QUYỂN 01 CHƯƠNG 02
EDITOR: ROSALINE
BETA: LILLY
"Thầy biết thằng nhóc kia am hiểu pháp thuật hắc ám?!" Không thể tin trừng mắt nhìn Albus Dumbledore, Severus Snape bây giờ rất hoài nghi phù thủy già râu bạc trước mặt đến tột cùng có phải hàng thật hay không —— cho tới bây giờ y chưa từng biết thái độ của phù thủy trắng vĩ đại nhất đối với pháp thuật hắc ám lại hòa nhã như vậy, nhất là lúc từ ngữ này có liên quan tới Cứu thế chủ yêu thích của cụ!
"Đúng vậy, Severus, ta biết." Hiểu rõ lời ngầm không nói ra của giáo sư Độc Dược, nhưng Dumbledore cũng không muốn giải thích nhiều, dù sao đó cũng không phải vấn đề chỉ liên quan đến mình cụ, "Về điểm này, kỳ thật Harry chưa bao giờ giấu diếm cái gì." "Không giấu diếm?" Môi cong lên một độ cung mỉa mai, Snape quả thật muốn cười —— nếu như y còn có thể cười được. "Thẳng đến cuối cuộc chiến kia tôi mới biết Cứu thế chủ quang minh vĩ đại của chúng ta vậy mà là một bậc thầy pháp thuật hắc ám, nếu như vậy đã coi như là không giấu giếm, Albus, tôi nghĩ đầu óc của cụ đã hoàn toàn bị đồ ngọt chiếm chỗ rồi!"
Bất đắc dĩ thở dài, Dumbledore hơi hơi ngửa ra sau, dựa vào ghế."Biết điểm này không chỉ có ta, con trai ta. Cô Granger, cậu Weasley nhỏ và cậu Malfoy nhỏ đều là biết, tôi cho rằng cậu Malfoy nhỏ sẽ không giấu thấy điều này. Severus, ta vẫn luôn cảm thấy thầy và Harry tiếp xúc quá ít, hoặc nên nói thầy và Harry đều đang lảng tránh đối phương, mặc dù ta không quá rõ nguyên nhân. Ngoại trừ lúc cần thiết ra, hai người vẫn luôn rất ăn ý giữ khoảng cách, mà khoảng cách kia —— ta phải nói ta thật tiếc rằng khoảng cách kia quá lớn."
Không thể tin lỗ tai của mình, nhưng từ trong ánh mắt xanh Dumbledore, Snape biết đối phương không nói sai. Y không thể trông cậy vào Granger và Weasley sẽ thẳng thắn thành khẩn với mình cái gì, nhưng Draco biết, như vậy nói cách khác Lucius cũng biết, nhưng chính mình lại không được báo tin. Y không muốn thừa nhận những lời lão phù thủy già nói, chí ít chính y không có lý do gì để tránh con Quỷ Khổng Lồ con kia, sự thật đúng như lời đối phương nói—— sự hiểu biết của y về Potter cực kì ít ỏi, đến nỗi hoàn toàn không có cách nào nhìn ra cái gì. Nhưng đó cũng không phải thứ có thể thuyết phục y quên mất ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu khi nãy, lý do rời khỏi tiệc chúc mừng chết tiệt kia."Như vậy, cụ thật sự có thể xác định đó là con trai của Lily, mà không phải mảnh hồn chết tiệt ngoài ý muốn chiếm cứ thể xác của Potter?"
"Ta không rõ sao thầy sẽ có ý nghĩ như vậy, Severus." Không thể không nói Albus Dumbledore thật sự rất bất ngờ với việc giáo sư Độc Dược luôn luôn nghiêm cẩn lại có loại suy đoán không xong như vậy. Trong ánh mắt xanh da trời lóe ra chút kinh ngạc, tìm tòi nghiên cứu, cùng với suy xét, Dumbledore đột nhiên ý thức được giữa Severus và Harry không chỉ là vấn đề khoảng cách quá xa. Lại nhớ tới buổi nói chuyện về giáo sư Độc Dược trước khi Harry đi, lão phù thủy lớn tuổi rất không tình nguyện thừa nhận vấn đề giữa hai người kia nghiêm trọng đến mức cụ không có nghĩ tới. Harry khẳng định tình cảm của Severus đối với Lily và quyết tâm giết chết Tom, trừ cái đó ra Severus với Harry chỉ là một sự tồn tại cậu bé không tình nguyện tiếp xúc. Đồng thời, nhận thức và hiểu biết của Severus đối với Harry gần như hoàn toàn thành lập trên ký ức cũ, mảy may không nguyện ý dùng cái nhìn mới lần nữa hiểu Harry.
"Tại sao?" Không phải là không chú ý tới suy nghĩ sâu xa hiện lên trong mắt phù thủy già, nhưng Snape cũng không có, hoặc là nói tuyệt không cho là suy nghĩ sâu xa kia nhắm vào quan hệ giữa mình và Potter. "Một Cứu thế chủ lớn lên ở giới Muggle, trước khi nhập học hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với pháp thuật, nhập học năm thứ nhất đã biểu hiện ra thực lực vượt quá bạn cùng tuổi, dù là tính cách hay phương pháp làm việc đều không giống cha mẹ nó, làm người ta không thể tưởng tượng nổi là thằng nhóc đó lại còn là một bậc thầy pháp thuật hắc ám! Albus, vận động đầu óc của cụ đi, cụ muốn thuyết phục tôi tin tưởng kia thật sự là con trai của Lily và Potter ngu xuẩn kia như thế nào!"
Giọng điệu của Snape không phải là lạnh lùng trong ngày thường, ngược lại, lại kịch liệt và bén nhọn ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng Dumbledore nhìn hai con ngươi đen phảng phất như muốn phun lửa, chỉ cảm thấy khó chịu trong đầu quả thật muốn bao phủ chính mình. "Severus, đối với suy đoán và phán đoán của thầy, ta thật sự đáng tiếc, vô cùng tiếc." Hai tay chấp lại thành hình tháp*, Dumbledore thu liễm nụ cười bất đắc dĩ trên mặt, trên gương mặt già nua là vẻ nghiêm túc lúc chiến tranh."Thầy là người đã trải qua một lần tử vong, Severus, nhưng ta thật không ngờ sau khi có được cuộc sống thứ hai thầy vẫn dùng ánh mắt của quá khứ để đối đãi Harry, đồng thời từ đầu đến cuối giam chính mình trong quá khứ."
*双手搭成塔尖
"Lúc thầy thẳng thắn kể bí mật thầy sống lại, ta đã từng nói với thầy, nếu đã có cuộc sống thứ hai, như vậy thì xin thầy xem nó như một cuộc đời hoàn toàn mới. Ta cũng từng nhắc nhở thầy, những gì thầy từng trải qua chỉ có thể lấy làm tham khảo mà không phải tiêu chuẩn, bởi vì ai cũng không thể bảo đảm tất cả mọi chuyện đều sẽ giống như những gì xảy ra trong trí nhớ của thầy —— trên thực tế việc thầy sống chính là biến số lớn nhất." Chú ý tới tâm tình kịch liệt trong ánh mắt đối phương thoáng bình phục, Dumbledore cầm đũa phép gõ góc bàn, gia tinh bưng một ly cacao nóng lên."Nhưng bây giờ, sau sáu năm thầy sống lại, sau khi chiến tranh kết thúc chúng ta giành được thắng lợi, Severus, tại sao thầy cho rằng Harry James Potter vẫn mang hình tượng là một Gryffindor lờ mờ, không trưởng thành?"
Bị vấn đề của Dumbledore hỏi đến ngơ ngẩn, Severus Snape trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Y muốn nói Potter vĩnh viễn là Potter, cái Gryffindor dù thế nào cũng không có khả năng biến thành một Slytherin hoàn mỹ, huống chi còn là một người toàn năng mang theo tính chất đặc biệt của bốn học viện. Y muốn nói một Cứu thế chủ từ đầu chí cuối chỉ am hiểu Bùa tước vũ khí* không có khả năng biến thành một bậc thầy pháp thuật hắc ám, huống chi thằng nhóc kia chỉ có mười sáu tuổi. Snape đột nhiên ý thức được, chính mình quả thật đang dùng tiêu chuẩn đời trước đánh giá hành vi của Potter, đồng thời dùng tiêu chuẩn này để so với sánh Harry James Potter bây giờ. Nhưng điều này có gì không đúng sao? Nếu nó thật sự là con trai của Lily, như vậy vẫn phải có một vài thứ trên bản chất chắc là sẽ không thay đổi, nhưng thực tế y hoàn toàn không nhìn thấy thứ không nên thay đổi này.
*Bùa tước vũ khí 缴械咒 Disarming Charm = Expelliarmus (Bùa giải giới) Mô tả: Bùa này dùng để tước mọi vũ khí mà đối phương đang cầm, hoặc vô hiệu hóa phép thuật được dùng quá đà.
"Severus, ta cam đoan với thầy, thằng bé là Harry James Potter, mà không phải James hay Lily Potter, càng không phải mảnh hồn của Tom. Về điểm này, con ta, ta hy vọng thầy có thể quên ý nghĩ đáng sợ kia, bởi vì đó không phải là sự thật mà chỉ là một suy đoán vô căn cứ, hơn nữa là đối với Harry là tổn thương cực lớn." Một Slytherin khi đã cố chấp càng khó bị dao động hơn so với sự cố chấp của Gryffindor. Biết rõ điểm này, Dumbledore không định nói thêm điều gì. Nếu như Severus không tự ý thức được mấu chốt của vấn đề, như vậy dù cụ nói bao nhiêu cũng không có ý nghĩa."Chúng ta nói chuyện khác đi, ví dụ như chuyện rất quan trọng ta nói ban nãy."
Hiểu rõ Dumbledore không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, Severus Snape không thể bị thuyết phục tức giận việc đối phương vậy mà không tin phán đoán của mình, nhưng y cũng rất rõ ràng lúc phù thủy già đã quyết định cái gì không ai có cách thay đổi —— như chính trong mình quá khứ cuối cùng vẫn tiếp nhận đánh bùa chú lấy mạng về phía lão phù thủy. Nhìn phù thủy già lấy ra một cái bình thủy tinh từ trong ngăn kéo, trong bình chứa đầy vật chất trong trạng thái sợi bạc, lóe ra ánh sáng nhạt nhàn nhạt. Ký ức? Thuộc về ai?
"Đây là Harry nhờ ta chuyển cho thầy, Severus, dựa theo cách nói của Harry, đây là vật về chủ cũ." Giống như là nghĩ đến việc gì làm người ta xót xa, trong mắt lão phù thủy lớn tuổi có một tia đau xót xẹt qua."Harry nói, đến nay thằng bé vẫn không biết dụng ý của thầy khi đưa những ký ức này cho nó lúc mất là gì, thậm chí không cách nào phán đoán đây là việc nằm trong kế hoạch hay chỉ là ngoài ý muốn. Đồng thời, thằng bé cũng thật không ngờ có một ngày còn có thể lần nữa nhìn thấy thầy, vẫn còn sống sờ sờ, nhưng thằng bé không biết đây có tính là niềm vui bất ngờ hay không." Không bởi vì biểu tình kinh ngạc trên mặt giáo sư Độc Dược mà tạm dừng, Dumbledore thậm chí không muốn suy đoán lúc này trong lòng Slytherin tóc đen sẽ chấn động như thế nào —— người y vừa hoài nghi là mảnh hồn sống lại trên thực tế chính là đứa nhỏ đời trước y bảo vệ sáu năm.
"Điều duy nhất có thể xác định là, cuối cùng thằng bé cũng có thể đem những ký ức này trả lại cho thầy, thuận tiện nói ra lời đã muộn quá nhiều năm cho thầy—— thằng bé không cách nào cự tuyệt việc thầy nhìn mặt của thằng bé rồi căm hận James, cũng không cách nào cự tuyệt thầy trông vào ánh mắt của thằng bé để rồi hoài niệm Lily, thầy một mực bảo vệ đứa nhỏ đó làm nó thậm chí không có quyền lợi hận thầy. Cho nên, phương thức trả thù thầy duy nhất thằng nhỏ có thể làm là bảo vệ thầy, khiến thầy mang theo phần căm hận và hoài niệm kia sống sót." Dùng giọng điệu rõ ràng lại nghiêm túc lặp lại lời của Harry, Dumbledore cảm nhận được sự xót xa từ trong đáy lòng —— Harry biết rõ trong mắt Severus mình chỉ là vật thay thế cho cha mẹ, biết rõ Severus chưa bao giờ nhìn đến bản thân mình, cho dù bây giờ, cũng vẫn như vậy.
Hành động nhanh hơn lý trí, lúc Snape phát hiện bình thủy tinh chứa đầy ký ức đã ở trong tay mình, đại não vì quá độ kinh hoàng cuối cùng cũng khôi phục bình thường. Đây là trí nhớ của mình, đây là ký ức đời trước sau khi mình bị Nagini cắn gần chết đưa cho Potter, trong đó có một phần là ngoài ý muốn do lúc đó mình đã không cách nào khống chế —— bây giờ nó đã trở lại trong tay mình. Vật về chủ cũ, đúng vậy. Nhưng ai tới nói cho y tại sao vật này lại về tay chủ cũ?! Người y hoài nghi là mảnh hồn của Voldemort, người y cho rằng căn bản không phải Potter, vậy mà vừa vặn là Harry - sư tử Gryffindor ngu xuẩn - Potter nhận được những ký ức kia! Thảo nào Albus hoàn toàn không tiếp thu phán đoán của mình, người kia căn bản biết được chân tướng lại nhìn trò cười của chính mình!
"Trên thực tế, ta vẫn luôn suy đoán, Harry có khi nào cũng là một người luân hồi như thầy hay không. Ta không phủ nhận sự xuất sắc của Harry làm ta có chút hoài nghi và lo lắng, dù sao thực lực của thằng bé cũng vượt xa tuổi tác. Harry không để ta thăm dò và suy đoán dư thừa, thằng bé dùng cách của mình nói cho ta thằng bé thật sự là một người luân hồi, đồng thời chứng minh mình đáng giá sự tín nhiệm của ta. Ta đồng sẽ không tiết lộ tin tức này, trước bất kỳ ai, dùng bất kì phương thức gì. Nhưng ta nghĩ thầy sẽ phát hiện, bởi vì sự sắc bén của thầy vẫn luôn khiến ta phải khen ngợi." Hết sức không chú ý tới tâm tình kịch liệt trong mắt Slytherin tóc đen, Dumbledore đứng lên.
"Nhưng biết Harry tới từ cùng một chỗ với, lúc thằng bé giao cái bình này cho ta, sự kinh ngạc của ta cũng không ít hơn thầy là bao. Rất xin lỗi cho tới hôm nay ta mới hoàn thành việc Harry giao phó, chiến tranh kết thúc không có nghĩa là ta có rất nhiều thì giờ nhàn rỗi, ta nghĩ thầy hiểu rõ." Không nhìn tâm tình hiển nhiên đã thoát khỏi bình tĩnh của giáo sư Độc Dược nữa, tầm mắt Dumbledore chuyển về phía Nón Phân Loại trong ngăn kéo."Ngày thứ hai sau khi đánh bại Tom Harry đã rời Anh quốc, ta không biết đứa nhỏ này sẽ đi đâu cũng không biết thằng bé còn có thể trở về hay không. Nhưng nếu có một ngày thằng bé trở lại bên người chúng ta, Severus, ta hy vọng thầy có thể không dùng cái nhìn trong quá khứ để đối đãi với đứa nhỏ này nữa, hoặc nên nói, thầy nên nhìn thấy Harry James Potter chân chính. Chỉ mong, ta có thể nhìn thấy ngày đó."
-
Rừng Albania ——
"Angus." Gọi cháu trai lại muốn đi ra khỏi vùng ẩn cư của mình lại, Grimm vuốt râu mép dài màu trắng bạc, trong ánh mắt xám nhạt cất dấu nỗi lo lắng.
"Ông nội." Đứng lại tại chỗ, Angus không rõ nguyên do ông nội nhìn mình lại không có nụ cười.
"Không cần tới nữa, Angus, sự quan tâm của con với phù thủy loài người kia đã vượt mức rồi." Sầu lo mở miệng, Grimm rất không hy vọng giữa cháu trai duy nhất của mình và phù thủy loài người có tiếp xúc gì. Bộ tộc Tinh Linh Bóng Tối bọn họ ẩn cư ở trung tâm rừng rậm này đã qua nghìn năm, không giao tiếp với phù thủy loài người cũng không phải không có lý do. Thế giới pháp thuật bên ngoài đã thay đổi quá nhiều, phù thủy loài người sớm đã không phải là bạn của Tinh Linh, ông không muốn Angus bị thương tổn vì tính toán âm mưu bẩn thỉu của loài người.
"Ông nội, ông suy nghĩ nhiều quá rồi." Bất đắc dĩ đi tới bên người Grimm, Angus biết ông nội mình đang lo lắng điều gì, nhưng đó là điều không cần thiết. "Harry cũng không phải người xấu, ánh mắt của cậu ấy sạch sẽ, hơn nữa ông cũng đã nói cậu ấy có một linh hồn thuần túy."
"Con đã bắt đầu gọi tên thánh của nó rồi?" Thở dài, Grimm không biết nên nói gì mới được. Phù thủy loài người Harry James Potter quả thật có một linh hồn thuần túy, nhưng đây cũng không có nghĩa là an toàn."Ông cho là con còn nhớ rõ, đứa nhỏ đó muốn pháp thuật tuyệt đối không thể truyền ra ngoài của Tinh Linh Bóng Tối chúng ta, là linh hồn vĩnh tịch có thể vĩnh viễn tiêu diệt một linh hồn."
"Nhưng cậu ấy cũng không phải muốn dùng linh hồn vĩnh tịch để thương tổn những người khác, cậu ấy chỉ là muốn thương tổn chính mình." Trong ánh mắt bạc có chút đau buồn nhàn nhạt, càng nhiều hơn chính là nghi hoặc cùng khó hiểu, Angus làm sao cũng không hiểu sao một người lại muốn giết linh hồn của chính mình hoàn toàn như vậy. "Ông nội, linh hồn của Harry đau buồn đến mức làm con không cách nào nhìn thẳng, con chưa bao giờ biết mỉm cười cũng có thể tuyệt vọng đến vậy."
Giơ tay lên xoa xoa tóc cháu trai, ánh mắt của Grimm nhìn về phía phương hướng cửa ra —— ở bên ngoài, phù thủy loài người kia không có được linh hồn vĩnh tịch đã xây một nhà gỗ nho nhỏ, giống như muốn cắm rễ ở chỗ này vậy. "Angus, thằng bé là một người luân hồi, một người gánh vác luân hồi quá nhiều. Nhưng ngay cả như vậy, nó cũng không thể hủy diệt linh hồn của chính mình, đây không phải là ước nguyện ban đầu của sinh mệnh, cũng vi phạm quy tắc tự nhiên."
"Nhưng cậu ấy sống không sung sướng chút nào cả, cho dù trên mặt cười, ánh mắt của cậu ấy cũng không cười." Đã hơn một tháng quan sát chung quanh Harry, Angus nhớ rất rõ ràng lúc ánh mắt xanh biếc kia nhìn bầu trời là tuyệt vọng nặng nề đến cỡ nào. "Con sẽ không vi phạm tộc quy, cũng sẽ không vi phạm ước định của bộ tộc chúng ta với Merlin, linh hồn vĩnh tịch con sẽ không dạy cho cậu ấy. Nhưng con hy vọng có thể làm gì đó, có thể giúp Harry thật sự mỉm cười vui sướng, mà không phải chỉ có thể đau khổ tuyệt vọng sống sót. Cậu ấy đáng giá, ông nội, cậu ấy là linh hồn thuần túy nhất con từng gặp. Con có thể cảm nhận được tình cảm kín đáo giấu trong linh hồn cậu ấy, cậu ấy yêu rất nhiều người, từ trong bức tranh mỗi ngày cậu ấy vẽ con có thể nhìn ra. Chỉ là cậu ấy quá tuyệt vọng, cần có một người lôi cậu ấy ra khỏi nỗi thống khổ và tuyệt vọng này, cần phải có người giúp cậu ấy lần nữa cảm giác được còn sống là một chuyện hạnh phúc lại tốt đẹp."
Nhìn ánh mắt cháu trai bởi vì nghiêm túc và kiên định mà đặc biệt sáng ngời, Grimm không thể tránh được. Ông biết, Angus đã có tình cảm với phù thủy loài người kia, có thể sau này còn có thể phát triển thành tình cảm càng sâu càng nóng rực. Nhưng ông đã không có cách nào ngăn trở, tình cảm của bộ tộc Tinh Linh cho tới bây giờ không thể bị ngăn cản hay bị thu hồi."Được rồi, được rồi, cháu trai của ta." Nếu đã xảy ra, như vậy phải cố gắng để cho tình cảm của cháu trai được đáp lại đi."Ông sẽ không ngăn cản con qua lại với thằng bé, nhưng ông hy vọng con có thể duy trì lý trí của mình. Loài người và tinh linh là khác nhau, bọn họ phức tạp hơn chúng ta nhiều lắm, mà một luân hồi của con người rất không đơn thuần. Không nên để mình bị tổn thương, Angus."
"Harry sẽ không làm tổn thương con." Bởi vì ông nội dao động, Angus cảm thấy quả nhiên vẫn là ông nội mình sáng suốt nhất. "Cậu ấy không muốn thương tổn bất kì kẻ nào, ngoại trừ chính mình."
→Chương sau: Quyển 01 Chương 03→