Đây là lần đầu tiên nguyệt sự của tôi đến.
Quần trắng dính đầy huyết, tôi kéo váy sợ hãi, ngoái đầu nhìn lại quãng đường vừa đi thì thấy một thiếu niên đứng lặng lẽ giữa đám hoa sơn trà.
Hắn đứng giữa đám lửa đỏ sơn trà bình tĩnh nhìn tôi, là một thiếu niên đẹp đến chói mắt, mặc áo dài, mặt đẹp, mi đẹp đang giương mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn cả đám sơn trà ảm đạm, ánh mắt ấy khi nhìn vào váy của tôi thì hơi giật mình, trên mặt bỗng hiện lên vẻ ái ngại. Tôi nóng hết cả mặt, che váy kinh hoàng chạy trốn.
Thiếu niên lại vội vàng mở miệng gọi tôi dừng lại.
Hắn gọi tôi: “Bé con (Bánh bao)”
Lòng tôi lại run rẩy, giật mình đứng lại. Hắn theo phiến hoa sơn trà chạy đến trước mặt tôi rồi dừng lại nhìn xuống chân tôi, mặt mũi hình như có rất nhiều lời muốn nói, dừng được một lúc thì đột nhiên tiến lên mạnh mẽ ôm tôi vào lòng. Hắn kề sát tai tôi, cúi đầu giọng nặng nề lại như làn gió nhẹ, mềm mại phớt nhẹ vào lòng tôi: “Bé con (Bánh bao), là ta”
Cằm tôi đụng vào vai hắn, nhìn giấy trên tay rơi lát phất xuống đất. Tôi biết, gọi tôi là bé con, trừ tên kia từng nhìn lén tôi tắm rửa, chọc cho tôi gào khóc thảm thiết, chạy đến cắn tôi một ngụm, uy hiếp tôi nhớ kỹ hắn, hắn cũng nói cho tôi biết đến tìm tôi là một mình tiểu ngốc tử này mà không có người nào khác.
Tôi ngẩn ngơ một lúc, mãi sau mới lấy lại được tinh thần: “Vân Châu?”
Hắn ôm tôi hồi lâu mới buông tôi ra, đưa tay vén sợi tóc bên tai tôi: “Là ta”
Tôi nhìn mặt mũi, bộ dạng quen thuộc của hắn, thốt lên: “Sao giờ huynh mới đến?”
Hắn ngẩn ra, mắt khẽ lay động: “Muội luôn ở đây chờ ta?”
Tôi lúng túng như gà mắc tóc nói: “Huynh đã nói tôi chờ huynh rồi huynh sẽ tìm tôi mà”
Hắn lại ngẩn ra, nhìn tôi một lúc lâu, ánh mắt rơi cuống trên cổ tôi, lấy tay cầm khối ngọc thạch năm đó hắn tặng tôi lên nói: “Cái này muội vẫn mang trên người sao?”
Tôi gật gật đầu.
Hắn cười to, trên mặt, trong mắt đều tràn ngập nét cười nói: “Nha đầu ngốc, ta đã trở về” Dừng một chút ánh mắt lại nhìn trên váy của tôi nói: “Ta đã trở về, muội những năm qua lớn quá”
Tôi đỏ bừng mặt, cúi đầu vo váy lại thì bị hắn kéo cổ tay. Hắn cởi áo choàng phủ lên người tôi, tựa như sáu năm trước đây gặp nhau vậy, rồi hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi nói: “Ta cõng muội trở về.’
Này đúng là sau sáu năm chúng tôi gặp lại nhau. Tôi mười lăm tuổi đang bước vào trưởng thành, còn hắn từ bộ dáng ngây ngô năm đó giờ đã lớn thành một thiếu niên chói mắt, có bờ lưng và vai rộng lớn.
Tôi ghé lên lưng hắn, ngửi thấy hơi thở quen thuộc mà xa lạ trên cổ hắn, trong lòng thấy có gì đó lao xao, tựa như mầm cải chôn sâu trong lòng đất giờ mới chậm rãi trồi lên từng ngọn non xanh, muốn nói mà không nói nên lời.
Sau này khi tôi cùng ngoại tổ nói, ông vuốt chòm râu, ý vị thâm trường (ý tứ sâu xa) nói: “Đây là điển hình bệnh trạng của mối tình đầu thời kỳ trưởng thành”
Nói xong lại nhìn tôi ưu thương thở dài: “Cháu ngoại của ta đã lớn rồi, tiểu A Ly ngoan ngoan của ta mùa xuân đến rồi.”
Mùa xuân đúng là đến thật, dương liễu hai bên bờ rủ xuống thướt tha, nhìn có đôi có cặp chim yến bay về xây tổ, trong nước sóng nhấp nhô, nhấp nhô tràn lên bờ cát chậm rãi tản bộ, hoa sơn trà càng ngày càng nở rộ say đắm lòng người.
Tôi ôm lấy tay Vân Châu chạy đuổi theo một con gõ kiến uống rượu say khướt, được hắn mang từ trên đỉnh núi xuống dưới tận đáy cốc tìm hoa, tìm mật. Hắn lại giật mình không tìm thấy, bóp nhẹ mũi của tôi nói, mùa xuân đến rồi.
Tôi nghĩ mùa xuân quả có mị lực kinh người, tuyệt không thể tả được, không những là thời điểm thuận lợi thích hợp sinh sản mà vẫn là một mùa làm cho con người ta có những hành động điên rồ.
Vì thế, dưới ánh trăng rực rỡ mê ly, làm cho con người ta có những cử chỉ điên rồ không thể tưởng, Khi tôi đang cầm đèn đưa cho Vân Châu kia bôi dược trên mặt thì đột nhiên bị hắn hôn môi.
Vừa bôi thuốc hắn vừa nhe răng, trợn mắt kêu đau làm cho tâm tư của cháu gái ngoại thần y tôi đây xót, vội vàng lấy tay ôm mặt của hắn thổi phù, thổi phù, thổi thổi cuối cùng lại được kết quả như thế.
Tôi ngốc quá. Đợi lúc hắn khàn khàn giọng gọi tên của tôi lúc đó tôi mới lấy lại được tinh thần.
Một tay đẩy vội hắn ra, nhảy từ trên ghế xuống tôi tông cửa chạy ra ngoài.
Nửa đường hoảng hốt gặp mặt ngoại tổ của tôi, ngoại tổ sợ quá lấy tay đặt lên trán tôi hỏi: ‘Sao mặt lại hồng như thế, chả nhẽ lại phát sốt sao?”
Ban đêm tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại, lúc trăng đã lặn tôi bỗng nghe thấy tiếng động ở cửa sổ. Giọng Vân Châu ở ngoài cửa sổ vang lên, bảo tôi: “Bé con (Bánh bao) ơi?
Tôi vẫn nằm trên giường nín thở không dám lên tiếng. Được một lát lại nghe thấy hắn than nhẹ một tiếng: “Bé con, ta…ta thích muội.”
Tôi giật mình một cái lăn từ trên giường xuống.