Quan hệ giữa Thần tộc và người Khổng lồ đang trong giai đoạn giương cung bạt kiếm. Nếu không phải vì quan hệ anh em của Odin và Loki sờ sờ ra đó, có lẽ hai tộc đã sớm lao vào đánh nhau đến đầu rơi máu chảy rồi. Odin lần này tới Jotunheim chẳng gióng trống mở cờ, chỉ mang theo có mấy người nhưng đã bị không biết bao nhiêu người Khổng lồ xì xào chỉ trỏ.
Hôn lễ của người Khổng lồ không cho phép ngoại tộc tham dự, chỉ có thể tặng lễ mừng vào buổi tối. Thế nên, vừa lúc Frigg mang theo một bụng bất an trở về nơi dựng trại của Thần tộc thì nhìn thấy Odin đang ngả người trên ghế dài, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngài vẫn đang đi giày bó cổ cao, bên hông đắp ngang một tấm thảm lông có hoa văn da hổ, vài gã người hầu đang đứng sau sắp xếp lại nệm chăn.
Nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nếu Odin đang ngủ thì làm gì còn cách nào bán nàng cho đám Khổng lồ kia chứ.
Nhưng nàng mới rón rén lên vài bước, đã nghe thấy giọng nói bình thản của Odin: “Sao về sớm thế?”.
Thì ra Odin không ngủ.
Thế là trái tim nàng lại nhảy vọt lên tận họng.
“Không, không có gì hay ho cả, thế nên em về.”
Odin lại nói: “Em có nhìn thấy người trông giữ suối Mimir không?”.
Những lời này khiến đầu óc nàng lại phải căng ra để tiến hành quá trình suy xét. Chẳng lẽ Odin đang nói tới lão già từ sáng tới tối cứ ngồi nhìn dòng suối với ánh mắt đắm đuối đấy hay sao? Chả lẽ, ngài định gả nàng cho lão ta?
Thế là nàng thử ướm lời: “Người trông giữ suối?”.
“Đúng, người bình thường thì không thể uống nước suối Mimir, chỉ những ai được ông ta cho phép mới được uống thôi.”
“Vậy ngài cũng không được uống?”
“Nếu ta muốn uống nước suối Mimir, cũng phải trả một cái giá tương đương”, Odin mở mắt, nghiêng đầu nhìn Frigg: “Nhưng em thì không cần, vì em là thần Tình yêu, là người từ lúc sinh ra đã phải nắm trong tay khả năng biết trước tương lai”.
Quả nhiên ngài muốn bán nàng đi!
Lòng nàng đang kêu la ầm ĩ, nhưng vẻ mặt lại rất mềm mỏng, dịu dàng: “Không thấy, em tới rừng sắt thăm thú một phen nên không gặp ông ta”.
Xung quanh rừng sắt không có một mống người, xem ngài còn định hát khúc ca “mai mối” thế nào đây.
“Chỗ rừng sắt có ai không?”
Thấy chưa, biết ngay mà. Vẻ mặt nàng cực kỳ ngạo nghễ: “Đương nhiên không có”.
Có điều, lời nàng vừa dứt, ánh mắt của Odin đã hóa thành một thanh kiếm vô hình, trong chớp mắt chém cho nàng tơi tả. Frigg có thể đọc được mấy chữ “Em đang nói dối” trong ánh mắt Odin.
Ngài chỉ nhẹ nhàng hỏi tiếp:
“Em làm gì ở đó?”
“Em chỉ muốn xem thử cảnh quan rừng Jarnvid thôi, nhưng trong rừng tối tăm u ám, em đi vào trong lang thang vài bước liền ra luôn...”
Đó là ảo giác. Nàng không ngừng trấn an mình, nhưng khí thế bịa chuyện càng ngày càng bị ép xuống.
“Thật ra rừng sắt là một trong những con đường dẫn tới thế giới loài người, thường sẽ có người không cẩn thận lạc vào. Không biết em có gặp phải ai không?”
“Làm gì có, trong đó chỉ toàn cây, thêm cả...” Nàng có chút thả lỏng bản thân, bắt đầu kể cho Odin nghe khung cảnh bên trong rừng sắt.
Đúng lúc này, một con bướm vàng vỗ cánh bay qua cửa sổ, tựa như chiếc lá mùa thu đang đong đưa theo vũ điệu của riêng mình. Nàng rất thích bướm vàng, nhưng chưa bao giờ thấy chúng lung linh xinh đẹp như lúc này. Hứng trọn lấy ánh nhìn lạnh thấu xương của Odin, nàng vui cười hớn hở nói: “Thì ra Jotunheim cũng có bướm vàng”.
“Những chỗ khác hầu như không có, chỉ có rừng sắt là tương đối nhiều.”
Odin bất thình lình thốt ra một câu, lại khiến Frigg dựng tóc gáy.
Đám tùy tùng phía sau không nhịn được cười, đều bật cười rinh rích.
Đúng lúc này, từ phía thành Heinerlin bên ngoài cửa sổ, tiếng hoan hô từ xa vọng lại, chấn động cả trời xanh. Odin lật tấm thảm lông bên người ra, bước tới bên song cửa: “Xem ra hôn lễ đã bắt đầu rồi”.
Frigg đang hận không thể lao đầu vào cây cổ thụ nào đó mà chết quách đi cho rồi, nên lúc này ngay cả không khí ồn ào náo nhiệt bên ngoài lẫn gương mặt nghiêng nghiêng đẹp như tạc tượng của Odin đều chẳng đủ sức khiến nàng chú ý.
Mãi tới khi ngài hỏi: “Em thích bướm vàng ư?”.
“Thích, thích muốn chết ấy chứ. Nó là biểu tượng cho thần Tình yêu, đương nhiên em rất thích...” Từ trước tới nay nàng vốn không phải kẻ lắm mồm, nhưng lúc này nàng chỉ hận không thể nói bằng sạch tất cả những gì mình biết để khiến Odin quên đi cái câu ngu xuẩn nàng thốt ra ban nãy.
“Lát nữa những người Khổng lồ sẽ tới khu vực phụ cận thành Heinerlin uống rượu hát ca, chúng ta tiện thể ghé qua rừng sắt một chuyến xem sao.”
Frigg không thể nhịn nổi nữa, trừng mắt nhìn Odin, nghiến răng nghiến lợi thốt lên: “Odin, có ai nói cho ngài biết người đàn ông thông minh là người luôn biết giả ngu đúng lúc chưa?”.
Odin ân cần gật đầu, nở nụ cười điềm đạm: “Mấy lời em nói đều rất thâm thúy sâu xa, quả thực ta nghe không hiểu”.
Nàng gục đầu xuống, càng thấy xấu hổ hơn.
An ủi người ta có lệ cũng không cần rõ ràng như thế chứ?
Từ khi quen biết Odin, Frigg đã học được một chân lý còn cứng hơn sắt thép. Ấy là: Nếu đối đầu với Odin trên bất kỳ phương diện nào, đau thương trực diện thì chẳng thấy đâu, nhưng hiểm họa lâu dài thì nhiều không kể xiết. Bởi lần nào cũng là một kiếm trí mạng.
Sau khi mặt trời xuống núi, Odin dẫn Frigg tới gần rừng sắt. Ánh tà dương đỏ quạch dần dần biến mất sau mảnh rừng sâu thẳm, những bóng cây lay động trong biển sương mù xanh thẫm, nhạt nhòa, mờ ảo.
Hàng ngàn cánh bướm vàng đang bay lượn trong khu rừng sâu thẳm âm u, đôi cánh lấp lánh đạp theo những vũ điệu cực kỳ hoang dại, giống như bầy đom đóm lan tỏa giữa ngày hè oi bức. Có một con bướm gan dạ, bay thẳng về phía hai người, sau đó đậu xuống mái tóc vàng kim của Frigg.
Frigg cố liếc mắt nhìn lên, người không động đậy. Odin cứ nghĩ nàng đang sợ, vội vàng bước tới định bắt con bướm xuống cho nàng. Ai ngờ nàng tập tức giơ tay lên “suỵt” một tiếng, híp mắt lại, bộ dạng vô cùng thích thú: “Nó thích em đấy. Nhìn xem này, có đẹp không? Có đẹp không?”.
Chú bướm xinh đẹp khẽ rung đôi cánh yêu kiều, ánh sáng phản chiếu lên mái tóc vàng kim của Frigg, mỹ lệ tựa như nút thắt được tạo nên từ ma pháp.
Odin nhìn nàng một lúc lâu, mãi sau mới thốt lên câu trả lời cụt ngủn: “Ngớ ngẩn”.
Frigg nghe thế bỗng cụt hứng, nàng liền trừng đôi mắt to tròn của mình lên nhưng cái cổ vẫn giữ nguyên tư thế: “Đấy là vì không đủ sáng. Hôm nay trên trời mà có sao thì trông đã khác rồi”.
“Thế thì nhìn thử xem vậy.”
Odin móc từ trong áo ra một cái bình nhỏ, bên trong là những hạt cát bé xíu, trắng tinh như tuyết, đầy đến nửa bình. Ngài mở nút, đổ một ít cát ra lòng bàn tay, sau đó vung lên bầu trời.
Thật lạ kỳ, những hạt cát đó không hề rơi xuống mà giống như những ngôi sao băng bay ngược, tản ra bốn phía, bay thẳng lên cao, như những viên kim cương khảm vào nền bóng đêm vô tận. Từng đốm cát như những giọt sương mai, mỏng manh, ướt át sáng sủa, thanh nhã mà yên lặng, nhất thời khiến cảnh đêm hoang vu trống trải trở nên lỗng lẫy đến khó tả bằng lời.
“Làm thế nào mà...”, Frigg há hốc miệng vì ngạc nhiên.
Nhưng chỉ một thoáng giật mình, nàng nhanh chóng hoàn hồn, trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn đối thoại hết sức lãng mạn:
Nữ: Em muốn những ngôi sao trên trời, anh mau đi hái cho em đi!
Nam: Anh không hái được sao, nhưng anh có thể vì em mà điểm sao lên khắp bầu trời.
Trời ơi, Frigg hối hận muốn chết, sao vừa rồi không nghĩ ra mà nói chứ.
Nàng còn đang tự nhủ với lòng xem nên bù đắp lại cuộc nói chuyện lãng mạn phía sau thế nào, đã thấy ánh sao đang di động. Nàng ngước mắt lên, nhìn ngài bằng ánh mắt lấp lánh chờ mong.
Odin nhìn nàng, kề sát mặt, sau đó khẽ mấp máy môi: “Trông vẫn ngốc y chang ban nãy”.
Không biết là do Odin lại gần, hay bởi âm thanh đứt phựt của dây thần kinh lý trí trong đầu Frigg, con bướm bé xinh hốt hoảng bay đi mất. Nàng ôm theo nỗi phẫn hận vô bờ chạy đi lùng bắt con bướm kia, lại nghe thấy Odin nói vọng theo: “Đừng hành hạ nó nữa”.
Frigg mất kha khá thời gian mới “tiếu hóa” hết được câu này, nàng rúc vào một góc, vừa ức và giận. Nhưng thấy Odin vẫn bình chân như vại chẳng có phản ứng gì, nàng lại nghĩ mình thiệt quá, lập tức chạy lại, ngửa đầu nhìn Odin.
“Ngài dọa bướm của em chạy mất, đền đi.”
“Được, ta đền cho em.”
Frigg ngẩn người, sau đó nàng chỉ vào bình cát sao trong tay Odin: “Em muốn cái này”.
“Đây là thứ dùng để chỉ đường cho binh sĩ lúc chiến đấu hoặc khi phải lặn lội đường xa, em lấy làm gì?”
“Đương nhiên vì nó đẹp.”
“Thôi được rồi.”
Odin đặt cái bình cát vào tay nàng, đôi mắt ngày thường vốn thờ ơ lạnh nhạt, nay đột nhiên dịu dàng mà ấm áp đến lạ kỳ. Được Odin hết lòng chiều chuộng như thế, Frigg đột nhiên thấy mồ hôi lạnh tuôn ra xối xả. Cứ tiếp tục thế này thì có mà bị Odin ăn sống nuốt tươi lúc nào chẳng biết, chi bằng nhanh nhanh nịnh nọt vài câu để chuyển xoay tình thế...
Nàng cố kiềm chế để nói mấy câu “buồn nôn”: “Odin, ngài chính là ngọn hải đăng của cuộc đời em. Nếu sau này trên đường đời hiểm ác, em có lạc đường hay gặp phải cảnh trắc trở khốn cùng, em sẽ đem những vì sao lộng lẫy ngày hôm nay ngài tặng cho em, vung lên bầu trời cao rộng, để chúng chỉ đường cho sinh mệnh của em...”.
“Được.”
Nàng nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, tiếp tục nói mấy lời lâm li bi đát: “Sau này nhất định em sẽ nói với mọi người, đây là món quà của Odin, là món quà của vị thần vĩ đại nhất trong toàn vũ trụ...”. Nói tới đây, ngón tay nàng đã run lên bần bật.
“Được.”
Ánh mắt Odin vẫn điềm đạm như thế, vẫn dịu dàng như thế, vậy mà tựa như có hàng vạn con dao nhỏ đang phóng lia lịa về phía nàng, giống như đang nói với nàng: “Cô tự giác chút đi”.
Cứ cho là lúc này trả lại cát sao cho Odin thì nàng cũng sẽ bị tử hình tại chỗ. Cuối cùng, Frigg không chống đỡ được áp lực ngàn cân, nghiến răng ken két: “Nhận được món quà lớn như vậy, nếu không làm gì cho ngài, chắc em phải hối hận cả đời mất”.
Cứ như đã sớm lường trước nàng sẽ thốt ra mấy câu này, Odin lập tức đáp lời như một kẻ biết nghe lẽ phải: “Vậy thì tốt quá, gần đây ta cảm giác cơ thể mình cực kỳ yếu”.
“Hả?”
Frigg cố gắng tự hỏi bản thân, đồng thời “tiêu hóa” ý tứ của câu nói trên, sau đó bắt đầu đoán xem Odin sẽ nói tiếp câu kiểu như: “Đều là do đám Khổng lồ quấy nhiễu, em sang bên đó làm một cuộc hôn nhân chính trị cho ta”, hay là “Đi ghết con rồng độc dưới gốc Cây thế giới, bẻ răng nó về mài thuốc cho ta uống”, cũng có thể là “Ta thấy ngủ ở cung điện Vàng khó chịu, em đập nó rồi xây lại cho ta”... Càng nghĩ nàng càng thấy mồ hôi tuôn ra như tắm.
Ai ngờ Odin chỉ điềm đạm bổ sung thêm câu nữa: “Cứ như sức mạnh toàn thân bị ai đó hút sạch vậy”.
Sức mạnh bị hút hết?
Không có sức mạnh?
Cần bổ sung sức mạnh?
Nàng làm sao mà bổ sung sức mạnh cho ngài được?
Màu đỏ cà chua bắt đầu xuất hiện nơi vành tai, rồi tiến dần từng chút lên trên, sau đó hoành hành trên toàn gương mặt Frigg. Quả bóng vốn căng phồng, lúc đầu chỉ hơi xẹp xuống thôi, giờ thì đã hoàn toàn xẹp lép.
Đòi hắn bồi thường cho, đây quả nhiên là chuyện ngu xuẩn nhất từ trước tới nay của nàng.
Odin – hắn đúng là đồ quỷ hút máu người!
“Thế nhưng, rõ ràng ngài đã hứa với em...” Đầu của nàng dần cúi xuống, giọng nói vo ve như muỗi kêu.
Odin chỉ trầm tư trong chốc lát, rồi lập tức chặn luôn lời Frigg: “Ta sẽ kiềm chế bản thân”.
“Thế nhưng, nếu ngài...”
“Sao?”
Nếu ngài đã không thích em, mà em lại bị ngài... thì em sẽ khó chịu lắm đấy. Hơn nữa, ngài còn định bán em cho đám Khổng lồ nữa chứ, em phải hy sinh quá nhiều mà, trái tim mong manh của em sớm đã vỡ nát ra rồi.
Mấy câu này đương nhiên có cho vàng Frigg cũng không dám nói ra. Nàng chỉ đành rầu rĩ gật đầu: “Được rồi”.
Tất cả phụ nữ bình thường khi nghe đàn ông nói “Anh thấy dạo này chẳng còn sức lực gì cả” thì thấy thất vọng vô cùng, nhưng Frigg mỗi lần nghe thấy câu ấy là “chú nai nhỏ” trong Frigg lại chạy nhảy điên cuồng.
Sau khi ra khỏi rừng sắt, những người Khổng lồ bên ngoài thành Heinerlin đã tụ tập bên đống lửa, nâng chén hát ca. Ngoài ra, cả những Tinh linh, Dwarf và Thần tộc tới chúc mừng từ trước đó cũng đã vui vẻ túm tụm nói cười, bầu không khí rất đỗi vui mừng.
Giống như Odin và Frigg, Loki và Angrboda cũng sóng vai bước đi. Chỉ có điều Angrboda ôm lấy cánh tay Loki, gió xuân phơi phới, còn Frigg thì lại đứng cách Odin đúng một thước theo phương ngang, hắn bước một bước nàng cũng theo một bước, vô cùng căng thẳng, thấp thỏm bất an.
Giữa hai người một khi đã có quan hệ không rõ ràng, vậy thì ngay cả bầu không khí chung quanh cũng trở nên ám muội. Frigg nào dám giống như trước đây, không kiêng nể gì mà dính sát lấy Odin nữa.
Ngay trong lúc sự im lặng đang bóp nghẹt từng tế bào trên người Frigg thì Loki và Angrboda đã bưng theo hai ly rượu cực lớn bước tới trước mặt hai người.
“Đúng là kinh hỷ[1]. Cả anh và chị đều tới dự hôn lễ của em”, Loki mỉm cười, nâng ly rượu đưa cho Odin, sau đó trao chén còn lại cho Frigg: “Không đúng, phải nói là anh trai và chị dâu đều đã tới rồi”.
[1] Kinh hỷ: Vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Chị?”, Odin hỏi.
“A, đúng vậy. Từ lúc Loki còn bé xíu em đã quen biết cậu ấy rồi. Lúc đó, cậu ấy chỉ bé bằng chừng này thôi à”, Frigg khoát tay miêu tả kích cỡ một đứa bé con, mặt mày hớn hở: “Đáng yêu lắm ấy”.
“Đúng đúng, mọi người ai cũng nói thế cả”, Angrboda liếc Loki một cái: “Nhưng em lại thấy có chút giống con gái, trời ơi, lông mi của anh ấy còn dài hơn của em nữa”.
Loki nhìn hai người con gái kẻ tung người hứng, thái độ tỏ ra không được vui vẻ: “Đừng nói chuyện đó nữa. Uống rượu đi”.
“Xấu hổ rồi kìa”, Frigg cười như nắc nẻ, giơ tay vỗ vỗ má Loki.
Angrboda đứng bên cạnh cũng phì cười. Loki bưởng bỉnh quay mặt sang chỗ khác, ánh mắt lộ rõ vẻ như vừa xấu hổ, vừa giận dữ. “Được rồi, đừng trêu cậu ấy nữa”, Odin vỗ vai Loki, “Đi thôi, chúng ta đi uống rượu”.
Cuối cùng chỉ còn Frigg và Angrboda đứng nói chuyện với nhau. Sau vào giây im lặng, Angrboda thân thiện thở nụ cười bắt chuyện: “Chắc quan hệ của điện hạ và Odin bệ hạ rất tốt. Ánh mắt bệ hạ khi nhìn ngài... rất đặc biệt”.
“Cũng bình thường...”
Frigg thở dài trong bụng, chắc chắn Angrboda hoa mắt rồi. Trong số những người Khổng lồ, Angrboda không phải người cao, nhưng Frigg vẫn phải ngửa cổ lên mới có thể chạm ánh mắt nàng: “Có vẻ quan hệ của em với Loki đã tốt hơn nhiều rồi thì phải”.
Angrboda vuốt ve bụng mình, ánh mắt dịu dàng: “Vâng, hai ngày trước em mới biết, chúng em đã có con rồi”.
“Thật sao?”, Frigg cực kỳ vui vẻ, “Trời đất, vậy là ta đã lên chức cô rồi. Cái cậu Loki này đúng là nhanh tay nhanh chân. Chắc giờ đang vui như mở cờ trong bụng rồi ấy chứ.”
“Không, chàng không vui đâu”, Angrboda lắc đầu, gương mặt hơi thấp xuống: “Lúc em nói với chàng, vẻ mặt chàng rất khó coi, còn nói bao nhiêu câu khó nghe nữa... Từ lúc nghe tin đó cho đến tận một tiếng đồng hồ trước, chàng vẫn chẳng thèm nhìn mặt em lấy một lần”.
“... Vì sao?”
“Chàng nói chàng không thích em, chàng kết hôn với em chỉ vì thỏa hiệp với Farbauti điện hạ thôi...”
“Thật quá quắt”, Frigg cắt ngang lời nàng, “Không cần biết cậu ấy thỏa hiệp hay phản đối, nhưng một khi đã đồng ý kết hôn với em thì phải biết chịu trách nhiệm chứ. Chẳng lẽ cậu ấy không có tí tình lương tâm với người vợ đang mang cốt nhục của mình sao?”.
Nước mắt đã bắt đầu ứa ra nơi khóe mắt Angrboda, nhưng nàng chẳng nói thêm câu gì nữa.
Không lâu sau, hai người kia cũng quay lại, Odin vẫn tỉnh táo như thường, còn Loki ánh mắt đã lờ đờ không rõ. Angrboda lập tức chạy tới đỡ lấy Loki, hỏi hắn có sao không. Loki gạt nàng qua một bên, dựa người vào một gốc cậy gần đó và nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Cậu ấy uống say rồi sao?”, Frigg hỏi.
Odin nói: “Tửu lượng không tồi, nhưng Loki uống nhanh quá”.
“Loki, Loki.”
Frigg vỗ vỗ mặt Loki, đột nhiên hắn giơ tay túm chặt lấy tay Frigg, mơ màng nhìn vào mắt nàng: “Em thấy khó chịu quá. Chị dìu em tới bên bờ sông uống chút nước được không? Một phút... chỉ cần một phút thôi”.
Thấy bộ dạng Loki như vậy, mấy lời trách cứ trong bụng nàng cũng bay đi sạch. Thế nhưng, nàng lại vô thức liếc mắt nhìn về phía Odin.
“Đưa Loki đi đi”, Odin đứng sát cạnh Frigg, nhỏ giọng nói bên tai nàng, “Loki còn trẻ quá, sợ bị trói buộc cũng là chuyện bình thường. Thật ra nếu Angrboda không ép Loki như thế, chắc cậu ấy cũng sẽ dễ dàng chấp nhận hơn”.
Frigg lơ mơ gật đầu, nhìn Odin bằng ánh mắt in hằn trăm ngàn dấu hỏi. Thấy ánh mắt quái dị đó của nàng, Odin chỉ khẽ mỉm cười: “Không phải em đang tìm cách gì đối phó với ta đấy chứ?”.
“Làm gì có.” Nàng vội vàng đáp trả, sau đó đỡ Loki đi về phía bờ sông đang im ắng trải mình dưới cả trời tinh tú.
Jotunheim có rất nhiều dòng thác tung bọt trắng xóa từ lưng chừng trời, phần lớn dòng nước khi rơi xuống đất sẽ biến thành những dòng sông, dòng suối uốn lượn quanh co. Những vì tinh tú mà Odin tạo ra đang tỏa sáng trong màn đêm thăm thẳm, hốt hoảng lạc bước xuống mặt sông, khiến cho ánh nước cũng trở nên dập dờn, lấp loáng phản chiếu lên gương mặt hai người.
Loki dường như cũng đã tỉnh táo lại, hắn ngồi xổm xuống, lặng lẽ vốc nước lên rửa mặt. Frigg đứng sau, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, vài sợi tóc lả tả buông xuống, mơn trớn má nàng. Dải ngân hà dài và rộng lớn phản chiếu lên mặt nước, giữa hằng hà sa số vì tinh tú đó, có cả gương mặt xinh đẹp của Frigg đang ẩn hiện.
Loki nhìn bóng nàng in trên mặt nước, không sao rời ánh mắt đi được.
Sau đó, hắn nghe thấy giọng nói của nàng vang lên bên tai: “Loki, ngày mai ta phải trở về rồi, thế nên có chuyện này ra phải nói rõ với em”.
Đôi mắt Loki dán chặt vào bóng hình của người con gái in trên mặt nước đang chăm chú nhìn hắn: “Chuyện gì?”.
“Không cần biết em có thật lòng yêu Angrboda hay không, nhưng nếu em đã không muốn phản đối cuộc hôn nhân này nữa, vậy thì phải làm tròn trách nhiệm cũng như bổn phận của mình.”
Hắn từ từ hạ tay xuống: “Em có thể cưới cô ấy, nhưng chỉ muốn có con với người con gái mà em yêu thôi”.
“Vậy người khiến cô ấy mang thai là ai?”
Loki im lặng.
“Đàn ông có thể nghèo, có thể không đẹp trai, có thể lùn, có thể không cường tráng lực lưỡng thế nọ thế kia, nhưng nhất định phải có tinh thần trách nhiệm. Mấy thứ trước em đều có, duy thứ cuối cùng thì chị lại chẳng thấy đâu.”
“Nếu em yêu cô ấy thì em sẽ có trách nhiệm với cô ấy, sẽ đối xử với cô ấy tốt hơn bất cứ người nào khác trên thế gian này.”
Frigg cười buồn: “Loki. Em không hiểu ý chị rồi, thứ để duy trì một cuộc hôn nhân không chỉ có tình yêu thôi đâu”.
Loki đột nhiên nhớ lại một chuyện từ những ngày xưa cũ.
Đó là một đêm hắn không sao ngủ được, Frigg ôm lấy thân thể bé xíu của hắn ngồi trên ban công, ngẩng đầu cùng hắn đếm sao trời, đếm đến độ nàng gục đầu ngủ thiếp đi, hắn vẫn còn ngồi trên đùi nàng, ngơ ngác.
Dường như men rượu lại bốc lên rồi, hắn đau đớn nhắm chặt hai mắt, lời nói bắt đầu trở nên lộn xộn: “Em vẫn biết kết hôn là chuyện rất đáng sợ, cũng hiểu rằng một khi có con là coi như chấm dứt hoàn toàn. Thật ra em hiểu mà, giờ có làm gì cũng không kịp nữa rồi... Em sẽ sửa”.
“Không cần quan trọng hóa lên như vậy đâu”, nàng cố gắng nở nụ cười gượng gạo, “Loki biết sai mà sửa là tốt rồi, em lúc nào cũng là một cậu bé ngoan”.
Hắn đã từng mơ ước có một ngày mình trở nên cao lớn đường hoàng, tự tay mặc cho nàng bộ váy cô dâu trắng ngần màu tuyết, sau đó cùng nàng sánh bước chung vai tiến vào lễ đường.
Vậy mà hôm nay, hắn còn chưa kịp trưởng thành, nàng đã vội gả cho người khác.
Còn bao nhiêu điều chưa nói, vậy mà lại chẳng thể thốt nên lời.
Đối với chị, em chỉ là một cậu em trai nhỏ.
Thế nhưng đối với em... Chị là cả thế giới, là cả một bầu trời.
Giống như có vật gì chẹt ngang cổ họng, ngăn không có hắn nói ra những điều âm ỉ trong lòng. Thật lâu sau, Loki cũng chỉ có thể nghẹn ngào: “Chị ơi, em xin lỗi”.