—-
Tà dương buông xuống, ánh vàng như muốn hòa tan cả áng mây chiều. Chạng vạng giữa mùa hè trời vẫn nắng như đổ lửa chiếu ra bóng cây đung đưa trên mặt đất vàng rực, không khí ngập tràn oi nóng.
Cửa hàng bánh ngọt bên cạnh Nam thành Nhất Trung nghênh đón thời điểm bận rộn nhất trong ngày. Trong tiệm chen lấn đầy học sinh vừa mới tan học, tốp năm tốp ba vây lại một chỗ, tràn ngập tiếng cười ồn ào náo động cùng với tiếng thủ thỉ khe khẽ.
Nhân viên thu ngân cúi đầu lấy tiền vội đến sứt đầu mẻ trán, thỉnh thoảng lại giơ tay gạt mồ hôi trên trán, đến thời gian ngẩng đầu hoạt động cái cổ đau nhức cũng không có.
Trời nắng to, ông chủ keo kiệt đến mức điều hòa cũng tiếc không mở, nhân viên chỉ thuê có hai người, bảo sao lại vội vàng đến vậy.
Cô hận bản thân không được như bạch tuộc một túc ra được tám cái tay, đột nhiên ai nấy trong tiệm đều ăn ý mà an tĩnh lại, nháy mắt ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Theo tiếng bước chân rất nhỏ, một giong nam mát lạnh động lòng người rơi xuống bên tai.
“Chào cô, tôi tới lấy bánh sinh nhật đặt trước.”
Nhân viên thu ngân sửng sốt, giương mắt lên liền rơi vào một đôi mắt dịu dàng như nước.
Khuôn mặt thanh niên giống như được tạo hình từ băng tuyết, trời sinh còn đẹp hơn cả minh tinh trên tv. Màu da trắng trẻo, khí chất thanh nhã, toàn thân lộ ra một cỗ xuân thủy nhu hòa (mềm mại như nước suối), lại tựa băng tuyết xa cách không thể với tới.
Nhân viên thu ngân nhìn đến ngây ngốc, nhiệt ý trên người bỗng chốc rút đi, trong phòng đột nhiên mát lạnh giống như mở điều hòa.
Khách khứa trong tiệm cũng phản ứng giống nhau. Người thanh niên giống như trời sinh có năng lực hấp dẫn sự chú ý của
mọi người, dù cho là ai nhìn thấy cũng phải coi trọng vài phần mà đứng hình một lát.
“Này cô?” thấy cô gái không phản ứng, thần sắc trên mặt thanh niên có vẻ không được vui, nhưng chỉ ôn thanh nhắc nhở một câu.
“A, vâng.” Nhân viên thu ngân phục hồi lại tinh thần vội vàng tra đơn hàng đặt trước giữa trưa, “Anh là Thích tiên sinh phải không ạ?”
Thích Bạch Trà gật đầu: “Đúng vậy.”
“Xin chờ một lát, bánh kem đã làm xong rồi để em đi lấy cho anh.” Nhân viên thu ngân xoay người, cảm giác cả mặt nóng bừng, trong lòng không ngăn được lũ nai đang chạy loạn.
Đây là lần đầu tiên cô gặp được soái ca bậc này ở ngoài đời đó.
Thích Bạch Trà đứng tại chỗ chờ, khách trong tiệm cũng hoàn hồn lại tiếp tục đi
chọn bánh ngọt, chỉ là không ít nữ sinh còn trộm liếc nhìn soái ca đẹp trai cao ráo trước mắt, có nữ sinh còn lớn mật chụp trộm ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Lúc này, lại một đám học sinh đẩy cửa ra, thấy Thích Bạch Trà đứng trước quầy thu
ngân liền sôi nổi lộ vẻ vui mừng. Nữ sinh đi đầu kinh ngạc nói:” a, Thầy Thích, thầy cũng tới mua bánh kemạ?”
Thích Bạch Trà quay đầu lại nhìn, là học sinh của mình.
Hắn trả lời đơn giản:”ừm”
Giọng nói lạnh lùng vô cùng, lại có chút dịu dàng khiến lỗ tai người nghe không khỏi cảm thấy muốn mang thai.
Nhân viên thu ngân mang theo bánh kem quay lại, nghe một tiếng “Thầy Thích” trong lòng lại càng cảm thấy lạ. Người này nhìn quá trẻ nếu như thay đồng phục vào, nói là học sinh của Nhất Trung cũng có người tin, không ngờ lại là giáo viên.
Trẻ tuổi như vậy đã là giáo viên dạy cao trung, thật đúng là có nhan sắc lại có cả tài năng.
Mang tâm lý thưởng thức giá trị nhan sắc cùng với sùng bái tài hoa, lúc đưa hộp bánh kem qua cô không khỏi nhiều lời một câu:” Chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Thích Bạch Trà cười cười: “Cảm ơn. Nhưng hôm nay không phải sinh nhật tôi, hôm nay là sinh nhật người yêu của tôi.”
Nhân viên thu ngân trực tiếp bị nụ cười này đánh cho choáng váng, thanh máu phút chốc tụt về không, cho nên đợi cô phản ứng lại việc người thanh niên đã có người yêu, Thích Bạch Trà đã mang theo hộp bánh kem đẩy cửa đi xa rồi.
Trước khi ra cửa, người thanh niên còn cẩn thận dặn dò học sinh của mình:” Đừng ở ngoài đường quá lâu, về nhà sớm một chút nhé.”
Nhóm học sinh đều ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, thầy Thích.”
Nhân viên thu ngân đột nhiên có chút buồn bã, người đàn ông tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy lại kết hôn sớm.Cũng không biết dạng phụ nữ như thế nào mới xứng đối với người đẹp trai như thế.
Lúc mấy nữ sinh kia tính tiền, cô tò mò hỏi một câu:” Người vừa rồi là thầy giáo của các em à?”
“Đúng vậy, là giáo viên chủ nhiệm lớp bọn em còn là giáo viên đẹp trai nhất trong trường.” Một nữ sinh kiêu ngạo nói, “nữ sinh các lớp khác đều hâm mộ tụi em không dứt.”
“Hơn nữa thầy Thích không những đẹp trai dễ mến, bằng cấp còn cao, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng”
“Nhưng mà, hôm nay tụi em cũng mới biết được thầy Thích thế mà đã kết hôn, thầy Thích đẹp trai như vậy, vợ thầy nhất định cũng rất xinh đẹp…”
Nói đến cái tốt của thầy Thích, mấy nữ sinh dùng một trăm câu cũng nói không xong.
Nhân viên thu ngân lắng nghe, ánh mắt từ hâm mộ chuyển sang kính nể cuối cùng cười thoải mái. Một người đàn ông đẹp trai có thể hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của phụ nữ chưa chồng, nhưng ưu tú tựa thần tiên như vậy cũng chỉ có thể nhìn từ xa không thể chạm vào.
Thích Bạch Trà xách theo hộp bánh kem đi bộ đến bãi đỗ xe cách đó không xa sau đó mở cửa chiếc Chevrolet màu trắng, trước khi lên xe còn quay đầu nhìn sắc trời hồng nhạt dưới ánh hoàng hôn.
Trong mắt người thường, bầu trời xinh đẹp dưới ánh hoàng hôn tỏa sáng như khoác lên mình lớp ngọc phỉ thúy mỏng manh. Những gì Thích Bạch Trà nhìn thấy lại là một màn sương màu xanh đậm bao phủ góc đông bắc của khuôn viên trường học, hình dạng kỳ lạ và mùi hôi thối khiến thần minh chán ghét.
Gần đây tà khí trong trường học càng ngày càng dày đặc, có thời gian phải điều tra rõ mới được.
Hắn thu hồi ánh mắt đặt bánh kem lên ghế phụ rồi nhấn ga rời đi.
Xe Chạy qua phố xá sầm uất, dần dần tiến vào một khu dân cư thưa thớt và yên tĩnh. Phía sau mê cung hoa tường vi là một ngôi biệt thự đẹp và sang trọng.
Thích Bạch Trà lái xe vào bãi đậu xe, bên trong đỗ đầy các loại xe sang trọng xa xỉ, Lamborghini, Maserati, Rolls-Royce, Ferrari, chiếc Chevrolet có giá mấy chục vạn này có vẻ hơi tồi tàn. Nhưng không sao cả, toàn bộ hầm để xe này đều là của hắn.Là một thầy giáo phải khiêm tốn để làm tấm gương cho người khác.
Về đến nhà, Thích Bạch Trà đặt hộp bánh kem lênbàn. Phòng khách trống không, Phó Minh Dã vẫn chưa trở về.
So với thân phận phổ thông của Thích Bạch Trà là giáo viên Cao trung, thân phận Phó Minh Dã phong cách hơn nhiều, là chủ tịch của một công ty chứng khoán. Đứng đầu danh sách những người giàu có nhất Trung Quốc, vì vậy y luôn bận rộn.
Rất nhiều người lấy làm tiếc nuối cho Thích Bạch Trà, với bằng cấp như vậy lại đi làm giáo viên Cao trung, thật phí hoài nhưng hắn lại không cảm thấy vậy. Thích Bạch Trà đã sống rất lâu, từng là Hoàng đế, thừa tướng, tướng quân, trải qua nhân sinh thiên biến vạn hóa, thần minh lại vẫn như vậy, tuổi thọ vô cùng vô tận. Nhà giàu số một hay là ăn mày đối với hắn không có gì khác biệt.
Thích Bạch Trà cùng bạn bè sống từ thời viễn cổ đến vương triều phong kiến, họ chọn cách ngủ say bởi vì nhân sinh không có gì thú vị. Thích Bạch Trà cũng coi như là một viễn cổ chi thần còn tương đối trẻ, vì vậy hắn không lãng phí thời gian vào giấc ngủ mà cùng hai ba vị bạn tốt tiếp tục cùng nhau du tẩu nhân gian. Cứ cách vài thập niên sẽ đổi một cái tên, đi đến một nơi khác trải nghiệm cuộc sống mới.
Cứ như vậy đi qua không ít nơi, đổi qua không ít tên, quen biết rất nhiều người, cũng từ biệt rất nhiều người.
Vì sao phải đổi tên? Tất nhiên là bởi vì mỗi lần hắn đổi một thân phận đều là đại nhân vật danh chấn một phương, thậm chí còn có nhân vật vang danh sử sách, vậy nên không thể dùng tên ban đầu nữa.
Đến thời dân quốc, người bạn tốt cuối cùng của hắn – Vũ thần cũng ngủ say, từ đây hắn chính là vị thần cuối cùng của thế gian.
Ngày ấy Thích Bạch Trà ở Thần giới nhìn Vũ Thần ngủ say, không ngủ đến thương hải tang điền, bãi bể nương dâu, chỉ sợ sẽ không tỉnh lại.
Vị thần cuối cùng, cảm thấy thật tịch mịch.
Thích Bạch Trà lại đến trà lâu quán rượu náo nhiệt nhất ở nhân gian, chọn một cái bàn ngồi xuống, hiện tại chính là chân chính cô độc một mình. Có người nhìn thấy hắn một thân phong hoa tuyệt đại mới lại gần hỏi hắn quý danh là gì. Tình cờ vị khách bàn bên cạnh gọi một ấm Bạch Trà, trong đầu suy nghĩ liền nói ra một cái tên mới: “Thích Bạch Trà.”
Lúc đó bên người hắn không có bạn bè, hứng thú cũng không có liền chọn bừa một cái tên không ngờ cái tên này cứ thế êm đẹp dùng đến tận bây giờ.
Về phần tên thật của Thích Bạch Trà, không nhắc tới cũng không sao, những người biết đều đã ngủ say không còn ai có thể gọi.
Sau thời Dân quốc Thích Bạch trà cũng định ngủ say, cuộc sống vĩnh sinh của một vị thần quả thật nhàm chán. Chỉ là, đến suy nghĩ cuối cùng lại quyết định chờ, chờ đến khi Trung Quốc thành lập chờ đến khi khoa học kỹ thuật phát triển chờ đến thế kỷ 21, chờ đến … Chờ đến khi hắn yêu người kia.
Hắn yêu một người bình thường. Hiện tại là chồng hợp pháp của hắn.Chồng hắn tên là Phó Minh Dã.
Trước khi gặp gỡ Phó Minh Dã, Thích Bạch Trà chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thật sự yêu một người, hơn nữa lại là một người bình thường.
Thần giới thật sự cũng không như trong tiểu thuyết được xuất bản, không cấm thất tình lục dục nên thần tiên có đôi ra vào như cá diếc qua sông. Thần tiên yêu người phàm, thần Tiên rơi vào lưới tình với yêu nhân cũng không phải là ít.
Năm đó Thích Bạch Trà vượt lên rất nhiều thần nữ xinh đẹp như hoa trở thành đệ nhất mỹ nhân Thần giới, thế nhưng trước nay lại chưa từng có người theo đuổi.
Không có nguyên nhân nào cả chỉ là Thích Bạch Trà là tuyết đọng vạn năm trên đỉnh Tuyết Sơn biến ảo mà thành. Hóa hình thành thân thể thiếu niên mang dung nhan tuyệt sắc, băng thanh ngọc khiết. Dù cho đều là thần tiên không dính khói lửa nhân gian, nhưng hắn cũng quá mức thanh lãnh.
Băng Tuyết Chi Thần vốn là băng sơn mỹ nhân, vô số thần tiên xếp trước Tuyết Thần hay ngay cả Thần nữ cũng cảm thấy không thể khinh nhờn hắn.
Sau này lại phát hiện Tuyết Thần thực ra là một người ôn nhu dễ thương, nhóm thần nữ lại coi hắn như con trai mà nuôi dưỡng, chẳng có một chút ý tưởng yêu đương nào với hắn.
Vì vậy, sau khi sống cả ngàn vạn năm Thích Bạch Trà cũng chưa từng được hưởng qua tư vị tình yêu. Sau này ra ngoài trải đời, lại gặp qua vô số phong hoa tuyết nguyệt của nhân gian, hắn cũng chưa từng lây dính bụi trần. Thích Bạch Trà từng nhìn thấy hậu quả của tình yêu giữa thần tiên và người phàm. Sau khi ái nhân của Hoa thần chết đi, nàng đuổi theo hắn đến kiếp sau thế nhưng kiếp trước thề non hẹn biển, kiếp này ái nhân đã sớm lấy vợ sinh con để lại nỗi đau không thể xóa bỏ trong lòng Hoa thần, nàng chỉ đành lấy giấc ngủ say để chữa lành vết thương.
Thích Bạch Trà biết kiếp người ngắn ngủi nếu là bạn tốt, khi người đó chết đi nhất định sẽ tiếc nuối, còn nếu đó là người thương, thế gian có sinh lão bệnh tử dù có là Thần cũng không thể vi phạm thiên mệnh, đến lúc đó lại có bao nhiêu khổ sở. Dù có kiếp sau, đó cũng không còn là người kia nữa, lại càng tuyệt vọng.
Hắn tự nói với bản thân, tình yêu, tốt nhất là đừng đụng vào.
Chỉ là chưa từng nghĩ đến, lại bởi vì Phó Minh Dã mà phá bỏ nguyên tắc.
Tình yêu như thiêu thân lao vào lửa, khó có thể khắc chế, dễ dàng khiến người ta mất đi lí trí.
Nhớ tới người yêu, Thích Bạch Trà không khỏi cong môi cười, trong mắt lại đượm vẻ u sầu.
Hai người quen nhau khi Phó Minh Dã hai tư tuổi, hiện tại, Phó Minh Dã đã 27 tuổi.
Người phàm có thể có bao nhiêu cái 27 năm? Sau này ngày có thể ở bên cạnh làm bạn với y càng ngày càng ít.
Nghĩ đến điều này, niềm hạnh phúc vì muốn tổ chức sinh nhật cho người yêu của Thích Bạch Trà cũng phai nhạt đi không ít, biến thành một cỗ phiền muộn không rõ.
Thích Bạch Trà dẹp những suy nghĩ hỗn loạn này sang một bên, mở một chai
vang đỏ, đeo tạp dề lên rồi vào bếp chuẩn bị đồ ăn. Ngón tay thon dài xinh đẹp cầm dao làm bếp làm ra từng món ăn đầy đủ hương vị:cá chép om dưa, sườn xào chua ngọt, măng om dầu, đậu hũ Ma Bà……
Nếu cuộc đời của một người đủ dài, lại không quá ngu ngốc, với thời gian học hỏi vô tận như vậy, hoàn toàn có thể trở nên toàn năng.
Thích Bạch Trà chính là như vậy, tám món chính làm dễ như trở bàn tay, so ra có thể đoạt đi bát cơm của Trù thần.
Hắn thực sự không đủ tư cách làm một Tuyết Thần không nhiễm bụi trần.
Thích Bạch Trà rất thích mùi vị của nhân gian, đặc biệt là ở những đêm bình thường cùng Phó Minh Dã ăn cơm nhà, tư vị kia so với quỳnh tương ngọc lộ còn ngon hơn. Một bàn đồ ăn nóng hổi thơm ngào ngạt đã làm xong, Thích Bạch Trà bưng đồ ăn đặt lên bàn cởi tạp dề, vừa lúc thanh âm chìa khóa chuyển động từ cửa biệt thự truyền đến. Phó Minh Dã đã trở lại.