Từ sáng sớm đến chiều tối Cát Lợi Cảnh Thạc và đám tùy tùng dường như đã lật tung từng viên gạch trong thành Nam Sách mà vẫn không tìm thấy chút manh mối về Xương Ngập. Mặt trời đã núp dần sau núi Hun Sơn đào, đoàn tùy tùng hầu hết đã trở về tâm trạng đều mệt mỏi.
Trong Chính Khách Lầu,
Đỗ Cảnh Thạc đang ngồi trầm tư suy nghĩ, Dương Cát Lợi ngồi đối diện y vẻ mặt không giấu khỏi sự lo âu, trong thâm tâm có ý đợi Cảnh Thạc nói ra sáng ý. Đợi chờ đã hồi lâu không kiên nhẫn được đành mở lời:
- Đỗ huynh! Hai ngày nay chúng ta đã rà xoát cả thành Nam Sách đều không ra chút manh mối, ngay cả trong Phạm Gia phủ cũng đã cho người trà trộn điều tra, lẽ nào Ngô Xương Ngập thật sự không có ở đây?
Đỗ Cảnh Thạc trầm tư nói:
- Dương huynh có lời này đệ không biết có nên nói ra không!
Cát Lợi khẩn khoản nói:
- Chúng ta cùng vào sinh ra tử, nghĩa đồng liêu đã 7 năm nay. Có gì xin huynh cứ nói ra.
Cảnh Thạc thở dài nhìn về phía ánh hoàng hôn đang khuất sau đồi xa hồi kể lại:
- Năm ấy nếu không được huynh cứu tại Tam Đảo Sơn, có lẽ giờ này ta đã thành ma không nhà xương trắng nơi cô quạnh.
Cát Lợi xua tay nói:
- Mấy chuyện đã qua huynh nhắc lại làm chi!
Cảnh Thạc vẫn một vẻ tâm tư:
- Kể từ ngày ấy ta với huynh cùng xông pha nơi chiến tuyến giết giặc vì non sông, sáu năm nằm gai nếm mật, thử hỏi người luôn lập công đầu là ai? Vậy mà cuối cùng thứ huynh nhận được là gì chứ?
Cảnh Thạc trong lòng phẫn uất dâng trào, đập bàn xuỳnh một cái lại tiếp:
- Dương huynh chắc hẳn còn nhớ Ngô Tiên Chúa với chúng ta đều nặng đại ân, đệ nghe ngóng ngoài thành được biết Phạm Gia tổ chức anh hùng yến hiệu triệu võ lâm, Phạm Lệnh Công là người nhân nghĩa được người trong thiên hạ nể phục. Chúng ta lần này làm việc bất nghĩa, tội khó mà rửa sạch. Phạm Lão Lệnh Công không những không chấp nhất, còn mở con đường sáng cho chúng ta, chi bằng chúng ta nhân cơ hội này ...
Cát Lợi ngắt lời nói:
- Điều này ta không làm được, Tam Kha với ta dù gì cũng là anh em máu mủ. Ta làm vậy đối với phụ thân là tội bất hiếu, với anh em là kẻ bất nhân, thử hỏi ngày sau vạn thế sẽ nói sao?
Cảnh Thạc thở dài nói:
- Hôn quân bạo ngược sao có thể gọi là bất nhân, Tam Kha với huynh vô cùng ngược đãi sao cho là bất hiếu.
Cát Lợi gạt đi nói:
- Chuyện này huynh chớ nói lại nữa ý ta đã quyết rồi!
Cát Lợi nói xong đẩy cửa trở về tư phòng, chỉ còn Cảnh Thạc đứng lại trầm ngâm suy nghĩ, ngoài trời màn đêm cũng đã bao trùm Nam Sách từ lúc nào.
Cát Lợi trở về tư phòng với tâm tư bề bộn, đang toan mở cửa phòng thì bên trong có tiếng động lạ, hắn lấy một hơi thở đẩy mạnh cửa xông vào, bên trong khung cảnh vô cùng lộn xộn, một hắc y bịt mặt đang lục tìm một vật gì đó, nghe thấy thanh âm liền thủ thế lui lại mấy thước.
Cát Lợi chĩa kiếm quát lớn:
- Đạo Trích to gan! Ngươi thật không biết trời cao đất dày dám vào trộm đồ của Bản tướng. Hôm nay ta phải dạy ngươi một bài học!
Hắc y kia vẫn bỏ ngoài tai mấy lời dọa dẫm của Cát Lợi, đôi mắt chăm chú nhìn vào thanh kiếm trên tay hắn.
- Phá Sơn Đào Hải! Đỡ chiêu!
Lời nóivừa dứt, kiếm đã lăng không bay tới áp sát hắc y. Hắc y nháy mắt đã rút đoản đao khóa chiêu, chân đạp nhẹ một nhịp thân hình đã lùi xa ra đến mười thước.
- Thân pháp thật nhanh nhẹn! - Cát Lợi khen ngợi.
Hắc y nói giọng thách thức:
- Chỗ này không tiện, có giỏi thì theo ta!
Dứt lời tay chưởng một chiêu, cánh cửa sổ đã vỡ làm đôi, thân hình theo lối đó lao vút ra, Cát Lợi băng tới đã thấy bóng hắc y mờ dưới ánh trăng, liền cười nói:
- Để xem ta thu phục ngươi như thế nào!
Liền khinh công đuổi theo, dưới bóng trăng hai người lướt trên những mái nhà thoáng chốc đã băng ra đến ngoại thành. Hắc y đáp xuống, vẫn không hề quay lại chỉ thấy giọng y nói:
- Quả là ngươi đã đuổi theo!
Cát Lợi nhất nhất dõi theo cử chỉ của hắc y, lúc này cũng đoán được là một cao thủ, liền cất tiếng hỏi:
- Các hạ là cao nhân phương nào, xin báo danh tính, vì cớ gì đêm hôm lại vào trộm đồ của Dương mỗ?
- Danh tánh của ta ngươi không cần hỏi! - Hắc y lạnh lùng nói- Thứ ta cần là thanh kiếm trên tay ngươi, muốn sống thì mau giao nó ra.
Cát Lợi cười nói:
- Thanh kiếm này chả có gì đặc biệt, nếu các hạ đã có nhã hứng với nó như vậy chỉ cần nói với tại hạ một câu, cần gì phải đêm hôm làm chuyện mờ ám.
Hắc y giễu cợt nói:
- Nói hay lắm nhưng còn phải xem kiếp pháp Dương Gia của ngươi như thế nào?
Cát Lợi xuất kiếm nói:
- Xin mời!
Hắc y không nói gì thân ảnh như bóng trăng dưới nước thoáng đã áp sát, Cát Lợi nhất thời có phần bất ngờ liền dựng kiếm trước mặt, miệng quát lớn:
- Luân Hồi Cửu Chuyển!
Đường kiếm chém xéo xuống thành một ảnh lam quang vụt về phía hắc y, đồng thời thân ảnh cũng lùi về sau đến 8 thước, hắc y thân thủ vô cùng linh hoạt, không những lập tức né được đường kiếm mà người cũng đã áp sát đoản đao.
Cát Lợi mồ hôi trán toát ra vẻ kinh hãi liền nhanh như chớp chém ra sáu đường kiếm hô lớn:
- Lục Ảnh Tam Sinh!
Lời vừa dứt thân ảnh đã từ trên không trung đâm kiếm xuống, thì ra sáu đường kiếm trước chỉ là hư chiêu, hắc y buột miệng nói:
- Khá lắm!
Đường kiếm cũng vừa đâm tới nơi,
Buụp...
Lá khô trong vòng 8 thước đều bị thổi ba , nhưng hắc y đã mất dạng.
- Vô Ảnh Nhân ! Ngươi là...
Cát Lợi chưa dứt lời đã bị đoản đao chém trúng, kiếm rơi xuống đất, đồng thời một kình khí chưởng lực đánh giữa vào ngực bay ra một đoạn, miệng trào một ngụm máu tươi.
Hắc y nhặt thanh kiếm dưới đất. Chăm chú nhìn viên Lam Ngọc đeo sau chuôi kiếm miệng lẩm bẩm:
- Quả đúng là Lam Linh Huyền Ngọc!
Lại quay lại nhìn Cát Lợi nói :
- Ta không muốn giết người nhưng ngươi đã biết ta là ai thì hẳn không thể thoát khỏi cái chết!
Dứt lời đoản đao đã phi đến, phía Cát Lợi lúc này đã thụ thương không nhẹ, sinh mệnh phút chốc như trong gang tấc.
Giữa vào thời khắc hiểm cảnh ấy, một ảnh đao phi vút trong không trung đã gạt đoản đao của hắc y bắn qua một bên, hắc y vẻ mặt có chút thất thần nói:
- Phi Tiên Ảnh Đao Pháp ! Ngươi là đệ tử của Nhất Vương Đao Triệu Tông Thuận ?
Đỗ Cảnh Thạc từ phía xa cất lời :
- Các hạ kiến thức võ học quả uyên thâm! Một bậc cao nhân như vậy nửa đêm lại làm chuyện mờ ám, há không sợ thiên hạ chê cười sao.
Hắc y cười lớn nói:
- Nói xàm! Một người ta giết một người, hai người ta giết hai người. Nhất Vương Đao thì sao chứ! Để ta xem ngươi có bản lãnh như sư phụ ngươi không?
Thì ra lúc nãy sau khi Cát Lợi về tư phòng, Cảnh Thạc chợt nhớ ra còn chuyện chưa bàn bạc vội tới nơi thảo luận. Khi tới nơi thấy cửa tư phòng mở toang, lại thấy bên trong quang cảnh vô cùng hỗn độn, đoán biết là có chuyện liền phi theo lối cửa sổ đuổi ra ngoài thành, cũng đúng lúc hắc y kia tung ra đường đao chí mạng. Thế mới nói chuyện sống chết trên đời này đều có số mệnh cả.
Lúc này ở ngoài thành hắc y kia vẫn chưa hề động thủ, hắn đứng đó thân hình nhẹ tựa như gió, như ẩn hiện trong đêm. Cảnh Thạc mắt không rời khỏi hắn một khắc, miệng nói:
- Xuất chiêu đi!
Hắc y nghe xong câu nói tay áo thoắt cái đã vung lên, từ trong vô số những ám khí nhằm hướng Cảnh Thạc bay tới.
- Bạo Vũ Lê Hoa ! Ngươi là đệ tử Đường Môn.
Cảnh Thạc vừa nói vừa múa đao đỡ ám khí, nhưng có vẻ ám tiễn mỗi lúc một nhanh vá nhiều hơn thành thử hắn vừa đỡ vừa phải lùi về sau né tránh, lui được chừng dăm thước Cảnh Thạc thấy yếu thế liền hô lớn:
- Thập Nhị Liên Hoàn Đao!
Tức khắc thanh đao trên tay hắn hóa thành mười hai thanh đao khác phá tan trận ám khí đồng thời nhất loạt nhằm hướng hắc y bay tới. Hắc y thất sắc một khắc trong tay liền ném ra 1 đạo bùa hô lớn:
- Tam Thanh Quỷ Phủ!
Lập tức một đạo quang màu lam vụt lên từ mặt đất chắn trước mặt hắn hóa giải thập nhị đao trận, đồng thời trong hư không xuất hiện 3 bóng đen vô ảnh cầm đoản đao xông thẳng hướng Cảnh Thạc.
Choang…choang …choang…
Ba tiếng binh khi va chạm mãnh liệt, bụi khói lắng xuống, phía trước Cảnh Thạc đã thổ ra một ngụm máu tươi.
Hắc y nhìn hắn một khắc lạnh lùng nói:
- Triệu Tông Thuận quả đã tìm được một đệ tử xuất chúng, chỉ có điều đao pháp của ngươi còn thiếu chân lực, đáng tiếc hôm nay phải bỏ mạng nơi đây.
Ánh trăng lúc này đã vọt lên cao, hắc y đứng giữa bóng đêm tà áo tung bay phiêu dật, từ thân ảnh hắn toát ra một thứ sát khí khiến người ta phải lạnh gáy kinh sợ.