Xin trường học để buổi chiều nghỉ, Thích Bạch Trà vừa về đến nhà liền lấy hai luồng ánh sáng kia ra.
Ánh sáng trắng biến thành một linh hồn con người nhỏ, người đàn ông tướng mạo thường thường thậm chí không bằng một góc thanh tú của Ngụy Tùng Nam chân chính. Giờ phút này đang hoảng sợ ngồi trong lòng bàn tay Thích Bạch trà, vẫn chưa rõ ràng lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hệ thống run bần bật, không dám nói lời nào.
Thích Bạch Trà hỏi hệ thống: “Ngươi là thứ gì?”
Đoàn ánh sáng hồng nhạt run run rẩy rẩy nói: “hệ thống Công Lược……”
“Ai sáng tạo ra ngươi?”
“Chủ nhân của ta là ….. Ái Ma.”
Ái Ma là cái gì? Trong thế giới này chưa từng có sinh vật loại này.
Nghĩ chắc là sản phẩm của thế giới khác.
Thích Bạch Trà bất động thanh sắc, chỉ nhàn nhạt nhìn chăm chú vào hệ thống Công Lược.
Hệ thống Công Lược sợ tới mức lập tức nói thẳng ra: “Ta đến từ thế giới số 520, đó là thế giới tràn ngập tình yêu. Pháp tắc tự nhiên chính là mỗi người đều yêu thích tình yêu và hòa bình, thế giới không có chiến tranh và tà ác. Nhưng mà… Thế giới kia tồn tại không ít Ái Ma, là thiên địch của nhân loại. Chúng đoạt lấy ái tình để ăn, những sinh vật bị đoạt đi ái tình sẽ trở nên tà ác, như vậy Ái Ma sẽ càng trở nên cường đại.”
“Ta chính là bị một Ái Ma cường đại chế tạo ra. Nó không thỏa mãn với ái tình chỉ trong một thế giới nên chế tạo hệ thống chúng ta, trói định ký chủ đi công lược người có vận khí của các thế giới khác, cướp đi giá trị tình yêu của bọn họ. Sau khi công lược thành công, khí vận của mục tiêu công lược sẽ về tay Ái Ma. Khí vận đó có thể cung cấp cho nó lực lượng vượt xa so với tình ái của người bình thường.”
Mà người sau khi bị cướp đi khí vận, từ đây trở thành người tầm thường vô vị, thậm chí còn xui xẻo hơn so với người bình thường.
Rõ ràng điểm này, thần sắc Thích Bạch Trà càng lạnh lẽo.
“Thần minh của thế giới các ngươi là ai?”
“Thế giới của chúng ta vừa mới ra đời không bao lâu, thần bảo hộ chỉ có một vị…… Chính là Ái Thần. Ái Thần đại nhân mỗi ngày đều sẽ săn giết Ái Ma, nhưng Ái Ma thật sự quá nhiều, quá nhiều việc nàng lo liệu không hết, nên không phát hiện được việc của chủ nhân ta làm.” Hệ thống Công Lược cũng không muốn phản bội chủ nhân của mình, chỉ là vị thần ở trước mặt nó khiến nó sự không có dũng khí nói dối.
“Hiện tại nàng đã phát hiện rồi.” Thích Bạch Trà nói.
Vừa rồi hắn đã ở dùng thần ngữ truyền âm trong đầu cho nàng.
Mỗi ngày, thần minh của các thế giới đều làm việc của mình, không có cách để đi đến trước mặt các vị khác nhưng không có nghĩa là không có phương pháp để liên hệ. Bởi vì thường xuyên có sinh vật chui qua lỗ hổng thời không đến trước mặt một vị khác gây sóng gió nên lúc này, nguyên thần của thế giới đầu có nghĩa vụ liên hệ với thần minh của thế giới kia để bọn họ sớm chuẩn bị xử lý người từ ngoài đến.
Cái này tương đương với việc gặp phải một đội tội phạm gây án vượt tỉnh, cục công an địa phương này cũng phải gọi điện thoại đến cục công an của địa phương khác để hợp tác phá án.
Mỗi thế giới khi ra đời đều sẽ được Chủ Thần đánh số thứ tự ngẫu nhiên không trùng lặp. Thần minh khắp nơi thông qua số thứ tự để định vị thế giới, qua đó liên hệ đến vị thần bảo vệ thế giới đó để nói cho họ ý định của mình.
Đương nhiên, đây đều là có việc mới liên hệ. Không có việc gì đừng dại nói chuyện phiếm, sẽ bị kéo đen.
Vừa nãy Thích Bạch Trà lấy danh nghĩa Tuyết Thần truyền âm cho Ái Thần ở thế giới kia, lời lẽ vô cùng nghiêm chỉnh:” Ái Thần đại nhân, Thế giới của ngươi có một Ái Ma chế tạo ra hệ thống công lược đến các thế giới khác cướp khí vận người sống, hiện tại một trong đó đã bị ta bắt được, ngươi hãy chú ý một chút.”
Bên kia rất nhanh đã có phản hồi.
Một giọng nói thành thục mị hoặc vang lên trong đầu:” Tuyết Thần đại nhân thân ái, vô cùng cảm tạ ngươi đã nhắc nhở. Có Ái Ma làm xằng làm bậy như thế mà ta lại không phát hiện, đây là ta thất trách. Ta nhất định sẽ đi điều tra rõ, yêu ngươi moah moah~”
“…..” Thích Bạch Trà cắt đứt liên hệ, nói, “Hiện tại nàng đã phát hiện rồi.”
Hệ thống Công Lược thoáng chốc tâm như tro tàn.
Ái Thần đã biết được, nhất định rất nhanh sẽ tìm thấy rồi tiêu diệt chủ nhân.
Chủ nhân vừa chết, hệ thống chúng nó được sáng tạo ra cũng sẽ không còn giá trị.
Linh hồn kẻ xuyên nhanh đứng bên cạnh nghe một hồi lâu như lọt vào sương mù cuối cùng cũng rõ ràng lại lịch của hệ thống.
Trước kia hắn cảm thấy hệ thống là thứ rất to lớn, vài lần bóng gió muốn biết lai lịch hệ thống đều bị một câu lạnh như băng ” Quyền hạn của ký chủ không đủ” gạt đi.Thanh niên lại có bản lĩnh làm hệ thống biết gì nói đó không nửa lời dấu diếm, rốt cuộc là người có địa vị gì?”
Kẻ xuyên nhanh còn đang kinh ngạc khó hiểu, nhìn thấy thanh niên nhàn nhạt liếc lại phía mình, hắn liền cảm thấy thân thể như ngâm vào hàn đàm (đầm nước lạnh) lạnh lẽo.
Kẻ xuyên nhanh vội vàng phủi sạch quan hệ: “Tôi là linh hồn bị hệ thống tùy tiện bắt đem đến đây, là công cụ để công lược mục tiêu mà thôi! toàn bộ đều bị nó sai sử, thân bất do kỷ, việc không hề liên quan đến tôi mà!”
“Ngươi có biết mỗi lần ngươi truyền tống chính là vào thân thể người sống không?” Thích Bạch Trà hỏi, “Ngươi có biết mỗi lần ngươi tự sát để thoát ly thế giới đều là giết người hay không?”
Loại hệ thống này không phải lần đầu tiên hắn gặp. Phương thức người xuyên việt thoát ly thân thể luôn là tử vong, không bao giờ suy xét đến cục diện rối rắm để lại phía sau.
Kẻ xuyên nhanh ngẩn ngơ.Hắn nói: “Tôi, tôi không biết.”
Thích Bạch Trà gật đầu: ” Chính xác, người không biết vô tội.”
Kẻ xuyên nhanh lộ ra biểu cảm mong đợi trên mặt.
Nhưng rất nhanh, linh hồn của hắn bị một đoàn ánh sáng trắng bao trùm, dịu dàng bao phủ hắn, cắn nuốt từng tấc linh hồn hắn đến tiêu tán.
Kẻ xuyên nhanh trơ mắt nhìn hồn thể mình dần dần biến mất, từ chân, đến eo, đến ngực….. Cuối cùng chỉ còn lại có một cái đầu tuyệt vọng kêu lên:” Đây là chuyện gì! thân thể của tôi sao lại —” rất nhanh, miệng hắn cũng không còn, đôi mắt trợn trừng nhìn Thích Bạch Trà, chớp mắt khi luồng sáng trắng trùm qua đỉnh đầu, một sợi tóc cũng không lưu lại.
Hồn phi phách tán.
Ngữ khí Thích Bạch Trà bình tĩnh không khác gì câu trước:” Nhưng mà, tội giết người không thể tha.”
Thích Bạch Trà chẳng qua là mang những oán niệm, tuyệt vọng, không cam lòng, khổ sở của những linh hồn bị kẻ xuyên nhanh chiếm thân thể trả lại cho hắn mà thôi.
Hệ thống Công Lược: “…..” Nó thật sự rất sợ hãi.
Giải quyết xong kẻ xuyên nhanh, Thích Bạch Trà lại hỏi hệ thống: “Các ngươi từ lỗ hổng thời không nào đến đây?”
Hệ thống Công Lược nơm nớp lo sợ báo lại tọa độ. “…..Z thành.”
____
Tích tắc sau, Thích Bạch Trà đã thuấn ngàn dặm đến Z thành.
Đây là một thành phố công nghiệp nặng lớn, xây dựng không ít nhà máy hóa chất, xưởng xử lý rác thải lớn nhất toàn tỉnh cũng ở chỗ này. Mỗi ngày khí thải công nghiệp, khói ô tô, nước bẩn thải ra ngoài nhiều không đếm xuể, hoàn cảnh ô nhiễm nghiêm trọng.
Thích Bạch Trà từ xa đã nhìn thấy phía trên thành phố dâng lên một đám mây hình nấm vô cùng lớn nó bị một mảnh khói mù mờ nhạt bao phủ. Mùi hôi tanh bao phủ làm Tuyết Thần có thói quen sạch sẽ không khỏi muốn tránh xa một chút.
Lượng khí gây ô nhiễm lớn phá hủy tầng ozone, đã làm tầng ozone xuất hiện một lỗ thủng. Nếu cứ tiếp tục phá hủy như vậy khiến lỗ hổng mở rộng, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Đây cũng là một loại lỗ hổng thời không, là do nhân loại tạo thành.
Nhân loại nhỏ bé đến vậy nhưng lực phá hoại cùng với sức sáng tạo đều vô cùng mạnh mẽ.
Lấy thần lực bị phong ấn còn một phần vạn của Thích Bạch Trà bây giờ thì không đủ để tu bổ lỗ hổng thời không.
Hắn chần chờ một chút rồi bay lên chín tầng mây, xác định với khoảng cách như vậy không ảnh hưởng đến nhân gian mới giải trừ phong ấn, phóng xuất ra toàn bộ thần lực.
Một khi thần lực được phóng thích, muốn phong ấn lại cần tiêu phí thời gian mấy tháng, sau khi trở về hắn còn phải nghĩ lý do làm thế nào để không ân ái với Phó Minh Dã ….
Việc cấp bách, vẫn là phải tu bổ lại lỗ hổng này đã.
Sau khi khôi phục toàn bộ thần lực Tuyết Thần đại nhân liền tu sửa lại một cách dễ dàng. Cái này cũng không phải lỗ hổng to lớn gì, hắn thi triển thần lực, rất nhanh đã xóa bỏ lỗ hổng trên tầng ozone, tay lại tiếp tục kết ấn giáng xuống nhân gian một trận tuyết.
Mọi người dưới mặt đất tay chạm phải bông tuyết lạnh lẽo, thi nhau ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Tuyết rơi!”
Nói thật, chất lượng không khí tại Z thành rất tệ, mỗi ngày bọn họ đều lo lắng trời đổ mưa axit, chưa từng nghĩ trời cứ thế mà đổ tuyết. Hơn nữa…… Hiện tại con mẹ nó là mùa hè!
“Đúng là gặp ma giữa ban ngày, tháng sáu thế quái nào có thể có tuyết rơi?”
“Đám mây hình nấm trên bầu trời hình như đang nhạt đi ….”
“Ai, Tuyết này thật là ngọt nha!”
“Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống! Trời ơi, mau chụp ảnh, Z thành sương mù che phủ, ánh nắng lâu nay đã không thể chiếu vào rồi!”
“Chụp mặt trời cái gì, tháng sáu tuyết rơi, loại chuyện này mới càng đáng giá để chụp ảnh!”
Thích Bạch Trà ẩn thân trên mây quan sát nhân gian, sau đó xoay người rời đi.
Tháng sáu tuyết rơi, là phúc trạch đối với con người cũng là cảnh cáo đối với họ.
Sau khi trận tuyết này đi qua, mây mù chóng tan, bầu trời lại trở về trời xanh nắng ấm.
Trong tuyết chứa thần lực nên trận tuyết này có thể tinh lọc không khí của cả thành phố làm mọi người không vì hoàn cảnh ô nhiễm không khí ở đây mà sinh bệnh.
Nhưng đây chỉ là tạm thời, trị ngọn không trị gốc. Chỉ cần những nhà máy hóa chất kia còn thải khí độc ra môi trường, thời gian dài thành thị vẫn sẽ trở lại dáng vẻ như vừa rồi.
Muốn thật sự giải quyết còn cần nhân loại tự mình bảo vệ môi trường.
Những thứ này không phải việc mà thần minh nên nhúng tay vào.
Tự Nhiên Chi Thần cộng sinh với thế giới là thần bảo vệ thế giới, nhưng chưa bao giờ là thần bảo vệ của mỗi một giống loài trên thế giới.
Thích Bạch Trà đã gặp rất nhiều loại sinh vật đã tuyệt chủng. Nếu như nhân phạm sai lầm rồi gặp phải quả đắng thì đó chính là cái giá mà họ phải thừa nhận.
Nhưng Thích Bạch Trà không ngại trước khi rời đi thuận tay gửi đến một lá thư cảnh báo tới cục bảo vệ môi trường địa phương.
Còn lại, chính là thành sự do người.
____
“Tiểu nhân có mắt không tròng, không biết ngài là Tuyết Thần đại nhân……” Nếu hệ thống Công Lược có thực thể hiện tại nó đã muốn quỳ sụp xuống.
Nhìn thấy thanh niên giơ tay liền tạo thành tuyết đổ sao nó lại không biết thần vị của người này nữa chứ.
“Nếu như Ái Ma sáng tạo ra ngươi chết, ngươi và những hệ thống khác sẽ như thế nào?” Thích Bạch Trà hỏi.
Hệ thống Công Lược tuyệt vọng nói: “Sẽ báo hỏng, Ái Ma vừa chết toàn bộ ái tình cùng vận khí nó đoạt được đều sẽ trở lại trên người bị cướp đoạt. Chúng ta cũng mất đi năng lực, tự động cởi trói cùng với ký chủ.”
Lần này quả thực giải phóng rất nhiều người bị chiếm cứ thân thể.
Tự Nhiên Chi Thần không phải thông qua lễ tạ thần linh của con người để đạt được sức mạnh nhưng cũng có thể tích đức làm việc thiện, từng đó công đức sẽ làm thần minh trở nên hùng mạnh.
Thích Bạch Trà trăm triệu năm qua đều bôn ba ở tuyến đầu bảo vệ thế giới, chờ những thần minh khác tỉnh lại chỉ sợ sẽ phát hiện đệ nhất chiến thần bảo vệ thế giới biến thành Tuyết Thần ôn nhu bình thản nhất.
“Những kỹ năng ký chủ đó có được từ hệ thống……Cũng sẽ biến mất.” Hệ thống Công Lược nói, “Ái Ma yêu cầu tình yêu và khí vận, ký chủ lấy khí vận từ mục tiêu công lược đổi lấy tích phân, tích phân lại đổi từ hệ thống thành kỹ năng và vật phẩm, bản chất chính là một loại trao đổi. Những kỹ năng đó vốn là sức mạnh Ái Ma giao cho bọn họ, Ái Ma chết đi bọn họ sẽ lại lần nữa biến thành người thường.”
“Nhưng mà” hệ thống Công Lược lại nói, “Một số vật phẩm có thể tiếp tục tồn tại để sử dụng bởi vì vốn dĩ nó là vật thật của thế giới chúng ta chỉ là bị đưa tới một thế giới khác mà thôi. Sản phẩm của chúng ta muôn màu muôn vẻ cái gì cần có đều sẽ có…” Ngữ khí nó đột nhiên biến thành giọng điệu của nhân viên bán hàng chuyên nghiệp.
Thích Bạch Trà đột nhiên hỏi: ” Có thuốc trường sinh bất lão không?”
Buổi sáng lúc giảng dạy lịch sử cho học sinh hắn đột nhiên nghĩ đến một đoạn ngắn suy nghĩ rất đáng Sợ.
Mấy trăm năm sau, lớp học lại thay đổi một đám học sinh khác, hắn vẫn như cũ mai danh ẩn tích làm một thầy giáo lịch sử bình thường. Hắn bảo học sinh mở sách giáo khoa ra, giảng giải lịch sử phát triển kinh tế của Trung quốc. Giảng giảng, giảng đến trước đây có một người họ Phó, tuổi trẻ liền trở thành người giàu nhất Trung Quốc, có được vô vàn vinh quang và tài phú.
…… Là chồng của hắn mấy trăm năm trước.
“…..”
Thích Bạch Trà không dám suy nghĩ tiếp. Hắn rõ ràng đã sớm có thói quen tạm biệt người khác, lại căn bản không thể chịu được nhẹ nhàng bâng quơ coi Phó Minh Dã thành lịch sử mà nói ra. Suy nghĩ một chút trái tim liền đau đớn.
Hắn muốn ở bên Phó tiên sinh lâu dài, hắn không muốn cách Phó tiên sinh một trang sách sử tưởng vọng về nhau.
Suy nghĩ trong lòng Thích Bạch Trà vừa động. Pháp tắc của thế giới này là người phàm không thể trường sinh nên không có thuốc trường sinh bất lão, linh khí mỏng manh cũng không có cách nào để người phàm có thể tu tiên. Quỷ hồn sau khi chết đi nếu không đầu thai sẽ tiêu tán, hoặc hóa thành lệ quỷ.
Nhưng Thích Bạch Trà làm sao đành lòng để Phó Minh Dã trở thành lệ quỷ, huống chi y cũng không thể trở thành lệ quỷ vì oán niệm.
Thế giới này nếu như là không có cách nào, có lẽ là có thể mượn vật phẩm từ thế giới khác.
Chỉ là chức trách của thần vốn là đuổi đi những dị khách đến từ ngoại giới, sử dụng những vật phẩm trong tay dị khách cũng coi như là phi pháp đi. Nếu ngay cả hắn cũng vì lợi ích bản thân mà sử dụng vật phẩm bất hợp pháp này cũng là một loại thất cách (không đủ tư cách).
Nhưng…… Nhưng hắn vẫn muốn hỏi. “Có thuốc trường sinh bất lão không?”
Lúc Thích Bạch Trà hỏi ra những lời này ánh mắt trong veo, giọng nói bình tĩnh trước sau như một.
Hắn vì thế giới này mà theo khuôn phép, cũng muốn vì Phó tiên sinh phá bỏ quy củ thế giới này.