Khi Ôn Noãn tỉnh lại thì trời đã tối hẳn, cô cũng không đoán được bây giờ là lúc nào, nhưng xung quanh đều im lặng, ngẫm lại chắc là đêm khuya rồi.
Cô rất mệt, cũng rất đói. Phải rất cố gắng mới có thể ra khỏi giường.
Cơ thể vốn mỏng manh yếu ớt, lúc này đây, cô cảm thấy mình sắp rã rời, toàn thân đau nhói, đặc biệt là cảm giác đau xé rách ở dưới hạ thể.
Bụng kêu đói cồn cào, cô muốn xuống giường kiếm gì ăn, vừa động đậy liền động đến vết thương ở hạ thể. Cô thở dốc vì đau, "Tê..."
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng đi lại trong gian cách vách, ngay sau đó, bức rèm dày giữa phòng ngủ và thư phòng được vén lên.
Thiếu niên tuấn tú từ trong bước ra, trên tay cầm nửa ngọn nến, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của hắn có chút hoa mắt, hắn cũng nhìn cô, nhưng không dám đối diện với ánh mắt của cô.
Minh Diễn đặt ngọn nến trên bàn tròn rồi ngồi ở mép giường, có chút ngượng ngùng nói: "Nàng có khỏe không?"
Ôn Ngọc Thư cũng có chút ngại ngùng, nhíu mày nhẹ giọng nói: "Có chút đau."
Minh Diễn nghe vậy cũng nhíu mày, hắn biết thân thể Ôn Ngọc Thư được dưỡng đến phá lệ kiều quý, chỉ cần chạm nhẹ một chút sẽ xuất hiện vết đỏ, chưa kể lúc mất kiểm soát sẽ không thể khống chế được sức lực.
Cô chắc chắn đã phải chịu nỗi đau này.
Nghĩ đến hắn lại cảm thấy xót xa, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mỏng manh của cô, hứa: "Thư Nương, chờ nàng cập kê ta liền cưới nàng làm vợ, từ giờ đến lúc đấy, ta sẽ không bao giờ làm gì quá phận. Đời này chỉ có một mình nàng thôi là đủ rồi"
Ôn Ngọc Thư nghe xong, tự nhiên cảm động không thôi. Trong thời đại này, nam tôn nữ ti, chế độ đa thê là bình thường và hợp pháp, rất ít nam nhân thành thân với một người. Bất kể lời nói của hắn có đáng tin hay không, giờ phút này cô vẫn chọn tin hắn.
Tuy rằng mới ở chung với nhau hơn tháng, nhưng cô biết Minh Diễn là một người rất tốt, hắn sẽ không bao giờ nuốt lời.
Đôi mắt Ôn Ngọc Thư ngấn lệ, trên mặt nở vụ cười, cô khẽ gật đầu.
Minh Diễn lại sờ má cô, đau lòng nói: "Ngủ lâu như vậy chắc nàng đói rồi. Trong bếp có phần thức ăn cho nàng, ta đi hâm nóng rồi mang lại đây."
Ôn Ngọc Thư nghe xong ngẩn ra, nam nhân cổ đại luôn "Quân tử xa nhà bếp", Minh Diễn là người ủng hộ trung thành với câu này. Trước đây mặc dù cảm thấy đau lòng cho Minh Ôn thị nhưng hắn chưa bao giờ vào bếp giúp bà, bây giờ tuy chỉ là hâm nóng đồ ăn nhưng cô rất cảm động.
Cô cho rằng dù hắn còn nhiều khuyết điểm nhưng ở thời đại này hắn vẫn là người tốt. Nếu hắn thực sự làm được những gì hắn nói thì cô sẽ không bao giờ phụ hắn, nếu không, cô sẽ xuống tóc làm ni cô và sẽ không bao giờ ở bên hắn nữa.
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng cô đã phải trải qua nhiều chuyện khổ đau hơn những người bình thường. Cô vốn tính tình dịu dàng, yếu đuối, sau khi trải qua quá nhiều đau đớn đã trở nên cứng rắn cứng cỏi, thậm chí còn cất giấu sự điên cuồng và quyết đoán. Nếu không có những thay đổi này, cô sẽ không mạnh mẽ được.
Không lâu sau Minh Diễn bưng đồ ăn vào, đầu năm nay thật sự không có đồ ăn gì ngon, chỉ là so với đồ ăn của người khác ăn no một chút.
Mặc dù tay nghề của Minh Ôn thị không tệ, nhưng đồ ăn nóng hổi cũng không ngon như trước. Ôn Ngọc Thư đói đến mức không kén ăn, hai ba lần liền ăn sạch sẽ, trước đây cô nhất định sẽ không ăn được những thứ này.
Vừa nuốt vào miệng hai lần, lại thấy Minh Diễn bưng một cái bát nhỏ tới.
Thấy hắn đưa cho cô, tuy hơi bối rối nhưng cô cũng bắt lấy. Trong bát đựng nửa nước canh đen ngòm, còn có mùi thuốc, không biết là loại thuốc gì, chỉ cần ngửi thôi đã thấy đắng muốn chết.
"Đây là cái gì?" Ôn Ngọc Thư ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có chút khó hiểu.
Minh Diễn hơi nghiêng đầu, trong ánh nến mờ ảo cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của hắn, hắn ngập ngừng nói: "Cái này, đây là... thuốc, thuốc tránh thai."
Ôn Ngọc Thư nhíu mày, mặc dù không hiểu thuốc tránh thai là gì, nhưng chỉ cần nghe tên là cô có thể đoán được đại khái. Tuổi vẫn còn nhỏ, bản thân mình cũng chưa sẵn sàng làm mẹ nhưng nếu hắn không muốn thì lại là chuyện khác.
Chẳng lẽ hắn không có dự định gì với lừa hứa hẹn đó sao? Sau khi phá thân cô, hắn sẽ không thừa nhận sao?
Nhưng hắn cũng không phải người lật lọng như vậy.
Có lẽ vẻ mặt nghi ngờ của Ôn Ngọc Thư quá rõ ràng, Minh Diễn lại hạ giọng nói: "Không phải ta không muốn. Chỉ là nương ta và đại phu nói rằng nữ nhân tốt nhất nên đủ 18 tuổi rồi mới tính chuyện con cái. Tuổi quá nhỏ có thể không giữ được đứa bé mà ngay cả người lớn cũng khó có thể giữ được. "
Ôn Ngọc Thư liền tin tưởng hắn, không nghi ngờ gì khi nghe hắn nói lời này.
Sau khi uống xong, vừa định nói chuyện, tôi đã thấy Minh Diễn lén lút đưa cho cô một chai nhỏ. Hắn lúc này cũng không quanh co lòng vòng, chỉ là mặt càng đỏ hơn chút, "Ta thấy nàng cảm thấy rất đau nên tìm đại phu mua thuốc bôi, bôi chỗ kia..."
Ôn Ngọc Thư cũng đỏ mặt, nhưng trong lòng càng cảm động. Cô nhận lấy chai sứ, không nói gì.
Minh Diễn thúc giục cô nghỉ ngơi sớm, sau đó nhìn cô nằm xuống mới cầm ngọn nến đến thư phòng ở cách vách.
~~~~~~~
Truyện này vắng vẻ quá, chả có ai theo dõi thì phải T^T