Ngoại thành phía Tây Nam Sách 40 dặm có một Trấn nhỏ tên Lạc Hồng, Trấn này thường chỉ có khách buôn qua đường nghỉ trọ, trong Trấn chỉ có chừng hai chục nóc nhà sống chủ yếu bằng nghề kiếm tiền từ khách bộ hành. Tuy vậy khách buôn qua đây cũng không nhiều, thành thử đời sống người dân cũng chỉ ở mức đủ ăn, cả một cái trấn nhỏ chỉ có một khách điếm chưa đầy mươi phòng trọ, nhưng mấy ngày nay được mấy vị khách hiệp thuê trọn gói, nên treo biển hết phòng đã mấy hôm.
Vị chủ thuê phòng là một lão nương tuổi cũng đã ngoại lục tuần, có điều hình như sức khỏe không được tốt, dung nhan khá là tiều tụy. Vị lão nương này có vẻ khó tính và ít nói, tuy vậy trên dưới khách điếm lúc nào cũng có gia nhân canh phòng rất cẩn mật, ngoại trừ mấy thân tín đi theo không ai được tới gần. Mấy ngày đầu lão chủ khách điếm còn cho người làm đến, nhưng hầu như chúng chỉ ngồi chơi vì mấy việc trên dưới như bếp núc, giặt giũ đều do đám gia nhân đi theo làm hết, thành thử lão cho mấy đứa giúp việc mấy hôm nay được nghỉ hết.
Lão cũng chẳng thèm để tâm cái bộ dạng bí ẩn của mấy kẻ kia, miễn ngày nào lão cũng nhận tiền đầy đủ là được, mà lão ngoan ngoãn như thế thành thử còn được thưởng thêm.
Mấy gia nhân của vị lão nương này thường về lúc đêm hôm, mấy hôm lão mất ngủ ra mở cửa, có lần lão kỳ cục mở cửa mở xong thì bên trong đã thấy gia nhân vào tự lúc nào, từ đêm đó lão lười cũng không bận tâm nữa.
Hôm nay lão đi qua phòng khách vốn không định đứng lại nhưng trên lầu vẫn nghe thấy tiếng ho quen thuộc của lão nương kia, lão dừng lại nói với một tên gia nhân có dáng vẻ uy dũng trong đám gia nhân đi cùng:
- Lão gia gia nhà các ngươi ho suốt mấy ngày nay, ta thấy các ngươi nên đến nhà Chu thần y ngoài trấn mua cho bà ấy một thang bổ phế. Cái trấn này tuy nhỏ, chẳng có cái gì ra trò, nhưng thần y thì có một không hai đấy!
Tên gia nhân ấy chỉ cười lạt một cái nói:
- Cảm ơn ngươi! Gia Gia nhà ta chỉ ho dọa thôi!
Bên trên lại nghe vài tiếng ho:
Khụ …khụ…khụ…
Lão chủ khách điếm đành lắc đầu bỏ đi, bên trong chợt có giọng nói khàn khàn của người đàn bà đó gọi:
- Lữ Kiệt! Lại đây.
Tên gia nhân nghe thấy gọi mình hấp tấp chạy đến trước cửa phòng, y cũng không dám mở cửa bước vào, chỉ cúi đầu đứng bên ngoài thưa:
- Gia Gia có gì sai bảo?
Giọng người đàn bà ấy lạnh lùng nói:
- Ngươi đi hỏi lão tiểu tử xem thần y đó ở đâu? Đón về đây cho ta.
Lữ Kiệt nghe xong vâng dạ đi ngay, hắn chạy vội theo lão chủ khách điếm gọi gấp gáp:
- Ông chủ...!
Lão chủ quán vẫn đi, cơ bản lão chẳng nghĩ là y đang gọi lão, hắn vượt lên trước xòe tay ra chặn đường nhắc lại:
- Ông chủ…!
- Ngươi gọi ta ! – Lão chủ khách điếm chỉ chỉ tay vào mình.
Lữ Kiệt cười nhạt một cái nói:
- Nãy ngươi nói trong trấn có thần y!
- Quả đúng vậy!
Lão chủ khách điếm có vẻ kiêu kỳ trả lời, hắn nhìn lão lại cười lạt một cái, lão chủ khách điếm vẻ không hài lòng nói:
- Điệu cười của ngươi thật chẳng có thành ý chút nào!
Lữ Kiệt điềm nhiên nói:
- Ta thậm chí còn chẳng biết cười, cười thế đã là cười lắm rồi! Lão mau chỉ chỗ cho ta!
Vừa nói vừa dúi vào tay hắn một đĩnh bạc, lão chủ quán bắt chước cười nhạt một cái, liền ôn tồn chỉ:
- Ngươi ra khỏi quán trọ rẽ phải đi khoảng hai dặm, đến một cây cầu đá hỏi nhà Chu Tiên Sinh.
Lữ Kiệt mừng rỡ đáp:
- Đa tạ!
Nói xong toan đi ngay thì bị lão chủ khách điếm gọi giật lại nói:
- Khoan đã! Vị Chu Tiên Sinh này rất khó tính, nếu ngươi dùng cái kiểu cười không có thành ý đó chắc chắn không thể vời ông ta đâu!
Lữ Kiệt mặt nghệt ra nói:
- Vậy ta phải cười như thế nào?
Lão chủ nghe hỏi vậy cũng tỏ ra bối rối chưa biết trả lời sao cho phải,
Hi hi hi…!
Trên lầu một nữ nhân vận bạch y che miệng cười, nàng cười có vẻ vô cùng thoải mái khi nghe Lữ Kiệt hỏi câu đó,Lữ Kiệt cùng lão chủ quán đều bất giác nhìn lên, hắn bực mình quát nữ nhân kia một câu:
- Tiểu Bạch ngươi cười cái gì?
Nữ nhân ấy chẳng mảy may để ý càng cười to hơn, cuối cùng không che miệng nữa, cười rất hảo sảng.
Lữ Kiệt không làm gì được mặt càng đỏ lên, lão chủ quán chỉ phán một câu:
- Cười như tiểu cô nương đó!
Lữ Kiệt đành chăm chú nhìn, còn mặt thì vẫn đỏ ửng, hắn nhìn đến mức Tiểu Bạch không còn tâm trạng cười nữa, rồi hậm hực bước ra ngoài miệng lẩm nhẩm:
- Xàm quá!
Tiểu Bạch nghe thấy lại phát lên một tràng cười nữa, Lữ Kiệt cũng đã khuất bóng ngoài phố,
Lão chủ cũng bước vào trong.
Bên ngoài chợt có hai gia nhân khác bước vào, một nam nhân chừng khoảng 40 tuổi, khoác áo lụa màu nâu nhạt, sắc mặt lạnh như tiền,Tiểu Bạch thấy y liền im bặt lùi đi, y cũng chỉ liếc mắt lạnh nhìn lại một cái. Nữ nhân đi cùng y khoảng 36 tuổi, mày ngài, mắt phượng vô cùng kiều mỹ, nàng khoác một đạo y màu vàng điểm hoa vô cùng tinh tế, khi đi qua Tiểu Bạch khẽ đưa ánh mắt trìu mến nhìn nàng, Tiểu Bạch khẽ thưa:
- Mẫu thân!
Nàng ấy gật đầu một cái, đoạn theo nam nhân kia vào phòng của Lão Thái Gia, hẳn là vì công chuyện rất gấp rút.
Nam nhân ấy là Mạnh Nguyên phụ thân của Tiểu Bạch, nữ nhân áo vàng là thê tử của y tên Lữ Phượng Nhi, Mạnh Nguyên tuy là rể của Lữ Đường Gia Bảo nhưng được Lão Thái Gia vô cùng tin tưởng mọi sự trong ngoài đều giao hết cho y. Lão Thái Gia của Lữ Gia suốt 40 năm nay mắc phải bệnh lạ, hiếm khi tiếp xúc với người ngoài, thường ngày bà thường ẩn mình luyện công trong mật thất, ngoại trừ Tiểu Bạch thì không ai được tự tiện bước vào.
Hai người vừa bước vào trong đã khép cửa quỳ xuống vấn an:
- Mạnh Nguyên.
- Phượng Nhi.
- “Vấn an Lão Thái Gia”
Lão Thái Gia ngồi trên xe đẩy nói giọng khàn khàn:
- Hai con về rồi sao! Chuyên ta giao thế nào rồi ?
Mạnh Nguyên đáp:
- Bẩm Gia Gia việc người giao chúng con đã hoàn thành.
Ánh mắt Lão Thái ánh lên mừng rỡ nói :
- Ta vẫn lo hai ngươi không đối phó được với lão sư già đó!
Mạnh Nguyên đưa ánh mắt sang nhìn Phượng Nhi vẻ âu yếm, lại tiếp lời kể:
- Tất cả cũng nhờ Phượng Nhi mưu trí, hai chúng con hóa trang thành tăng nhân trong chùa cuối cùng hạ độc thủ, dễ dàng có được thần châu
Nói xong liền bỏ trong bọc ra một viên Kim Châu to chừng nửa tấc, toàn thân ngọc châu phát ánh kim quang rực rỡ. Lão Thái Gia đón viên Kim Linh Huyền Ngọc vẻ mặt vô cùng phấn chấn đặt nó xuống một chiếc bảo hộp bằng vàng, bên trong hộp còn một viên Tử Linh Huyền Ngọc đang phát ánh quang màu tím nhạt, viên Tử Linh này hình thù thon dài tựa như hạt đào lớn.
Lão Thái Gia nhắc một câu:
- Sư đệ của ngươi đi từ đêm qua cũng chưa thấy về.
Bên ngoài cửa có giọng một nam nhân vô cùng êm dịu nói :
- Gia Gia lo lắng cho con sao!
Lão Thái Gia mỉm cười quát:
- Tiểu tử đã vể rồi sao còn không chịu vào!
Cửa mở ra một nam nhân tuấn mỹ, tóc buộc một hàng(*), tóc mai buông dài, da trăng như phấn, môi đỏ một nét, mắt sáng như trăng thu, lông mày chạm tóc mai, quả là một mỹ nam tuyệt thế, giọng hắn đầm ấm khiến mọi nữ nhân siêu lòng. Hắn quỳ xuống lời dịu ngọt:
- Lữ Đường thỉnh an Gia Gia!
Lại quay sang nói với Mạnh Nguyên và Phượng Nhi
- Đệ thỉnh an Tỷ Phu, Tỷ Tỷ.
Phượng Nhi cười với hắn, Mạnh Nguyên ôn tồn nói:
- Vất vả cho đệ rồi!
Lão Thái Gia nhìn thần sắc hắn có chút nhợt nhạt liền hỏi:
- Ngươi thụ thương chăng?
Lữ Đường cười xoa đi:
- Chút nội thương nhẹ không đáng lo, chỉ là không may hài nhi dụng phải Phạm Lệnh Công.
Hắn rút ra một viên Lam Linh Ngọc đưa lên Gia Gia nói:
- Đây là Lam Linh Huyền Ngọc của Dương Gia.
Lão Thái Gia cầm viên ngọc ngắm rất kỹ, rồi cất vào trong bảo hộp nói:
- Lão già đáng chết! Lần sau ta gặp sẽ đòi cho con món nợ này.
Bà ta trầm tư một hồi rồi nói tiếp:
- Tam Linh Thần Châu đã nằm trong tay chúng ta, ngày hợp nhất Thất Linh Thần Châu không còn xa, Thiên Hạ này đã đến lúc thuộc về Lữ Gia.
Ánh mắt của Lão Thái Gia toát lên một niềm phẫn uất, bên ngoài Trấn Lạc Hồng lá Phong rơi đỏ, sắc chiều rực rỡ một màu, cảnh sắc này, giây phút này đều làm kiếm khách nao lòng.
(*) Tóc cột phía sau một nắm nhỏ, nhìn rất hào hoa.