Phương Thiện Thủy chỉ chỉ đuôi xe biến mất sau bóng hai hàng cây bên đường: "Hai người kia là.."
"Bọn họ à, không phải người tốt lành gì, một ông chủ đất làm giàu nhờ đầu tư đất. Đoạn thời gian trước bạo lực phá dỡ di dời làm chết người, chuyện lớn như vậy cũng không biết cấu kết với ai lại ép xuống, nói ra đều bẩn tai ta. Còn muốn mời ta chế tạo pháp khí trấn áp vong hồn cho bọn họ, thật sự là nằm mơ mà, loại gian thương phạm pháp sớm muộn gì phải chịu báo ứng này, không cần để ý." Lý Thư Nhạc nói xong, râu mép đều vểnh lên.
Phương Thiện Thủy nghe vậy gật đầu, ném khuôn mặt phách lối trong xe ra sau đầu.
Phương Thiện Thủy bị Lý Thư Nhạc kéo vào trong phòng khách ngồi xuống, Lý Vân Ngôn thì bị sai đi pha trà.
Lý Thư Nhạc hòa ái nói: "Hiền chất, lúc sư phụ cháu liên lạc với ta từng nói, anh ấy lo lắng nhất là cháu không quá tiếp xúc xã hội, không có bạn cùng tuổi gì, cho nên anh ấy muốn cho cháu đến trường học học, tiếp xúc nhiều một chút với bạn cùng lứa tuổi. Này không, học tịch chúng ta đều chuẩn bị ổn thỏa cho cháu, ngay đại học ta dạy, ta cũng dễ ở gần chú ý. Nhưng mà ta muốn hỏi một câu, chính cháu có chuyên ngành nào muốn học không?"
"Lúc cùng sư phụ cháu thương lượng, cảm thấy chúng ta gia học sâu xa, học khảo cổ và vân vân, cũng không cần lo lắng thành tích của cháu. Nhưng mà Vân Ngôn nó nói, người trẻ tuổi các cháu nha, đều là thích cái gì mà máy vi tính a, ngôi sao a, selfie a linh tinh, đừng chúng ta chọn chính cháu lại không thích. Cho nên chuyên ngành của trường ta đều tìm cho cháu, đến, tự cháu xem một lượt, những cái này là tư liệu tương quan chuyên ngành."
"Cảm ơn chú Lý." Phương Thiện Thủy nói tiếng cảm ơn, tiếp nhận túi tư liệu Lý Thư Nhạc đưa tới.
Lý Thư Nhạc tiếp tục dặn dò như đối đãi với trẻ con: "Học tịch của cháu tương đối đặc thù, là treo ở trường đạo phụ thuộc vào học viện, tuy rằng không giống học sinh thi đại học chính quy, nhưng mà trước đó sư phụ cháu đã nộp đủ phí tài trợ cho cháu, cho nên khi cháu vào trường học, cứ coi mình và những học sinh khác là khởi điểm giống nhau là được rồi, phụ đạo viên bạn học cũng sẽ không có chú ý đặc biệt gì đến cháu, cháu không cần có áp lực gì trong lòng."
"Đã biết chú Lý." Phương Thiện Thủy gật đầu, tỏ vẻ bản thân rất tốt, không có bất cứ áp lực tâm lý, sau đó hỏi, "Cháu muốn học văn tự cổ đại, kiểu như chữ giáp cốt, kim văn vậy, không biết trường học có dạy chuyên ngành này không."
Lý Thư Nhạc: "Đó là chuyên ngành khảo cổ của đại học H, văn tự cổ đại là chương trình học bắt buộc trong chuyên ngành khảo cổ. Nếu hiền chất cháu muốn tinh nghiên chữ giáp cốt và kim văn mà nói, tốt nhất có giáo viên sở trường phương diện này mang theo, Chúc lão đầu của đại học H chính là người nổi bật trong ngành này, người này yêu tài nhất, nếu như cháu có thể bày ra năng khiếu ở phương diện này, lão ấy nhìn đúng ý thích khẳng định nhận cháu. Hiền chất, trụ cột văn tự cổ đại của cháu thế nào?"
Phương Thiện Thủy ăn ngay nói thật: ".. Cháu chỉ biết một chút vân triện, văn tự cổ đại khác đều không rất am hiểu."
Lý Thư Nhạc nghe vậy cũng lúng túng, vân triện kia không phải là chữ viết để vẽ phù của đạo giáo sao, tuy rằng Chúc lão đầu cũng nghiên cứu loại chữ này, nhưng mà lão ấy coi thường nhất chính là phong kiến mê tín, lấy cái này đi làm đá gõ cửa khẳng định không được.
Lý Thư Nhạc suy nghĩ một chút nói: "Hay là cứ như vậy, hiền chất cháu đến chuyên ngành khảo cổ học trước, bất luận học cái gì đều phải đi từng bước một, văn tự cổ đại cũng vậy, đợi cháu học chút cơ sở, ta sẽ giúp cháu đi nhờ một chút Chúc lão đầu."
"Chú Lý, không cần phiền phức như vậy. Nếu cháu là học sinh trong trường, ngẫu nhiên có không hiểu, nhờ giáo viên chỉ dạy, hẳn là sẽ không bị từ chối, cái khác thì cứ làm theo quy tắc đi. Dù sao, thư viện trường hẳn là cũng có không thiếu tư liệu có thể tra." Tuy rằng Lý Thư Nhạc là bạn của sư phụ, Phương Thiện Thủy cũng không không biết xấu hổ làm phiền lão nhân gia đi nhờ vả người khác như vậy.
"Nhóc con giỏi, người kiên định. Vậy được, lát nữa ta gọi anh Lý của cháu đưa cháu đến trường làm nốt thủ tục, buổi tối về nhà ăn cơm. Về phần Chúc lão đầu, yên tâm, lão ấy trốn không thoát."
Lý Vân Ngôn có chút dở khóc dở cười, cái tuổi này của hắn làm chú bác của Phương Thiện Thủy còn ngại già, kết quả bị cha hắn cứng rắn đè thấp một hàng, thành anh Lý.
Nhưng mà Lý Vân Ngôn cũng không nóng nảy gì, ôn hòa cười cười với Phương Thiện Thủy.
*
Cửa hàng Taobao của Phương Thiện Thủy, tên trực tiếp gọi là Thanh Việt quan, bên trong hiện tại chỉ có ba loại hàng hóa -- phù trấn hồn, phù ngũ lôi, phù bình an.
Phù bình an 23 tấm, phù trấn hồn 85 tấm, phù ngũ lôi ít nhất, chỉ có 3 tấm.
Bởi vì đều là vẽ lúc thủ quan trên núi Thanh Việt, âm khí trong núi quá mạnh, phù ngũ lôi gần như không thể thành hình, trăm không được một, cho nên lượng dự trữ ít thái quá.
Phù trấn hồn một tấm một vạn, phù bình an một tấm một vạn, phù ngũ lôi một tấm hai vạn, Phương Thiện Thủy tự cảm thấy định giá còn là rất thực dụng.
Nhưng mà y phát hiện, từ khi y mở cửa hàng đến bây giờ đã qua một tuần, vẫn không có người mua..
Đã xem 13. Cất giữ 0. Bán ra 0.
Đây là ra vấn đề gì chứ?
Phù chụp rất rõ ràng, cũng học cửa hàng bán đặc sản khác, chụp cả hình ảnh đạo quan cùng chứng minh đạo tịch nhà mình lên, vì sao lại không bán được, lúc trước ở Trạm Giang, mười vạn một tấm xin phù lười để ý, tất cả đều là y vẽ thay, vẫn bán rất tốt.
Vốn chính là nghe nói cửa hàng mạng không thể so với cửa hàng thật, phải cố gắng giảm giá bán rẻ một chút, không nghĩ tới rẻ mười lần lại vẫn không có người mua.
"Tiểu Phương, đang xem cái gì vậy?" Lý Vân Ngôn đang lái xe cười hỏi.
Phương Thiện Thủy hoàn hồn, đáp: "Anh Lý, em đang xem cửa hàng Taobao em mới mở, không biết vì sao không làm ăn được."
Lý Vân Ngôn: "Cửa hàng mới mở thường thường đều như vậy, mua vài chỗ quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ bản thân, tổ chức hoạt động khuyến mại, từ từ sẽ có làm ăn. Anh chú.. Khụ, cháu chú nó liền thích làm mấy cái này, còn có một cửa hàng vương miện nữa, lúc nào về anh bảo nó truyền cho chú chút kinh nghiệm."
Phương Thiện Thủy nghĩ nghĩ, y không có mua quảng cáo, tự nhiên không người nào có thể thấy.
Người xem qua đã ít như vậy, cần cũng sẽ dùng tiền mua khẳng định lại càng ít, chỉ là y hiện tại không còn bao nhiêu tiền, không biết có đủ mua quảng cáo không nữa.
"Cảm ơn anh Lý." Phương Thiện Thủy nghiêm túc nói tiếng cảm ơn với Lý Vân Ngôn, bắt đầu suy tính đến chuyện quảng cáo.
Lý Vân Ngôn cười cười, đang định nói cái gì, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
"Cậu nói cái gì, bình thanh hoa (1) lớn? Tám phần mười là hàng thanh hoa thật nhà Nguyên?" Lý Vân Ngôn nhất thời không bình tĩnh, cha hắn Lý Thư Nhạc là bán pháp khí phong thủy, nhưng hắn lại không kế thừa y bát của cha hắn, ngược lại đi buôn bán đồ cổ, có một Nhã Kim trai ở phố đồ cổ An Huy, danh tiếng trong nghề cũng được, ở phố đồ cổ An Huy cũng coi như hạng trung thượng, nhưng loại đồ vật đầu ra lớn như bình thanh hoa nhà Nguyên này, còn thật chưa từng thu được.
Lý Vân Ngôn nhìn về phía Phương Thiện Thủy, ngượng ngùng nói: "Tiểu Phương, thật sự rất xin lỗi, cửa hàng bên kia đột nhiên có việc, anh phải nhanh chóng chạy sang. Bây giờ cũng sắp đến cổng trường, bên kia đã liên hệ xong với phụ đạo viên của chú, hay là chú tự đi đưa tin, lát nữa anh gọi cháu nó đến đón chú?"
Phương Thiện Thủy: "Được, anh Lý cứ đi làm việc đi."
Lý Vân Ngôn thả Phương Thiện Thủy ở ngoài cổng đại học H, đúng lúc định đi, Phương Thiện Thủy thấy ấn đường hắn chợt tụ lại một mảnh xui, hơi ngạc nhiên, gọi hắn lại: "Anh Lý."
Lý Vân Ngôn có chút lo lắng quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
Phương Thiện Thủy đem một phù bình an gấp thành hình tam giác đưa cho Lý Vân Ngôn: "Em thấy anh chuyến này có chút không thuận, anh cầm cái này, đề phòng vạn nhất."
Lý Vân Ngôn sửng sốt, tuy rằng cha hắn là bán pháp khí, nhưng hắn thật ra cũng không tin gì những thứ này, bởi vì từng gặp một số ví dụ chân thực ở chỗ cha hắn, hắn miễn cưỡng có thể coi phong thủy, pháp khí như một loại từ trường giải thích khoa học, nhưng bản lĩnh liếc mắt nhìn đã biết người may xui này của Phương Thiện Thủy, lại không ở trong phạm vi có thể giải thích của hắn.
Phương Thiện Thủy thấy Lý Vân Ngôn cầm phù ngẩn ra, lại dặn một câu: "Đặt ở trên người, đừng ném qua một bên."
"Ah.. được, tiểu Phương chú nhanh đi đưa tin đi, phù này anh nhất định giữ cẩn thận." Lý Vân Ngôn hoàn hồn, vội vàng đáp ứng, quản hắn có tin hay không, tấm lòng của con người ta tốt nhất không nên vứt bỏ.
Sau khi Phương Thiện Thủy và Lý Vân Ngôn tách ra, Phương Thiện Thủy rất nhanh đã tìm được phụ đạo viên.
Nữ nhân trung niên tên Hạ Lan kia tuy rằng nghiêm túc một chút, nhưng cũng không có đối xử khác biệt gì với Phương Thiện Thủy.
Hạ Lan mạnh mẽ vang dội dẫn Phương Thiện Thủy đi nộp năm nghìn học phí, lại nhận những đồ linh tinh như thẻ học sinh, sau đó cho Phương Thiện Thủy một cái chìa khóa: "Cô đăng ký cho em chính là phòng ngủ 713 nhà C, em tới hơi muộn, hiện tại chỉ có phòng này còn giường trống. Người trong phòng bây giờ hẳn là còn đang quân huấn (2), em có thể dọn dẹp một chút đồ đạc của mình trước. Nhưng mà khóa trong tay em này vẫn là phải nộp lại, cho nên em tốt nhất nhanh chóng đi làm một cái mới."
Phương Thiện Thủy ôm chăn bông thùng nước được phát gật gật đầu.
Hạ Lan: "Hiện tại đã quân huấn được năm ngày, tuy rằng em bỏ lỡ gần một nửa thời gian, nhưng tốt nhất vẫn nên cùng rèn luyện với mọi người một chút, việc này vừa tôi luyện thân thể cùng ý chí của các em, cũng giúp các em đoàn kết tập thể cùng tinh thần, em vốn đã đến muộn, còn không tham gia hoạt động tập thể, sẽ càng khó dung nhập tập thể. Em nghĩ thế nào?"
Phương Thiện Thủy sao cũng được tiếp tục gật đầu.
"Được rồi, buổi tối cô sẽ nói với huấn luyện viên của các em một tiếng, ngày mai em liền theo mọi người cùng nhau luyện tập đi."
Nói đến đây, Hạ Lan liếc mắt nhìn mặt nạ trên mặt Phương Thiện Thủy, mặt nạ này không biết là chất liệu gì, nhìn qua rất là xinh đẹp hoa lệ, trên mặt nạ khắc âm (3) đường vân chìm, dưới ánh mặt trời giống như cá bạc bơi lội, càng làm nổi bật đường viền thanh tú xinh đẹp cùng môi mỏng xanh tím của Phương Thiện Thủy, ngược lại rất có chút thẩm mỹ khác thường của vị thành niên.
Hạ Lan cũng không phải người quản rất nhiều, khoanh tay mặt không chút thay đổi nói: "Cô nghe nói tình huống của em đặc biệt, nhưng quân huấn không cho phép đeo trang sức, cô có lẽ cũng không thể thuyết phục huấn luyện viên của các em, em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Đối với việc này, Phương Thiện Thủy ngược lại không phản ứng gì, rất dễ nói chuyện mà tỏ vẻ đã hiểu, y đeo mặt nạ chưa bao giờ là ngại mình xấu, mà là sợ dọa hỏng người.
Hạ Lan đi rồi, mèo mun chẳng biết chui vào ba lô từ lúc nào, đẩy chăn bông trên thùng ra, quay về phía Phương Thiện Thủy "meo" một tiếng: Đói bụng.
Phương Thiện Thủy vừa nghe thanh âm này, theo bản năng nhớ đến ví tiền lại bị làm thịt một phần tư của mình.
* * * Lo lắng.
(1) Bình thanh hoa: Bình sứ có hoa văn xanh
(2) Quân huấn: Huấn luyện quân sự
(3) Khắc âm: Một trong hai phương thức trạm khắc cơ bản