• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

QUYỂN 01 CHƯƠNG 12

EDITOR: ROSALINE

BETA: LILLY

Im lặng ngoan ngoãn cuộn tròn bên chân Harry, Burgess dùng hai mắt vàng óng kia của nó không chớp mắt nhìn chủ nhân đương nhiệm của mình. Harry lại gầy, so với lúc cậu ấy rời đi còn gầy hơn. Burgess ưu buồn nhớ tới Potter đầu tiên mình gặp được trong trí nhớ, đó là một đứa nhóc cường tráng như một bò còn. Chưa tới nửa năm, Burgess sắc bén phát hiện Harry không chỉ càng thêm gầy yếu, hơi thở bóng tối trên người cũng càng thêm nồng đậm. Thân là Tử Xà của Slytherin, Burgess rất rõ ràng thứ Harry vẫn luôn nghiên cứu hoặc nên nói tiếp xúc gần như đều là pháp thuật hắc ám, thậm chí còn có cả một vài loài độc dược có tính nguy hiểm vô cùng cao. Nó cũng không lo lắng Harry dùng pháp thuật hắc ám này làm cái gì, bởi vì người Harry muốn giết từ đầu đến cuối đều chỉ có chính mình.

[Có chuyện gì sao?] ánh mắt Burgess quá mức chuyên chú, Harry muốn giả vờ không phát hiện cũng rất khó. Tạm thời vứt bỏ suy xét về việc Grindelwald mất tích trong đầu, bỏ ly cà phê trên tay xuống, ngửa đầu dựa vào chiếc giường phía sau —— cậu vốn đang ngồi trên sàn nhà.

[Vẫn là không có thứ hay người nào đáng để cậu lưu luyến, phải không, Harry?] Có chút đau buồn, Burgess nhớ kỹ năm đó khi Salazar rời đi cũng như vậy, người đó nói mình đã không còn tồn tại thứ mình quyến luyến, cho nên rời khỏi là điều tự nhiên lại tất nhiên. Nhưng Burgess biết Salazar thật ra đang nói dối, chỉ là nó không thể vạch trần. [Harry, tôi biết luân hồi rất thống khổ, nhất định còn đau khổ hơn việc tôi phải ở trong mật thất nhiều, thế nhưng, tôi luyến tiếc cậu. Salazar đi rồi, Godric cũng rời đi, sau đó là Helga và Rowena, tôi giữ hồi ức bọn họ để lại cho tôi vượt qua một ngàn năm. Tôi không muốn giữ hồi ức về cậu rồi cô đơn vượt qua ngàn năm kế tiếp.]

Vuốt ve đỉnh đầu nhẵn bóng của Burgess, ánh mắt Harry lướt qua Burgess nhìn về phía màn đêm ngoài cửa sổ. Cậu có thể tưởng tượng Burgess cô đơn đến mức nào, trong thời gian dài chỉ có thể nhớ lại những hồi ức đó để chứng minh quá khứ kia thật sự tồn tại, cũng chỉ có những hồi ức đó mới có thể chứng minh sự tồn tại của chính mình. Cho dù, Burgess chỉ là một con Tử Xà. [Burgess, không ai có thể tồn tại mãi mãi, dù là người thân thiết đến mấy... Cuối cùng cũng phải rời khỏi.]

Luôn cảm thấy Harry đang nhớ tới điều gì, chính xác hơn, là đang nhớ tới ai đó, Burgess săn sóc không hỏi. Burgess chỉ cọ cọ tay Harry, không nói thêm gì nữa. Merlin quá tàn nhẫn, mà Harry từ lâu đã không còn chịu nổi được nữa. Lý trí nói cho nó, Harry cần một sự giải thoát chân chính, mà không phải tiếp tục bị Merlin nắm ở trong tay. Nhưng về tình cảm, nó không thể chấp nhận quyết định của Harry, nhưng lại không thể làm gì hơn.

Lúc Severus Snape bất đắc dĩ đi theo phía sau Black, nhìn đối thủ không đội trời chung ngay cả chào hỏi cũng không làm mà trực tiếp đẩy cửa phòng Cứu thế chủ ra, thấy Harry Potter đang ngồi trên sàn nhà dựa vào giường, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ —— ngoài kia là màn đêm đen như mực, thứ gì cũng không có. Tóc Potter dài ra rất nhiều, mái tóc màu mực hơi xoăn rối tung xõa ngang vai, làm gò má của Potter thoạt trông rất dịu dàng. Mà con Tử Xà kia, lại rất ngoan ngoãn cuộn tròn ở bên chân chủ nhân như một con chó Samoyed, lâu lâu còn dụi dụi áo choàng hoặc tay chủ nhân. Hình ảnh tất an tĩnh, an tĩnh đến mức làm Snape cảm thấy mình xông vào thật sự cực kì lỗ mãng.

"Sirius." Đối với việc cha đỡ đầu vĩnh viễn không học được cách gõ cửa nhà mình, Harry đã sớm không định sửa đúng, dù sao nếu như cậu không muốn, Sirius cũng rất khó đẩy cửa phòng cậu ra. Ánh mắt xanh biếc quét đến giáo sư Độc Dược biểu tình quái dị phía sau cha đỡ đầu, ngắn ngủi lóe lên."Buổi tối tốt lành, giáo sư Snape."

"Albus tới rồi, cụ ấy đang trong phòng khách dưới lầu." Cẩn thận lướt qua Tử Xà không đạp đến đuôi nó, Sirius đi tới bên người con đỡ đầu vươn tay xoa một đoạn tóc dài của Harry vài cái."Rõ ràng tới gọi con chỉ cần một mình chú là được, Albus không muốn như vậy, kêu Snape lên tới đây luôn, hừ."

"Con chó ngu xuẩn, đừng cho là tôi tình nguyện." Giống như y cam tâm tình nguyện nhảy vào phòng của một Potter ấy. Không vui hừ mũi, ánh mắt Snape đã chuyển đến trên người Tử Xà. Một con Tử Xà còn sống, có nghĩa là số lượng khả quan của nọc độc, răng nọc, xác rắn lột, còn có máu nữa.

[Harry, ánh mắt tên kia nhìn tôi giống y như Rowena ý, hận không thể mổ tôi ra nghiên cứu một lượt.] cảm nhận được ánh mắt cháy bổng của giáo sư Độc Dược, Burgess rất không thoải mái xoay xoay. [hơn nữa tên đó còn nói xấu cậu, tôi không thích hắn, tôi đi ngủ đây.]

"A." Nhìn Burgess nhanh chóng thu nhỏ lại chạy vào rổ cậu chuẩn bị cho nó, thậm chí linh hoạt dùng đuôi đắp chăn lại đàng hoàng cho chính mình, Harry vì biểu hiện như trẻ con làm nũng của Burgess khẽ cười. Cậu không chú ý tới, trong mắt giáo sư Độc Dược lóe lên khi nhìn thấy nụ cười rất nhỏ đến không thể nhỏ hơn của mình."Như vậy, con phải xuống ngay thôi, để Albus chờ lâu quá cũng không ổn... Sirius, thả con xuống."

Lúc Harry còn chưa nói dứt lời, Sirius dùng một tay đã ôm ngang con đỡ đầu gầy yếu của mình, không chú ý tới vẻ kháng nghị và bất đắc dĩ trong giọng nói của con đỡ đầu, ông nhe răng trợn mắt cười." Harry yêu dấu của chú, chú có từng nói mái tóc dài con để rất thích hợp sắm vai công chúa không? Nhất là khi con không có thân thể lực lưỡng cường tráng nữa chứ."

"Con cũng không phải công chúa gì hết, Sirius." Một bùa Relashio không tiếng động không đũa phép, Harry trốn khỏi ngực Sirius đi về phía cầu thang. Được rồi, Sirius không phải là người đầu tiên nói như vậy, Harry kỳ thực đã rất bình tĩnh.

* Relashio 力劲松懈

"Harry lại gầy." Đợi đến khi bóng dáng con đỡ đầu và đối thủ một mất một còn đều biến mất, Sirius mới thấp giọng mở miệng, tình yêu thương nồng đậm lan tràn trong ánh mắt xám tro."Mình thật nghi ngờ nửa năm nay thằng bé có ăn uống đầy đủ không." Quay đầu nhìn về phía Phineas Nigellus Black trong khung ảnh lồng kính trên hành lang —— gương mặt âm trầm không đổi của đối phương dường như không có ảnh hưởng gì đối với Sirius. "Được rồi, ông sơ của con ơi, con không có thời gian nghe ông nói lễ nghi quý tộc gì đó của Slytherin, con phải đi tìm Kreacher đây, con cần kêu nó làm chút đồ ngon cho Harry bồi bổ."

—--------------------------

"Xem ra con đã nghỉ ngơi không tệ, thật là một chuyện khiến người ta vui vẻ." Dumbledore đang ở trong phòng khách thưởng thức điểm tâm ngọt Kreacher chế tác, nghiêm túc nhìn Harry vừa xuất hiện ở cửa cầu thang, xác nhận vết xanh đen vì mệt mỏi ngoài đáy mắt của đối phương đã biến mất. "Chỉ mong không phải bùa mê hoặc."

"Bùa mê hoặc cần được dùng ở chỗ có giá trị." Ngồi xuống đối diện ông cụ, Harry đồng dạng cũng nghiêm túc nhìn Dumbledore vài lần —— hiển nhiên ông cụ đã khôi phục trạng thái bình thường."Ba tuần trước ông nội của Angus nói cho con bên Đức xảy ra chuyện, một người tên Hines William Wagner dẫn đầu Thánh Đồ tiến vào Nurmengard mang Grindelwald đi, cũng tuyên bố Thánh Đồ không thể tiếp thu sự lãnh đạo của Grindelwald. Làm người ta giật mình, con biết, con cũng thật không ngờ Thánh Đồ sẽ phản bội Grindelwald, hơn nữa còn lớn lối như vậy."

"Hines William Wagner?" Nghiêm túc tìm kiếm tin tức có liên quan tới Thánh Đồ trong đầu, Dumbledore nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ."Ta còn nhớ, năm đó lúc ta và Gellert quyết đấu, giữa các Thánh Đồ có mặt, có một người mang họ Wagner, còn lại thì ta không rõ lắm."

" Tư liệu con tra được cho thấy cha của hắn đã từng là một thánh đồ cao cấp Grindelwald rất tin tưởng, chẳng qua đã qua đời. Là ngôi sao mới nhú giữa các Thánh Đồ, tính cách Wagner trầm ổn, tỉnh táo, giỏi về mưu lược, sức chiến đấu cũng không thể khinh thường. Hắn chỉ mới vùng dậy khoảng năm năm gần đây, một phần lớn các Thánh Đồ đều rất tín phục hắn. Chẳng qua, thời điểm Wagner thật sự nắm được tổ chức Thánh Đồ lại là vào đầu năm nay, lúc chúng ta bận rộn đối phó với Voldemort. Đại khái thế cục của Anh quốc có ảnh hưởng tới Đức, khi đó lực chú ý của Bộ Pháp thuật Đức phần lớn cũng đặt ở Anh quốc, tạo cho Wagner một cơ hội rất tốt."

"Nghe nói sau khi tin tức Voldemort sống lại truyền tới Đức, Wagner đã tới Nurmengard một lần, đồng thời một mình nói chuyện với Grindelwald rất lâu, lúc rời đi biểu tình không quá vui vẻ." May là đóng ở Nurmengard đều là thân tín của Grindelwald, bằng không Harry cho rằng chính mình chỉ sợ đừng nghĩ tra được nửa câu.

Gật đầu, Dumbledore biết vẫn luôn có Thánh Đồ khuyên Gellert rời khỏi Nurmengard, có thể Wagner cũng không phải từ đầu đã tính đến việc phản bội. "Như vậy, mục đích của hắn là gì? Có một tổ chức khổng lồ lại mạnh mẽ như vậy, hắn muốn thứ gì?"

"Đây chính là điều làm con đau đầu." Trong ánh mắt xanh biếc xẹt qua một tia nghiêm trọng, nhớ tới quá trình điều tra cẩn thận ở Đức, Harry có loại cảm giác không tốt lắm."Hắn lớn lối mang Grindelwald đi, lớn lối tuyên bố phản bội, nhưng nửa chữ cũng không nhắc tới mục đích của mình. Trong thời gian ba tuần, hắn thậm chí không còn xuất hiện trong tầm mắt công chúng, cũng không có bất kỳ hành động gì."

Nhíu nhíu mày, Snape ngồi ở bên người Dumbledore vẫn luôn nỗ lực giảm thiểu cảm giác tồn tại cảm thấy rất không ổn. Một người mang mục đích không rõ lại nắm giữ Thánh Đồ, thậm chí Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất còn rơi vào trong tay hắn, nghĩ thế nào cũng thấy không phải chuyện tốt lành gì. Chẳng qua... Có thể tra được tư liệu từ Thánh Đồ, ngay cả Wagner đã từng có cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ với Grindelwald cũng có thể tra được, Potter... Hình như thật sự không còn phải Potter mình biết.

"Trên người Gellert có ma pháp trận cấm. Lúc đó Bộ Pháp thuật Đức đưa ra yêu cầu này, Gellert không có bất kỳ sự phản đối nào tiếp nhận nó." Chính mình phải tự tay tham dự phong ấn ma lực của Gellert, thật đúng là... sau đó phải nhận ánh mắt căm hận của các Thánh Đồ. Cười khổi, Dumbledore hy vọng sơ hở mình để lại năm đó có thể bị Gellert nhận thấy, nếu không có cách sử dụng ma lực Gellert sợ rằng rất khó trốn khỏi tay Wagner."Không chỉ hạn chế ma lực của cậu ấy, cũng khiến không ai có thể dùng bùa truy tung tìm ra cậu ấy."

"Albus, đừng nói với con sơ hở trên pháp trận kia không phải do thầy cố ý để lại." Biết lão hiệu trưởng vì sao lại khó chịu, Harry nghiền ngẫm cười cười."Thiên tài như Grindelwald, nếu như nhiều năm như vậy ông ấy lại nhìn không ra pháp trận kia rõ ràng có sơ hở do thầy để lại, như vậy con sẽ rất hoài nghi năm đó ông ấy dựa vào cái gì để trở thành Chúa tể Hắc oai phong một cõi."

"Khụ..." Không nghĩ đến Harry lại biết chuyện này, Dumbledore nhiều ít vẫn có chút lúng túng."Ta cho rằng chuyện này sẽ không có người thứ ba biết được."

"Bởi vì sau khi Voldemort sống lại người tới Nurmengard không chỉ có Wagner, người từng nói chuyện với Grindelwald không chỉ có mỗi Wagner." Trong tròng mắt xanh lục lóe ra tia gian xảo, Harry bây giờ cảm thấy quyết định của mình lúc đó đúng là sáng suốt không gì bằng."Con đã nói rồi, ông ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, Albus. Có thể ông ấy sẽ chịu chút đau khổ, nhưng chắc chắn không có nguy hiểm tính mạng."

"Harry?" Kinh ngạc nhìn về phía Harry trong lòng đã có dự tính, Dumbledore nhịn không được đoán hành trình tới Nurmengard của Harry đến cùng là thế nào.

"Hình ảnh kia, con từ chối nhìn thêm thứ hai." Ý tứ sâu xa nhìn về phía Dumbledore, nhìn thấy ánh mắt hiểu ra của đối phương, Harry chớp chớp mắt. Đúng vậy, cậu không muốn lần nữa thấy hình ảnh Grindelwald vì bảo vệ phần mộ của Albus mà chết. Khoảnh khắc đó làm cậu ước ao, càng làm cậu thấy ghen tị. Một người sau khi bạn chết vẫn không tiếc dùng thân mình bảo vệ nơi bạn chìm sâu vào trong giấc ngủ, dùng tính mạng của mình thành toàn mưu kế của bạn, không có loại tình cảm nào càng làm người ta cảm thấy hạnh phúc lại chua xót trong lòng như vậy. Tầm mắt dời sang chỗ khác, ánh mắt Harry nhìn về phía tay mình, trầm thấp mở miệng. "Đối mặt Voldemort, ba con nói mẹ đi mau, bản thân tới ngăn cản hắn. Vẫn là đối mặt với Voldemort, Grindelwald kiên quyết dùng thân thể già nua của mình che phía trước mộ bia của cụ, cố sống chết giữ lấy bí mật về đũa phép Cơm Nguội." Trong tròng mắt xanh biếc dường như có gì đó lóe lên rồi biến mất, cuối cùng Harry chỉ cho Dumbledore và Snape nhìn thấy vẻ bình tĩnh không đổi.

"... Tom vĩnh viễn sẽ không hiểu." Nhớ tới một màn trong trí nhớ của Severus và Harry, cho dù biết đó là bản thân khác và một Gellert khác, Dumbledore vẫn cảm thấy đáy lòng chua xót không chịu nổi, đồng thời còn có loại cảm giác ấm áp bị lấp đầy. Người hiểu mình vĩnh viễn là Gellert. Cho dù bọn họ đã không gặp nhau trong mấy thập niên, cho dù bọn họ đã từng bị ép giơ đũa phép chỉ về phía đối phương.

Albus luôn treo ở bên mép sức mạnh của tình yêu. Voldemort quả thật sẽ không biết, bởi vì đó là một loại tình cảm cam nguyện dâng hiến tất cả vì đối phương, cũng không phù hợp với tiêu chuẩn của Slytherin. Cho dù chính mình căm hận James Potter thế nào, cũng không thể phủ nhận sự thật tên khốn kia dù chết cũng kiên quyết che chở Lily. Snape mịt mờ nhìn thoáng qua gương mặt nhu hòa hơn James Potter rất nhiều kia, không khỏi cảm thấy tâm tình của Potter hoàn toàn ngược lại với Dumbledore, Snape âm thầm nhăn mày. Y mơ hồ nhớ kỹ, sau khi tới chỗ Merlin y từng nghe tên Potter khốn nạn kia khoe khoang ba đứa cháu của hắn, nghe nói là con của Potter cùng cô con gái út nhà Weasley. Lúc đó y chỉ chú ý tới Potter có một cô con gái có mái tóc đỏ và đôi mắt xanh biếc giống với Lily, và cũng tên là Lily.

Lúc này nhớ lại, hình như sáu năm qua Potter gần như chưa có lần nào có mặt cùng cô con gái út nhà Weasley. Ginny Weasley vẫn như mê luyến Cứu thế chủ giống như trong trí nhớ của mình, nhưng y chưa bao giờ thấy cô nàng tóc đỏ kia xuất hiện xung quanh Potter, cũng chưa từng phát hiện Potter có cái gì đặc biệt đối với cô nàng kia, sau tới hình như nghe nói cô nhóc đó đang yêu đương nồng thắm với một Gryffindor. Nhìn thấy người vợ đời trước của mình, mẹ của con mình yêu người tha thiết, Potter sao lại không có bất kỳ hành động gì? Lẽ nào tên nhóc này không yêu Ginny Weasley? Cho dù không phải đời trước kia, nhưng đó vẫn là Ginny Weasley không phải sao?

Hoàn toàn không ý thức được mình đang suy tư vấn đề cá nhân của Potter, hơn nữa còn ngay tại lúc đang thảo luận chuyện về Grindelwald và Thánh Đồ, Snape mịt mờ lần thứ hai nhìn Potter vài lần, trong đầu bỗng nhiên thì xuất hiện một ý nghĩ quỷ dị —— lẽ nào Potter yêu sâu đậm Ginny Weasley đời trước đến nỗi không chịu tiếp thu một Ginny Weasley khác?

"Con có để lại Khóa Cảng cho Grindelwald, trong lúc nguy cấp ông ấy có thể thông qua Khóa Cảng thoát thân. Chỉ cần rời khỏi phạm vi thế lực của Thánh Đồ, con tin tưởng lấy năng lực của ông ấy nhất định có thể tìm được một nơi an toàn trốn đi, mà chúng ta, chỉ cần chờ đợi." Quăng hình ảnh rối loạn hiện lên trong đầu ra, Harry lấy lại bình tĩnh." Mục đích của Wagner, con cho rằng Grindelwald sẽ cho chúng ta đáp án." Chỉ mong, người này không phải Chúa tể Hắc ám thứ ba.

←Chương trước: Quyển 01 Chương 11←

→Chương sau: Quyển 01 Chương 13→

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK