꧁Nha Đam꧂
***
Editor: Nha Đam
Ôn Ngọc Thư đứng trên bàn vẽ một bức tranh nhỏ, Hà Trinh đang viết bên cạnh tiến lại gần cô, mơ hồ hỏi: "Thanh Thanh, vừa rồi anh trai nhỏ Từ Nhiên nhà cậu tìm cậu làm gì thế?"
Ôn Ngọc Thư trợn mắt nhìn cô ấy một cái: "Cái gì nhà nhà tớ? Đối với tớ anh Từ Nhiên cũng chỉ là anh trai mà thôi. Đừng nghĩ nhiều nữa, để người ta nghe thấy thì không hay đâu."
Hà Trinh nhướng mày, có chút không tán thành.
"Vậy tại sao anh ấy lại tìm cậu?"
"Gọi tớ cùng đi ăn cơm trưa." Ôn Ngọc Thư nhẹ nhàng nói, không quay đầu nhìn lại.
Hà Trinh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, bất giác nở nụ cười, "Thực ra Từ Nhiên rất tốt. Nếu một ngày nào đó cậu đột nhiên muốn yêu đương, cậu cũng có thể cố gắng coi anh ấy như người yêu."
Ôn Ngọc Thư nhíu mày nhìn cô, "Cậu sao vậy? Tớ thấy cậu hơi kỳ lạ à nha."
Hà Trinh có chút đau khổ, "Này! Tớ đã biết cảm giác nuôi con gái lớn như thế nào rồi. Vừa không muốn cho nó yêu sớm, lại sợ nó bỏ lỡ người tốt."
Ôn Ngọc Thư liếc cô ấy một cái, đột nhiên vươn tay nhéo nhéo má cô ấy: "Này cậu với tớ bằng tuổi nhau đấy, sao cậu dám làm mẹ tớ hả?"
Hà Trinh vô tội nhìn cô, "Con gái ngoan..."
Tới giờ ăn trưa, Hà Trinh kiếm cớ đợi chị gái cô ấy rồi đi trước.
Ôn Ngọc Thư biết trong lòng cô ấy muốn cô sánh đôi với Từ Nhiên. Thật ra cô cũng biết Từ Nhiên thích nguyên chủ, anh ấy giấu rất kỹ. Nguyên chủ nhỏ tuổi ngây thơ không thấy được nên chỉ coi anh ấy như anh trai. Ôn Ngọc Thư chính là một lão yêu tinh sống qua bao nhiêu năm rồi sao không nhìn ra được?
Tuy Từ Nhiên đối với mọi người đều dịu dàng, nhưng khi đối diện với nguyên chủ thì hai mắt sáng ngời, sự cưng chiều trong mắt giống như sắp trào ra ngoài.
Anh ấy thực sự là một người rất tốt, sau khi nguyên chủ bị trầm cảm ở kiếp trước, Từ Nhiên nhất định muốn cưới cô mặc cho gia đình phản đối, tuy rằng bị cha mẹ của nguyên chủ phản đối nhưng chuyện này vẫn không giải quyết được gì, anh ấy vẫn bên cạnh nguyên chủ chăm sóc cô ấy.
Nếu đối tượng công lược là Từ Nhiên thì tốt rồi, cô sẽ không có cảm giác áy náy với anh ấy.
Đáng tiếc là không có nếu, người con trai may mắn trên thế giới này lại là Tần Lương, và mục tiêu công lược của cô là Tần Lương, mà anh cũng là một người rất tốt.
Ôn Ngọc Thư không phải là người bội tình bạc nghĩa, cô không thể lợi dụng anh ấy xong rồi đá văng anh ấy được.
Nếu chỉ có thể công lược Tần Lương, vậy thì chỉ cần anh không bỏ rơi hay phản bội cô thì cô sẽ không rời đi.
Về phần Từ Nhiên, cô chỉ có thể xin lỗi. Anh ấy là một người tốt, hy vọng anh ấy có thể buông nguyên chủ đi tìm hạnh phúc riêng của mình.
Cô vốn tưởng rằng suy nghĩ đó rất tốt, nhưng khi nhìn thấy Từ Nhiên, ý thức vốn thuộc về nguyên chủ lại bộc phát ra. Đối với một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, cô có cảm giác tự nhiên phụ thuộc vào Từ Nhiên, người đã ở bên cô suốt quãng thời gian dài trong cuộc đời.
Ôn Ngọc Thư bước xuống bậc thang cuối cùng, cầm ô đứng trên hành lang, nhìn Từ Nhiên bằng ánh mắt phức tạp.
Từ Nhiên quay lưng về phía cô, tay cầm một chiếc ô to màu đen đứng dưới gốc cây si ở tầng dưới của tòa nhà dạy học.
Bộ đồng phục đơn giản bình thường mặc vào người anh ấy trông vừa sạch sẽ lại tuấn tú. Anh có vóc dáng cao, khỏe mạnh, lưng thẳng tắp. Nữ sinh đi qua không nhịn được liên tục quay lại nhìn anh.
Nhìn thôi cũng biết anh ấy ở trong trường nổi tiếng như thế nào.
Một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt cô, cô bước đến bên anh vỗ nhẹ vào vai anh, "Anh ơi, em đến rồi." Nguyên chủ thường gọi anh ấy là Anh Từ Nhiên, mà cô lại cách gọi, chính là nhắc nhở cô và anh ấy không có khả năng, nếu không cô thật sự sợ mình vô tình rơi vào cạm bẫy dịu dàng của anh.
Từ Nhiên rõ ràng là bối rối khi cô đổi cách gọi, mày hơi nhăn lại, sau đó lại nở nụ cười: "Chúng ta đi thôi, anh đưa em đi ăn đồ ăn ngon." Tuy rằng nói như vậy, nhưng cổng trường đã đóng lại rồi nên chỉ có thể ăn trong căng tin.
Khi đến căng tin thì đã chật kín người rồi, nhưng vẫn còn một vài chỗ trống.
Vừa mới ngồi đối mặt chuẩn bị ăn cơm, liền nghe thấy một giọng nói lười biếng cất lên, "Cậu có phiền không nếu chúng ta ngồi chung bàn?." Mặc dù đây là một câu hỏi, nhưng anh không cho người ta kịp trả lời đã kéo ghế bên cạnh Ôn Ngọc Thư ngồi xuống
Trong bữa ăn, chỉ cần Từ Nhiên nói chuyện với Ôn Ngọc Thư, Tần Lương sẽ đáp lại câu chuyện, sau vài lần, Từ Nhiên liền không nói nữa.
Vốn dĩ đã có một bữa ăn ngon, nhưng không hiểu sao lại trở nên xấu hổ. Giống như việc chồng bắt vợ lén gặp nhân tình nhưng ba người lại ngồi ăn chung một bàn, có một sự đồng điệu đến kỳ lạ.