꧁Nha Đam꧂
***
Editor: Nha Đam
Sau vài ngày yên ổn, tiết thể dục hiếm hoi đã đến.
Lớp phó môn thể dục đưa họ đến trước khu dạy học để thành lập một đội, bên cạnh họ là các bạn học ở lớp 1. Lớp bọn họ là chuyên toán, nhưng giờ học thể dục trước bị thầy giáo dạy toán mượn để ôn thi, giờ lớp này mới trả lại.
Lý Thư Âm vẫy tay với cô qua vài người.
Ôn Ngọc Thư đáp lại bằng một nụ cười mím môi, lơ đễnh nhìn phản ứng của Tần Lương.
Thấy phản ứng của anh khi nhìn nữ chính cũng là bộ dáng lười biếng, không chút để ý như cũ, lúc này cô mới thu tâm tư lại.
Hình như trước khi nữ chính phát động truy đuổi quyết liệt, Tần Lương gần như không quan tâm đến cô ấy.
Sau khi chia đội, lớp phó thể dục dẫn họ ra sân chơi.
Mãi cho đến khi họ chạy bộ hai vòng trên đường chạy, giáo viên dạy thể dục mới vội vàng bước ra ngoài.
Môn thể dục của hai lớp do cùng một giáo viên dạy nên đồ án cũng giống nhau, cùng kết hợp để học.
Trong lớp học thể dục hiếm hoi này, không có bài tập nào được dạy, thay vào đó là kiểm tra chạy nước rút 50 mét của học sinh.
Ôn Ngọc Thư thực ra hơi ghét chạy trước mặt mọi người. Do thân hình phát triển tốt, ngực nặng trĩu, vừa chạy liền lắc lư lên xuống trái phải. Nhất là các bạn học nam đứng hai bên đường băng sẽ cùng cười, lúc đầu cô không hiểu ý nghĩa của tiếng cười này, sau này khi hiểu ra, cô không dám chạy trước mặt người khác.
Cứ năm người chạy theo nhóm, và chẳng mấy chốc đã đến lượt cô.
Ôn Ngọc Thư đứng ở vạch xuất phát, cảm giác lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô. Cô cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, nhưng dù vậy, cô không thể vừa chạy vừa bảo vệ ngực của mình bằng tay được, chỉ đơn giản là cúi xuống và lao về đích khi tiếng còi vang lên.
Ngày nào cô cũng khiêu vũ nên sức bật mạnh, vì vậy trong nhóm nhỏ này cô dẫn đầu.
Sau khi các bạn nữ chạy xong thì đến lượt các bạn nam chạy, các bạn nữ xếp thành từng tốp xem các bạn nam chạy hai bên đường chạy.
Ôn Ngọc Thư vừa mới chạy xong, còn chưa kịp thở dốc, Hà Trinh đã kéo cô ra phía trước nhìn các bạn nam chạy. Xem chạy này giống như đang xem thi đấu, các nữ sinh cũng khá nhiệt tình với kiểu này.
Tần Lương được xếp ở nhóm chạy thứ hai, anh nhanh chóng lên sân, đường chạy của anh ở cực biên, cách các cô gái đang đứng một hàng không xa.
Tiếng còi cất lên, họ lao ra như một quả đạn đại bác. Các nữ sinh ở hai bên đường băng cũng vô thức nín thở vì sợ làm phiền họ.
Đúng lúc này, Ôn Ngọc Thư đột nhiên cảm giác được phía sau có một lực mạnh, đẩy cô vào đường băng. Cô chưa kịp định thần lại thì các bạn nam đang chạy tới, không kịp phanh lại.
Lý trí bảo cô phải nhanh chóng tránh ra, nhưng cơ thể cô lại cứng ngắc, không thể cử động được.
Với tốc độ này nếu bị va phải thì nhất định rất đau....
Cô theo bản năng nhắm mắt lại, cảm thấy có ai đó đang lao về phía trước một cách mạnh mẽ.
Cô nghĩ mình sắp bị xô ngã rồi.
Nhưng không, người đó nhanh chóng vươn tay ôm eo cô, sau đó xoay người, bị cô đè ở dưới thân, nặng nề ngã xuống đất.
Ôn Ngọc Thư vừa mở mắt liền nhìn thấy Tần Lương đang cau mày, cắn chặt răng, sắc mặt nhăn nhúm, rõ ràng là rất đau.
Cô ngơ ngác nhìn anh.
Mãi cho đến khi có tiếng huýt sáo trêu đùa của một bạn nam bên cạnh vang lên, cô mới bừng tình, cố gắng gượng dậy khỏi người anh.
Mãi sau cô mới phát hiện ra dù được anh bảo vệ kỹ càng, nhưng đầu gối lộ ra bên ngoài quần đùi thể thao lại bị ma sát vào đường đua bằng nhựa, rách một mảng lớn, lộ ra máu thịt đỏ tươi bên ngoài.
Sau khi đứng dậy cô chỉ cảm thấy cơ thể đau đớn, nhất thời không thể duy trì vẻ ngoài lạnh lùng của mình.
Hà Trinh vội vàng chạy tới, nắm lấy cánh tay cô, quan tâm hỏi: "Cậu có sao không?" Sau khi kiểm tra đầu gối của Ôn Ngọc Thư, cô ấy kinh ngạc hét lên, "Cậu chảy máu nhiều quá! Mau đến phòng y tế kiểm tra đi!"
Nghe được lời nói của cô, Tần Lương đang đứng bên cạnh xoa xoa bờ vai, nhanh chóng nhìn sang. Nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô, không nói hai lời liền bế cô đi đến phòng y tế.
Hà Trinh theo sát anh, hết lần này đến lần khác giúp đỡ Ôn Ngọc Thư, sợ cô sẽ bị ném ngã.
Trong đám người, vẻ mặt của Lý Thư Âm không hiểu sao trở nên tối tăm, cô ta nắm chặt tay, không hiểu sao trong lòng có chút chua xót, dường như thứ vốn dĩ thuộc về cô ta đã bị người khác cướp mất.
——————————
Lời của tác giả: Chà có vẻ như nguyên nữ chủ bắt đầu thức tỉnh rồi...