Căn phòng mà hắn an bài cho ta ở, ngay cả rèm cửa cũng là từng viên từng viên trân châu Nam Hải nhỏ xâu vào, vừa vén lên là kêu rào rạo, ánh sáng phản xạ lại từ trân châu, đôi mắt tôm của ta suýt nữa mù luôn.
“Đây đều là bản thân Thất hoàng tử điện hạ tự tay chọn lựa xâu từng hạt một! Cô xem mỗi viên đều có kích cỡ bằng nhau!”, đi theo sau lưng ta là một tiểu tỳ nữ mặt tròn tròn, rất thân thiện, nhanh mồm nhanh miệng.
Ta vừa cầm lấy cốc nước trên bàn, nàng lại nhanh chóng khuỵu gối hành lễ, còn nói: “Đây là cốc nước do Thất hoàng tử tự tay mài xà cừ…”.
Ta cầm cốc nước trắng như tuyết xoay một vòng trên tay, cốc được mài bóng loáng mượt mà, sờ lên cảm thấy nhẵn nhụi mát mát, ta đặt răng nanh lên miệng cốc, đột nhiên thấy cảm động, đương nhiên lại càng chột dạ.
Nhật Tây nhất định rất yêu cô gái Hạ Mật kia, ta lừa hắn thế này, hình như hơi bị vô đạo đức, hưởng thụ tình yêu của hắn, nhưng lại không phải là người hắn đang chờ đợi, như vậy có phải ác độc quá không?
Ta chần chừ một lát, nhanh chóng đặt cốc xuống hệt như bị phỏng tay.
“Chăn giường này…”, ta vừa mới ngồi xuống, tỳ nữ mặt tròn kia tiếp tục làm tròn phận sự giới thiệu, chuyên nghiệp không khác gì hướng dẫn viên du lịch bảo tàng, ta giơ tay ngắt ngang lời của nàng.
“Tất cả đây là Thất hoàng tử điện hạ bảo ngươi nói cho ta nghe à?!”, giọng điệu của ta cố ý ra vẻ mất kiên nhẫn.
Tiểu tỳ nữ kia ngẩn người, gương mặt bỗng chốc trắng bệch, phịch một cái quỳ sụp xuống đất, run run: “Không, không phải, là tất cả bọn nô tỳ thấy Hạ Mật cô nương đến, trong lòng vui vẻ thay điện hạ!”.
“…”, ta thấy nàng hoang mang rối loạn thì lại không đành lòng, ngồi xổm xuống cười hì hì với nàng: “Ta đùa thôi mà, đừng căng thẳng! Mau đứng lên!”.
Tiểu tỳ nữa kia thường ngày hẳn là cũng được sủng ái, rất biết nương theo chiều gió, cũng biết lời ngon tiếng ngọt, nghe ta nói như vậy, liền phủi phủi quần áo đứng lên, cười lại với ta: “Lúc Hạ Mật cô nương giở trò xấu nhìn giống hệt như Thất hoàng tử điện hạ, cười rất giảo hoạt”.
Ta yên lặng sờ sờ mặt mình, nhíu mày nhớ lại dáng vẻ Nhật Tây trêu ghẹo người khác, đột nhiên cảm thấy bộ dạng cười cợt vô tâm vô ý của hắn đích xác khá giống phong thái của ta.
Ta nở nụ cười gượng, gãi gãi đầu, bước qua xem tranh vẽ treo trên tường, trong phòng có tổng cộng hai bức, tiên diễm xinh đẹp như nhau.
Bức thứ nhất vẽ hai con rồng nhỏ rất sống động, một đen một đỏ, quấn lấy nhau vui đùa trong mây, hai con rồng nhếch miệng lên, có vẻ trẻ con đáng yêu, không hề có chút uy nghiêm khí phách nào của loài rồng, giống như hai xâu bánh trôi nho nhỏ mềm mại, khiến cho người ta rất muốn vuốt ve.
Bức họa thứ hai lại khá mơ hồ khó hiểu, bức họa vẽ bóng lưng hai người, một đỏ một đen, đứng song song nhau, tiểu cô nương váy đỏ tay chống hông, đầu ngẩng lên nhìn trời, thiếu niên áo đen tay giơ cung, dường như đang giúp nàng bắn cái gì đó.
Tiểu tỳ nữ lắm mồm kia lại chen vào: “Đây là chuyện trước kia của Thất hoàng tử và Hạ Mật cô nương, Hạ cô nương cô có còn nhớ không, ngày đó cô đòi Thất hoàng tử điện hạ bắn rơi hà mã bảy màu mà Long Mẫu nuôi, làm Thất hoàng tử bị phạt quỳ gối ở am ni cô trong cung hết một đêm!”.
“…”, ta nghe mà không hiểu lắm, chỉ đành cười với nàng một cái.
Xoay người bước ra khỏi phòng, aiz, ta không muốn sống ở nơi giăng đầy hơi thở của một người khác, căn phòng này làm cho ta phiền chán chột dạ cực kỳ.
Nguyễn Dương đang ở trong sân chỉ dạy cho một thiếu niên, thiếu niên đó nhìn rất trẻ, nét mặt kiêu căng, mái tóc vàng óng ánh, đôi mắt xanh biếc, làn da màu bơ giống như người châu Âu.
Đôi mắt xanh của cậu ta vừa nhìn thấy ta, giật mình sợ tới mức nhảy lùi ra phía sau, quát to một tiếng: “Đây là tôm bà bà tu thành hình người sao?”.
= =||| Tôm bà bà?!
Ta cười gượng gạo, phẩy tay nói với cậu ta: “Anh bạn trẻ à, chị đây mới có nửa năm tuổi thôi!”. Nửa năm tuổi, ta là lolita tôm đó nha, xin đừng có gọi ta là bà bà thái thái gì nữa, aiz da, ta thực sự không chịu nổi.
Cậu nhóc tóc vàng mắt xanh kia nghe nói ta chỉ có nửa năm tuổi, nửa tin nửa ngờ, hỏi Nguyễn Dương: “Điện hạ, xin hỏi, thật sự là như vậy sao?”.
Nguyễn Dương khẽ cười, gật gật đầu với cậu ta, lại hỏi: “Tháp Khánh điện hạ, có muốn tiếp tục không?”.
Cậu nhóc kia lập tức không còn chú ý tới ta nữa, tinh thần phấn chấn, đầu ngón tay hóa ra một thanh bảo kiếm xanh lam lấp lánh, nhìn thấy Nguyễn Dương tay không tấc sắt, đứng yên nhã nhặn, có chút do dự hỏi lại hắn: “Tĩnh Hải Vương điện hạ, ngài như vậy là thiệt thòi đó!”.
Nguyễn Dương vẫn mỉm cười, ý bảo cậu ta có thể bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Nguyễn Dương bình thản tiếp chiêu đến vậy, kiếm phong của cậu nhóc kia đã đâm đến, không ngờ không giống như mô típ truyện kiếm hiệp Trung Nguyên, không có nhiều mùi vị đấu kiếm.
Một kiếm, hai kiếm… Từng mũi kiếm cậu ta đâm đến, Nguyễn Dương đều chậm rãi né sang một bên, vừa kịp lúc, kiếm phong vừa vặn sượt qua thân thể, ta nhìn mà đổ mồ hôi hột, thậm chí có vài lần lo lắng đến nỗi la lên một tiếng.
Không biết từ lúc nào, Nhật Tây đã đứng bên cạnh ta, thấy ta căng thẳng lo lắng, hắn cười nhạo một tiếng, nói: “Nàng nghĩ rằng Hoàng thúc là loại tầm thường sao, trình độ này căn bản không thể đụng đến được vạt áo của ngài, để cho kiếm phong lướt sát qua người như vậy, chẳng qua là muốn an ủi mấy trăm năm tu hành không hề dễ dàng của Tháp Khánh mà thôi!”.
“…”, ta quẫn bách nhìn sắc mặt đã ửng đỏ của Tháp Khánh, bạn trẻ Nhật Tây này không nói thì thôi, đã nói ra bí mật lại còn nói to như vậy nữa chứ.
Ánh mắt Nguyễn Dương ngạo nghễ lướt qua, khóe miệng vẫn mang ý cười thản nhiên, ánh mắt thâm ý khẽ đảo qua Nhật Tây, sau đó nghiêm túc nhìn đối diện Tháp Khánh, bàn tay nắm lại hóa ra thanh bảo kiếm nhỏ.
Huơ một vòng không dồn hết sức lực so chiêu với cậu thiếu niên kia.
Tháp Khánh vốn đang xấu hổ đỏ mặt, thấy Nguyễn Dương hóa ra kiếm, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Kiếm của Nguyễn Dương từ đầu đến cuối không hề chạm vào cậu nhóc, chỉ đâm sượt qua, dùng quầng sáng quanh thân kiếm đẩy kiếm của Tháp Khánh chuyển động, vậy coi như là so chiêu một cách ôn hòa, qua ba mươi chiêu, kiếm của Tháp Khánh kiếm không đỡ nổi nữa, hạ xuống từng chút một.
Ta thấy bàn tay cầm kiếm của Tháp Khánh run rẩy không ngừng.
“Này, Nhật Tây, hắn bị thiếu canxi à!”, ta lặng lẽ nói với Nhật Tây.
Nhật Tây cười khẽ, mắt miệng cong cong, kề sát vào vai ta nói: “Đây là tiểu vương tử từ Tây Vực đến cầu thân, chân thân là một con điệp Nhật Nguyệt, thân xác vốn dĩ mềm nhuyễn, chứ thiếu canxi cái gì?”.
Ta ồ lên một tiếng, ý vị thâm sâu tỏ vẻ ta đã hiểu, kỳ thực ta vẫn chẳng hiểu gì cả, điệp Nhật Nguyệt là con gì? Có trời mới biết!
Nhật Tây thấy ta như vậy, xòe quạt ra che miệng, cười càng đắc ý: “Nàng muốn xem điệp Nhật Nguyệt như thế nào à, bảo Nguyễn hoàng thúc giúp nàng đi!”.
Hắn nói rất lớn giọng, Nguyễn Dương lạnh nhạt nhìn sang, thấy Nhật Tây cười hề hề gian trá, cũng chỉ mỉm cười, nháy mắt một cái, một vầng sáng cuốn theo tiếng gió phá nước lướt đến, Nhật Tây còn chưa kịp thu lại nụ cười, đùng một cái biến thành một con sò điệp thật to.
Vỏ sò hai mặt hai màu, mở ra đóng lại, dáng vẻ phẫn nộ: “Nguyễn Dương, ngay cả bản hoàng tử mà ngài cũng dám nhục nhã!”.
Nguyễn Dương lại khẽ cười, bước tới, quay lại hỏi Tháp Khánh: “Đây chính là điệp Nhật Nguyệt[1] đúng không?”.
Tháp Khánh gật đầu lia lịa, nhìn Nguyễn Dương với ánh mắt sùng bái: “Tĩnh Hải Vương điện hạ quả là học thức uyên bác, ngay cả điệp Nhật Nguyệt nổi danh dùng để che tâm của tộc ta mà ngài cũng biết!”.
Nguyễn Dương lại mỉm cười nhìn ta: “Hạ Mật, đây là điệp Nhật Nguyệt, vỏ có hai màu, Nhật Tây tu vi thâm sâu cho nên lớn hơn bình thường trong Thủy tộc, nàng cứ xem kỹ đi!”.
“…”, cái vỏ Nhật Tây căm tức khép lại, không thèm kháng nghị, cũng không thèm cãi vã.
Lúc này Nguyễn Dương mới bắn thêm một tia sáng nữa, biến Nhật Tây trở về như cũ, ôn hòa nói: “Chân thân Tháp Khánh không phải là điệp Nhật Nguyệt, Tháp Khánh là cá mập dị tộc, lần này tộc bọn họ đề nghị cưới hỏi kết thân, nên hắn đến đây!”.
“Sau này Dạ Thiến sẽ không cô đơn nữa!”, Nguyễn Dương khẽ cười, dường như rất thật lòng vui vẻ thay cho Dạ Thiến.
Nhật Tây tức giận nhìn Nguyễn Dương, không ngừng phe phẩy phiến quạt, mãi một lúc sau mới nguôi giận, gấp quạt lại, liếc mắt vuốt chuỗi ngọc trai buông xuống từ trên mũ: “Hạ Mật, nàng qua đây!”.
Ta bước qua, hắn kéo ta lại gần thêm, né tránh Nguyễn Dương, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi: “Dạ Thiến chỉ là bữa khai vị của hắn thôi, nàng không biết đâu, nào là tỷ tỷ muội muội, cháu gái, biểu muội, Nguyễn Dương còn nhiều lắm, gả Dạ Thiến đi hòa thân, hắn vẫn còn khối đồ ăn khác!”.
“Ồ!”, ta than một tiếng. Trong lòng tuy có chút đổ vỡ, nhưng vẫn cảm thấy bình thường, Nguyễn Dương là người như vậy, ôn ôn hòa hòa, lại nho nhã, tốt tính, còn là một Vương gia tiêu dao, ngay cả Long Vương cũng không quản được, lại kinh qua hơn trăm trận chiến, con gái dù ngây thơ hay già dặn gì cũng thích!
Nhật Tây dường như vẫn còn tức tối, nghiến răng, phát hỏa với ta: “Nàng đừng có ngu ngơ mà đi theo hắn, ta quen biết hắn lâu nay, chưa hề thấy hắn thật lòng thích ai, tuy rằng đối xử ôn hòa với tất cả mọi ngường, nhưng không có ai tiếp cận được hắn!”.
Ta lại ồ một tiếng.
Nhật Tây nóng nảy, ôm lấy gương mặt ta: “Hạ Mật, khẩu vị của nàng không thể tệ đến mức muốn cắn lão già Nguyễn Dương kia chứ, nàng có nhớ không, lúc trước chính là hắn đã làm nàng…”.
Nhật Tây chỉ nói được nửa câu, ánh mắt bỗng dưng chuyển thành kinh ngạc, đột ngột thô lỗ vươn tay vạch mái tóc của ta ra vành tai, rồi đứng ngây ngẩn: “Vì sao sau vành tai nàng không có dấn ấn đỏ kia?”.
“Hả?”, ta cũng mờ mịt.
Ngón tay xoa nắn vành tai ta thật mạnh, cả người căng lên, một lúc lâu sau, mới lùi ra xa một bước, đột nhiên cười lạnh: “Nàng quả thực không phải nàng ấy, nàng không phải là Hạ Mật! Ta không nên ảo tưởng rằng nàng ấy đã trở về!”. Hắn oán hận vung tay áo, tựa hồ còn định nói gì đó, bỗng thấy Nguyễn Dương bước tới sau lưng ta, đành cắn môi, quay đầu bỏ đi.
Ta ngây ngốc nhìn Nhật Tây quay đầu chạy đi, hình như bạn trẻ này đã bị sốc nặng, bước chân lảo đảo không cẩn thận còn vấp phải đám san hô, liền đưa tay ra chống đỡ, bàn tay đập trúng san hô gai góc, hắn chỉ rầu rĩ hừ một tiếng chứ không mấy bận tâm, thất hồn lạc phách đưa tay vẩy vẩy, mùi máu nhàn nhạt lan tỏa trong nước, hắn cũng không để ý, chỉ bỏ đi một mạch.
“Nhật Tây, băng bó tay lại đã!”, Nguyễn Dương đuổi theo, xoa xoa lên lòng bàn tay bị đâm rách của Nhật Tây, ánh sáng vàng lóe lên, miệng vết thương của Nhật Tây chậm rãi khép lại, nét mặt Nhật Tây mệt mỏi đờ đẫn không hề chớp mắt, thấy Nguyễn Dương chữa thương cho mình, có vẻ mất kiên nhẫn rút tay về, tiếp tục bỏ đi.
“Nhật Tây…”, Nguyễn Dương muốn nói nhưng lại thôi.
Nhật Tây không buồn quay đầu lại, ta chỉ nghe thấy giọng nói phiền muộn của hắn truyền đến theo sóng nước: “Nàng là Hạ Mật của ngài, không phải là Hạ Mật của bọn ta, Nguyễn Dương, bọn ta vốn không quen nàng!”.
Nguyễn Dương không trả lời, chỉ đứng lặng người một lúc, vừa quay đầu lại nhìn thấy ta, đáy mắt nhợt nhạt ý cười, an ủi: “Hạ Mật, ta quen nàng là được rồi! Mặc kệ bọn họ nghĩ gì cũng không liên quan!”.
Ta nhún nhún vai, buông tay tỏ vẻ không bận tâm, chị đây không thèm, ta cũng đâu muốn giả dạng làm người khác, sống trong ký ức về người khác, nhất cử nhất động đều bị so sánh, như vậy càng làm cho ta uất nghẹn, thế này cũng tốt, ta khỏi phải suy nghĩ nhiều.
Tuy rằng ta không phải là Hạ Mật mà bọn họ hay nhắc tới, nhưng khi Đình Ngọ mở tiệc chiêu đãi, Nhật Tây và Nguyễn Dương vẫn dẫn ta theo.
Đình Ngọ mặc áo vải màu xanh đen, tóc tai chải chuốt chỉnh tề, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, cơ bắp cuồn cuộn, vừa thấy ta liền cười to: “Hạ Mật cô nương, đôi mắt cô càng ngày càng long lanh nha!”.
Bên cạnh Đình Ngọ còn có một tiểu cô nương đang ngượng ngùng, gương mặt trắng trẻo, dáng người thon thả tinh tế, cô ấy thấy mọi người nhìn mình, liền núp vào sau lưng Đình Ngọ, nghe Đình Ngọ khen ngợi ta, cô ấy cũng không tức giận, chỉ bẽn lẽn cười với ta như một bông cúc nhỏ.
Nguyễn Dương cười nhẹ, là người đầu tiên bước ra chào hỏi tiểu cô nương kia: “Tiểu Hà[2], xuống sống dưới biển sâu đã quen chưa?”.
Tiểu cô nương kia khẽ thẹn thùng cười với Nguyễn Dương, cúi đầu dịu giọng: “Vẫn tốt, Đình Ngọ có hóa cho ta một ít nước sông!”.
Ta liếc mắt nhìn Nguyễn Dương, lặng lẽ hỏi hắn: “Là muội muội gì của ngươi à? Hay lại là cháu gái?”.
Nguyễn Dương sửng sốt, đột nhiên cười phì một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu ta, rồi nắm tay dắt ta vào trong.
Lần này Đình Ngọ chịu ra ngoài, mời một lúc năm vị long tử, lúc ta bước vào trong, Cửu hoàng tử mắc bệnh sạch sẽ đang ngồi cách mọi người rất xa.
Hai tên thị vệ lỗ mũi hếch lên trời của hắn đang mải mê lau chùi bằng khăn tay lụa trắng như tuyết, như thể khắp nơi trong phủ của Lão Ngũ đều là vi khuẩn đáng sợ.
Đình Ngọ đón chúng ta vào, vừa nhìn thấy hai tên thị vệ kia ngay cả bậc thềm cũng lau, bực bội đến mức không nói ra lời, duỗi chân đá một phát.
Cửu hoàng tử nhíu mày, ngạo nghễ liếc nhìn Đình Ngọ, sau đó trừng mắt nhìn tên thị vệ nằm bẹp trên mặt đất, tên thị vệ lập tức nhảy bật dậy, trước mặt mọi người biến đổi một bộ quần áo mới, cung kính lui ra xa để Cửu hoàng tử làm trung tâm, tiếp tục cần cù quỳ lau sàn.
“Lão Cửu, tật xấu của đệ càng ngày càng nhiều!”, Đình Ngọ xắn tay áo, cố ý đạp lên bãi sình, đi đến trước mặt Cửu hoàng tử dậm dậm chân.
Cửu hoàng tử vẫn nhíu mày, đưa tay chống cằm, nói: “Bẩn chết đi được, lúc nào cũng thế này, hệt như bọn người hoang dã, chi bằng cứ tiếp tục tự nhốt mình đi!”.
“…”, Đình Ngọ trừng mắt liếc hắn mắt một cái, có vẻ hai người này trước giờ luôn đối nghịch, phẩy tay một cái, đống phân mà đám hải mã vừa thải ra bay thẳng đến chỗ Lão Cửu đang ngồi.
Cửu hoàng tử né sang một bên, gương mặt tuấn tú tái xanh, đứng dậy tức tối nhìn Đình Ngọ.
Đình Ngọ cũng trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên cười ha ha ha: “Aiz nha, lúc còn Tiểu Hạ Mật, đệ rõ ràng là đâu có mắc bệnh sạch sẽ thế này!”.
Nét mặt Cửu hoàng tử thay đổi như có phép lạ, nhanh chóng thu lại cơn tức giận, đôi mắt lưu ly đảo đảo, chậm rãi ngồi xuống, hai tên thị vệ quỳ rạp trên mặt đất tiếp tục dọn rác.
Ta và Nguyễn Dương ngồi xuống một góc kín ít người dòm tới nhất.
Sau đó, có một vị nam tử mặc trường bào xanh lục, chắp tay sau lưng, nghiêng người tới gần Đình Ngọ, vẻ như thuận miệng hỏi: “Đình Ngọ, sao ngài không mời Vị Đán tới đây?”.
Cả người Đình Ngọ đông cứng!
Không khí bỗng chốc căng thẳng hẳn lên, ngay cả Nguyễn Dương bên cạnh ta cũng thu lại nụ cười mỉm thường trực trên mặt, ngồi ngay ngắn lại.
Mọi người đều trầm mặc.
Sau một lát, mọi người tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi vừa rồi, lại bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau, chỉ có ta đứng ngồi không yên, chị đây dùng vẻ mặt không biết sợ là gì, rón ra rón rén đảo một vòng, đón đầu Đình Ngọ trên con đường sỏi nhỏ, hỏi hắn: “Đình Ngọ, Vị Đán là ai vậy?”