Không khí bên trong mang theo hương hoa thơm ngát khiến người ta vui vẻ. Hoa Lan nhỏ cảm thấy nếu nàng không bị sợi mây trói buộc, đây chắc là một chỗ tốt để nàng lặng lẽ tận hưởng thời khắc cuối cùng.
Chủ nhân chợ yêu nói không sai, theo bên cạnh Đông Phương Thanh Thương đúng là ngày nào cũng phải đối diện với chém giết, lăn lê bò toài trong hiếm cảnh một mất một còn. Nhưng lúc này nằm trên giường, nhìn mây bay ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nàng lại hơi nhớ hắn, nhớ dáng vẻ hắn đen mặt đứng bên cạnh nàng chế giễu nàng kém cỏi, sau đó chỉ trong một cái búng tay là có thể dễ dàng hóa giải nguy khốn cho nàng.
Hoa Lan nhỏ cảm thấy hình như nàng làm tù nhân của Đông Phương Thanh Thương lâu quá nên đã quen với thói bá đạo của hắn, giờ đổi cai ngục khác, nàng lại không quen với tác phong ôn hòa như vậy…
Vùi đầu vào trong chăn mềm mại, Hoa Lan nhỏ thở dài.
Tiếng thở dài này quá dài, Hoa Lan nhỏ cảm thấy tim mình bỗng nhiên đập loạn, nàng ổn định khí tức, nhưng đúng lúc lại nghe được tiếng xe lăn lộc cộc bên cạnh.
Hoa Lan nhỏ rất đề phòng âm thanh này. Nàng ngẩng đầu nhìn sang bên giường, vô thức rụt vào trong, khó nhọc cựa quậy mấy cái đã tốn của nàng không ít sức lực, Hoa Lan nhỏ chỉ cảm thấy đầu ong lên, nàng nhìn thấy Chủ nhân chợ yêu đang mấp máy nói chuyện, nhưng lại không thể nghe được giọng y.
Mãi một lúc sau, giọng Chủ nhân chợ yêu mới chui vào đầu nàng: “Vẫn còn ý thức?”
Từ hôm qua đến giờ y đã hỏi ba bốn lần rồi, giọng điệu ngày càng lạnh lùng hơn. Hình như y cũng sốt ruột lắm rồi…
Hoa Lan nhỏ thở mấy hơi nhưng không đáp.
Chủ nhân chợ yêu đưa tay bắt một lọn tóc của nàng, vuốt ve trong tay: “Lan hoa tiên linh, cô cũng khiến ta khó hiểu thật, đến lúc này rồi cô còn kiên trì điều gì nữa?” Y nói, “Lẽ nào trong lòng cô vẫn chờ Đông Phương Thanh Thương tới cứu cô?”
Lòng Hoa Lan nhỏ trống rỗng, tựa như đã bị câu này của Chủ nhân chợ yêu đâm một lỗ thật sâu.
Phải rồi, ngay cả bản thân nàng cũng không muốn thừa nhận nàng đang chờ Đông Phương Thanh Thương.
“Đúng là Đông Phương Thanh Thương đã tới.” Chủ nhân chợ yêu nhìn ánh mắt khẽ sáng lên của nàng, hờ hững nói, “Nhưng mà nơi này của ta thiên biến vạn hóa, trong huyễn cảnh lại có huyễn cảnh, cho dù là Đông Phương Thanh Thương cũng sẽ không tìm được tới đây. Ta cho Điệp Y hóa thành ta giằng co với hắn trong một huyễn cảnh khác. Cô đoán hắn có tới cứu cô không?”
Hoa Lan nhỏ không trả lời.
“Không có, hắn tới tìm ta đòi sư phụ.” Chủ nhân chợ yêu buông tóc Hoa Lan nhỏ ra, “Hắn nói cơ thể này là của hắn, kêu ta trả lại cho hắn. Tuy rất tàn khốc, nhưng không phải hắn tới cứu cô.” Ngón tay Chủ nhân chợ yêu nhẹ điểm trong không trung, nàng nhìn thấy trong một huyễn cảnh khác, Đông Phương Thanh Thương đang nói với một Chủ nhân chợ yêu khác ngồi trên xe lăn: “Cơ thể đó bổn tọa nuôi đã lâu, phường trộm cắp như ngươi cũng dám trộm đồ của bổn tọa sao?”
Sắc mặt Đông Phương Thanh Thương âm trầm, hắc bào ướt đẫm, lê trên mặt đất thành một vệt máu dài, không biết là nhuộm máu người khác hay bị máu của hắn thấm ướt.
Đại ma đầu này thật chẳng có ngày nào sống yên.
Hoa Lan nhỏ nhìn Đông Phương Thanh Thương trong cảnh, không biết tại sao bỗng nhếch môi cười.
“Trả đồ cho bổn tọa lại đây, có khi ngươi sẽ giữ được tàn hồn.”
Trả đồ rồi vẫn giết người sao… Quả nhiên tác phong của đại ma đầu.
Nụ cười trên khóe môi Hoa Lan nhỏ ngày càng lớn, ngay cả mắt cũng cười theo. Chủ nhân chợ yêu không nhìn vẻ mặt nàng, chỉ nhìn cảnh, “Chuyện Đông Phương Thanh Thương thật sự muốn làm, một khắc hắn cũng không quên.”
Phải rồi, mục đích của đại ma đầu xưa nay luôn rõ ràng, chuyện hắn muốn làm sao lại quên được chứ.
Hắn muốn hồi sinh Xích Địa nữ tử, hắn muốn bù đắp tiếc nuối thời Thượng cổ của mình. Từ thái độ của hắn đối với cơ thể Tức nhưỡng này, hắn và Chủ nhân chợ yêu đều như nhau. Họ đều hi vọng Xích Địa nữ tử sống lại.
Còn đóa hoa lan như nàng chỉ là thuốc.
Từ rất lâu về trước nàng đã biết…
Tim bỗng thắt lại, Hoa Lan nhỏ cảm thấy có một sức mạnh từ sâu thẳm trong xương tủy lan ra, bắt giữ linh hồn nàng, xâu xé nàng.
Cơ thể này đang nuốt chửng nàng.
Hoa Lan nhỏ cảm nhận được rõ ràng cơn đau đó. Tựa như lúc ban đầu nàng chui vào cơ thể Tức nhưỡng này, nàng đấu tranh với sinh khí trong Tức nhưỡng, nhưng ngoài đau đớn nàng còn cảm thấy lòng mình lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Trước đây cũng có những lúc nàng oán hận Đông Phương Thanh Thương, nhưng cảm giác lạnh lẽo trong lòng ngày hôm nay chỉ là sự không cam phận, không đấu lại vận mệnh mà thôi.
Chuyển chuyển dời dời, nàng vẫn chỉ là một vị thuốc.
Chủ nhân chợ yêu trong cảnh do Điệp Y hóa thành không trả lời Đông Phương Thanh Thương mà chỉ nói: “Thứ Ma Tôn muốn tìm không có ở đây.”
Mắt Đông Phương Thanh Thương đanh lại, hắn cười lạnh: “Không giao à…” Trường kiếm lửa trong tay hắn lóe sáng, không nói một lời, lưỡi kiếm cháy bỏng chém về phía “Chủ nhân chợ yêu”, những nơi ngọn lửa đi qua vạn vật đều bị hủy hoại, bóng Điệp Y biến mất trong không trung, xe lăn nàng ta ngồi cùng với mảng cỏ sau lưng lập tức bị thiêu rụi, vùng đất vừa nãy sinh khí bừng bừng bỗng chốc hóa thành một mảng cháy đen.
Một cánh bướm màu tím bay lên không trung, Đông Phương Thanh Thương bật cười: “Bút cùn tài mọn.” Năm ngón tay hắn hóa thành trảo, hắn vung tay, tựa như có một lực hút khổng lồ cuộn ra từ lòng bàn tay hắn, con bướm tím lập tức bị bắt lại, đôi cánh bị Đông Phương Thanh Thương vò nát, chỉ trong chớp mắt, thân bướm nát vụn, Điệp Y bị hắn bóp cổ.
Hắn lạnh giọng uy hiếp, “Giao ra đây.”
Điệp Y nhìn Đông Phương Thanh Thương, tựa như không hề cảm giác được uy hiếp hắn mang tới, chỉ nói: “Hà tất nóng vội nhất thời, rồi sẽ có ngày ngài gặp được cô ấy. Với hình dáng ngài muốn thấy nhất…”
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương lạnh lẽo: “Bổn tọa muốn gặp ai, lúc nào gặp, không cần ngươi tính toán.” Hắn vừa dứt lời, ngọn lửa trong tay bùng lên, lập tức bao trùm nàng ta bên trong.
Điệp Y không hề vùng vẫy, nàng ta tựa như không phải người trên thế gian này, không hề cảm giác được đau đớn, để mặc ngọn lửa của Đông Phương Thanh Thương bao trùm cả người mình. Ngọn lửa nóng bỏng đốt cháy da, khiến gương mặt nàng ta trở nên già nua khô héo, Đông Phương Thanh Thương vứt nàng ta đi chẳng chút chần chừ.
Điệp Y ngã xuống đất, ngọn lửa trên người vẫn cháy, nàng ta nhìn về cánh cửa tiều viện đơn sơ, cứ lặng lẽ nhìn, chờ mình biến thành tro bụi.
Chủ nhân chợ yêu nhìn thấy cảnh tượng này nhưng ánh mắt không hề dao động, chỉ thờ ơ nói: “Đáng tiếc…”
Hoa Lan nhỏ đang ở trên giường vẫn bị đau đớn trong cơ thể giày vò khổ không kể xiết, không biết được y đáng tiếc điều gì nữa.
Đông Phương Thanh Thương bên kia càng không bao giờ thương xót kẻ bỏ mạng dưới tay mình.
Hắn nhìn quanh, vẻ mặt lạnh lẽo hơn thêm, ban nãy khi ra tay, vết thương vẫn chưa lành ở ngực bị một lớp băng màu lam bao phủ. Hắn dùng tay hất đi chẳng chút để tâm, cao giọng nói: “Ngươi tưởng Thiên trùng huyễn cảnh này có thể cản bổn tọa đến bao giờ?”
Chủ nhân chợ yêu cười nhìn Hoa Lan nhỏ: “Đôi chốc là đủ.” Y còn chưa dứt lời, Đông Phương Thanh Thương bỗng phẩy tay áo, lập tức san bằng tiểu viện trước mặt
Hắn bước tới phía trước, đi tới nơi vừa rồi là tiểu viện, giơ chân đá đất cháy dưới chân đi, rồi dùng trường kiếm lửa rạch một đường trong lòng bàn tay, máu tươi trong lòng bàn tay nhuộm đỏ trường kiếm lửa, khiến ngọn lửa trên kiếm càng cháy đỏ rực bắt mắt hơn.
Đông Phương Thanh Thương múa trường kiếm trên tay, cắm mạnh lưỡi kiếm xuống mặt đất dưới chân.
Trong khoảnh khắc này mặt đất dường như rung chuyển.
Chủ nhân chợ yêu khẽ đảo mắt trước cảnh tượng này, y cũng cảm nhận được chấn động, ánh mắt liền sa sầm xuống.
Hoa cỏ xung quanh bỗng như nhận được mệnh lệnh gì đó, lập tức vươn lên, xuyên qua vùng đất bị Đông Phương Thanh Thương thiêu rụi, quấn lấy trường kiếm như một con rắn, nhưng khoảnh khắc áp sát vào trường kiếm liền bị lửa thiêu thành tro bụi.
Trên lưỡi kiếm, máu tươi còn chưa bị ngọn lửa đốt khô chảy xuống đất, ngọn lửa cũng cháy vào trong đất.
Lập tức dây leo vừa rồi còn quấn lấy Đông Phương Thanh Thương bỗng như rắn bị đánh dập đầu, tất cả đều nhũn ra. Hắn đặt tay lên đốc kiếm, nắm chặt trường kiếm, máu trên tay theo đốc kiếm và lưỡi kiếm chảy vào trong đất.
Môi hắn khẽ động, nhẹ giọng tụng niệm bùa chú.
Mặt đất dần dần bắt đầu rung chuyển.
Hoa Lan nhỏ cũng cảm giác được rung chuyển này.
Nàng nghiến răng, cố gắng mở mắt nhìn Đông Phương Thanh Thương trong cảnh, nhưng nàng cảm thấy tầm nhìn của mình ngày càng mơ hồ.
Năm ngón tay Chủ nhân chợ yêu thu lại, khiến cảnh tượng kia biến mất, y nhìn Hoa Lan nhỏ, sắc mặt sa sầm, bỗng nhiên “ầm” một tiếng, mặt đất đột ngột ngừng chấn động, Chủ nhân chợ yêu cố ý đưa tay muốn tóm lấy Hoa Lan nhỏ trên giường kéo nàng đến bên cạnh để khống chế.
Nhưng y không ngờ khoảnh khắc y vừa đưa tay, Cốt lan trên tay Hoa Lan nhỏ vặn đứt dây leo trói nàng.
Hoa Lan nhỏ lảo đảo xuống giường định chạy đi, Chủ nhân chợ yêu lại một lần nữa ra tay bắt nàng lại. Hoa Lan nhỏ bị y tóm lấy cánh tay, nàng muốn vùng ra, nhưng cũng vào lúc này, cánh tay kia của nàng bị ai đó kéo lại, còn xe lăn của Chủ nhân chợ yêu bỗng bị đạp ngã sang một bên, Chủ nhân chợ yêu trở tay không kịp, ngã lăn ra đất.
Hoa Lan nhỏ bị một đôi tay vô cùng ấm áp nắm chặt cánh tay chống đỡ cơ thể gần như ngã xuống đất của nàng.
Cảnh tượng xung quanh biến đổi, căn phòng biến mất, Hoa Lan nhỏ nhận ra mình đang đứng trong cảnh tượng ban nãy mà nàng nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương. Ở đây là trên sườn dốc trơ trọi, nhưng bên dưới toàn là hoa cỏ, hoa bay ở xa xa theo gió ấm trong huyên cảnh này lả lướt bên tai nàng.
Trường kiếm lửa cầm bên cạnh.
Đông Phương Thanh Thương… đã tìm thấy mắt trận, ghép Thiên trùng huyễn cảnh lại với nhau.
Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt đẹp một cách quá đáng của hắn.
Đông Phương Thanh Thương có một đôi mắt nhìn thấu tất cả trận pháp trên thế gian, nhưng đôi mắt đỏ tươi này khiến mỗi lần nàng nhìn vào đều cảm thấy không thể nào ra được nữa.
Nếu có thể, nàng nghĩ mình bằng lòng ngủ trong đôi mắt hắn.
“Đại ma đầu…” Nàng khó nhọc thốt ra ba chữ này.
Đông Phương Thanh Thương nhìn nàng, mày chau lại: “Ta đưa ngươi…”
Chữ “Đi” còn ở đầu môi…
Hoa Lan nhỏ dường như dùng hết sức lực cuối cùng, ôm lấy cổ hắn, ấn môi mình lên môi hắn.
Đông Phương Thanh Thương sửng sốt.
Từ Thượng cổ đến nay, Đông Phương Thanh Thương một thân một mình bước qua Tam giới Ngũ hành, từng uống vô số máu tươi, lạnh lùng trước ánh đao bóng kiếm, bất luận thế nào hắn cũng không ngờ, có một ngày hắn lại bị người ta hôn trên “chiến trường”, ngay trước mặt kẻ địch.
Hắn vẫn có thể giữ lòng lặng như nước, nhưng vì người này là Hoa Lan nhỏ, đôi mắt thường ngày vừa đẹp vừa sắc bén quá mức của hắn khẽ mở to.
Bất ngờ là hắn không đẩy nàng ra, mà trong sào huyệt của kẻ địch này, ở nơi chưa hết nguy hiểm này, hắn mở ra một kết giới, sau khi ngăn cách khỏi nguy hiểm, hắn liền không chờ được mà ôm eo nàng, khóa chặt gáy, khống chế nàng vào lòng ôm hôn.
Hôn là môi lưỡi giao tranh, là triền miên tước đoạt…
Hắn muốn hòa người trong lòng vào cơ thể, nhốt lại, khóa lại, không để người khác dễ dàng bắt đi nữa.
Những ngày qua hắn tìm đủ lắm rồi.
Từ nay về sau hắn không muốn đi tìm như vậy nữa.
Mang theo lo lắng, bất an, và hoang mang một cách kỳ lạ. Chỉ sợ kéo dài thêm một ngày nữa hắn sẽ không tìm được, bỏ lỡ thêm một ngày là hắn sẽ bỏ lỡ vĩnh viễn.
Hoa Lan nhỏ ngừng hôn hắn, nàng ấp lên má hắn, lắng nghe hơi thở hỗn loạn của hắn, sau đó cảm giác núi và hoa ở xa đang phóng to vô hạn, nàng nghe thấy nhịp tim mình đã nhanh đến mức dính liền vào nhau, không còn cảm giác được đau đớn kỳ lạ trong cơ thể này nữa.
Cuối cùng, trước mắt nàng biến thành một mảng trắng xóa.
Âm thanh bên tai nàng biến mất, nàng không ngửi thấy hương hoa cỏ trong không khí nữa.
Hoa Lan nhỏ ôm chặt Đông Phương Thanh Thương như ôm một khúc gỗ đang trôi bồng bềnh, nàng áp vào má hắn, cọ bên tai hắn nói: “Đại ma đầu, ngươi đáng ghét như vậy…”
Nàng không biết hắn sẽ trả lời thế nào, thâm chí cũng không biết lúc này Đông Phương Thanh Thương có ở bên cạnh nàng không, vì ngón tay và má nàng đã mất đi cảm giác.
“…nhưng ta lại yêu ngươi.”
Nàng cảm giác mình đã nói ra tất thảy…
Khoảnh khắc này, thế giới của nàng dường như hoàn toàn tan biến.
Hay phải nói là nàng đã…
Biến mất khỏi thế giới này.