngu si, xem chiêu của ta đây” vậy. Đương nhiên, Thần Sấm Thor tính cách thô cứng nổi tiếng xa gần, làm sao có thể nhìn ra được điều gì đang ẩn chứa trong đôi mắp híp thành đường kẻ của bé cưng, hắn còn hiền từ xoa nắn gương mặt phúng phính của nó, nói rằng: “Fasier bé bỏng nghịch ngợm quá đi thôi”, sau đó liền bị Fasier còn chưa kịp mọc răng ngậm chặt lấy hai đầu ngón tay, rút thế nào cũng không ra nổi…

Sau khi Thor đi rồi, đương nhiên ta phải tới dạy dỗ thằng bé một phen. Ai ngờ nó lại rúc vào lòng ta, sau đó há cái miệng bé bé xinh xinh ra mà ngáp một cái rõ to, bắt đầu ồn ào. Ta bị đôi mắt to tròn màu tím cùng với mái tóc vàng kim càng lúc càng chói lọi của nó làm cho nhức mắt, đành nâng cái mông bé xíu của nó lên, vỗ vỗ vài cái, dỗ dành cho nó ngủ.

Cuối cùng nắm tay mập mạp của thằng nhóc cũng từ từ buông lỏng, đôi mày tinh tế cũng giãn ra, ta đặt nó vào nôi, chỉnh lại mái tóc đã dài ra một chút của nó, đến lúc ngẩng đầu lên, ta thấy Odin đang đứng ngay ngoài cửa.

Dường như chàng đứng ở đó đã lâu rồi. Mãi một lúc sau khi ánh mắt ta và Odin giao nhau, chàng mới hoàn hồn, bước lại gần, có chút gượng gạo vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Fasier: “Chắc chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi, chiến dịch lớn nhất với tộc Vanir sẽ nổ ra”.

Ta lập tức đáp lời:

“Ta sẽ không phân tâm vì Fasier đâu. Chỉ cần nó an toàn ở đây là được.”

“Em không cần tham gia chiến đấu”, bàn tay của Odin hơi nắm lại, “… Ta sẽ bảo vệ hai mẹ con”.

Ta ngẩng phắt đầu lên nhìn chàng. Mái tóc chàng rũ xuống, che lấp đi ánh mắt. Ta chỉ nhìn thấy yết hầu của chàng hơi chuyển động, liền xoay người định bụng rời đi.

Nhất thời ta nghĩ, sao câu từ đơn giản như thế cũng trở nên khó hiểu đến lạ lùng, trong lòng cứ sôi lên cái khao khát muốn hỏi cho rõ ngọn ngành, muốn truy cho ra chân tướng, nhưng lại không sao thốt thành lời… Hai ngày nữa là chàng và Linde sẽ kết hôn. Đối với đàn ông, nhất là người có địa vị như chàng, thì lời hứa hẹn có thể dành cho một người con gái, không gì hơn cuộc hôn nhân. Dù ta có làm gì thêm nữa, cũng chỉ là ước vọng đơn phương mà thôi.

Chàng mới chỉ bước hai bước đã dừng lại, quay lưng về phía ta: “Ta không biết rốt cuộc em nghĩ thế nào”.

“Cái gì?”

“Fasier…”, nói đến đây, chàng lại lưỡng lự, như đang cố gắng lựa chọn ngôn từ, “Em đối xử với nó rất tốt”.

“… Thế nên?”

“Không có gì.”

Chàng đi về phía cửa chính, bóng lưng cao lớn quen thuộc vô cùng nhưng lại khiến cho một thứ ảo giác xuất hiện trong ta, như thể chàng chỉ cần bước qua cánh cửa kia một bước, bóng lưng quen thuộc ấy sẽ biến mất, vĩnh viễn.

“Thế nên làm sao?”, ta chạy theo Odin, nắm cánh tay chàng, “… Chàng đang ghen à?”.

“Không.”

“Fasier là con trai của Loki, chàng không thích em đối xử tốt với nó, đúng không?”

“Không phải.”

“Odin, rõ ràng là chàng đang ghen.”

“Ta nói rồi, không phải!”

Ta đã sớm chán cái cảnh giằng co này lắm rồi, hôn lễ của chàng cũng chẳng còn xa. Nhưng cái thái độ mập mờ úp mở của chàng đã thực sự chọc giận ta. Ta vòng ra phía trước, ôm lấy gương mặt chàng, bắt chàng phải đối diện với ta.

Quen chàng bao nhiêu năm như thế, đây là lần đầu tiên ta thấy trong ánh mắt đen thẳm kia chất chứa thứ bất mãn và phẫn nộ lớn đến nhường này. Chàng và ta đối diện nhau thật lâu, sau đó đột nhiên chàng nắm tay ta, đặt xuống bờ môi ta một nụ hôn, chứa đầy khát vọng chiếm hữu.

Lại nhớ trước đây, ta từng vô số lần muốn khiêu chiến, muốn xé rách bộ mặt giả nhân giả nghĩa của chàng. Hôm nay cuối cùng ước vọng năm ấy đã thành hiện thực, nhưng ta lại chẳng hề thỏa mãn, thậm chí còn có cảm tưởng trong trái tim mình như vừa có một lỗ hổng thật lớn, đen ngòm, bất kể lấp thế nào, vá thế nào cũng không được.

Nụ hôn kịch liệt, dữ dội như chưa từng có, kéo dài thật lâu, thật lâu.

Cuối cùng, hai đôi môi tách ra, nhưng chàng vẫn ôm ta thật chặt, hoàn toàn không có một khe hở nào giữa thân thể cả hai. Bên tai ta chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập của chàng, thân thể cũng bởi cái ôm quá chặt mà bắt đầu đau đớn.

Tiếng nói của chàng vang lên, như vọng lại từ một nơi rất đỗi xa xôi.

“Frigg, từ trước đến nay em đều không biết lừa dối người khác…”

Rõ ràng ta và chàng đã từng thân mật, đã từng thắm thiết đến nhường ấy, cứ cho là không thể nhìn thấu được toàn bộ con người chàng, nhưng chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới đối phương. Vậy mà vào giây phút ấy, dường như chỉ cần vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt chàng thôi cũng sẽ khiến ta phải trả một cái giá cực đắt, khiến ta mất đi toàn bộ sức lực.

Từ trước đến nay Odin vốn là kẻ ít lời, hỏi thêm bao nhiêu nữa thì kết quả cũng vẫn thế thôi. Ta để chàng đi.

Tối hôm đó, ta cùng Yule đi tìm sự khuây khỏa ở khu vực gần thần điện. Những lúc ở cùng nàng, thời gian luôn trôi qua thật nhanh, chỉ nói dăm ba câu là đã tới nửa đêm. Lúc trở về, chúng ta đi ngang qua cung điện Vàng, lại nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng cãi cọ cực lớn, cùng tiếng đồ vật rơi vỡ. Đương nhiên, cả ta và nàng đều thấy tò mò, liền nán lại bên ngoài cửa cung một lát. Chúng ta nghe ra được đó là tiếng khóc lóc ầm ĩ của một người con gái.

Nhưng tiếng ồn ào chẳng kéo dài được bao lâu, đã biến thành một khoảng tĩnh nặng nề.

Vốn ta đã chẳng còn kỳ vọng gì vào Odin, chỉ mong lấy thời gian xóa nhòa tất cả ký ức cùng những nỗi bức bối trong lòng. Thế nhưng, sáng sớm hôm sau, tin Odin và Linde hủy hôn đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm của Asgard, thậm chí là cả chín thế giới.

Ta vốn nên cảm thấy vui vẻ, nhưng sau khi nghe được tin tức này, trong lòng ta đột nhiên có một tia âu lo phiền muộn. Ta không dám ra ngoài, cũng chẳng dám dò hỏi cho rõ ngọn nguồn, chỉ lẳng lặng ngồi trong cung điện Sương Mù chờ đợi.

Odin không tới tìm ta, nhưng buổi tối hai ngày sau, Linde tới.

Cung điện Sương Mù ban đêm im lặng không tiếng động, tà váy dài màu đen của Linde lay động giữa ánh sáng của những vì sao, tựa một bóng ma. Hai tay Linde để sau lưng, gương mặt nhìn nghiêng xinh đẹp tột cùng, nhưng lúc này, bởi đường nét quá đỗi rõ ràng mà phảng phất cảm giác u sầu.

“Frigg, ngươi có biết không, từ lúc sinh ra tới giờ, chưa khi nào ta cảm thấy nhẹ nhõm như lúc này”, thanh âm của nàng nhẹ bẫng, như được truyền ra từ lớp da trắng nõn.

Ta đứng dậy, cảnh giác che trước mặt Fasier còn đang say ngủ: “Đêm đã khuya rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi. Có gì ngày mai hãy nói”.

“Ngươi có biết vì sao ta sống lại không?”

Bàn tay giấu sau lưng của Linde chậm rãi lộ ra, ánh sáng trắng khiến mắt ta đau nhói… Linde nắm trong tay một cái kéo cực lớn.

“Đây chính là lý do…!”

Không chờ ta đáp lại, Linde đã vung cái kéo lớn mà lao tới, đâm vào mặt ta. Ta hoảng hốt, vội vàng tránh né, nhưng không tránh được hết đòn tấn công ấy.

Máu tươi trào ra trên trán, rơi xuống mặt đất. Linde nhăn chặt đôi mày, bờ môi mở lớn, cười đến khoa trương: “Ta chỉ yêu chàng mà thôi, ta chỉ hy vọng ngươi chết đi, chị thân yêu à, chị phải tha thứ cho em! Sau khi ngươi chết, ta thế nào cũng được… Ngươi không chết cũng không sao, mau đưa cái mặt qua đây, để ta đâm thủng cái dung mạo xấu xí khó coi đó…”.

Lời chưa nói hết, mũi kéo đã lại xé gió lao tới. Ta nắm chặt cổ tay Linde, “pặc” một tiếng, mũi kéo dừng lại ngay trên đầu ta. Bàn tay Linde run lên bần bật, cố sống cố chết ép xuống phía dưới. Thấy mũi kéo đang dần ép xuống, ta giơ chân đá vào bụng Linde. Nàng ta liên tục lùi về phía sau, suýt nữa thì ngã ra đất. Ta lập tức lấy ống nghiệm đựng dung dịch trói gô ngay cạnh bên giường ra, đổ xuống chân nàng, sau đó phóng tín hiệu cầu cứu.

Những nhánh dây leo màu xanh lục mạnh mẽ lao lên từ nền cung điện, cuốn lấy chân Linde. Nàng ta lại ném cái kéo trong tay về phía ta. Ta vội dùng búa dài chặn lại, cái kéo leng keng rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, thị vệ bên ngoài cửa cũng xông vào.

“Ngươi điên rồi”, ta lùi về bên cạnh Fasier.

Từng lớp thị vệ vây lấy Linde, trói tay chân nàng ta lại, sau đó lôi ra ngoài. Linde không hề giãy giụa, chỉ khẽ nở nụ cười, gương mặt phảng phất một thứ thần thái cực kỳ quỷ dị: “Frigg, ngươi nghĩ ngươi thắng rồi sao? Nói cho ngươi biết, ta biết bí mật của ngươi, cũng biết bí mật của Odin, hai người đừng hòng chung sống với nhau, ngươi sẽ phải sống lay lắt trong nỗi hối hận tới tận cuối đời, vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn, ha ha ha ha ha ha ha! Ha ha…”.

Tiếng cười của Linde vang vọng trong thần điện mênh mông. Tuy biết Linde đã hoàn toàn mất đi lý trí, nhưng ta vẫn không kìm được mà liên tục ngẫm nghĩ về những lời nàng ta nói.

Odin có quá nhiều bí mật, ta biết.

Nhưng, ta thì có bí mật gì?

Sau khi biết chuyện của Linde, Odin đã lưu đày nàng ta ra ngoài bộ tộc, cũng tuyên bố nguyên nhân hủy bỏ hôn ước là do chiến tranh.

Đúng như những lời chàng nói, chẳng bao lâu sau, tộc Vanir chính thức tuyên chiến với chúng ta.

Vào đầu mùa xuân năm 3020, chiến dịch Mười hai chủ thần bùng nổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK