• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Yan

Câu chuyện của họ bắt đầu từ một cái hiểu lầm hoàn mỹ. Không phải là nhất kiến chung tình như trong truyền thuyết, chỉ là một vị hiểu biết chỉ như tờ giấy trắng dựa theo phương pháp của nhân loại theo đuổi người mình thích, vừa lúc gặp gỡ một vị đang tịch mịch nhàm chán, xem y trở thành lãng tử mà đồng ý, thế gian liền nhiều thêm một đôi tình lữ. Có thể nói là vô cùng qua loa.

Khi đó Phó Minh Dã còn không hiểu yêu là cái gì, chỉ cảm thấy thanh niên rất vừa mắt nên muốn ở bên cạnh hắn. Thích Bạch Trà cũng không có ý định cùng vị hoa hoa công tử này bên nhau dài lâu, qua ba tháng trải nghiệm thì chia tay sau đó hắn lập tức chạy lấy người.

Thích Bạch Trà càng không có ý định cùng với một người phàm có đụng chạm thân thể. Hắn chỉ nghĩ muốn hiểu biết một chút có người yêu là một loại trải nghiệm như thế nào, nhưng tóm lại là không thể cùng người mình không hề có cảm tình thân mật được.

Nếu đối phương đưa ra yêu cầu ở phương diện này, hắn liền cự tuyệt. Nếu đối phương không khăng không chịu, hắn liền chia tay.

Tất cả các loại tình huống Thích Bạch Trà đều đã nghĩ kỹ rồi, chỉ không ngờ tới Phó Minh Dã từ đầu đến cuối căn bản không hề nhắc đến.

Cái này không khoa học, tra nam yêu thích nhất là ngủ thế mà lại không đưa ra yêu cầu muốn lên giường.

Trên thực tế, vị trạch thần vạn năm kia căn bản không biết giữa người với người còn có thể làm loại sự tình này, ngay cả phương thức theo đuổi cùng với cách yêu đương đều là lên mạng tra được, y cảm thấy bản thân có thể lên mạng học được thật đúng là thiên tài.

Tà Thần không biết tình yêu ở nhân gian là loại cảm giác như thế nào, nhưng y muốn quan hệ với Thích Bạch Trà trở nên ngày càng tốt, cho nên nỗ lực tìm kiếm phương thức gia tăng cảm tình giữa hai người.

Ví dụ như tặng hoa, tặng đá quý, tặng xe, tặng nhà.

Nhưng chỉ thu lại được sự thờ ơ từ Thích Bạch Trà.

Cái này thật sự rất giống với kịch bản tra nam dùng tiền lấy lòng người đẹp, tiền tài đối với thần minh sớm đã là vật ngoài thân, có thể đả động tới hắn mới là lạ.

Sau khi xác định yêu đương một tháng, bọn họ vẫn khách khí xưng hô với nhau là Phó tiên sinh, Thích tiên sinh, không dọn đến ở chung với nhau, chưa từng cầm tay cũng chưa từng hôn môi, chỉ như hai người xa lạ nho nhã lễ độ, làm gì cũng chỉ như việc công xử theo phép công.

Thích Bạch Trà dần dần cảm thấy chán ghét, cảm thấy tư vị yêu đương hóa ra cũng chỉ như thế, không hiểu vì sao con người lại vì tình yêu mà sa vào như vậy.

Đang lúc hắn chuẩn bị kết thúc đoạn quan hệ nhàm chán này, Phó Minh Dã đột nhiên thay đổi phương pháp.

Tà Thần đơn thuần, nhưng không ngu ngốc, y biết thanh niên mình nhìn trúng không hề có hứng thú đối với hoa tươi, tiền tài vì thế muốn đổi một phương pháp khác khiến hắn vui vẻ.

Phó Minh Dã nghĩ mang tất cả những thứ nhân loại cho là tốt nhất đều tặng cho Thích Bạch Trà, nhưng thanh niên không thèm để tâm. Vì thế Tà Thần đại nhân buồn rầu không thôi, không biết nên xuống tay từ đâu.

Tà Thần đại nhân thông minh bắt đầu tìm cố vấn tình cảm, y nhớ ở trong công ty có một nhân viên tên Tiểu Lý có tình cảm rất tốt với người yêu. Bọn họ rõ ràng không hề giàu có nhưng mỗi ngày trôi qua lại rất vui vẻ, tình cảm gắn bó keo sơn, Tà Thần đại nhân vì thế rất muốn biết là tại sao.

Lúc Tiểu Lý bị bắt lên văn phòng tổng tài trong lòng nơm nớp lo sợ, tưởng rằng mình làm sai cái gì, nghe thấy vấn đề của Phó tổng suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm.

Phó tổng ngày thường ít nói ít cười lại đang khiêm tốn hỏi hắn vì sao cảm tình giữa hắn và bạn gái lại tốt như vậy?

Hắn cẩn thận trả lời: “Bởi vì, hai chúng tôi thích nhau…..”

Tà Thần đại nhân với EQ bằng không hỏi:” Cậu lớn lên không đẹp trai, tiền cũng không nhiều, cô ấy sao lại thích cậu được?”

Tiểu Lý: “…..”

Không được, đây là Boss, không thể đánh, đánh  sẽ bị đuổi việc.

Tiểu Lý vắt hết óc suy nghĩ:” Có thể là bởi vì tôi mang cô ấy ra ngoài chơi đi công viên trò chơi, đi thủy cung, vườn bách thú, cùng nhau đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, nói lời yêu thương với cô ấy, tự tay làm nhiều thứ cho cô ấy ….” Tiểu Lý nói rồi cười ngây ngô, ” Cô ấy liền cảm động, sau đó đồng ý yêu đương, hehe.”

Tà Thần đại nhân nghi hoặc nói: “Hai chúng tôi không cần phải đi đường dạo phố, tôi có thể trực tiếp mua toàn bộ trung tâm thương mại tặng cho em ấy. Tôi cũng cùng em ấy đi xem phim, mỗi lần đều bao cả phòng chỉ có hai người xem, tuyệt đối không có người khác quấy rầy. Mỗi lần đi ăn đều là đến nhà hàng cao cấp hưởng thụ toàn cao lương mỹ vị, hai nhân viên phục vụ đứng hai bên cẩn thận phục vụ. Sao em ấy vẫn không cảm động?”

Tươi cười trên mặt Tiểu Lý dần dần biến mất.Hắn, rất, thương tâm.

Đây là Boss không thể đánh!!!!

Tiểu Lý nói thẳng vào trọng điểm:” Phó tổng, anh đây là đang dùng sai phương pháp rồi, tuy rằng mọi thứ đều cao cấp nhưng lạnh lẽo như băng, chả có tí tình thúnào, không giống hẹn hò gì cả đang bàn công việc thì đúng hơn. Hẹn hò quan trọng nhất là náo nhiệt, đi đến nơi có nhiều người anh lại dọn dẹp hết người ở chỗ đó làm gì? Đi dạo phố ăn cơm xem phim cũng vậy, theo đuổi người ta không phải là dùng vật chất, mà là tâm trạng vui vẻ khi ở cùng nhau. Tôi cùng với bạn gái thường ăn quán ven đường không tinh tế như nhà hàng sang trọng nhưng rất tự tại vui vẻ. Nếu anh thực sự có người mình thích … không bằng thử trở lại là chính mình một lần xem.”

Tà Thần đại nhân gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc viết bút ký.

Ra khỏi văn phòng, Tiểu Lý vẫn còn chóng mặt không có tinh thần.

Vừa rồi hắn ở trước mặt Phó tổng nói cái gì aa??

Mà Tà Thần đại nhân rất trung thực dựa theo phương pháp này đi cưa cẩm người yêu.

Hôm nay y học được một từ mới “Vật chất”, mới kinh ngạc phát hiện ra y tặng cho Thích Bạch Trà toàn là những thứ quá mức tục khí, hẳn là phải chăm sóc về phương diện tinh thần cho đối phương mới được.

––––

Ngày hôm đó, Phó Minh Dã không lái Ferrari trị giá mấy vạn tới đón Thích Bạch Trà nữa. Y cưỡi trên một chiếc xe đạp đi tới.

Trước đây là tây trang giày da, luôn là dáng vẻ đàn ông tùy thời có thể tham dự yến hội được, hôm nay lại chỉ đơn giản mặc áo sơ mi trắng hóng gió hè dưới tán cây đa, ngồi trên xe đạp mong ngóng đợi Thích Bạch Trà đi ra.

Từ trên lầu đi xuống, bước chân Thích Bạch Trà chợt dừng lại: “Đây là muốn làm  gì?”

Phó Minh Dã nói: “Trở lại là chính mình.”

Thích Bạch Trà: “…… Phó tiên sinh thật có nhã hứng.”

Hắn rất phối hợp ngồi phía sau xe Phó Minh Dã.

Phó Minh Dã nói: “Nếu không quen có thể ôm eo anh nhé!”

Thích Bạch Trà rủ mắt: “Không cần.”

Hắn không thích tiếp xúc tay chân với người khác.

Phó Minh Dã cũng không miễn cưỡng, chân dẫm lên bàn đạp, nhẹ nhàng đạp xe ra ngoài.

Hôm nay không mang Thích Bạch Trà đi tham quan triển lãm tranh hay là viện bảo tàng cao cấp, không phải đi nghe nhạc thính phòng, cũng không phải đi sân gôn mà rất tự nhiên dẫn hắn đến công viên giải trí.

Thích Bạch Trà không biết Phó Minh Dã dẫn hắn tới chỗ này làm gì, chỗ này rõ ràng là nơi trẻ con nhân loại đến để chơi đùa. Dù từng tò mò với trò chơi của nhân loại nhưng hắn cũng chưa từng thử, trước nay chỉ đảm đương một vai quần chúng mà thôi.

…… Chủ yếu là hắn một người đàn ông trưởng thành, lại ở trong một đám phụ huynh học sinh chơi đùa cùng con cái cũng quá kỳ quái đi. Một người chơi cũng không có ý nghĩa.

Mượn một câu của văn nhân, chính là náo nhiệt là của bọn họ, hắn lại không có cái gì.

“Trước tiên bắt đầu từ chỗ ngựa gỗ xoay tròn này đi!” Phó Minh Dã thực sự cảm thấy mây cái này rất thú vị khiến hứng thú tăng vọt. Y không giống Thích Bạch Trà đã trải qua mọi thứ ở nhân gian, đối với nhân gian vẫn là không có kinh nghiệm sống. Bởi vì vạn năm đều nghe thấy những kỳ nguyện chán ghét thế gian, rồi lại tràn ngập tò mò mới mẻ với nơi này.

Thích Bạch Trà: “… Không thích hợp lắm.” Đều là một đám trẻ con đang chơi, bọn họ đi lên còn ra thể thống gì.

“Thử một chút đi mà.” Phó Minh Dã nhìn hắn, trong ánh mắt sáng lên chờ mong, “Anh chưa từng chơi cái này bao giờ.”

Thích Bạch Trà tưởng tượng, trẻ con nhà có tiền đúng là không có tuổi thơ.

Thật đáng thương.Trái tim Tuyết Thần liền mềm nhũn, đáp ứng y.

Một phút sau, Thích Bạch Trà nhíu mày ngồi trên ngựa gỗ đang xoay tròn, bên tai nghe âm thanh nhạc thiếu nhi vui nhộn, bắt đầu suy tư mình vì cái gì phải đáp ứng cùng Phó Minh Dã làm việc ấu trĩ như vậy.

Phó Minh Dã cũng không để ý gì, ngồi một chút ngựa gỗ, lại gấp không chờ nổi kéo hắn chơi trò xe bay lên trời.

Thân là thần minh có thể thật sự  xuyên qua tận trời, Thích Bạch Trà không hề có hứng thú đối với cái này: “Tôi cảm thấy không….” Tôi cảm thấy không được đâu.

Phó Minh Dã quay đầu lại, trên mặt còn mang theo sung sướng: “Em nói cái gì cơ?”

Thích Bạch Trà: “….. Tôi cảm thấy không tồi.”

Y chỉ là một đứa trẻ đáng thương không có tuổi thơ, Tuyết Thần đại nhân cảm thấy nên đền bù một chút vui vẻ đã từng thiếu hụt cho đối phương cũng…… Cũng không phải việc gì to tát.

Sau đó hai người ngồi lên xe bay lên trời, ở giữa tiếng hét chói tai của du khách, hai người bọn họ lại an tĩnh như gà vẻ mặt bình tĩnh mang một phong cách riêng.

Lúc xuống dưới hai người nhìn nhau, bỗng nhiên ý thức được phản ứng của mình không thích hợp với biểu hiện bình thường của nhân loại.

Người khác đều là khuôn mặt vặn vẹo, điện cuồng thét chói tai, bọn họ biểu hiện như vậy thật khó hiểu.

Phó Minh Dã mạnh mẽ giải thích: “Thực ra là anh bị dọa đến đơ người, chứ không phải dũng cảm đến mức như vậy.”

Thích Bạch Trà chần chờ: “Tôi là …. bị dọa đến không nói nên lời đi”

Nghĩ ra lý do vô lý như vậy, hắn đột nhiên muốn cười nhưng cuối cùng nhịn xuống được. 

Công viên giải trí quả thực là một nơi có thể mang đến cho người ta vui vẻ. Hắn thừa nhận. Có người cùng chơi cảm giác thật tốt. Đây là khát vọng Tuyết Thần chưa từng nói ra ngoài miệng.

Hai người lại thử tất cả các trò chơi ở công viên hết một lượt, chơi đến tận lúc trời tối. Cảm giác tự tại, vui vẻ, nhẹ nhàng đã lâu không xuất hiện lại quay trở về nên lúc ra về Thích Bạch Trà còn có chút buồn bã.

Trở lại là chính mình là một từ rất dẹp đẽ kỳ diệu. Mấy giờ ở trong này Thích Bạch Trà cảm thấy như là quên mất thân phận của mình, quên mất chức trách của mình. Giống như trở lại Tuyết Sơn trăm triệu năm trước hắn ngủ say bên trong tuyết, vẫn chỉ là một đứa trẻ không rành thế sự, có một đám bạn bè thường xuyên tìm hắn chơi đùa, việc gì cũng không cần phải xen vào.

Sau đó, hắn cùng thế giới này trưởng thành. Bạn bè bên cạnh chậm rãi biến mất cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn.

Hắn cô độc, bị đóng khung trong quy định vô số năm.

Ban đêm công viên giải trí vẫn chật kín du khách, đèn neon lấp lánh đầy màu sắc.

Bọn họ sóng vai đi trong biển người mênh mông gần như là bị đẩy đi. Phó Minh Dã đột nhiên xoay người che trước mặt hắn, ấn Thích Bạch Trà trong lòng ngực, bảo vệ sau gáy tránh va chạm với người phía sau.

Hô hấp người đàn ông nhẹ phả qua tai, thân thể tiếp xúc với nhiệt độ của một người khác khiến Thích Bạch Trà bỗng nhiên ngẩn ra trong chớp mắt.

“Ai nha!” Một giọng nữ hoảng hốt la lên,” Thật xin lỗi, làm ướt quần áo của cậu rồi!”

Sau lưng áo sơ mi của Phó Minh Dã bị đổ một ly đồ uống lạnh liền ướt nhẹp dán trên người. Nếu không phải y kịp thời bảo vệ bên người thanh niên thì người bị ướt đương nhiên là Thích Bạch Trà.

Phó Minh Dã không quay đầu lại, nắm lấy tay Thích Bạch Trà tách ra khỏi đám người, trầm giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Đó là lần đầu tiên bọn họ nắm tay. Thích Bạch Trà quên mất phải tránh ra.

Sau khi đi ra khỏi đám người, công viên trò chơi ồn ào náo động trở nên thoáng đãng hơn, bọn họ quay lại nơi đỗ xe đạp.

Thích Bạch Trà rút  tay ra, nhẹ giọng nói: “Anh nên về nhà đổi quần áo đi.”

“Một lát nữa rồi làm.” Phó Minh Dã không để ý lấy xe đạp ra ngồi lên xe, “Chơi lâu như vậy em đói rồi đúng không? anh mang em đi ăn cơm.”

Thích Bạch Trà đánh giá y:” Bình thường chúng ta đi nhà hàng kia, đều phải ăn mặc sạch sẽ mới vào được.”

“Đêm nay không đi chỗ đó, cũng nên đổi khẩu vị khác rồi.” Phó Minh Dã giơ giơ cằm cười với hắn, “Lên nào.”

Hôm nay y không có chút dương quang tổng tài bá đạo nào, chỉ giống như thiếu niên khinh cuồng trương dương, vô câu vô thúc.

Là bản chất của Tà Thần.

Làm người ta đột nhiên có chút thích thú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK