Mới gặp hắn chẳng bao lâu nàng đã chết đi sống lại không biết bao nhiều lần. Đầu tiên là tự dưng đập chết mình, rồi lần đầu tiên trong đời bước xuống Địa phủ, sau đó nữa lại bị thiệt thòi lỗ nặng vì phải giành giật cơ thể với một nam nhân.
Lần này còn hay hơn nữa, hồn lìa khỏi xác, trở thành cô hồn dã quỷ lang bạt ở Nhân giới.
Hoa Lan nhỏ nhớ lại một câu chủ nhân nói trước đây, cảm thấy thật sự rất hợp thời hợp cảnh: “Đúng là xui hộc máu.”
Hoa Lan nhỏ ôm cánh tay run cầm cập đứng dậy, nhìn khắp xung quanh, cơ thể của Đông Phương Thanh Thương biến đâu mất tiêu, hồn phách của hắn cũng không thấy đâu. Sau khi hồn lìa khỏi xác, không biết quỷ sai của Minh phủ có đến kéo nàng xuống Địa phủ không, nhưng mà nghĩ lại, có lẽ ngay cả quỷ sai cũng không tới được đây, thậm chí trên trời dưới đất cũng chẳng mấy ai biết được chỗ này. Hoa Lan nhỏ chưa bao giờ nghe chủ nhân nàng nhắc đến nơi này.
Không có cơ thể của Đông Phương Thanh Thương, lạnh giá bốn bề càng thêm thấu xương, cũng may hiện giờ nàng chỉ là một hồn phách, nếu là cơ thể của nàng trước kia, đừng nói đi lại, ngay cả đứng lên e cũng không nổi.
Từng hạt băng màu lam trên vách đá phát ra ánh sáng le lói, kết nối với nhau khiến cả động băng bừng sáng, đến tận nơi sâu thẳm cũng là ánh sáng màu lam tịch mịch. Hoa Lan nhỏ khe khẽ gọi: “Đại ma đầu ơi?”
Giọng nàng vang vọng trong động băng, truyền đi thật xa, nhưng nàng không nghe tiếng đáp lại. Nàng nhớ hồn phách của Đông Phương Thanh Thương cũng bị kéo ra khỏi cơ thể, có điều không biết sau đó bị luồng gió yêu kia thổi đi đâu mất. Nhưng mà Hoa Lan nhỏ nghĩ, nếu hiện giờ nàng vẫn bình yên, vậy đại ma đầu kia nhất định cũng không xảy ra chuyện gì...
Khoan đã.
Hoa Lan nhỏ bỗng nghĩ đến một chuyện.
Hiện giờ nàng và đại ma đầu đều hồn lìa khỏi xác, với bản tính của con ma to này, lúc gặp lại nhất định sẽ giết chết nàng chẳng chút do dự!
Vì có ai trên đời lại muốn kẻ khác dùng chung cơ thể với mình đâu. Hơn nữa thời gian này nàng đối với đại ma đầu...Chỉ nhớ lại thôi Hoa Lan nhỏ cũng muốn ôm trán rồi.
Nếu nàng là đại ma đầu, với nỗi khổ trong thời gian qua mà hắn chịu đựng, có nói gì nàng cũng sẽ bóp chết mình.
Hoa Lan nhỏ hiểu, bình phong bảo vệ nàng khỏi bị đại ma đầu giết chết nay đã sụp đổ. Bởi vậy, nếu nàng muốn sống thì nhất định phải tìm thấy cơ thể Ma Tôn trước hắn rồi chui vào đó, chỉ có vậy nàng mới có thể tiếp tục duy trì cục diện giằng co với hắn để tiếp tục sinh tồn. Tuyệt đối không thể gặp Đông Phương Thanh Thương trước khi tìm thấy cơ thể!
Tuyệt... đối...
“Còn muốn đi đâu hả?”
Giọng nói ai đó vang lên sau lưng.
Toàn thân Hoa Lan nhỏ cứng đờ, tròng mắt xoay xoay đảo qua bên cạnh, nhìn thấy trên mảng băng to sau lưng mình hiện lên gương mặt lạnh lùng của Đông Phương Thanh Thương. Toàn thân hắn cuộn lên sát khí và hơi lạnh, trong phút chốc đã ngập tràn hang động.
Cho dù là một hồn phách, Hoa Lan nhỏ cũng nghe thấy nhịp tim mình đột nhiên tăng vọt.
“Bắt bổn tọa tìm vất vả quá.” Hắn đưa tay, ánh lửa bùng lên từ ngón tay hắn.
Hoa Lan nhỏ không định tìm hiểu tại sao một hồn phách như hắn vẫn còn sử dụng được pháp thuật, trong khoảnh khắc ngọn lửa trong tay Đông Phương Thanh Thương bùng lên, Hoa Lan nhỏ quỳ sụp xuống đất tránh né, ôm lấy chân hắn:
“Đại nhân! Tiểu Lan biết sai rồi! Ngài đừng giết ta!”
Khí tiết? Thứ đó có thể ăn được sao, Hoa Lan nhỏ đã vứt lâu thật lâu ở nơi nào chả biết nữa.
Ma Tôn đại nhân nhếch môi, răng nanh khẽ lộ khiến gương mặt hắn trở nên lạnh lùng độc ác: “Ngươi nào có sai, thời gian này ngươi khiến bổn tọa thấy mình còn thiếu sót nhiều điều lắm.”
Hoa Lan nhỏ càng ôm chặt chân hắn hơn, “Hức, hu hu, ta thật sự biết sai rồi mà. Ta không nên hỗn xược với đại nhân như vậy. Hức hức, nể tình chúng ta ăn chung ngủ chung tắm chung, ngài tha cho ta đi!”
“Khóc à?” Đông Phương Thanh Thương cười ác độc bóp cằm Hoa Lan nhỏ khiến thịt trên mặt nàng biến dạng, hắn bóp mặt nàng xách lên, “Dùng mặt của ngươi khóc lại khiến bổn tọa rất sảng khoái.”
Hoa Lan nhỏ nhếch môi, tựa như muốn nói điều gì nhưng vì đang bị hắn bóp miệng nên nàng không nói ra được. Không thể cầu xin, Hoa Lan nhỏ đành cật lực chớp mắt để biểu hiện sự vô tội đáng thương của mình.
Đông Phương Thanh Thương chẳng mảy may cảm động, thôi không cười nữa, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn, “Bổn tọa chơi chán rồi, màn hài kịch này đến đây kết thúc.”
Ngọn lửa trên tay hắn bùng cháy, Hoa Lan nhỏ cảm thấy má bỏng rát, nàng biết hắn muốn đốt đầu mình để nàng hồn phi phách tán, chết như vậy sẽ không ai cứu được.
Nàng lập tức hạ quyết tâm, vung tay tát lên mặt Đông Phương Thanh Thương, trong cái tát còn kèm theo một viên băng đập vào tai hắn. Ngọn lửa trên tay hắn liền suy yếu, nhưng cũng không buông Hoa Lan nhỏ ra. Hắn dùng một tay bịt tai lại để tay làm tan chảy viên băng bên trong. Cùng lúc này, tay kia của Hoa Lan nhỏ nhắm vào tim hắn, dùng hết sức lực của mình đập một viên băng vào trong hồn phách của Đông Phương Thanh Thương.
Viên băng cắm vào cơ thể dường như ảnh hưởng rất lớn đến Đông Phương Thanh Thương, khiến sắc mặt hắn thoạt trắng thoạt đỏ, tay buông lỏng, hai chân Hoa Lan nhỏ chạm đất, ôm cổ ho đến xé tim rách phổi. Sau đó chẳng dám quay đầu chạy quáng chạy quàng vào nơi sâu nhất của hang động.
Vừa vòng qua ngã rẽ, Hoa Lan nhỏ liền cảm nhận sau lưng có một ngọn lửa bỏng rát đuổi tới, chắc là Đông Phương Thanh Thương đang nổi giận, muốn dùng lửa giận này đốt nàng thành than.
Hoa Lan nhỏ sợ đến gan vỡ tan nát.
Bị bắt lại thì nàng nhất định chết tan xác!
Nghĩ vậy, Hoa Lan nhỏ chạy một mạch thật xa, thuận theo trực giác, cứ cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, chạy qua mười mấy ngã rẽ trong động băng, mãi đến khi sắp đứt hơi nàng mới dám dừng lại.
Nhìn ra sau lưng, không thấy Đông Phương Thanh Thương đuổi đến, chắc hai viên băng của nàng khiến hắn khó chịu lắm.
Nhưng mà kệ hắn chứ! Hiện tại họ đang ở thế một mất một còn, chỉ có tìm được cơ thể, quay lại như trước kia thì cuộc chiến này mới dừng lại.
Hồi xửa hồi xưa Hoa Lan nhỏ từng nghe chủ nhân nói, Ngũ hành tương sinh tương khắc, bất kể là người, ma, tiên, yêu, đều có ngũ hành của mình, điều này đã được định lúc mới ra đời. Tuy Hoa Lan nhỏ không biết Ma Tôn sinh ra giờ nào, nhưng theo truyền thuyết và theo những pháp thuật sở trường của hắn thì có thể thấy được Đông Phương Thanh Thương thuộc Hỏa. Như vậy hạt băng cực hàn ở đây sẽ tương khắc với hắn.
Cơ thể Đông Phương Thanh Thương rất mạnh mẽ, nhưng hiện giờ hắn chỉ là một hồn phách, hồn phách bình thường ở Nhân giới sẽ không chạm được vào đồ vật, đừng nói đến chuyện dùng pháp thuật, trong số những người Hoa Lan nhỏ biết, ngoại trừ chiến thần Mạch Khê và Thiên đế, chưa có ai làm được điều này.
Dùng hồn phách sử dụng pháp thuật ở nơi tương khắc với mình, Ma Tôn quả thật vô cùng lợi hại. Nếu hôm nay đối diện với Đông Phương Thanh Thương đang ở trong cơ thể, Hoa Lan nhỏ dám khẳng định, trước khi chạm mặt hắn, nàng đã bị ngọn lửa trên tay hắn đốt thành tro bụi.
Cũng may là ở nơi kỳ quái này nàng mới có thể liều mình với hắn một phen.
Hoa Lan nhỏ mệt đứt hơi, nàng cúi đầu nhìn đôi tay bị hạt băng làm cóng của mình, nhịn đau đưa lên miệng hà hơi, hà hơi một hồi, nàng bỗng cảm giác được một điều vô cùng kì lạ. Theo lý mà nói, lúc này đây nàng cũng đang là một hồn phách, lẽ ra nàng không thể chạm được đồ vật ở Nhân giới mới phải chứ, cho dù là ở nơi khí tức kì quái này, nhưng đây cũng là một nơi nằm trong Nhân giới, tại sao vừa rồi nàng có thể lén cầm hai hạt băng trong tay...
Hoa Lan nhỏ nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có kết quả, nàng dứt khoát vứt vấn đề này ra khỏi đầu.
Việc khẩn cấp hiện nay là phải tìm được cơ thể Đông Phương Thanh Thương chui vào đó.
Hoa Lan nhỏ đi về phía trước thêm một đoạn, cảm thấy độ ấm xung quanh lại thấp thêm mấy phần, nhìn thấy một ngã ba, một trong hai ngã rẽ đều rải đầy hạt băng như vừa nãy nàng nhìn thấy. Chỉ có một ngã bên trong tối đen, mới đi hai ba bước đã thấy trước mắt toàn một màu đen, không nhìn thấy gì cả.
Hoa Lan nhỏ bất an, nhưng nhớ lại cảnh sắc dọc đường lúc nào cũng như vậy. Có câu, không phá thì khó xây, không đi về một con đường khác thì sự tình sẽ khó lòng tiến triển.
Hoa Lan nhỏ nghiến răng, xoa tay cẩn thận bước vào bóng tối.
Chỉ mới bước vào cửa động tối đen hai ba bước, Hoa Lan nhỏ đã cảm thấy khí lạnh từ bên trong ùa ra, rít gào như muốn đóng băng nàng.
Hay đừng vào thì hơn, nàng thầm đánh trống lui quân, nhưng quay lại sẽ gặp đại ma đầu bị nàng chọc giận. Nhớ lại ngọn lửa hừng hực thiêu đốt sau lưng ban nãy, Hoa Lan nhỏ đột nhiên cảm thấy gió lạnh trước mặt chả thấm tháp gì, bóng tối cũng không còn đáng sợ nữa.
Dù sao trước mặt cũng là cơ hội sống sót, còn đằng sau chỉ có một con đường chết.
Hoa Lan nhỏ bạo gan tiếp tục đi về phía trước, mỗi một bước phải dùng ngón chân thăm dò ba lượt mới dám bước thật. Nàng cảm thấy mình đã đi rất xa, nhưng quay đầu nhìn lại, động băng lấp lánh ánh lam chỉ cách nàng chừng bốn năm trượng.
Bỗng nhiên Hoa Lan nhỏ cảm thấy xa xa trong động truyền đến một tiếng nổ, ở nơi quỷ quái này, ngoại trừ nàng và đại ma đầu chắc không còn ai nữa đâu nhỉ! Tiếng động này nhất định là đại ma đầu gây ra! Hồn vía Hoa Lan nhỏ bay lên tận mây, không đưa chân dò đường nữa, cắm đầu chạy thẳng về phía trước.
Trong hang động tối đen không biết có bao nhiêu ngã rẽ, Hoa Lan nhỏ cảm thấy cho dù nàng chạy đến đâu cũng đụng vào vách đá, đụng một hồi, nàng hoàn toàn mất phương hướng trong bóng tối, đường quay lại cũng không nhìn thấy, điểm tận cùng của hang động tối đen này ở đâu cũng không biết.
Hoa Lan nhỏ hoàng sơ cuống cuồng, bơ vơ không biết phải làm sao.
Bất chợt, trong bóng tối bỗng nhiên bay đến một luồng khí tức kỳ quái.
Rất nhạt, rất nhẹ. Nhưng Hoa Lan nhỏ chắc chắn rằng mình không ngửi lầm. Trong tình cảnh chẳng nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, khí tức này càng đặc biệt rõ ràng hơn.
Nàng cố gắng ổn định tâm thần, đi theo khí tức này.
Không biết đi bao lâu, trước mắt bỗng nhiên có ánh sáng, nàng vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy theo hướng ánh sáng đó, ra khỏi hang động tối đen. Mắt bị ánh sáng của hạt băng màu lam phản xạ trở nên nhức nhối, Hoa Lan nhỏ phải nhíu mắt một lúc để thích ứng, lúc này nàng mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Đây là một hang động khổng lồ, ít nhất cũng cao mười mấy trượng, diện tích còn lớn hơn Tẩm cung của Ma Tôn ở Ma giới.
Không biết ai dùng hạt băng màu lam dựng lên một bức tượng ở chính giữa, Hoa Lan nhỏ bước tới nhìn mới phát hiện, đây là tượng một nữ nhân, thân mặc khải giáp, tay cầm trường kiếm, dáng vẻ hiên ngang.
Dường như nàng ấy đã đứng ở đây rất lâu, gương mặt hơi mơ hồ, nhưng tư thế của nàng ấy vẫn thẳng tắp, thu hút ánh nhìn nhất chính là trường kiếm lạnh lẽo trong tay nàng ấy. Tuy kiếm bị đóng băng, nhưng Hoa Lan nhỏ vẫn có thể cảm nhận được kiếm khí lẫm liệt của nó, tựa như có thể chém nhật nguyệt, phá sơn hà.
Đây là ai?
Hoa Lan nhỏ không biết người này. Nàng chưa nghĩ ra kết quả thì khí lạnh bốn phía ngưng tụ, một bóng người màu trắng thành hình trong không trung.
“Kẻ đến là ai?”
Giọng nói nặng nề này khiến Hoa Lan nhỏ khó chịu, “Ta... ta là tiểu tiên hoa thủ hạ của Ti mệnh tinh quân, bị Ma Tôn Đông Phương Thanh Thương ép đến đây, ta không có ý mạo phạm. Có điều tình trạng giữa ta và hắn có hơi phức tạp, hiện giờ ta đang tìm cơ thể của Đông Phương Thanh Thương.”
Bóng trắng ghe vậy im lặng một hồi, sau đó lẩm bẩm bốn chữ “Đông Phương Thanh Thương.” Rồi cất tiếng hỏi, “Ngươi muốn tìm cơ thể này đây sao?”
Hắn vừa dứt lời, Hoa Lan nhỏ bỗng nhìn thấy cơ thể của Đông Phương Thanh Thương được bóng trắng kéo ra từ trong vách đá. Đá núi rơi xuống đất phát ra tiếng động nặng nề, nàng lập tức gật đầu: “Đúng đúng, chính là hắn.”
Bóng trắng lại im lặng, “Cuối cùng vẫn tìm tới, nay ta không cản nổi hắn, nhưng cũng không để hắn dễ dàng phá hoại Tướng quân yên nghỉ đâu.”
Hoa Lan nhỏ nghe mà đầu óc mù mờ. Lại thấy cơ thể của Đông Phương Thanh Thương bị tung lên thật cao, nàng giật thót, đến khi cơ thể đó rơi xuống đất, Hoa Lan nhỏ cảm thấy mặt đất chấn động, trong chớp mắt, vô số Đông Phương Thanh Thương đứng dậy!
Hoa Lan nhỏ kinh hãi trợn mắt há miệng: “Chuyện... chuyện... chuyện gì thế này!”
Sao sao sao... sao lại có nhiều Đông Phương Thanh Thương quá vậy!