Phương Thiện Thủy kiểm tra rất tỉ mỉ, thậm chí đem la bàn trước đây sư phụ dùng ra, phương vị của từng cây đều phải đo lường tính toán, từ trên núi đến dưới chân núi, dùng bộ pháp đặc biệt đi trong rừng cây vừa trồng, theo y di động, la bàn dường như cũng bị cái gì ảnh hưởng, đột nhiên quay sang trái, lại đột nhiên quay sang phải.
Thỉnh thoảng có công nhân chào hỏi y, y cũng nhiều là không để ý.
"Ông chủ trẻ này là đang làm gì?" Công nhân buồn bực.
"Nghe nói cậu ấy là đạo sĩ trong đạo quan trên núi này, thần thần bí bí, anh xem cậu ấy quy hoạch mười dặm rừng đào này, lại còn cây hòe đầy núi, nói không chừng là đang làm trận pháp gì."
"Trận pháp? Là cái gì?"
"Quê mùa, chưa từng đọc tiểu thuyết mạng, ít nhất cũng phải biết đảo Đào Hoa của Kim Dung chứ, mê trận nha! Nói không chừng chờ trồng xong đám cây này, chúng ta muốn lên núi liền khó khăn."
"Ha ha, anh mới là xem ti vi xem đến ngốc ấy." Công nhân bị giáo huấn lớn tiếng cười nhạo.
Hầu tử trốn ở trong nhóm công nhân, đang cẩn thận nhìn trộm Phương Thiện Thủy nghe vậy, chân mày nhảy một cái, thầm nghĩ, nói không chừng thật đúng là như vậy.
Cũng không lâu lắm, Phương Thiện Thủy giơ la bàn đứng trước một cái cây, đi vòng vòng quanh: "Lệch năm tấc."
"Ông chủ Phương, có phải cây này trồng không đúng không?" Một đốc công ở bên cạnh đến hỏi.
Phương Thiện Thủy gật đầu, chỉ vào đất vừa lấp lên rễ cây nói: "Nới lỏng đất một chút."
Đốc công rất là chuyên nghiệp, rất nhanh đã gọi người tới, sàn sạt vài cái xúc đất đi, chỉ là cái cây này quá nặng, muốn dịch ngang năm tấc như lời Phương Thiện Thủy, bốn người đào hố thử một chút, căn bản không khiêng được.
Đốc công thấy thế, đang định lại gọi mấy người, Phương Thiện Thủy giơ tay lên ngăn cản, đi lên phía trước nói: "Không cần, các anh tránh ra một chút."
Một công nhân thấy thế nói: "Ông chủ Phương, lẽ nào cậu định giúp chúng tôi khiêng? Cái cây này hơi to, nhìn cánh tay nhỏ chân nhỏ này của cậu, có thêm một cậu cũng không được bao nhiêu tác dụng đâu."
Đốc công vội vàng quát lên: "Câm miệng, ông chủ chỉ là đang đo phương vị, không hiểu thì im lặng nhìn, lúc không cho cậu làm thì cậu nói thêm lời vô ích làm cái gì."
Công nhân bị giáo huấn rất là bất mãn.
Phương Thiện Thủy không để ý tới hai người này, chỉ để người đỡ lấy cây đại thụ trước, trong ánh mắt nhìn ngạc nhiên của mấy người xung quanh, tay phải y cầm la bàn đưa trái phải tìm vị trí, chỉ chốc lát, kim đồng hồ vẫn chuyển động lung tung trên la bàn, liền dừng ở hướng khác.
Lúc này, tay trái đặt trên cây của Phương Thiện Thủy động, giống như động tác chậm, tay y từ từ nâng lên lại từ từ hạ xuống, nhờ chân khí nhẹ nhàng vỗ một cái lên thân cây, cây đại thụ bốn người cũng không khiêng nổi kia, bỗng nhiên giống như mọc chân vậy, dịch ngang sang bên tròn năm tấc.
Chỉ thời gian một cái chớp mắt như vậy, các công nhân liền thấy đại thụ kia bị Phương Thiện Thủy vỗ nhẹ một cái, ngay cả cành cây lá cây cũng không lắc lư gì, đã dịch xong vị trí, thiếu chút nữa đều cho rằng mình nhìn nhầm, đều nhịn không được mở to mắt.
Đúng là dịch xong rồi, thực sự là thần.
"Lấp đất vào."
Thẳng đến nghe được Phương Thiện Thủy nói, mấy người đốc công mới đều tìm lại thanh âm của mình, lắp bắp nói: "Được, được, ông chủ."
Các công nhân phụ trách lấp đất đều không dám lại coi thường tay nhỏ chân nhỏ của Phương Thiện Thủy, làm việc càng thêm ra sức.
Các công nhân đầy bụng tò mò muốn hỏi Phương Thiện Thủy, nhưng mà chớp mắt Phương Thiện Thủy đã lại cầm la bàn đi xung quanh, chỉ có thể miệng đầy khen ngợi bát quái với đồng nghiệp của mình: "Anh nói, ông chủ cậu ấy có phải là luyện qua võ công gì hay không?"
"Ông chủ rõ ràng là một đạo sĩ mà, không phải là bắt yêu sao?"
"Vớ vẩn, nào có yêu quái gì cho người bắt, đạo sĩ là vẽ phù bắt quỷ."
* * *
Phương Thiện Thủy vẫn kiểm tra đến lúc mặt trời lặn mới kiểm tra xong tất cả các nơi, trên núi Thanh Việt, trừ vài nơi y đặc biệt để lại, một núi cây hòe đều đã trồng xong.
Chẳng biết tại sao trên núi Thanh Việt lại hội tụ âm khí, vì đề phòng dẫn tới người bên ngoài chú ý, Phương Thiện Thủy quyết định bố trí trận pháp, hấp dẫn âm khí hội tụ lại đến giữa trận pháp trên mặt đất, vừa có thể tiếp tục cung cấp cho sư phụ, cũng sẽ không để những âm khí này dương dương tự đắc ở bên ngoài, quá lộ dấu vết.
Mà rừng đào dưới chân núi Thanh Việt, cũng là chuẩn bị nền móng cho mê tung trận, để đề phòng sau này có người xông bừa.
Cây hòe trên núi thuần âm, cây đào ngoài núi thuần dương, âm dương giao hội, dễ dàng che giấu đầy trời âm khí trên núi Thanh Việt.
Vả lại, cây đào trừ tà, ngoại trừ ngăn cản người ngoài lên núi quấy rối sư phụ ra, Phương Thiện Thủy cũng là sợ sư phụ đột nhiên thi biến, sẽ nhân lúc y không có ở đây rời khỏi núi.
Giao tiền hoàn công cho các công nhân, những công nhân trồng cây hòe này liền rời đi, cây đào dưới chân núi là những người khác phụ trách, dựa vào sức mạnh tiền tài, hiện tại đã trồng mấy vòng quanh chân núi Thanh Việt, ít ngày nữa cũng sẽ hoàn công.
Thấy cây cối khắp núi, Phương Thiện Thủy mấy ngày nay vẫn đầy bụng lo âu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là mấy ngày nay tiêu tiền như nước, lại tính toán đặt lượng lớn những vàng ngọc chu sa tốt nhất từ chỗ quen biết cũ của sư phụ..
Phương Thiện Thủy trở lại trên núi, kiểm tra thẻ của mình cùng sau khi thanh toán, có chút thẫn thờ suy nghĩ, qua mấy ngày nữa xuống núi, nên làm nghề gì tương đối khá?
Mạng giao thiệp sư phụ để lại đều ở Trạm Giang này, nhưng mà di ngôn của sư phụ lại dặn y đến An Huy.. Lại thêm những thứ trên núi hiện giờ, có lẽ cũng chỉ là đỡ lo nhất thời, muốn giải quyết vấn đề từ trên căn bản, y vẫn phải tìm một nơi đàng hoàng học các văn tự cổ đại như chữ kim minh chữ giáp cốt và vân vân, xem có thể suy ra ý nghĩa của chữ kim văn vân triện trong [Luyện thi đại điển] hay không, từ đó giải đọc chính xác [Luyện thi đại điển].
*
Lâm nhị lật xem từng tấm từng tấm ảnh chụp núi Thanh Việt Hầu tử gửi về, sau đó so sánh từng ảnh, thậm chí sắp xếp các loại góc độ cùng một chỗ để nghiên cứu, càng nghiên cứu, chân mày Lâm nhị nhăn đến càng chặt.
Lâm Khải thấy chú mình như vậy, liền biết hắn nhất định là phát hiện cái gì: "Chú, làm sao vậy?"
"Địa hình này, hình như có chút không đúng." Lâm nhị trầm ngâm một tiếng, đổi vị trí của các tấm ảnh, trải ra từng tấm từng tấm như đang ghép tranh.
Lâm Khải nhìn ảnh chụp trong tay chú mình, ngay từ đầu cũng không phát hiện cái gì, theo chú sắp xếp càng ngày càng nhiều, Lâm Khải chậm rãi a một tiếng, cúi đầu nhìn kỹ, sau đó kinh ngạc nói: "Chú, chẳng lẽ đây là long mạch mới sinh?"
Lâm nhị lắc đầu: "Không, đây hẳn là long mạch bị hủy. Mày nhìn vết đứt gãy trên lưng núi, còn có tình hình phong hóa của thung lũng này." Thấy Lâm Khải nhìn không ra cái gì, Lâm nhị lấy bút dạ ra vẽ vài nét bút lên một số chỗ trên ảnh chụp, Lâm Khải nhìn lại lần nữa, quả nhiên trợn tròn mắt.
"Địa hình này, rõ ràng là thế cửu long hàm châu (1)! Nhưng mà dời thế dễ, sơn xuyên (2) thay đổi, bảo địa phong thủy cực tốt này cứ như vậy bị phá hỏng, cửu long hoặc là gãy, hoặc là chui vào trong lòng đất, hiện giờ chỉ còn lại một long châu lẻ loi. Nhưng mà không có long nào có thể gọi là long châu, đất này coi như bị hủy hoàn toàn."
Cửu long hàm châu.
Lâm Khải líu lưỡi, ngay sau đó lại vui vẻ nói: "Chú! Bảo địa phong thủy tốt như vậy, ở cổ đại không phải là ngay cả hoàng đế cũng muốn cướp chôn ở chỗ này sao! Ở đây khẳng định có mộ lớn a!"
Lâm nhị do dự nói: "Mày nói rất có thể, núi Thanh Việt ở vị trí châu trong cửu long hàm châu này, hút tinh hoa của mặt trăng mặt trời tinh khí của long mạch, đúng là một khối bảo địa phong thủy cực tốt. Nhưng mà địa hình muốn thay đổi đến mức độ này, không biết trải qua bao nhiêu năm biến thiên.." Nói không chừng là bảo địa phong thủy từ cả vạn năm trước rồi, trải qua thời gian vạn năm mới có thể bị tàn phá thành cái dạng như hiện tại đây. Nhưng nếu thật là bảo địa vạn năm trước, người xưa lúc đó hiểu được phong thủy sao? Sợ là lúc đó còn đang ăn tươi nuốt sống ấy.
"Quản nó bao nhiêu năm, tìm cơ hội đi xem, có thì kiếm một khoản, không có cũng không có tổn thất gì." Lâm Khải đầy mặt vui mừng, một lòng nghĩ gần đây tài vận thật sự là không tệ, vừa mộ lớn nhà Thương, lại cửu long hàm châu, thật là thần tài đưa tới cửa.
Trời cho không lấy, mới là tự làm bậy!
Lâm nhị nghĩ nghĩ, cháu trai nói cũng đúng, trước cứ nhớ nơi này đã.
"Về sau lại nói chuyện này, việc cấp bách hiện tại, là phải nghĩ cách đem trứng huyền điểu vượt biên rời bến. Lý Tử Lâm muốn một ức năm nghìn vạn mua thần vật như vậy, thật sự là nằm mơ!" Nói đến việc này, Lâm nhị lại có chút tức giận bất bình, nếu như Lý Tử Lâm thức thời một chút nâng giá lên đến ba ức đôla Mỹ, hắn hiện giờ nào còn phải phiền phức như vậy.
"Chú, thu hoạch của chúng ta lần này cũng không nhỏ đâu, thần vật cỡ này, có khi trước cứ giữ lại không bán. Sinh vật truyền thuyết sống hơn ba nghìn năm đấy, chú nói nó có thể giống như thịt Đường Tăng, ăn một miếng liền trường sinh bất lão và vân vân hay không? Nếu thật có thể như vậy, còn không bằng giữ lại tự chúng ta ăn." Lâm Khải hăng hái bừng bừng suy đoán.
Lâm nhị nhíu mày: "Thứ như thế này ở trong tay nguy hiểm quá lớn. Về phần trường sinh bất lão, vậy khẳng định không thể nào, coi như là ở trong thần thoại nhà Thương, chim huyền cũng chỉ là một tượng trưng. Con gái Giản Địch của Tung thị nuốt trứng chim huyền sinh ra Tiết, Tiết là thủy tổ của nhà Thương, nhưng mà trừ sau này con cháu của ông ta thành lập nhà Thương, còn thật không có việc thần quái nào khác."
"Mộ chúng ta đào được kia rốt cuộc là của ai? Chúng ta tìm được quả trứng chim huyền này ở trong bụng ông ta, đó chẳng lẽ là Giản Địch nuốt trứng chim huyền, hay là Tiết mà Giản Địch sinh ra?"
"Đều không phải, xem phong cách trang trí trong mộ, hẳn là một con cháu trực hệ đời nào đó của bọn họ."
Lâm Khải thất vọng: "Như vậy trứng chim huyền rốt cuộc có ích lợi gì?"
Lâm nhị suy đoán: "Nếu như trứng chim huyền thật sự có liên quan đến sự xuất hiện của nhà Thương, chú nghi ngờ, trứng là ký sinh ở trong cơ thể vua chúa nhà Thương, vừa giúp đỡ nhà Thương củng cố vương vị, vừa mượn long khí tu hành ấp trứng."
"Chú, chú càng nói càng mơ hồ, nào lấy đâu ra long khí cái gì."
"Trứng chim huyền ở trong tay chúng ta, đây cũng là một thần thoại."
Hai người đang thảo luận, điện thoại đột nhiên vang lên, là Hổ tử gọi về.
- - Hổ tử: "Chú hai, Lý Tử Lâm quả nhiên không thành thật, ông ta hình như đang có chút động tác nhỏ nhằm vào chúng ta."
"Hừ, không muốn bỏ tiền còn nhớ thương bảo bối của tao, nào có chuyện dễ dàng như vậy. Thu dọn đồ đạc, chúng ta suốt đêm rời Hải Thành, trước khi đi, bảo Tiếu tử làm chút phiền phức cho Lý Tử Lâm."
- - Hổ tử: "Được, chú hai. Có cần gọi Hầu tử về không?"
"Không cần, để nó ở bên kia tiếp tục tìm hiểu."
*
Thời gian trôi qua ngày lại ngày, nghìn mẫu rừng đào dưới chân núi Thanh Việt cũng đều trồng xong rồi, sau khi thanh toán sạch sẽ tất cả tiền thiếu, các công nhân tan đi, trên núi Thanh Việt lại chỉ còn một mình Phương Thiện Thủy.
Phương Thiện Thủy nghiêm túc theo di chúc của sư phụ, mỗi ngày xuống núi mua gà trống xối cột trụ, cùng với cách mỗi bảy ngày nhỏ máu của mình lên quan tài.
Chỉ là theo âm khí trên núi Thanh Việt ngày càng nặng, Phương Thiện Thủy ở nơi này cũng ngày càng khó khăn.
Lúc mới bắt đầu, Phương Thiện Thủy chỉ vào buổi tối mới có thể bị kéo vào ác mộng; về sau, sau giờ ngọ, chạng vạng cũng không còn an toàn; cho đến bây giờ, Phương Thiện Thủy thậm chí không cần chờ đến ngủ, có lẽ chỉ đi tới đi lui trong Thanh Việt quan, cũng sẽ không biết bị kéo vào trong ác mộng từ lúc nào, thật lâu không phản ứng kịp.
Nếu không phải Phương Thiện Thủy tu luyện từ nhỏ, sợ là đã sớm bị mê hoặc cảm giác, không phân rõ thật giả.
"Meo, ngao!" Mèo mun trên cửa chính thấy Phương Thiện Thủy trở về, lười biếng lên tiếng chào hỏi.
Âm khí trong Thanh Việt quan nặng nề đến Phương Thiện Thủy cũng thấy không khỏe, con mèo mun này lại giống như cá gặp nước vậy, ở nơi này đổ thừa không đi.
Đương nhiên, nguyên nhân nó đổ thừa không đi, cũng có thể là mỗi ngày hai con cá mà Phương Thiện Thủy đã đồng ý.
Nghĩ đến đây còn là chủ nợ của mình, tim Phương Thiện Thủy lại co lại.
Sớm biết hôm nay, lúc đó liền không nên đồng ý lung tung.
(1) Cửu long hàm châu: Chín con rồng quấn quanh một viên ngọc
(2) Sơn xuyên: Một khái niệm cấu tạo địa chất, trong vùng núi, phần đất nổi lên là núi, dải đất vượt qua giữa núi và núi chính là xuyên