Ta đứng chính giữa, ôm cánh tay, có cảm giác rất bất lực.
Bong bóng nước không phải làm bằng kim cương, sẽ có lúc phải vỡ tan, ta đứng ngây ở đây không làm gì được, cuối cùng sẽ biến thành thức ăn cho bọn họ.
Mắt thấy lớp vỏ bong bóng càng lúc càng mỏng, ta sắp trào nước mắt ra tới nơi.
Ta không cam lòng bị bọn họ bắt đi như vậy.
“Hạ Mật cô nương, cô xuất hiện đi, nếu bây giờ cô bước ra ngoài, chúng ta sẽ không cắn cô!”, thanh niên dẫn đầu đứng bên ngoài bong bóng nước lạnh lùng cười cợt.
Còn người trong tộc hắn, với hàm răng sắc bén, đã cắn lủng được một lỗ nhỏ trên bong bóng.
“Nguyễn Dương, Nguyễn Dương… Ngươi đâu rồi?”, ta co người, vô cùng chán ghét bản thân mình vô dụng, ta có thể làm gì được đây? Ta chỉ là một con tôm còn chưa đủ nửa năm tuổi, trong tay chẳng có vũ khí trảm yêu trừ ma nào.
Ta cũng hận hắn, làm ta lo lắng, đến lúc mấu chốt thì lại bỏ rơi ta.
“Hạ Mật cô nương, chúng ta đi!”, bong bóng nước không gì phá nổi rốt cuộc vẫn bị bọn họ xé rách, người thanh niên có mái tóc dài màu xanh lá mạ là người đầu tiên vọt vào trong, kéo ta ra ngoài.
Ta giãy dụa, liều mạng muốn tránh khỏi gọng kềm của hắn, ánh sáng kỳ lạ màu xanh lục nhàn nhạt lóe lên, toàn thân ta tựa hồ cũng tỏa ra màu cam.
“Cái gì vậy?”, người kia ngơ ngác nhìn ta, ta cũng ngơ ngác nhìn hắn, tuy rằng hắn vẫn kềm chặt tay ta, nhưng cũng không dám tiến thêm một bước.
Dường như trên người ta xảy ra biến hóa gì đó.
“Ta mặc kệ!”, hắn hấp tấp quay đầu đi, tiếp tục kéo tay ta bơi ra chỗ nước sâu, nước biển dập dờn nồng đậm mùi máu tươi, càng sâu càng nồng, ta bị hắn lôi kéo đằng trước, một đám người cá răng nhọn bơi theo phía sau, trong lòng kinh hoảng.
Bỗng nhiên, một luồng kim quang sáng ngời bắn tới, cả đám người cá hoảng loạn, càng bất an càng cố gắng bơi nhanh.
Kẻ đang giữ tay ta cũng sốt ruột, cái đuôi to dựng thẳng lên, dùng hết sức lực hét to: “Nguyễn Dương, ngươi đừng có kiêu ngạo, Hạ Mật đang nằm trong tay ta!”.
Ta đang rơi lệ, bỗng dưng ngẩng phắt đầu lên, tìm kiếm xung quanh chỗ phát ra luồng sáng.
Tầm mắt bỗng chốc phát hiện ra, nơi tận cùng nguồn sáng, Nguyễn Dương đang nổi lơ lửng, lúc này hắn đã thay một bộ áo giáp màu xanh lam nhạt, mái tóc đen được cài lên bằng vỏ đồi mồi màu nâu, không còn chút dịu dàng thường ngày, toàn thân toát ra khí chất uy nghiêm.
Tầm mắt hắn đảo qua ta, cau mày, trên bàn tay lóe ánh sáng vàng, xuất hiện một thanh bảo kiếm.
“Nguyễn Dương, nếu ngươi thức thời thì mau buông tha người trong bộ tộc của ta, ta đương nhiên sẽ thả Hạ Mật cô nương, cũng không làm ngươi khó xử, từ đây đường ai người nấy đi, chúng ta không liên quan tới nhau!”, người đang giữ tay ta hét to. (Ú: a di đà phật, đầu óc đen tối của mình cứ thấy câu này nghe như có JQ giữa 2 anh xD~~)
Nét mặt Nguyễn Dương lạnh nhạt bình tĩnh, không thể nào nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, cứ như vậy cầm kiếm phiêu phiêu lơ lửng trong làn nước, như thể đã quyết định xong, đôi mắt đen thâm trầm không nhúc nhích nhìn thẳng đến đây, phàm là người nhìn thấy ánh mắt hắn, đều không nhịn được run rẩy.
“Nguyễn Dương, đừng có tiến được một tấc lại đòi thêm một thước!”, người kia đã gào đến khàn cả giọng, cánh tay ta bị kẹp đến mức đau đớn.
Ta không nói gì, chỉ nhìn thanh niên đó, dũng cảm cắn răng, nếu như la thét kêu đau có thể giúp ta thoát được tai họa này, như vậy thì chuyện đơn giản quá rồi.
Nhưng mà ta biết không đơn giản như thế, ta không thể làm Nguyễn Dương phân tâm, ta biết khoảnh khắc hiện tại là một sống một chết, ta làm sao có thể kêu la.
“Cô kêu lên cho ta!”, người kia dùng móng tay bén nhọn cấu vào cánh tay ta, ta nhìn bộ móng sắc như dao cạo, từng chút ghim vào trong da thịt.
Dòng máu đỏ tươi dập dờn tan vào nước biển.
Tất cả bọn họ vẻ mặt hưng phấn liếm đầu lưỡi nhìn ta. Thần sắc Nguyễn Dương không thay đổi, vẫn chỉ đứng nhìn về phía ta, khóe mắt giật giật.
Hắn rốt cuộc mở miệng, giọng nói lạnh lẽo hơn bao giờ hết: “Không biết tự lượng sức mình!”.
Ta thấy hắn giương tay, ánh kiếm sáng rực, lóe ra ánh kim chói mắt, lan rộng trong phạm vi trăm dặm, cả đám người cá quay cuồng thét chói tai, nhát kiếm kia giống như mang theo trăm ngàn mũi kiếm nhỏ, tách làn nước biển mạnh mẽ đâm tới.
Ta ngây ngốc đứng nhìn, cho dù người kia bởi vì đau đớn nên đã buông lỏng cánh tay ta ra, ta cũng không biết trốn đi.
“Mật Nhi!”, ta còn chưa kịp nhận ra, Nguyễn Dương đã lướt tới như một tia chớp, trong giây lát đã lao đến bên cạnh ta, ôm ta vào trong lòng bảo vệ, cánh tay mạnh mẽ ấn ta vào lồng ngực hắn.
“Đồ ngốc, sao không biết né!”, ánh kiếm bắn trúng, ta thấy khuôn mặt như ngọc của hắn được nhuộm một lớp vàng sáng rực, hệt như thiên thần, đôi mắt đen trong trẻo nhìn thẳng vào ta.
Ta cứng họng, hơn nửa ngày sau mới tìm được giọng nói của mình: “Nguyễn Dương, ngươi thật uy phong đó nha!”, ngoại trừ khen ngợi, ta cũng không rõ mình muốn nói gì.
“Đồ ngốc, sao không gọi ta!”, hắn thở dài, xoa xoa đầu ta, đầu ngón tay lướt qua vết thương nhỏ trên cánh tay ta, miệng vết thương tự nhiên lành lại.
Đợi đến khi ánh kim quang tan hết, ta mới vụng trộm nhìn ra ngoài từ trong lòng hắn, lúc này mới phát hiện ra, đám người cá hung mãnh vừa nãy, sớm đã tan thành từng mảnh nằm dưới đáy biển.
Hình như không còn bất kỳ ai sống sót.
Mức độ kính ngưỡng của ta đối với bạn trẻ Nguyễn Dương đạt tới level cao phi thường: “Ôi, Nguyễn Dương, một kiếm của ngươi uy lực còn nhanh và mạnh hơn bom hạt nhân á!”.
Nguyễn Dương hoang mang nhíu mày nhìn ta, lộ ra ý cười ấm áp, gương mặt dịu dàng như nước, ôn nhuận nho nhã, “Từ trước đến giờ kiếm vẫn chưa hề ra khỏi vỏ! Là thanh kiếm hòa bình nhất trong tam giới!”.
“…”, ta hoàn toàn nghẹn lời, bạn trẻ này chắc hẳn là mắc chứng tâm thần phân liệt lâu năm, vừa mới bạo phát như vậy, ngay lập tức có thể giả vờ đáng yêu, chắc là cũng khó cho hắn.
“Nguyễn Dương, ai đối nghịch với ngươi thật sự là rất bất hạnh!”, ta liếc mắt nhìn đống thi thể nát thành bảy tám mảnh dưới đất, không khỏi rùng mình.
Hắn cười gượng gạo, bàn tay vẫn giữ bảo kiếm treo giữa không trung, nói: “Hạ Mật, ta không chủ động đối đầu với người khác, ta vẫn luôn tìm cách thuyết phục, tìm cách khoan dung độ lượng!”.
“…”, ta lại câm nín, nhìn xuống thi thể đầy đất.
Tính ra số thi thể ở đây, nếu không tới một ngàn thì cũng bảy tám trăm, mà Nguyễn Dương chỉ nhẹ tay gạt kiếm một cái, đã dễ dàng diệt hết toàn tộc, làm gì mà khiêm tốn như vậy.
Ánh mắt hắn cũng nhìn một vòng xung quanh, giận dữ nói: “Ta vốn muốn chừa đường sống cho toàn tộc bọn họ, nhưng mà bọn họ được lần thứ nhất thì có lần thứ hai, năm lần bảy lượt săn đuổi thuyền đánh cá, lần này đến đây, ta vốn định thương lượng đàng hoàng với tộc trưởng bọn họ, ai ngờ bọn họ lên kế hoạch mai phục, muốn ngầm tiêu diệt ta!”.
Ta ngơ ngác nghe hắn thuật lại, thấy giọng điệu hắn vừa có vẻ lạnh nhạt, vừa có chút vô tội ấm ức lâu ngày, trong lòng bỗng dưng lóe lên suy nghĩ, bạn trẻ Nguyễn Dương này hóa ra là bị lừa, cho nên tinh thần bị tổn thương?!
“Ta đã cố tin tưởng, muốn giúp đỡ bọn họ, chưa bao giờ muốn diệt toàn tộc bọn họ!”, hắn thở dài, trong mắt toát lên vẻ thương hại.
Toàn thân hắn tỏa ra khí chất như Đức Giáo hoàng.
Làm ta bỗng dưng muốn hát vang bài Hallelujah[1]…
“Bỏ đi, Hạ Mật, chúng ta đi xem lễ tế Hải thần trước đã!”, hắn lại thở dài một hơi, kéo tay ta, từ giữa không trung xuất hiện một bong bóng khí nhỏ bao lấy ta và hắn, rồi bay lên bờ.
Ta chưa kịp hoàn hồn bám lấy cánh tay hắn, lặng lẽ quay đầu lại nhìn đống thi thể đằng sau lần cuối, ngọn lửa đỏ bùng lên chính giữa, không bao lâu sau, vô sắc vô vị hòa tan vào nước biển, tất cả giống như chỉ là một giấc mộng, chứ chưa hề xảy ra, ta sợ tới mức run run, nhanh chóng xoay đầu đi.
Nguyễn Dương vỗ vào tay ta, ánh mắt tràn ngập thương tiếc, thấy ta ngờ nghệch nhìn lại, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng xoa xoa tóc ta.
Bong bóng khí càng lên cao, từ từ trồi lên mặt biển, sau đó tan ra. Ta và Nguyễn Dương đạp mây, tìm một chỗ không có người qua lại, chậm rãi đáp xuống bờ biển.
“Lễ tế vẫn chưa bắt đầu!”, hắn ngưng mắt nhìn về phía xa tận cùng, nơi đó ánh lửa bập bùng, bóng người lắc lư, có những cô gái cười đùa, những đứa trẻ hò la, hòa vào một cảnh.
Xem ra thật náo nhiệt.
Ta lặng lẽ vén mạng che mặt, nhìn tới chỗ đông đúc đó, không kiềm chế được xúc động muốn ngất, cảm nhận nhân khí đã lâu rồi chưa được tiếp xúc, nơi này vẫn nằm trong phạm vi thời gian cổ đại, tuy rằng không cùng không gian với nơi mà ta xuyên không đến, nhưng tốt xấu gì nhìn bọn họ tương đối đáng tin, ta thấy cũng an tâm.
“Nguyễn Dương, bọn họ đang bái Long Vương sao?”, ta thấy những cô gái đó dâng lên rất nhiều hoa tươi, không phải heo sữa quay và những tế phẩm linh tinh truyền thống thường thấy, cảm thấy rất là kỳ lạ.
Phần lớn hoa tươi được buộc thành từng bó nhỏ nhỏ, đan lại thành hình cầu như một quả bóng hoa, dây buộc hoa cầu nhiều màu nhiều sắc, những cô gái đó cười tươi, vẻ mặt đỏ ửng tung dây lên không trung.
Khóe miệng Nguyễn Dương khẽ nhếch cười, nghe ta hỏi như vậy, quay đầu trả lời ta: “Đây không phải là ý nghĩa chính thức của lễ tế Hải thần, mà là dân gian có phong tục, truyền thuyết nói rằng hàng năm giờ phút này…”, hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhấp nháy, nụ cười càng sâu vài phần.
“Đến rồi!”, hắn cười bí hiểm.
Ta không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, lại nhìn về phía ngọn lửa, trên bờ biển nổi sương mù nhàn nhạt, những cô gái đó đều có vẻ mặt vui mừng, mỗi người đều căng thẳng cầm quả cầu hoa của mình, dáo dác nhìn ra bờ biển.
Cậu nhóc cầm đuốc bên bờ biển khẩn trương dập tắt ngọn lửa, bóng đêm yên tĩnh, mọi người đều có vẻ mặt chờ đợi.
Không biết từ khi nào, sương mù càng lúc càng dày đặc.
Nguyễn Dương dường như cong khóe miệng, vươn tay nắm lấy tay ta, ta thấy hắn lấy tách Bát Bảo Lưu Ly trong áo ra, rồi nới lỏng cổ tay, cắn rách đầu ngón tay mình, nhỏ một giọt máu vào trong tách.
Giọt máu nhanh chóng loang ra, lãng đãng rung động theo nước trong tách, lập tức hòa tan, màu càng nhạt dần, khi đóa hoa máu tiên diễm đó tan hẳn vào trong nước, nước trong tách đã bị nhuộm thành màu hồng nhạt.
“Nào, uống đi!”, Nguyễn Dương đưa tách cho ta.
“Uống đi! Đừng lo lắng!”, hắn trấn an ta, giọng điệu càng ôn hòa, động tác càng ép buộc.
Ta lại thấy hắn đưa tay tới không chút do dự đoạt lại tách rượu, vẫn không hiểu mục đích của hắn là gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn.
Nguyễn Dương cầm tách Bát Bảo Lưu Ly, ngón tay chậm rãi vờn quanh tách, cúi đầu xuống nhỏ nhẹ dỗ ta: “Bé ngoan, mau uống đi, uống hết nước trong tách, mái tóc sẽ dài ra đen mượt”.
“…”, ta ngây ngốc nhìn hắn, đầu óc choáng váng đưa tay lên sờ sờ cái đỉnh đầu Địa Trung Hải.
“Aiz, đầu hói, thật là đáng thương mà!”, hắn nhìn ta bằng ánh mắt thương hại, bạn trẻ này quả thật rất có tố chất công kích người khác, ta nghe xong lập tức xúc động muốn rơi lệ.
Haiz, sao mà hắn cứ thay đổi xoành xoạch, an ủi người khác cũng chẳng được bao nhiêu câu? Không phải mấy ngày trước còn khen ta đầu trọc thật đáng yêu sao, sao bây giờ lại thành thương hại ta rồi?
“Uống đi!”, hắn chậm rãi đưa tách rượu lên trên môi ta, nhẹ ấn một cái, hỗn hợp chất lỏng pha máu loãng đổ vào miệng ta.
Đợi đến khi trong tách cạn sạch, ta mới kịp có phản ứng, kêu a một tiếng, ngồi xổm xuống tự móc họng mình.
“Đứa trẻ ngốc này, tức giận làm gì! Tất cả đã nuốt xuống hết rồi, làm sao mà móc ra được?”, hắn cũng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu ta như là vỗ đầu thú cưng, ta thở phì phì căm tức quay mặt sang lườm hắn, hắn bắt chước điệu bộ của ta mở to mắt, ta nhe răng một cái, hắn lập tức cong khóe mắt nở nụ cười.
“Ngoan, không làm loạn nữa, lên bờ xem lễ tế!”, hắn thuận tay kéo mất mũ trùm của ta, xoay ngón tay nhắm mắt niệm chú, sau đó ngẩng đầu lên cười cười nhìn ta, nụ cười này xem ra cực kỳ vui vẻ, mang theo vẻ đùa dai như một đứa trẻ, hắn cười như thế làm ta nổi da gà, không nhịn được rùng mình một cái.
“Đi theo ta!”, hắn nắm cổ tay ta, hùng hùng hổ hổ đi nhanh, ta thất tha thất thểu bị lôi đi, không ngừng nhe răng nhe miệng phát tiết cơn tức giận, hắn ngẫu nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng lấp lánh hé môi cười với ta.
Sương mù trên bờ biển càng ngày càng dày đặc, ta bị Nguyễn Dương lôi kéo, nhanh chóng lẫn vào giữa những cô gái kia.
Bọn họ đều là những cô gái tuổi thanh xuân, tất cả đều chải chuốt rất kỹ lưỡng, quần áo mới tinh, có còn có thể nhìn thấy nếp gấp đặc biệt trên quần áo mới.
Ta đứng chính giữa bọn họ, đột nhiên nghĩ đến ngoại hình như trả thù xã hội của mình, lập tức nổi cơn tự ti, xoay người định lặng lẽ bỏ chạy.
Nguyễn Dương lại kéo ta về, đôi mắt ấm áp nhìn ta, nhét một vật tròn gì đó vào tay ta.
“Hoa cầu?”, ta ngẩng đầu nhìn hắn, tỏ vẻ không hiểu, hoa cầu này cũng được bó tròn lại, nhưng không đủ màu đủ sắc giống hoa cầu của bọn họ, hoa cầu của ta chỉ thuần một màu, mỗi đóa hoa đều có sắc đỏ như lửa nóng, đỏ đến tiên diễm chói mắt, như thể chỉ cần bóp nhẹ một cái là có thể chảy ra máu đỏ.
Nguyễn Dương không nói gì, bàn tay phủ trên vai ta, nhẹ nhàng đẩy ta xoay người một cái, ta lảo đảo nhào lên phía trước mấy cô gái kia.
Tầm mắt mọi người bỗng chốc đều tập trung lên trên người ta, mỗi ánh mắt đều nóng như lửa thiêu, khiến ta khô cả người, ta đưa tay lên định kéo mũ xuống che mặt mình, nhưng vừa chạm tới gương mặt, đột nhiên nhớ ra lúc nãy Nguyễn Dương đã kéo mất mũ trùm của mình, trong lòng lập tức cảm thấy lạnh lẽo.
Ta nước mắt tung hoành, trong lòng gào thét: Xong rồi, lần này ta bị ép trả thù xã hội! Bạn trẻ Nguyễn Dương này không phải người tốt, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt đều chuồn mất.
Ta nhìn xuyên qua khe hở giữa dòng người, tìm kiếm tung tích Nguyễn Dương trong đám đông, nhưng hắn tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian, không còn bóng dáng.
Ta mở miệng định gào lên tên hắn, nhưng cổ họng khàn khàn, chỉ phát ra được tiếng ssh ssh, có cố gắng đến mấy cũng không thể nào nói được.
Đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực, ta chen chúc trong dòng người, nhưng không một ai có thể giúp ta, trời đất rộng lớn như vậy, người duy nhất ta quen biết bỗng dưng mất tăm mất tích, miệng thì không nói được, chỉ còn đôi mắt là dùng được, nhưng cảnh vật xung quanh đã chìm vào trong sương mù.
Ta mờ mịt xoay người, hai tay nắm chặt hoa cầu nho nhỏ, trong lòng vừa bùng lên chút cảm xúc bi thương, đột nhiên bị bóng người trong màn sương làm cho giật mình.