- Giáng Long Hý Thủy! Trảm.
Người nói chân đã đạp trên mặt thủy hồ bay lên không trung. Từ dưới mặt nước lặng im bỗng dựng lên một con sóng cao đến 50 thước tựa như một con Thủy Long khổng lồ. Bạch Hổ băng trên đầu ngọn sóng ấy dùng trường thương chém xuống.
Lữ Đường kinh ngạc lùi lại một bước, liền vung Bạch Phiến cũng hô lên:
- Bạo Vũ Lê Hoa Liên.
Tức thì trên cây Bạch Phiến phóng ra cả trăm mũi ám khí nhằm thẳng đầu thủy long đâm tới chấn giữ thủy long lại. Trường thương của Bạch Hổ ngay lúc đó cũng đồng lực giáng xuống. Lữ Đường bị dư lực đẩy dài trên mặt hồ đến cả trăm thước. Trên miệng thổ ra một vệt máu tươi. Bạch Hổ cũng bị mấy đường ám khí đâm rách áo bào bị thương không ít.
Lữ Đường ra chiêu Bạo Vũ Liên Hoa là muốn đẩy Bạch Hổ kéo trường thương về thủ đỡ thật không ngờ hắn lại bất chấp cả ám tiêu liều thân chém một thương chí mạng như vậy. Quả là không coi ám tiễn của Lữ Đường Gia ra gì?
- Bạch Hổ tướng quân quả thật uy mãnh, gan dạ.
Hắn nhếnh miệng khen ngợi
Khụ …Khụ …Khu…
Một tiếng ho phát ra từ trên đại tiền sảnh lớn không xa. Nơi địa lý này đệ tử Lữ Gia đã trấn thủ kín cả một vùng, trong số những người có mặt ở đây ngoài Lữ Thiên Ảnh vẫn đeo một tấm mặt nạ sắt còn có Lữ Thuận, Lữ Phượng Nhi, Hoàng Mạnh Nguyên, Lữ Kiệt, Lữ Tiểu Bạch cùng trên dưới một ngàn đệ tử Lữ Gia khác. Ngoài những người của Lữ Gia còn xuất hiện bốn kẻ lạ mặt khác, bốn người này không ai khác chính là Tứ Ác Văn Giang.
Lữ Hồng Phất thần sắc có chiều nhợt nhạt nói:
- Đường Nhi ! Ngươi lui về thủ ở Tàng Trấn Các. Mọi việc nơi đây ta đã an bài rồi.
- Đường Nhi tuân mệnh !
Hắn dứt lời phút chốc đã cùng mấy chục đệ tử lùi sâu vào Lãnh địa Lữ Gia
Lão nương đó lại quay sang nói với Lữ Kiệt và Lữ Tiểu Bạch.
- Hai người lui về trấn thủ Bảo Tháp.
Hai người nghe lệnh xong cũng lập tức đi ngay. Lữ Thiên Ảnh đứng giữa trung tâm đại sảnh cũng không có chút động thái nào, hẳn cho thấy Lão nương này quyền lực vô cùng lớn trong Lữ Gia.
Phạm Bạch Hổ chưa biết phải ứng sử tiếp theo ra sao, bên ngoài mặt hồ đã có mấy chục người vận khinh công bay tới đứng đối diện đoàn người Lữ Gia trên đại tiền sảnh. Thì ra 12 lộ anh hùng cũng đã vượt qua Thập Tử Sinh vào đến nơi đây. Ngoài bảy vị đại diện của bảy lộ chính còn có hai nữ nhân khác là Cầm Thánh phu nhân và một thiếu nữ áo hồng dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Lúc này trước đại sảnh lớn của Lữ Gia phần lớn các lộ anh hùng đã quần tụ đầy đủ, năm huynh đệ kết nghĩa của Đinh Hoàn cũng ở trong số này. Đinh Hoàn chốc chốc lại nhìn về phía thiếu nữ áo hồng nhưng không biết nàng vô tình hay hữu ý đều thủy chung đứng bên chủ nhân không để tâm đến hắn một cái.
Thập Đạo Ni Cô Triệu San ni bào đã thấm loang đỏ máu chĩa kiếm về phía Lão nương đó quát.
- Lữ Hồng Phất! Mau giao sư tỷ ta ra!
Lão nương đó lúc này đang được Lữ Phượng Nhi dìu đã gạt nhẹ tay nàng tiến lên khinh thường nói:
- Phải xem các ngươi có bản lãnh đòi người không đã.
Triệu San vung kiếm băng lên, Lữ Phượng Nhi toan ra tiếp chiêu thì Lữ Hồng Phất đã ngăn lại nói:
- Ngươi không phải đối thủ của bà ta.
Nói xong thân pháp đã nhanh nhẹn băng lên phía trước, thần sắc bà ta không một chút biểu thị. Tay phải thu một vòng, khí lực kinh tâm bùng phát tung ra một chưởng chí mạng. Triệu San thần ni bị đánh văng ngược lại thổ ra một ngụm huyết lớn.
- Di Tâm Chưởng!- Trần Danh kinh ngạc nói:
Mặc Thu đỡ lấy Thập Đạo Ni Cô vội vàng hỏi :
- Muội không sao chứ?
Triệu San lúc này thân dựa vào y thấy bất tiện vội gượng đứng dậy đáp:
- Ta không sao!
Mặc Thu khẩn khoản nói:
- Ta lên giúp muội.
Hai người nhìn nhau đoạn cùng gương kiếm xông lên một lượt, tuy ở hai chi phái nhưng kiếm thuật lại kết hợp vô cùng tinh tế. Đối đầu với hai cao thủ đứng nhất nhì trong hai đại phái lớn là Nga My và Võ Đang nhưng Lữ Hồng Phất thân thủ vẫn vô cùng nhanh nhẹn. Bà ta chỉ trong chưa đầy 20 chiêu đã chiếm thế thượng phong.
Mặc Thu dùng một chiêu Thế Vân Tung thình lình lăng không lên trên không trung hô lớn:
- Nhu Vân Kiếm Ý!
Ngay lập tức đường kiếm hiểm hách, như ẩn, như hiện đâm xuống. Triệu San bên chếch tả liền vung một đường Thục Nữ Kiếm Pháp băng vào.
Lữ Hồng Phất nét mặt có chút thất sắc liền vung cây trượng trên tay trái đỡ kiếm của Triệu San. Tay phải lại tung một chiêu Di Tâm Chưởng đánh thẳng về phía Mặc Thu. Lão dù đã vận toàn lực vào chiêu Vân Nhu Kiếm vẫn bị kình lực đẩy ngược lại văng ra một đoạn xa, lập tức cũng thổ ra một ngụm huyết tươi.
Ngay sau đó tay trái cầm trượng liên tục đã đánh ra bốn đường Sát Ma Đao về phía Triệu San. Nhưng lạ thay lão ni cô này thân thể vẫn vô thường áp sát tới. Lão nương đó có phần bàng hoàng lui lại đến ba bước thoáng nghĩ:
“ Ngai Nhược Mộc Kê”.
Nghĩ vậy ngay lập tức tay phải kình khí đã vận lên cực thịnh.
Triệu San dùng Ngai Nhược Mộc Kê nhất thời bỏ qua sát thương lên cơ thể băng vào áp sát, bất ngờ bàn tay vị Thập Đạo Ni Cô bốc lên một kinh lực đỏ như lửa liền tung chưởng đánh về phía Lữ Hồng Phất. Bà bà thần sắc có phần khinh thị quát lớn:
- Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng! Chính phái các ngươi cũng luyện loại chưởng pháp tàn độc này sao?
Nói chưa dứt Di Tâm Chưởng đã đánh tới đối với Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng của vị thần ni.
Màu đỏ sáng rực , màu xanh chói lòa. Triệu San bị Di Tâm Chưởng đánh văng ra ngoài. Uy lực như phá sơn đào hải.
Cả một không gian trầm lặng đến vô thường.
Bỗng một khúc cầm âm vang lên phản lại dư lực của Di Tâm Chưởng. Lữ Hồng Phất bị đẩy lui đến bốn thước. Cẩm Thánh phu nhân ngay trong phút nguy cấp đã gảy lên một khúc kỳ âm cứu tính mạng của vị thần ni. Mặc Thu dù là đang trọng thương rất nặng vẫn băng ra đỡ lấy Triệu San thần sắc đã tái nhợt
- San muội! San muội…
Trấn Danh nắm tay xem kinh mạch lắc đầu nói:
- Khí mạch đã tiêu tan. Tuy có thể lưu lại được mạng sống nhưng công phu vĩnh viễn không thể phục hồi.
Mặc Thu oán hận nhìn lão nương đó nói:
- Lữ Gia các ngươi ra tay thật tàn độc!
Hồng Phất lạnh nhạt nói:
- Là do ả ta tự chuốc lấy! Nếu không phải lúc đó ả dùng Ngai Nhược Mộc Kê tự bế kinh mạch để liều chết ám toán ta thì đã không nhận phải hậu quả như thế.
Lại quay sang Phương Lan điềm nhiên hỏi một câu :
- Tiểu muội đây hẳn là Cầm Thánh phu nhân.
Phương Lan vẻ mặt u sầu, lời ảm đạm đáp:
- Lữ tỷ tỷ! Nhân sinh mưu cầu danh lợi là chuyện thường tình. Song nếu vì hai chữ lợi danh này mà làm chuyện bất nhân bất nghĩa thì ngày sau cho dù Lữ Gia có lấy được thiên hạ cũng không có được lòng người. Thiên hạ lại rơi vào cảnh đại loạn. Chẳng phải bi ai lại nối tiếp bi ai sao?
Lữ Hồng Phất nghe mấy lời này tâm tư có phần giao động, cuối cùng vẫn cương nghị nói:
- Lữ Gia ta suốt 200 năm nay vẫn vì thiên hạ mà tạo phúc. Việc thu giữ Thần Châu cũng không ngoài mục đích này. Hơn nữa gần đây Tĩnh Hải đại biến. Đại thần chuyên quyền hà hiếp bá tánh. Hôn Quân bạo ngược thiên hạ lầm than. Ngươi thử nghĩ xem trong Tĩnh Hải này có bao nhiêu kẻ cũng nuôi mộng Bá Vương thiên hạ. Đinh Gia xưng thần ở Châu Hoa Lư, Trần Gia nuôi 3000 nghĩa sỹ trong phủ, Tây Phù Liệt tự phong là Thiên Môn Quân, Lý Gia thờ Cổ Pháp Đế Vương, Phạm Gia kỳ công tạo ra Ngũ Hành Bát Quái Trúc Đào Lâm. Ai dám chắc trong lòng họ không nuôi bá nghiệp. Lữ Gia ta chỉ là biết trọng thiên cơ, diệt đi mối họa trăm năm mà thôi. Chỉ cần ngươi giao Cầm Tâm Huyền Ngọc ra. Lữ Hồng Phất ta quyết không làm khó ngươi.
Lữ Hồng Phất nói những lời này ít nhiều đều trúng vào tâm cơ của nhiều lộ phái, trên dưới trong đám môn sỹ đều có lời xì xào.
Phương Lan một vẻ sầu muộn tiếp lời:
- Lữ tỷ tỷ! Chuyện Thất Tinh Thần Châu hợp nhất dù sao cũng chỉ là truyền thuyết. Tam sinh thiện ác đều có nhân quả. Nếu chỉ một viên Thần Châu có thể khiến thiên hạ thái bình. Muội đây xin cam lòng giao nó cho tỷ. Chuyện của các vị trưởng môn nhân đều không can dự. Tỷ hãy thả người ra.
Trần Danh là người dẫn đầu của bảy lộ anh hùng lúc này cũng lên tiếng:
- Cầm Thánh phu nhân nói rất đúng. Hơn nữa việc tạo dựng cơ nghiệp của các gia tộc đều nhằm để bảo vệ xã tắc, sao có thể đánh đồng với hai chữ mưu phản được. Ngươi nói vậy chẳng phải là coi thường người quá đáng sao.
Lữ Thiên Ảnh khinh nhạt nói:
- Ngươi nói Lữ Gia ta mưu phản cũng được, coi thường cũng được. Bất luận là gì đi nữa nếu hôm nay Yên Nam Tử không mang Hỏa Long Thương đến đây các ngươi đưng hòng toàn mạng rời khỏi nơi này.
Bên trog chiếc mặt nạ sắt từng câu tưng chữ hắn nói ra đều chắc nịch. Lời này chẳng khác gì gáo nước lạnh đổ vào đầu các lộ chính phái. Lập tức hai bên đều chỉnh chu khí giới chuẩn bị đồng loạt lao lên kịch chiến.
Trần Danh tức khí đã dâng trào liền vung kiếm thi lễ nói:
- Lữ Môn Chủ! Vậy thì lão phu xin lĩnh giáo.
Nói dứt lời kiếm cũng đã rút khỏi vỏ băng tới. Thân Pháp Lão vô cùng ảo diệu thoắt ẩn thoắt hiện cùng với kiếm pháp Trần Gia vô cùng hoan biến quả là một bậc thượng thừa cao thủ.
Lữ Thiên Ảnh thì khỏi nói, Lão một thân khinh công Lữ Gia mệnh danh vô địch thiên hạ. Hơn nữa đao thuật tàng ẩn, thâm sâu giao đấu với Trần Danh nhanh chóng chiếm giữ thế thượng phong.