Với hai con cá cộng cả lại còn chưa nặng đến năm lạng trước mắt, mèo mun biểu thị ra nghi vấn và oán giận.
Mặc dù đối với một con mèo mà nói, số học linh tinh quá mức thâm thúy, thỉnh thoảng thiếu cân thiếu lạng một chút nó sẽ không tính toán, nhưng mà một phát từ nặng năm cân xuống đến nặng năm lạng, cho dù không biết tính, nó còn có mắt!
Mèo mun tức giận dùng móng vuốt gõ gõ hộp cơm, làm cá nảy lên trong hộp.
Phương Thiện Thủy coi như nghe không hiểu nó đang nói cái gì, vẫn tự gặm bánh bao của mình.
Mèo mun thấy Phương Thiện Thủy hình như có vẻ không nghe thấy, lập tức đứng người lên, hai chân trước bám trên cánh tay Phương Thiện Thủy kéo y nhìn cơm.
Tức giận kêu: "Meo, ngao!" Cá nhỏ, lừa đảo.
Phương Thiện Thủy bị mèo mun ầm ĩ đến bánh bao cũng không gặm vào miệng được, không còn cách nào. Vì vậy chỉ vào cá trong hộp cơm hỏi mèo mun: "Đây có phải là cá nướng không?"
Mèo mun gật đầu.
Phương Thiện Thủy: "Đây có phải là hai con cá nướng không?"
Mèo mun nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại gật đầu một cái.
Phương Thiện Thủy: "Tao đồng ý với mày có phải là mỗi ngày hai con cá nướng không?"
Nghe vậy, mèo mun nhất thời xoắn xuýt: ".. Meo, ngao?"
"Mày là kỳ quái vì sao trước kia lớn hơn bây giờ nhiều?" Thấy mèo mun gật đầu, Phương Thiện Thủy vỗ vỗ chân treo trên cánh tay mình của mèo mun, lời nói thấm thía: "Trước đây đó là kinh tế dư dả, tự nhiên bọn mình đều ăn ngon, hiện tại tao nghèo đến chỉ có thể mua cơm căn tin, nếu mày còn ồn ào nữa, vậy hai bọn mình đổi lại ăn. Mày gặm bánh bao của tao, tao ăn cá của mày."
Phương Thiện Thủy nói, đưa bánh bao của mình cho mèo mun, đồng thời không chút khách khí đi kéo cá nướng của nó.
Mèo mun lập tức xù lông kêu chói tai, dùng đuôi đẩy tay đưa bánh bao của Phương Thiện Thủy, bổ nhào tới bảo vệ cá của mình.
Một lúc sau thấy Phương Thiện Thủy cũng không định tiếp tục cướp, mèo mun lại vẫn cứ không yên lòng đẩy hộp cơm cách xa Phương Thiện Thủy, sau đó có chút đau lòng bắt đầu gặm cá.
Phương Thiện Thủy: "Được rồi đừng giận, chờ buôn bán lời tiền, lại mang mày đi ăn ngon."
Mèo mun nghe vậy, vành tai run lên, lại quay đầu liếc mắt Phương Thiện Thủy, thấy Phương Thiện Thủy đã ăn xong bánh bao cải trắng, kéo hộp cơm vặn vẹo quay về, đẩy một con cá còn lại bên trong về phía Phương Thiện Thủy, ý bảo cho y ăn.
Phương Thiện Thủy cười cười, đột nhiên cảm thấy nuôi mèo còn rất thú vị, đẩy hộp cơm lại cho mèo mun: "Tự mày ăn đi, tao không trọng ăn uống, no bụng là được."
Lúc này, Phương Thiện Thủy liếc mắt nhìn ra cách đó không xa, bên kia, đang có một cô gái mặc quần áo quân huấn cầm di động chụp y.
Cô gái bị Phương Thiện Thủy nhìn vừa v, giật nảy mình, vội vàng giấu di động lúng túng cười cười với Phương Thiện Thủy, quay lưng chạy đi nhanh như chớp.
Hiện tại mới bốn giờ chiều, cô gái kia đại khái là xin nghỉ trốn huấn luyện.
Phương Thiện Thủy nghe tiếng tập luyện truyền tới từ trong thao trường cách đó không xa, nhất thời không biết phải làm gì, chuyện thứ ba lúc đó sư phụ giao cho y, là cung phụng tốt bài vị tổ sư gia, hương mùng một mười lăm nhất định không thể ngừng, thứ này đặt ở phòng ngủ trong trường khẳng định không được, bây giờ là đầu tháng ba, qua không được mấy ngày y vẫn phải đi thuê phòng ở.
Tiền trong tay đại khái chỉ còn lại một vạn hai, vừa rồi ra ngoài trường dạo một vòng, giá phòng xung quanh cũng không tính rẻ, đặc biệt y muốn cung phụng bài vị, cần không gian độc lập lớn hơn một chút, tốt nhất là cho thuê cả nhà, tiền đặt cọc đại khái dùng chín nghìn, lại thêm tiền hẹn quảng cáo cho cửa hàng Taobao mới mở, lần đầu khai thông nạp một nghìn, mỗi lần người mua nhấn vào sẽ trừ mười lăm, cũng không biết tiền quảng cáo bao lâu sẽ dùng hết.
Phương Thiện Thủy có chút tâm tắc (1), mở di động xem cửa hàng, muốn xem xem cửa hàng của mình có làm ăn cải thiện hơn được chút nào hay không.
- - Đã xem 18. Cất giữ 1. Bán ra 0.
Phương Thiện Thủy trước mắt sáng ngời, phát hiện không chỉ có người cất giữ, còn có một gửi tin nhắn, đại khái là người mua cất giữ kia nhắn lại tư vấn?
Trời cao bao nhiêu không cao hơn ta: [Cửa hàng rác rưởi, một giấy phù nát bán một vạn, muốn tiền muốn điên rồi đúng không! Một tệ bao ship tôi cũng không mua! Không gặp!]
Phương Thiện Thủy:.
Cuộc sống đã khó khăn như vậy, cần gì thương tổn lẫn nhau.
Đại khái là nhàn rỗi buồn chán, Phương Thiện Thủy gõ gõ di động trả lời: [Thân, không có khả năng bán một tệ, đã rẻ hơn rất nhiều, trước đây cửa hàng thật đều là bán mười vạn một tấm, bởi vì cửa hàng online mới khai trương đẩy mạnh tiêu dùng, mới bán rẻ. Không đến một tấm sao thân? Có lẽ ngày mai sẽ khôi phục giá gốc nha.]
Phương Thiện Thủy đợi đợi, không có trả lời, lại đợi đợi, rốt cuộc "keng" một tiếng, bên kia nói: [Lừa đảo mau cút! Có còn chút thành tín giữa người với người không hả!]
Phương Thiện Thủy đang suy nghĩ có nên lại giải thích bản thân cũng không nói dối hay không, avatar bên kia đã đen.
Phương Thiện Thủy chống cằm thở dài, tâm thật tắc.
Mèo mun ngậm xương cá gặm đến một chút thịt cuối cùng, nghiêng đầu nhìn Phương Thiện Thủy tâm tắc, nhổ xương cá đi, lại gần lấy đầu cọ cọ Phương Thiện Thủy.
Phương Thiện Thủy quay đầu lại, cười nhạt vỗ vỗ đầu mèo mun: "Cảm ơn, tao không sao, ăn xong mày cứ đi chơi đi, ngày mai tao sẽ mua cá nướng cho mày."
"Meo, ngao!" Mèo mun nghe vậy, vẫy vẫy đuôi tạm biệt Phương Thiện Thủy, chớp mắt đã nhảy lên cây bên đường chạy đi chơi.
Phương Thiện Thủy đứng lên, rửa sạch hộp cơm mới mua ném về căn tin, lại đi vòng quanh trường tản bộ.
Hành lý của y hiện tại còn ở Lý gia, nhưng mà cũng không thể cứ đặt ở chỗ người ta, bên trong còn có bài vị tổ sư gia y mang theo bên người.
Đặt ở trong phòng ngủ vậy lại càng không xong, dù sao phòng ngủ cũng không phải chỉ có một mình y, người thường hẳn là có chút kiêng kỵ những thứ này.
Phòng vẫn là thuê sớm một chút mới được.
*
Ba nam sinh mặc quần áo quân huấn màu rằn ri đi lên tầng bảy, hai cao một thấp, người thấp kia còn có chút béo, da đại khái tương đối non, rất ít phơi nắng, trên mặt một mảnh đỏ bừng, đều sắp phơi nắng bong một lớp da rồi, liên tục dùng mũ quạt gió vào mặt.
Thường Hào béo lùn há miệng thở dốc: "Mệt chết tôi, vừa đứng quân tư mấy tiếng đồng hồ xong, lại phải bò lên tầng bảy, con bà nói, chân tôi đều phải mềm nhũn, hô. Đúng rồi, anh Nguyên nói hôm nay phòng ngủ chúng ta sẽ có bạn cùng phòng mới đến, các cậu thấy thế nào?"
Lôi Tuấn có chút không yên lòng trả lời: "Đại khái sẽ đến đi, anh ấy xem bói luôn luôn rất chuẩn."
Sử Văn Vũ đeo kính mắt không cho là đúng nói: "A, đây mà là xem bói gì, anh ta hẳn là được tin tức từ phụ đạo viên tương đối nhanh, ra vẻ hư vinh, đi lòe thiên hạ."
Thường Hào không hài lòng: "Này, anh Nguyên là thần tượng của tôi, cậu oán anh ấy là oán tôi đấy, cẩn thận tôi nổi nóng với cậu."
Mở cửa phòng ngủ, Thường Hào đột nhiên a một tiếng, quay đầu nhìn hai người sau lưng nói: "Xem, thật sự có người đến, giường cũng trải xong rồi, vẫn là anh Nguyên lợi hại."
Sử Văn Vũ khinh thường, nhưng cũng lười cãi với Thường Hào.
Đang nói, Phương Thiện Thủy lòng vòng bên ngoài hơn một giờ, cũng đã trở về.
Thường Hào vừa nhìn thấy Phương Thiện Thủy đeo mặt nạ đã kêu lên: "Oa khốc, cậu chính là bạn cùng phòng mới của bọn tôi?"
Phương Thiện Thủy gật đầu: "Xin chào, tôi là Phương Thiện Thủy."
"Tôi là Thường Hào, đây là Sử Văn Vũ, Lôi Tuấn, sau này chúng ta là bạn cùng phòng 713 này. Sao cậu đến muộn như vậy, đều sắp bỏ lỡ quân huấn."
Phương Thiện Thủy đáp lại đơn giản: "Trong nhà xảy ra chút chuyện."
Thường Hào rất tò mò về Phương Thiện Thủy, vẫn là hắn nói với Phương Thiện Thủy, còn Sử Văn Vũ bên cạnh vừa thấy Phương Thiện Thủy đeo một mặt nạ, đã cảm thấy đây không phải người đứng đắn gì, hơi nhấc mắt lên nhìn đã tự cảm thấy rất khách khí với Phương Thiện Thủy, Lôi Tuấn từ đầu đến cuối đều không yên lòng, hoàn toàn không chú ý mấy người bên cạnh đang nói chuyện gì, dường như có tâm sự.
Không nói được mấy câu, Phương Thiện Thủy bên kia nhận được điện thoại của Lý Vân Ngôn.
"Tiểu Phương, bây giờ chú ở đâu? Anh bảo Dung Hạo đi đón chú, là cháu chú. Nó là học sinh năm ba của trường học các chú, mới vừa lên lớp về, đợi lát nữa chú với nó cùng đi đến đây đi."
Phương Thiện Thủy báo địa điểm, cúp điện thoại, liền tạm biệt các bạn cùng phòng.
Sử Văn Vũ tưới hoa ngoài ban công, sau khi Phương Thiện Thủy đi xuống dưới rồi, người đón y cũng tới, nhìn thấy người nọ, chân mày Sử Văn Vũ nhíu lại.
Người nọ rất có danh tiếng trong trường học, học là tài chính, thỉnh thoảng cũng ra ngoài nhận lời mời làm người mẫu, còn là chủ một shop Taobao vương miện, rất có tiếng trong trường, một đống nữ sinh chẳng hiểu ra sao truy phủng hắn.
Sử Văn Vũ sẽ chú ý tới Lý Dung Hạo, trừ vì hắn là cháu trai giáo sư dân tộc học Lý Thư Nhạc ra, chủ yếu hơn chính là, Lý Dung Hạo là con trai ông chủ Nhã Kim trai, là đối thủ cạnh tranh của ba hắn.
Bạn cùng phòng mới này của hắn, lẽ nào cũng có quan hệ gì với Nhã Kim trai?
*
Lý Dung Hạo thấy Phương Thiện Thủy trong lòng liền không quá thuận, tân sinh đại học năm nhất còn nhỏ hơn hắn, kết quả ba hắn gọi điện thoại đến bảo hắn thấy người phải cung kính một chút, nhớ gọi chú.
Thật sự trí chướng (2)!
Ông nội hắn cũng không sinh cho hắn một người chú lớn như vậy, tùy tiện nhận bậy một vai vế cho hắn gọi chú, có bệnh.
Lý Dung Hạo nghi ngờ cha hắn bị ông hắn hố, quay đầu liền đến đây hố hắn.
"Cậu chính là Phương Thiện Thủy?" Lý Dung Hạo giọng nói không tốt.
Phương Thiện Thủy gật đầu, không rõ lắm vì sao Lý Dung Hạo nhìn mình không thuận mắt, nhưng mà cũng không rất để ý.
Lý Dung Hạo: "Lên xe đi."
Hai người một đường đều không nói gì.
Lý Thư Nhạc đang chờ Phương Thiện Thủy về, vừa thấy được người, liền vội vàng bảo y ngồi xuống.
Lý Thư Nhạc hỏi Phương Thiện Thủy tình huống ở trường, đợi đến cơm nước đều bưng lên rồi, lại phát hiện Lý Vân Ngôn vẫn chưa về: "Sao Vân Ngôn còn chưa về? Dung Hạo, gọi điện cho ba ba con hỏi một chút."
Lý Dung Hạo: "Ông, ba con nhìn trúng một bình thanh hoa lớn nhà Nguyên, vốn người bán là tưởng đồ nhà Thanh, nhưng tiểu Hà trong cửa hàng lộ đuôi. Người bán thăm dò ra không đúng, không muốn bán nữa, ba con đang mài với người kia kìa."
"Vậy chúng ta không đợi nó, hiền chất, chúng ta ăn cơm trước." Lý Thư Nhạc vui vẻ hòa nhã nói với Phương Thiện Thủy, Lý Dung Hạo bên cạnh trợn trắng mắt.
Chỉ là không nghĩ tới, cơm ăn được một nửa, đột nhiên nhận được điện thoại của Nhã Kim trai.
Nói là giá bác cổ (3) trong cửa hàng đột nhiên sập, đập thương người, Lý Vân Ngôn được người đưa đi bệnh viện, không ngờ ở trên đường lại gặp tai nạn xe.
Lý Thư Nhạc và Lý Dung Hạo nhất thời sắc mặt đại biến.
Phương Thiện Thủy ngược lại đã sớm biết Lý Vân Ngôn xảy ra chút vấn đề, cũng không có ngạc nhiên, thấy Lý Thư Nhạc che tim sắc mặt khó coi, không khỏi lên tiếng nói: "Chú Lý, chú yên tâm, hôm nay lúc anh Lý đi, cháu có cho anh ấy một phù bình an, anh ấy sẽ không có chuyện gì."
Lý Dung Hạo nghe vậy tức giận mắng: "Bây giờ đã là lúc nào rồi cậu còn nói đùa, nếu thật xảy ra tai nạn xe, một tờ phù nát thì có tác dụng quái gì!"
(1) Tâm tắc: Một từ ngữ mạng, trong lòng buồn đến hoảng, khó chịu; xung quanh không vừa lòng làm trong lòng khó chịu; hoặc không còn gì để nói với một chuyện gì đó
(2) Trí chướng: Trí lực cản trở, dễ hiểu là đầu óc có vấn đề
(3) Giá bác cổ: Là một loại giá gỗ để trưng bày đồ cổ đồ quý, tương tự như giá sách, nhưng chia thành các tầng các ô có kiểu cách khác nhau