Vết thương vốn đã dần dần lành lại trên cổ lúc này giống như bị lệ khí xé rách, tí tách nhỏ máu.
Hoa Lan nhỏ bị bức tường do đạo bùa sau lưng đẩy tới, Cốt lan đang ở trên tay nàng, hồn phách của Xích Địa nữ tử vẫn còn trong Cốt lan, xem ra Thiên đế không chỉ bắt nàng hồn phi phách tán, ngay cả Xích Địa nữ tử Thiên đế cũng không định tha sao…
Đạo bùa sau lưng bỗng nhiên hóa thành một lực đạo mạnh đẩy Hoa Lan nhỏ, khiến cả người nàng bay lên, sau đó rơi thẳng xuống Tru tiên đài.
Hoa Lan nhỏ tưởng là lúc này lòng mình đã chết, nàng tưởng mình đã tuyệt vọng đến mức có thể chịu đựng đau đớn do lệ khí mang đến, nàng tưởng mình có thể bình tĩnh đón nhận cái chết.
Nhưng mà…
Khi lệ khí đâm mắt nàng bị thương, khi đau đớn vạch rách da thịt nàng, khi từng hồi xé buốt nghẹt thở giẳng co va đập trong ngực nàng, khi nàng cảm thấy mình giống như một con búp bê rách bị ông trời chơi chán, tiện tay ném đi, không ai quan tâm nàng có bị thương không, có đau lòng không, có sống được nữa không…
Hoa Lan nhỏ bỗng cảm thấy mình không nén được tủi nhục…
Nàng vùng vẫy bao lâu nay, đấu trí đấu dũng với Đông Phương Thanh Thương, liều mình trở về Thiên giới, vi nàng tưởng đây là nhà của nàng, nàng muốn tìm chủ nhân, vì nàng tưởng chủ nhân là người thân của nàng, thì ra…
Đến cuối cùng, tất cả chỉ đều do nàng tưởng là vậy…
Lệ khí cắm vào tim Hoa Lan nhỏ, đau đớn cực độ lập tức chui vào tận xương tủy, Hoa Lan nhỏ không thể nghiến răng nhịn đau được nữa, nàng há miệng, cuối cùng cũng khóc thành tiếng.
Nhưng đau đớn không vì vậy mà giảm đi, ngược lại còn tiếp tục giày xé cơ thể nàng, dường như muốn nghiền cả cơ thể nàng thành tro bụi, nàng không nhịn được kêu lên thành tiếng: “Đau! Đau quá… Chủ nhân… Chủ nhân…”
Ánh nắng và những cơn mưa ngày trước hiển hiện trong đầu, còn có những lời thì thầm Ty Mệnh nói bên tai nàng, tất cả lúc này đều không địch lại câu Hạc tiên nói với nàng trước đó: “Cô ấy tự nguyện tới Vạn thiện chi khư…”
Ty Mệnh tự nguyện tới Vạn thiện chi khư.
Chủ nhân sẽ không ra nữa, không có chủ nhân sẽ không có ai cứu nàng.
Mọi người đều muốn nàng chết, nhưng trước đó nàng đã trải qua bao nhiêu chuyện để liều mình sống tiếp, đâu phải để quay về Thiên giới chịu chết!
Nhưng thời khắc này đây không ai tới cứu nàng…
Chủ nhân không tới, đại ma đầu cũng…
Đại ma đầu cũng không tới.
Hoa Lan nhỏ ôm mặt, cơ thể đau đớn tột cùng, ngay cả khóc cũng không còn sức. Nàng nghĩ lần này chắc mình chết thật rồi…
Nhưng trong lúc Hoa Lan nhỏ hoàn toàn từ bỏ hi vọng sống sót, bỗng nhien cánh tay nàng căng lên, có một bàn tay tóm chặt cánh tay nàng trong tuyệt vọng!
Nàng được kéo lên trên, sau đó có một cánh tay ôm chặt eo nàng, mang theo sức mạnh và hơi ấm nàng quen thuộc, giữ chặt nàng trong lòng, dùng hơi ấm bao bọc tứ chi nàng, dùng sức lực mạnh mẽ xua đi lệ khí trong cơ thể nàng, để nàng thoát khói đau đớn và mộng mị.
Một bức bình phong mở ra xung quanh, ngăn lại lệ khí ồn ào bên ngoài, để Hoa Lan nhỏ chìm vào không gian yên lặng kỳ dị.
Nàng bị thương quá nhiều, chảy máu quá nhiều, toàn thân đã không còn sức lực, nếu không nhờ bàn tay trên eo chống đỡ cơ thể, chỉ e lúc này nàng đã khuỵu xuống.
Hoa Lan nhỏ cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ người đến, nhưng đáng buồn là nàng phát hiện lúc này đây ngay cả đầu mình mà nàng cũng không cử động nổi, dù đã dùng hết sức lực cũng chỉ có thể nghe thấy hình như người đó nghiến răng nói bên tai.
“Món nợ này bổn tọa sẽ từ từ tính với ngươi.”
Đại ma đầu…
Lại là hắn tới cứu nàng.
Rõ ràng hắn mới là người tính kế nàng nhiều nhất, nhưng cuối cùng hắn lại là người cứu nàng nhiều nhất.
Nếu còn có sau này, vậy nàng sẽ cho Đông Phương Thanh Thương cái mạng mà hắn muốn, dù sao cũng là đồ hắn cứu được, vốn nên thuộc về hắn.
Đầu Hoa Lan nhỏ rũ rượi vắt lên vai Đông Phương Thanh Thương, nàng như một con cún nhỏ bị thương, khàn giọng nức nở trên vai hắn, uất ức bơ vơ và đau đớn không kể xiết đều chất chứa trong mấy tiếng nức nở này.
Nàng không nói được thêm câu nào nữa thì đã mất đi ý thức.
Đông Phương Thanh Thương đảo đôi mắt màu máu, nhìn thấy đầu Hoa Lan nhỏ rũ rượi cụp xuống, một ngọn lửa giận không tên bùng lên, mạnh mẽ hơn cả lệ khí dưới Tru tiên đài.
Trốn! Giỏi lắm, có bản lĩnh trốn nhưng không có bản lĩnh bảo vệ mình sao?
Đông Phương Thanh Thương không nói rõ lúc này trong lòng hắn rốt cuộc có cảm xúc gì, hắn tạm thời đè nén tất cả, xoay tay phải vận động pháp lực, dựa vào kết giới quanh người, chống lại lệ khí dưới Tru tiên đài đang dâng lên kéo hắn xuống, nhanh chóng bay lên trên.
Nhưng lệ khí Tru tiên đài tích lũy đã vạn năm, há có thể dễ dàng chống đỡ.
Nếu là bình thường, có lẽ Đông Phương Thanh Thương có thể chiến đấu với lệ khí rất thoải mái, nhưng trước đó hắn đã bị Sóc Phong kiếm đâm bị thương, có thể tỉnh lại trong thời gian ngắn đã là kỳ tích, đừng nói đến chyện điều động một lượng lớn pháp lực như vậy.
Chỉ trong thoáng chốc, ngực Đông Phương Thanh Thương đã có hàn khí thoát ra, chỗ vết thương bị kiếm đâm của hắn kết băng, đối với Ma Tôn đây rõ ràng là một chuyện vô cùng khó chịu.
Nhưng vẻ mặt hắn không hề thay đổi, chỉ vô cảm dần dần thu nhỏ kết giới quanh người, cuối cùng ngưng tụ một tầng sáng mờ quanh người Hoa Lan nhỏ, còn toàn thân hắn chìm trong lệ khí, để mặc lệ khí như những lưỡi đao rạch qua da mình
Mùi vị này thật sự khó chịu.
Đông Phương Thanh Thương nhìn Hoa Lan nhỏ trong lòng, trên mặt trên người nàng toàn là máu. Đám thần tiên của Thiên giới này bắt một tiểu hoa yêu sợ chết sợ đau phải chịu đựng đau đớn dường này sao?
Không ai biết hắn phải tốn bao nhiêu công sức mới làm ra được cơ thể này sao? Không ai biết hắn phải tốn bao nhiêu công sức mới nuôi được tiểu hoa yêu này đến giờ sao?
Khi tiểu hoa yêu này suốt ngày suốt đêm âm mưu trốn chạy, khi nàng mỗi giờ mỗi khắc đều nghĩ chuyện tính kế hắn, khi nàng đột nhiên đâm hắn một kiếm. Hắn! Đường đường la Ma tôn Thượng cổ cũng đè nén cảm xúc không giết nàng, nhưng hiện giờ…
Đám ô hợp của Thiên giới lại dám ra tay với tiểu hoa yêu này?
Lửa giận trong lòng Đông Phương Thanh Thương cơ hồ che lấp lệ khí xung quang, tay hắn xiết lại, thanh trường kiếm lửa xuất hiện trong lòng bàn tay, dùng pháp lực ngưng tụ trường kiếm hiển nhiên khiến cơ thể Đông Phương Thanh Thương lạnh thêm mấy phần. Nhưng lúc này hắn cứ như không hề cảm giác được, tay nắm trường kiếm, đôi mắt đỏ ngập tràn sát khí lạnh lẽo, hắn hét lên, trường kiếm pháp lực chém xuống dưới Tru tiên đài.
Pháp lực mạnh mẽ cắt lệ khí cuồn cuồn bên dưới nứt ra một đường, sức kéo của lệ khí lập tức giảm đi rõ rệt.
Đông Phương Thanh Thương nhân cơ hội lắc người, ôm Hoa Lan nhỏ tức tốc nhảy lên trên, lúc thân hình hắn sừng sững trên Tru tiên đài, phía trước Tru tiên đài đã bị mười vạn thiên binh thiên tướng bao vây. Phía trên thiên binh là các tiên gia đang đứng.
Thiết nghĩ Thiên giới muốn dốc hết toàn lực đối phó hắn.
Nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương đưa Hoa Lan nhỏ toàn thân đầy máu nhảy lên khỏi Tru tiên đài, chúng tiên xôn xao, người người đều biết sức mạnh của Ma tôn cao thâm khó dò, ngay cả Thiên đế nhảy xuống Tru tiên đài này chỉ e cũng không thể toàn thân rút lui, còn Ma tôn lại đưa được thêm một người lên…
Ban nãy cũng vì dùng pháp lực quá mức, trên mày Đông Phương Thanh Thương lúc này đã kết sương băng trắng, khiên đôi mày hắn trông cũng trắng bạc hệt như mái tóc, nhưng hắn dường như không màng quan tâm tới tình trạng cho cơ thể mình, dù cho lúc này trong miệng hắn thở ra toàn sương trắng, nhưng khí thế hắn cũng chẳng thua kém ai.
Mười vạn thiên binh trong mắt hắn vốn không hề đáng sợ.
Hắn chỉ cong môi cười, giọng điệu vẫn ngông cuồng như thường ngày: “Có thể theo được bước bổn tọa, Thiên giới luyện binh khá lắm.”
Chiến thần Mạch Khê thân mặc giáp bạc im lặng đứng trước mười vạn thiên binh, nghe Đông Phương Thanh Thương nói vậy, Chiến thần Mạch Khe chỉ cười hờ hững: “Ma tôn quá khen.” Vừa dứt lời, trường kiếm màu bạc trên eo ngài rút ra khỏi vỏ, lóe sáng, bắn ra hàn quang chói mắt. Sát khí tỏa ra quanh người Chiến thần Mạch Khê.
Đông Phương Thanh Thương thấy vậy nhếch môi cười, lộ ra răng nanh bén nhọn: “Ngươi cũng thú vị lắm. Có điều…” Hắn đảo đôi mắt đỏ, dừng trên người Thiên đế đang đứng sau mười vạn Thiên binh, “Hôm nay bổn tọa không rảnh giằng co với ngươi.”
Trường kiếm lửa chỉ về phía Thiên đế: “Ngươi.” Nụ cười trên gương mặt Đông Phương Thanh Thương biến mất: “Cho bổn tọa một lý do, tại sao lại đẩy tiểu hoa yêu này xuống Tru tiên đài?”
Vừa dứt lời, chúng tiên đều sửng sốt, không ngờ Ma tôn lại chất vấn Thiên đế tại sao phải đẩy Hoa Lan nhỏ xuống Tru tiên đài?
Trọng điểm hắn quan tâm… hình như không đúng lắm thì phải…
“Kẻ làm trái mệnh trời đương nhiên phải diệt.” Thiên đế lạnh lùng nói, “Hoa linh cũng vậy, ngươi cũng vậy.”
Lơi này khiến Đông Phương Thanh Thương bật cười, nhưng nụ cười này khiến người ta lạnh gáy: “Được lắm, bổn tọa xem thử ngươi diệt bổn tọa thế nào.”
Không nói thêm lời nào, Đông Phương Thanh Thương vung trường kiếm trong tay, một ngọn lửa mang theo sát khí cực mạnh quét về phía Thiên đế.
Chiến thần Mạch Khê thấy vậy nhíu mày, giơ trường kiếm trong tay lên, thiên binh phía sau lập tức bày trận, chúng nhân hét lên vang rền, tập hợp sức của thiên bình hình thành một tấm khiên bảo vệ khổng lồ trong không trung, chặn đứng sát khí của Đông Phương Thanh Thương.
Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn không để tâm, hắn cười lạnh, trường kiếm đâm mạnh vào Tru tiên đài, ma ấn màu đỏ hiện lên giữa mi tâm, Tru tiên đài lập tức nứt ra vô số đường.
Phát giác được hắn muốn làm gì, chúng tiên đều giật mình, nhưng đã không kịp ngăn cản, Đông Phương Thanh Thương cười nham hiểm tà ác, lập tức rút kiếm ra, Tru tiên đài nhanh chóng nứt vớ, đá hóa thành tro bụi ầm ầm rơi xuống lệ khí bên dưới.
Không có Tru tiên đài ngăn cản, lệ khí bên dưới lập tức dâng lên, thêm vào mười vạn thiên binh có mặt, đấu khí ngập tran, khiến lệ khí dưới đài đột ngột gia tăng, như một cơn sóng thần dâng lên ập về phía chúng tiên Thiên giới.
Chúng tiên nhân hoảng hốt, ai nấy vội vã lấy pháp khí chống đỡ lệ khí. Chiến thần Mạch Khê vội chỉ huy thiên binh đổi trận pháp, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, lệ khí đã ngập tràn khắp nơi.
Không ít tiên tử tiên lực yếu kém bị khí tức nay giày xé phát ra tiếng kêu chói tai, nhất thời cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Thiên đế khẽ biến sắc, đành phải lấy pháp khí dùng pháp lực chặn lại lệ khí dưới Tru tiên đài dâng lên.
Đông Phương Thanh Thương đứng trong lệ khí nhìn Thiên đế cười lạnh.
Đôi mắt đỏ tươi của hắn bị lệ khí che lấp càng trở nên thần bí, khiến người ta khó lòng đoán được thực lực thật sự của Ma tôn hiện giờ, bóng hắn dần dần nhạt đi trong màn lệ khí mịt mù mỗi lúc một dày đặc hơn thêm, chỉ có giọng hắn như bóng ma lơ lửng trong không trung: “Trái mệnh trời? Bổn tọa làm trái mệnh trời rồi đó, ngươi làm gì được ta?”