EDITOR: ROSALINE
BETA: LILLY
"Cha." Gõ cánh cửa thư phòng đang mở, Draco Malfoy nhìn dáng vẻ cha mình ngồi ở trên ghế hiển nhiên đang suy tư điều gì, có chút chần chờ, có lẽ mình tới không đúng lúc?
"Cuối tuần phải đi học rồi, Rồng Nhỏ, đây là năm học cuối cùng của con. Nghe cha đỡ đầu con nói, con đã có kế hoạch đối với cuộc sống sau tốt nghiệp, ta rất vui mừng." Ra hiệu cho con trai ngồi xuống, kiêu ngạo trong mắt Lucius rất rõ ràng. Sáu năm qua trong quá trình trưởng thành của con trai hắn vẫn không biểu thị khen ngợi rõ ràng, nhưng trên thực tế hắn luôn cảm thấy rất tự hào. Đương nhiên, làm hắn cảm thấy thoả mãn nhất chính là việc mình đúng lúc thay đổi trận doanh, không để con trai giống như mình năm đó, không thể không gánh trên lưng toàn bộ hưng suy tồn vong của gia tộc lúc chưa đến tuổi thành niên.
"Con là một Malfoy." Nhận được lời khen ngợi rõ ràng của cha, Draco lộ ra nụ cười, nhưng tính cẩn thận trước sau làm cậu nhóc không biểu hiện bao nhiêu khoa trương —— mặc dù Merlin biết trong lòng cậu đang kích động cỡ nào. "Trên thực tế, con tới tìm cha chính là vì nói chuyện kế hoạch của con, đồng thời cũng hy vọng có thể gia nhập vào trong kế hoạch của cha và cha đỡ đầu."
"Ồ? Nói thử xem."
"Con muốn chế tạo ra một vương quốc thương mại Malfoy, không chỉ ở giới phù thủy, cũng không chỉ ở Anh quốc." Nói ra một câu như vậy, nhận thấy ánh mắt nghiêm túc của cha, Draco không nhanh không chậm tiến thêm bước giải thích."Chiến tranh cũng được, hòa bình cũng tốt, không có bất luận việc gì có thể thiếu sự ủng hộ về mặt tài chính. Dù dưới tình huống gì, có đủ Galleon sẽ giúp chúng ta có nhiều đường lui hơn người khác, cũng nhiều phần thắng hơn. Việc xảy ra trong tương lai không ai có thể dự đoán trước được, mà con không muốn lại thấy dòng họ Malfoy này cúi đầu trước bất kỳ ai. Chúng ta là Slytherin, Slytherin sinh mà cao quý, việc khuất phục thậm chí nằm sấp dưới chân người khác vĩnh viễn sẽ không xảy ra trong lịch sử nữa."
Nhận thấy được sáng lóng lánh trong mắt con trai, Lucius từ từ nhếch khóe miệng lên. Nhìn xem, đây là con hắn, gia chủ tiếp theo của gia tộc Malfoy, đứa con cưng lấy chòm thiên long làm tên. Thật sự nên để Severus xem tia sáng phát ra từ rồng nhỏ lúc này, kia tuyệt đối sẽ làm cho bạn cũ của hắn ghen tỵ. "Rất tốt, không hổ là con trai ta, lấy số tuổi của con, ta phải nói con đã có ánh mắt đủ lâu dài. Malfoy chưa bao giờ thiếu Galleon, nhưng vẫn có người muốn cướp nó khỏi kho vàng của chúng ta. Voldemort hay Bộ Pháp thuật đều cho rằng chúng ta chỉ là một gia tộc có tiền, lại chưa bao giờ biết tiền chẳng qua là công cụ để chúng ta giành lợi ích lớn hơn."
"Ta tự hào về con, Rồng Nhỏ của ta, con là đứa con trai ta lấy làm kiêu ngạo." Phá vỡ sự cẩn thận không đổi của Slytherin, Lucius thẳng thắn khen ngợi con trai mình, trong mắt là tia sáng khoe khoang nhất định có thể bị giáo sư Độc Dược châm chọc."Như vậy, cứ to gan mà làm đi, ta rất chờ mong ngày kế hoạch của con hoàn thành —— lúc đó nhắc tới Malfoy không ai không biết, không ai dám khinh thường, tuyệt vời biết bao nhiêu."
"Con sẽ cố gắng, cố gắng bằng tất cả những gì con có, thưa cha." Rốt cuộc vẫn biểu hiện ra nỗi kích động, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cha mình dùng phương thức Gryffindor như vậy nhận thức chung về mình, Draco nỗ lực kiềm chế nhưng vẫn làm lộ ra sự hưng phấn trong ánh mắt. Chẳng qua, cậu nhóc còn nhớ rõ mình tìm đến cha vì một chuyện khác. "Cha, con biết cha và cha đỡ đầu đang nỗ lực vì Slytherin, mà con hy vọng mình có thể gia nhập. Mặc dù con vẫn là học sinh Hogwarts, nhưng con cho rằng có một chút việc con có thể làm được, vì Slytherin."
Nhớ tới bộ dáng vẻ lạnh như băng của Severus không có lợi cho việc xây dựng lại hình tượng cho Slytherin theo lời cậu em vợ nói, Lucius nhìn đứa con trai xuất sắc của mình, không thể không tán thành cách nói của em vợ. Chí ít, so với Severus mang bộ dạng băng vạn năm không đổi kia, lời ra khỏi miệng chính là châm chọc chua cay bén nhọn, hình tượng anh tuấn, hòa nhã lễ phép của con trai nhà mình dễ dàng làm người ta tiếp thu hơn, nhất là đối với học sinh của ba học viện khác trong trường. Lời của con trẻ có thể đưa đến tác dụng rất lớn, đối với bất kỳ gia đình nào đều như vậy, vậy hắn có lý do gì từ chối con trai gia nhập vào chứ?
"Sẽ rất khổ cực, cũng sẽ có rất nhiều phiền phức, ta hy vọng con không phải chỉ là hứng khởi nhất thời, càng không muốn nhìn thấy con nửa chừng bỏ dở." Gật đầu biểu thị đã hiểu, Lucius chợt nhớ tới lời của Dumbledore ngày kia."Được rồi, Dumbledore nói cứu thế chủ trong mắt cha đỡ đầu con cũng không phải người chúng ta nhìn đến, hơn nữa sự sai lầm này sẽ ảnh hưởng đến nỗ lực chúng ta làm vì Slytherin."
"Cụ ấy nói đúng." Có chút bất đắc dĩ nhíu mày, Draco không ngạc nhiên chút nào về việc hiệu trưởng sẽ khuyên bảo cha đỡ đầu. Ngược lại không phải hiệu trưởng bao bọc Harry quá mức so với cha đỡ đầu, sự thật là trong mắt của hiệu trưởng sự không hòa hợp của hai người cực kì tồi tệ —— xét thấy hai người đều là người cụ coi trọng."Đối với cha đỡ đầu mà nói, Harry là con trai của James Potter, Potter nhỏ. Hoặc là con trai của Lily Evans, người ngài ấy nhất định phải bảo vệ. Thứ ngài ấy nhìn đến vẫn luôn là dòng họ hoặc là ba mẹ của Harry, chưa bao giờ là chính Harry. Trên thực tế, con không thể hiểu cái nhìn của cha đỡ đầu đối với Harry sao lại duy trì đến bây giờ còn không đổi, xét thấy sáu năm qua ai cũng phát hiện Harry không phải một Gryffindor như cha mẹ cậu ấy."
Gryffindor? Merlin ơi, lẽ nào sáu năm cũng không thể làm Severus tiếp thu sự thật Cứu thế chủ là một Ravenclaw? Nói không kinh hãi là giả, Lucius thật không ngờ sự cố chấp của ông bạn chí cốt rốt cuộc lại đến trình độ như vậy, đây là sai lầm trí mạng bất kỳ một Slytherin tiêu chuẩn nào cũng sẽ không phạm phải. Nếu như Cứu thế chủ thật sự ngu xuẩn lỗ mãng giống như cha, hoặc tuy rằng nhiệt tình hoạt bát nhưng chỉ có chút thông minh giống như mẹ của cậu ta, Voldemort tuyệt đối sẽ không thất bại nhanh chóng lại hoàn toàn như vậy.
"Ý nghĩa của Harry đối với Hogwarts là khác biệt, đồng thới, Hogwarts đối với cậu ấy cũng là sự tồn tại đặc biệt." Sửa sang lại ý nghĩ của mình, Draco quyết định tiết lộ một vài bí mật cậu chưa bao giờ nói ra khỏi miệng. "Người khởi động pháp trận phòng ngự của lâu đài trong trận chiến cuối cùng không phải là hiệu trưởng, mà là Harry. Năm hai sau lần sự kiện Tử Xà huyên náo nóng hổi lại tuyên bố chỉ là một trò đùa, trên thực tế là thật. Phòng chứa bí mật thật sự tồn tại, Tử Xà cũng vậy, chỉ có điều là con Tử Xà kia nhận Harry làm chủ. Nếu con đoán không sai, Harry luôn quên mất chính mình có một con thú cưng hẳn lúc này không mang theo bên người con Tử Xà cậu ấy thường thả trong rừng Cấm."
"Dựa vào hai điểm này, con nghĩ không ra Harry có lý do gì mặc kệ có người tách Slytherin ra khỏi Hogwarts. Hơn nữa, cha à, ngài cho là con, Hermione Granger và Ron Weasley vì sao có thể hữu nghị hòa bình ở chung đồng thời về sau lại trở thành bạn bè? Harry có một loại lực ngưng tụ phi phàm, có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện tụ tập bên cạnh cậu ấy, đồng thời vì cậu ấy bỏ xuống thành kiến và những điểm khác biệt, tìm kiếm điểm giống nhau cuối cùng đạt thành nhất trí. Nếu như Slytherin thực sự đến bước ngoặt quan trọng của tồn vong, không ai có thể ngăn cơn sóng dữ hơn Harry." Không ngoài ý muốn vì cha lộ ra biểu tình kinh ngạc hiếm thấy, Draco nhướng mày —— cậu có một người bạn xuất sắc đến mức khiến người ta ngay cả ghen tỵ cũng khó làm, điều này chứng minh kiên trì của cậu lúc đó có giá trị.
"Đáng tiếc cho tới bây giờ cha đỡ đầu vẫn không thấy những thứ này, mặc dù Harry chưa từng cố ý giấu diếm ngài ấy. Hai người bọn họ từ đầu đến cuối chỉ quan tâm đối phương có còn sống đủ tay chân hay không, không thèm để ý tới những vấn đề nào khác, trên điểm này bọn họ duy trì ăn ý khó mà tin được." Ăn ý chết tiệt. Nội tâm trào phúng, nhưng trên mặt lại không có hiển lộ ra, Draco cho rằng dù có chính mắt nhìn thấy thấy chân tướng, cha đỡ đầu cũng biết dùng các loại lý do thuyết phục mình đó không phải Harry. "Nếu như Slytherin đối mặt với tai nạn, thân là viện trưởng học viện cha đỡ đầu nhất định không có khả năng may mắn tránh khỏi, như vậy cho dù là vì giúp cha đỡ đầu sống sót Harry cũng sẽ đứng ra. Con cho rằng, đây mới là nguyên nhân căn bản cậu ấy bày mưu đặt kế để Sirius ủng hộ cha."
Cho nên từ trình độ nào đó mà nói, Slytherin là dính ánh sáng từ Severus? Không biết là tư vị gì, Lucius ảo não vì chính mình vậy mà vẫn luôn không phát hiện tất cả con bài chưa lật của Cứu thế chủ, hắn cảm thấy dù là con trai mình cũng không biết toàn bộ —— nhưng chỉ là hai điểm Rồng Nhỏ nêu lên đã đủ rung động. "Như vậy, nếu như cái nhìn của Severus về Cứu thế chủ có thể có điều đổi mới, hoặc là nói bản thân cậu ấy xin sự giúp đỡ từ Cứu thế chủ xin giúp đỡ, phần thắng của chúng ta sẽ nhiều hơn?"
"Điều kiện tiên quyết là cha có thể thuyết phục cha đỡ đầu, thưa cha." Trong đáy lòng có chút hả hê, có thể nhìn thấy người cha luôn luôn mạnh mẽ hoàn mỹ chịu thiệt ở chỗ cha đỡ đầu cũng là niềm vui không tệ, Draco bày ra một bộ biểu tình bất lực."Xét thấy con đã thử cố gắng, mà kết quả là sau khi khai giảng con có thể sẽ có rất nhiều cấm túc, cha, con chờ mong tin tức tốt từ cha."
..........................................
"Rất thú vị." Nhìn một đám phù thủy nhỏ 11 tuổi bị một cái mũ phân tới học viện phù hợp, ánh mắt thân thiện của Angus từ đầu đến cuối dừng trên Nón Phân Loại —— ông nội cho tới bây giờ cũng chưa nói tại sao mũ của Gryffindor lại có năng lực suy xét phán đoán.
"Một phát minh vĩ đại, không phải sao, Angus." Chú ý tới ánh mắt của đồng nghiệp mới tới nhìn Nón Phân Loại, Dumbledore hòa ái cười cười."Phải biết rằng từ ngày ngài Mũ có tư tưởng chưa bao giờ phân sai một học sinh nào." Có lẽ ngoại trừ Harry có can đảm uy hiếp mũ?
"Đúng vậy, thật vĩ đại, tôi đoán đây chắc là thuật luyện kim cổ xưa?" Rất có thiện cảm với vị hiệu trưởng râu bạc có chút tương tự với ông nội nhà mình, Angus không chút keo kiệt nụ cười của mình."Nghe ông nội nói, đỉnh cao của thuật luyện kim thời bốn nhà sáng lập đến nay vẫn không có gì có thể vượt quá."
"Một phần thôi." Nháy mắt, Dumbledore đã biết Angus tới từ nơi nào cũng không hề ngoài ý muốn với việc ông nội đối phương biết về thời kì bốn nhà sáng lập, Tinh Linh vốn luôn có tuổi thọ lâu dài. "Ngoại trừ thuật luyện kim ra, hẳn là còn rất nhiều pháp thuật cổ xưa chúng ta không thể thấy, thật đáng tiếc cũng không thể khảo chứng. Chẳng qua, nếu như ông nội của thầy rảnh rỗi đồng ý tới trường học làm khách, có thể chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu. Ta nghĩ vậy sẽ là một chuyện rất vui sướng, đúng không, Angus."
"Đương nhiên, nhất định sẽ rất vui sướng. A, chỉ tưởng tượng thôi tôi cũng cảm thấy vui sướng rồi, Albus thân mến. Ông nội tôi cũng giống cụ, cũng có râu mép dài như vậy, chỉ có điều cho tới giờ ông ấy không có cách bện râu mép đẹp mắt giống như cụ —— vì thế ông ấy vẫn luôn rất phiền não." Nghĩ đến ông nội mình luôn oán giận thắt tóc quá khó khăn, Angus lộ ra một nụ cười nghịch ngợm. truyện xuyên nhanh
"Nếu như hai vị còn lực chú ý dư thừa có thể bố thí cho đám Quỷ Khổng Lồ con đáng thương phía dưới, vậy các vị nên hiểu rõ bây giờ là lúc hiệu trưởng nói chuyện." Lạnh như băng mở miệng nhắc nhở một lớn một nhỏ không nhìn thời thế này, Severus Snape lại lần nữa không vui vì lại không thể trở thành là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, vì vậy cũng không có thiện cảm gì đối với Angus không rõ lai lịch này —— chớ nói người này còn cho rằng râu mép của Dumbledore bện đẹp mắt!
"À, được rồi, Severus, cảm ơn thầy đã nhắc nhở." Lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, Dumbledore gõ ly đứng lên, trong mắt tràn ngập từ ái nhìn về phía bọn nhỏ, đồng thời cũng mang theo vẻ nghiêm túc.
"Năm học mới đã bắt đầu, các trò thân mến, có thể các học sinh cũ còn nhớ rõ chuyện đáng sợ xảy ra trong năm học trước, những học sinh mới hẳn cũng biết được một phần từ trên tờ báo hoặc trong miệng người lớn trong nhà. Thầy hy vọng, tất cả mọi người có thể nhớ kỹ những linh hồn cao thượng đã anh dũng hy sinh trong chiến tranh, sự hi sinh của bọn họ đổi lấy an toàn chúng ta ngày hôm nay, có thể ngồi trong đại sảnh hưởng dụng đồ ăn ngon miệng. Thầy hy vọng, người chịu thương tổn trong chiến tranh có thể để thời gian chữa lành những đau xót này, ngược lại đặt lực chú ý, tinh thần và thể lực trên con đường phấn đấu cho tương lai của bản thân, sống không phải vì quá khứ, mà là vì tương lai. Thầy hy vọng, chúng ta không sinh ra cái nhìn không tốt, không công bằng đối với một vài học viện sau khi chiến tranh đã kết thúc, một học viện không nên gánh vác trách nhiệm vì hành vi cá nhân của một sinh viên đã tốt nghiệp, càng không nên dùng ngôn ngữ và hành vi thiếu lý trí để thương tổn bạn học của mình."
"Hogwarts là một trường học, do bốn học viện tạo thành, trải qua nghìn năm trở thành nhà chung của phù thủy Anh quốc chúng ta. Đúng vậy, bốn học viện, không phải ba cũng chẳng phải năm. Thầy tin tưởng mọi người đều biết, bốn nhà người sáng lập đều đã từng lưu lại món đồ đại diện cho tinh thần của học viện mình. Vương miện Ravenclaw, mang ý dùng một trái tim lý trí phá vỡ lớp ngụy trang nhìn đến sự thật. Cúp vàng của Hufflepuff, tượng trưng cho một trái tim khoan dung đối đãi với người khác biệt với bản thân. Hộp dây chuyền của Slytherin, đã từng có người cho rằng đó là thứ tượng trưng cho địa vị, không, bọn nhỏ, đó là cái nhìn sai lầm." Lấy hộp dây chuyền ra đeo lên —— dĩ nhiên không phải cái của Slytherin, Dumbledore nắm hờ nó lên để tất cả mọi người có thể chú ý tới vị trí của hộp dây chuyền. "Nhìn xem, lúc các trò đeo hộp dây chuyền, nó sẽ ở ngay vị trí tim của trò. Hộp dây chuyền của Slytherin, ý nghĩa quan trọng nhất là báu vật trong lòng mà không phải thứ gì khác."
Không ngoài dự đoán, trong đại sảnh vảng mảnh tiếng xôn xao lớn, dường như không ai nghĩ vật tượng trưng cho học viện Slytherin chú trọng xuất thân và huyết thống sẽ có hàm nghĩa như vậy. Nhưng nhìn cụ già mang hộp dây chuyền ở chỗ ngồi giáo sư, nhìn hồn ma Công tước đẫm máu trên bàn dài Slytherin tháo nón kính cẩn cúi người về phía cụ, tất cả mọi người biết phù thủy già không nói sai —— bằng không Baron sẽ không biểu thị kính ý của mình.
"Cuối cùng, bảo kiếm Gryffindor." Từ trong Nón Phân Loại lấy ra bảo kiếm lóng lánh, Dumbledore giơ ngang bảo kiếm bằng hai tay."Bốn vị người sáng lập lưu lại, một kiện vũ khí duy nhất, đồng thời cũng không phải là chỉ có Gryffindor mới có thể sử dụng. Giáo sư Độc Dược kiêm viện trưởng học viện Slytherin của chúng ta, ngài Severus Snape, đã từng dùng nó ý đồ giết con rắn lớn muốn làm hại tới học sinh —— thầy nghĩ có lẽ đã có người từng nghe qua con rắn bên người Voldemort." Không chú ý tới ánh mắt lạnh lùng tới từ giáo sư Độc Dược bên người và các ánh mắt khác nhau trong đại sảnh, Dumbledore đột nhiên thu liễm nụ cười —— trên gương mặt già nua là vẻ nghiêm túc và kiên quyết gần như trang nghiêm. " Lúc có kẻ ý đồ thương tổn học sinh Hogwarts, thương tổn Hogwarts, như vậy bất kì ai nhiệt tình yêu thương Hogwarts đều có thể dùng thanh kiếm này làm vũ khí bảo vệ học sinh và trường học của chúng ta."
"Nhớ kĩ, bọn nhỏ của ta, bảo kiếm của Gryffindor vĩnh viễn chỉ chỉa hướng về phía kẻ địch uy hiếp tới trường học và học sinh, chứ không phải vung về phía bạn học của mình. Nếu như có người quên mất điểm này, thương tổn bạn học hoặc thương tổn học viện khác, thật đáng tiếc, thầy sẽ lấy người kia danh nghĩa trái với tinh thần học viện, vi phạm tinh thần của người sáng lập đưa người đó về nhà,."
Một mảnh ồ lên. Lời khuyên bảo của Dumbledore —— không bằng nói là cảnh cáo, không chỉ làm rung động ba học viện khác, càng làm bàn dài Gryffindor vốn náo nhiệt trong nháy mắt rơi vào yên tĩnh. Chưa ai từng nghĩ hiệu trưởng luôn thiên vị Gryffindor vậy mà sẽ có lúc nghiêm nghị như vậy, cảnh cáo không chừa đường sống, càng không ai nghĩ tới thì ra hiệu trưởng chưa từng mong Slytherin không tồn tại —— phàm là người có chút đầu óc đều hiểu rõ hiệu trưởng muốn nói thương tổn là đối với người nào hoặc học viện nào. Không giải thích nỗi, nghi hoặc, bất mãn, các loại tâm tình bộc phát ra sau trận yên tĩnh ngắn ngủi, tiếng động lớn trên bàn dài Gryffindor náo loạn hơn bất kì lúc nào, cho dù viện trưởng Minerva McGonagall nghiêm nghị trừng bọn họ cũng không có tác dụng.
"Im lặng, bầy sư tử nhỏ thân ái của ta."
Ánh mắt xanh thẳm nghiêm nghị đảo qua bàn dài Gryffindor, ánh mắt này làm đám học sinh ban đầu tranh cãi ầm ĩ lớn tiếng mặt đỏ lên không tự chủ được ngậm miệng.
"Gryffindor là kỵ sĩ của Hogwarts, gánh vác sứ mệnh hóa thân làm thanh kiếm bảo vệ ngôi trường này, thầy hy vọng các trò có thể ghi nhớ điều này đồng thời kiêu ngạo vì nó." Lần đầu tiên trong nghi thức khai giảng đơn độc phát biểu với một học viện —— ngay trước mặt toàn trường, lần đầu tiên cảnh cáo không cho Gryffindor phản bác, Dumbledore không chút để ý ánh mắt kinh ngạc càng ngày càng nhiều trong đại sảnh. "Làm hiệu trưởng, quá khứ bởi vì nhiều nguyên nhân thầy đã phạm rất nhiều điều sai, trong đó bao gồm mặc kệ các trò xa lánh Slytherin. Mà bây giờ, thầy hy vọng lúc còn sống thầy còn có thể bù đắp những thất trách đã tạo thành thương tổn với học viện Slytherin."
"Bọn nhỏ, sai lầm của Voldemort không nên do để học viện Slytherin gánh vác, thầy nghĩ các trò còn nhớ rõ phù thủy chịu thiệt hại trong chiến tranh cũng có những người xuất thân từ Slytherin. Giữa người cầm lấy đũa phép phản kháng hắn có rất nhiều người là Slytherin, ví dụ như gia tộc Malfoy, gia tộc Parkinson, gia tộc Zabini, cùng với giáo sư Độc Dược tuy luôn rất nghiêm khắc nhưng trên thực tế đã làm rất nhiều chuyện để bảo vệ các trò. Không nên vì một người phạm sai lầm mà phủ định toàn bộ học viện, đó là một điều không lý trí. Giống như việc thầy thích ăn đồ ngọt, nhưng cũng không phải tất cả Gryffindor đều nhiệt tình yêu thương đồ ngọt, đạo lý của hai việc này cũng giống nhau, đúng không, các con của ta."
Một vài Gryffindor ban đầu còn muốn phản bác, lại ngậm miệng vì ví dụ đồ ngọt của Dumbledore. Đúng vậy, một người không đại biểu cho cả học viện, chí ít trong bọn họ cũng không có nhiều người nhiệt tình yêu thương đồ ngọt. Mà bọn nhỏ trong học viện Ravenclaw và Hufflepuff đều lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía bàn dài Slytherin nhu hòa hơn mọi khi rất nhiều. Học viện Slytherin lần đầu được hiệu trưởng bảo vệ, trên bàn dài gần như không ai có thể bình tĩnh như trước —— nhưng lúc này không ai để ý bọn họ có tuân thủ nghiêm ngặt phong độ quý tộc hay không.
"Như vậy, điều thầy muốn nói chỉ là những thứ này. Kế tiếp thầy muốn giới thiệu giáo sư mới nhậm chức Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cho mọi người, thầy Angus." Khôi phục biểu tình hòa ái, Dumbledore đưa tay vỗ vỗ bả vai Angus."Thầy dùng đồ ngọt cá rằng, các trò sẽ yêu thích giờ học của thầy Angus, cũng sẽ thích bản thân thầy ấy."
→Chương sau: Quyển 01 Chương 09→