Mất nửa ngày mới nghe anh từ từ mở miệng: ‘A Ly…” Chỉ một câu thôi, rồi lại im lặng.
Tôi sửng sốt, từ trong lồng ngực anh chui ra, đưa tay sờ lên mặt anh: ‘Huynh khóc?”
Vân Châu ho khan một tiếng, quay đầu đi: ‘Không, không có.”
Tôi trầm lặng một lát, nghiêm nghị nói: ‘Được rồi, là do quá vui mà khóc.”
Anh lại ho một tiếng nữa, nhưng trong âm thanh có ý cười rõ ràng.
Tiểu Đào vô cùng lo lắng mang cháo đến. Đứng bên cạnh nhìn Vân Châu bón cho tôi hết bát cháo, khóc lóc thảm thương, cuối cùng mới thút tha thút thít nói: “Nước tắm cũng đã chuẩn bị xong rồi, tiểu thư nằm mấy ngày rồi, có muốn đi tắm không?”
Tôi gật đầu.
Vân Châu liền đặt bát xuống, vén sợi tóc trên trán tôi, nói: “Vậy muội đi tắm trước đi, lát nữa ta quay lại.” Dứt lời, từ bên giường đứng lên định đi.
Tôi cuống quýt lao ra giữ lấy cánh tay anh.
Vân Châu lại ngồi xuống hỏi: ‘Làm sao vậy?”
Tôi nói quanh co: ‘Muội không nhìn thấy gì, huynh…huynh giúp muội tắm, được không?”
Tayanh cứng đờ: ‘A Ly, muội…”
Tôi cắn cắn môi. Mất nửa ngày, mới nghe anh chậm rì rì đáp: ‘Được.”
Chiếc bát trên tay Tiểu Đào rơi xuống mặt đất vỡ loảng xoảng. Nghe cô ấy run giọng nói: “Tiểu ..tiểu thư…không …không ảnh hưởng gì đâu…”
Vân Châu khẽ ho nhẹ một tiếng.
Tiểu Đào ngậm miệng, vô cùng thông minh dọn dẹp bát vỡ ra ngoài, đại khái là do quá mức kích động, đi vài bước thì nghe được tiếng bùm một cái, chắc là nhào vào cánh cửa bên ngoài.
Vân Châu đỡ tôi từ trên giường xuống, nói khẽ: ‘Ta đỡ muội đến phòng tắm.” Rồi dừng lại, lại nói tiếp: “Đến lúc đó, ta…nhắm mắt lại.”
Tôi cúi đầu, không dám lên tiếng.
Tiểu Đào đã chuẩn bị nước tắm xong xuôi, trong phòng tỏa ra hơi nước, Vân Châu giúp tôi cởi y phục, ngón tay anh hơi lạnh, run run. Anh cởi ra thật chậm, hơi thở cũng trở nên nặng nề, tôi gọi: “Tiểu ca ca.”
Vân Châu giọng khàn khàn hỏi; ‘ừ?”
Tôi nói: ‘Huynh ôm muội đi.”
Anh sững người, ôm tôi vào lòng: ‘Làm sao vậy?”
Tôi vòng tay ôm lấy lưng anh, áp mặt vào trong ngực anh: ‘Tiểu ca ca, muội muốn sinh cho huynh một tiểu hài tử.”
Cả người Vân Châu cứng đờ, nửa ngày, mới khàn giọng nói: “A Ly?”
Mệnh của tôi không trọn vẹn, số mệnh đã được định trước, tương lai phát sinh ra chuyện gì cũng không thể dự liệu trước được, tôi và anh đã vô tình bỏ lỡ quá nhiều, tụ rồi tan, tan rồi tụ, may mà cuối cùng đã được ở bên nhau, đúng vậy, nhưng không hẳn đã là kết cục viên mãn, giờ khắc nay tôi lại bị mù, không nhìn thấy gì, hoặc là sau giờ khắc này, sẽ không còn mệnh, hoặc là lại sau một khắc này, ngay cả anh cũng mất…
Thừa dịp bây giờ còn tốt, hãy tận hưởng tình yêu.
Tôi ôm lấy cổ Vân Châu, kiễng chân, hôn lên mặt anh.
Cả người anh không nhúc nhích.
Tôi bám lấy anh, hôn vào môi anh, rồi từ môi anh hôn xuống cằm, cuối cùng lại hôn lên tai anh.
Hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề, ngón tay siết chặt cánh tay tôi, trong bóng tối tôi sờ soạng cởi y phục của anh, giật giật kéo đai lưng của anh, bất chợt lại bị anh kéo sát vào trong lòng, dưới chân chợt bị hẫng, hai người cùng song song nằm xuống đất.
Tôi ghé sát vào ngực anh, tay sờ lên mặt anh, hỏi: ‘Tiểu ca ca, huynh không sao chứ?”
Nửa ngày không nghe anh đáp, giọng tôi run lên, hốt hoảng gọi: ‘Tiểu ca ca..”
Lời vừa ra khỏi miệng, liền bị anh lật người lên đè xuống trên mặt đất, môi bị áp lấy.
Anh cắn môi tôi, triền miên mút vào, nhẹ mà chậm, gấp mà mạnh, nhưng thủy chung luôn mang theo sự cẩn trọng dè dặt. Lúc mới đầu tôi có chút ngẩn ra, sau đó chậm rãi đáp lại anh.
Đang lúc gắn bó thân mật, tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển và nhịp tim đập của Vân Châu bên tai tôi, mơ hồ, như là tiếng ai hát, giai điệu trầm lắng, giống như hình ảnh của những ngày trong ký ức, trên cây cổ thụ khắc loang lổ vết khắc đó, miệng anh cười, hoa đuôi chó nở đầy trên mặt đất, dương liễu xanh mướt, hoa cải dầu vàng rực, còn có trà hỏa hồng của dược sư cốc.
Anh ngấu nghiến môi tôi, từng tấc từng tấc, nỉ non gọi tên tôi, A Ly, A Ly, triền miên mà dịu dàng, tôi như ở trong đám mây, toàn bộ cơ thể phiêu diêu lơ lửng, trong lơ lửng ký ức của tôi đột nhiên nhớ lại giữa trưa ngày hôm đó, bên bờ sông sau núi kia, anh cũng ở trên người tôi hôn lên từng tấc từng tấc, từ đầu ngón tay đến mũi chân, tỉ mỉ, dịu dàng, cũng gọi tôi như này, A Ly, A Ly.
Lúc này tôi không nhìn thấy mặt anh, cũng không nhìn thấy nét mặt anh, nhưng tôi nghe được tiếng gọi A Ly kia đầy dịu dàng quyến luyến.
Con người này dường như chưa bao giờ rời xa tôi, vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Từ năm ba trăm năm tuổi ấy, tôi gặp anh, nắm tay anh, kéo anh đi qua đám hoa cải dầu nở đầy trên mặt đất, cùng anh lặn xuống sông bắt vịt trời bắt cá, đến khi chúng tôi từ từ lớn lên, đến khi tôi cạy miệng anh, ép đổ nước vong tình vào, lại đến giờ phút này triền miên. Tựa như thời gian chưa từng trôi, chúng tôi vốn là vẫn gắn bó như thế, dài mãi.
Nếu như chúng tôi ở bên nhau, anh còn có thể sống, tôi còn có thể sống, hay nhất cũng chưa từng triền miên như này.
Chốc lát, quần áo đã được cởi ra.
Anh vẫn tỉ mỉ hôn xuống, cả người tôi như bị đốt lên, nóng rực như lửa. Chẳng biết qua bao lâu, tôi mơ hồ nghe tiếng anh kề sát bên tai: “Sẽ rất đau, nếu không nhịn được, hãy cắn ta.”
Đau đớn bất ngờ ập đến như gió táp, lại như sóng lớn chụp xuống, tôi cắn mạnh vào vai anh.
Thời gian trôi qua, tôi nằm nghiêng gối đầu lên cánh tay anh, chúi đầu lên ngực anh, nghe tiếng tim anh đập, trong lòng cảm thấy vui sướng và thỏa mãn. Vân Châu vén tóc tôi, nói: “Ta đợi muội lâu như vậy, cuối cùng đã đợi được rồi.”
Tôi ôm lấy anh.
Vân Châu thở dài, lại nói: “Đồng ý với ta, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, đều phải cùng nhau đối mặt, đừng có mà uống cái gì nước vong tình gì gì nữa nhé, được không?”
Tôi cắn cắn môi: “Lúc đó, muội sợ huynh chết.”
Tayanh dừng lại: “Vậy hiện giờ, có sợ không?”
Tôi yên lặng một chút, đáp: “Có sợ, nhưng…”
Vân Châu chợt cười khẽ, cắt ngang lời tôi, ôm chặt tôi, nói: ‘Được rồi, ta biết rồi.” Nói xong, lại ôm chặt tôi hơn, dịu dàng nói: ‘A Ly, chúng ta thành thân nhé, được không?”
Tôi ôm chặt anh: ‘Vâng.”