• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Dương thấy ta đã lấy được đồ, không lo lắng nữa, giọng điệu thay đổi, vòng vo chuyển sang chuyện của Đình Ngọ: “Ngươi định cứ tự giam cầm mình trong này, không bao giờ đi ra ngoài nữa à?”.

Tầm mắt Đình Ngọ rời khỏi đôi mắt ta, phất tay một cách giận dỗi, một chưởng bay thẳng tới gốc cây đại thụ, cây đại thụ rào rào đổ xuống, nện vào vườn hoa viên làm cho ít lá cỏ tung lên, sau đó thân cây chìm vào trong bãi cỏ, chậm rãi biến mất.

“Ta không cần đi ra ngoài, ta không đồng ý đi ra ngoài, không muốn gặp bọn họ…”, Đình Ngọ lầm bầm, lại quay đầu nhìn ta, có vẻ phiền muộn, “Ta ở trong này cũng rất tốt!”.

Nguyễn Dương nhẹ giọng khuyên bảo hắn: “Như vậy, ngươi muốn để nàng ở bên ngoài chờ ngươi bao lâu nữa?”.

Đình Ngọ liếm liếm môi, ánh mắt mờ mịt nhìn Nguyễn Dương, lần đầu tiên lộ ra nét mặt bất lực, “Nàng vẫn đang chờ ta sao?”.

Nguyễn Dương lại không trả lời, chỉ đưa tay đặt lên bờ vai hắn, nhẹ thở dài một hơi, từ trong ống tay áo lấy ra một viên trân châu trắng nhỏ, chậm rãi đặt vào tay Đình Ngọ.

Đình Ngọ hiển nhiên sửng sốt, đến khi ta và Nguyễn Dương đã đi ra khỏi kết giới, hắn vẫn đứng sững sờ, ta quay đầu lại nhìn hắn, vòng tròn kết giới càng lúc càng khép nhỏ, dần dần đóng lại.

“Bây giờ chúng ta đi tìm Thất hoàng tử sao?”, ta hỏi Nguyễn Dương.

Nguyễn Dương lắc đầu, bàn tay xoa xoa tóc ta, mái tóc lưa thưa lớt thớt, được hắn vuốt nhẹ một cái lại một cái, tâm trạng ta cũng được xoa dịu một phần.

“Hạ Mật, là con gái sao lại để tóc tai bù xù thế này?”, hắn khẽ cười, rút cây trâm gỗ đào từ trên đầu mình xuống, bắt đầu nhẹ nhàng vấn tóc cho ta, đỉnh đầu trọc lóc của ta xuất hiện một búi tóc tinh xảo.

Ta đưa tay lên sờ sờ mái tóc, đáy lòng có cảm giác ấm áp dào dạt, miệng lại than thở: “Ta không biết vấn tóc, ngươi cho ta trâm cài cũng chỉ uổng phí!”.

Nguyễn Dương nhẹ nhàng cười, đôi mắt ấm áp lướt nhìn ta, đột nhiên cắn môi hạ tầm mắt, từ trong lòng lấy ra một cái lược nhỏ làm bằng bạch ngọc, kéo tay ta ra rồi nhẹ nhàng đặt vào trong lòng bàn tay, chuôi lược mát lạnh, mìn mịn đáng yêu.

Ta nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn lại mỉm cười, “Mỗi ngày, cầm lược tới tìm ta, ta sẽ chải đầu cho ngươi!”.

Nụ cười của hắn hiền lành, động tác nhẹ nhàng, tuy rằng hắn không tuấn lãng như Thất hoàng tử, không đẹp như Cửu hoàng tử, nhưng bộ dạng nhẹ nhàng khoan khoái, mi thanh mục tú, khí chất nho nhã, khí chất này không ai có thể sánh bằng.

Ta ngây ngốc nhìn hắn, hắn cứ đứng như vậy tùy ý ta nhìn.

“Nguyễn Dương, có phải có rất nhiều con gái thích ngươi không?”, ta nhìn hắn một lát, cũng không biết tại sao lại thốt ra những lời này.

Nhưng mà buột miệng hỏi xong, ta cũng rất muốn biết đáp án.

Nguyễn Dương cười nhạt, bàn tay lại vuốt tóc ta, nhẹ giọng cười mắng: “Nghịch ngợm quá!”. Hắn cũng không trả lời câu hỏi đó, chắp tay ra sau lưng, bước đi đằng trước.

Ta đi theo phía sau hắn, e sợ bước từng bước, đạp lên bóng lưng hắn, trong lòng có cảm giác an toàn thật kỳ lạ.

Đến buổi chiều, có binh tôm tướng cá đến xin gặp Nguyễn Dương, vừa nhìn thấy đã cúi rạp đầu, ngay cả ánh mắt cũng không dám ngước lên, bàn tay chắp cao qua đầu, nói: “Tĩnh Hải Vương, Cửu hoàng tử mời điện hạ đến phủ Cửu hoàng tử cùng thưởng thức ca múa!”.

Nguyễn Dương đang đứng phía trước bàn huơ bút viết một bộ chữ nguệch ngoạc không đọc nổi, ta đứng bên cạnh, ráng đọc đến mức vẻ mặt nhăn nhó, bởi vì bạn trẻ Nguyễn Dương này đoán chừng là đang tạo hình theo kiểu con người, đứng ở bên cạnh giúp hắn mài mực sẽ càng giống hơn.

Mỗi lần hắn nhấc bút, toàn bộ mực đều vung rào rào lên mặt ta, ta tránh không kịp, từ đầu đến trước ngực đều là những điểm mực lấm tấm, đã không né kịp, nên thôi cũng không buồn né nữa, mặc hắn vung thoải mái.

Bọn binh tôm tướng cá thấy Nguyễn Dương đứng một lúc lâu mà không trả lời, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lén, liếc mắt thấy gương mặt dính mực và vẻ mặt dữ tợn của ta, cả đám đều sợ tới mức cả người run run.

Lại nhanh chóng cúi đầu.

Ta cảm thấy cực kỳ lạnh nhạt, từng nghe nói một khi đã hoàn toàn không để ý đến vẻ bề ngoài của mình, nội tâm sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Ta hoàn toàn tin tưởng lời này.

Lúc Nguyễn Dương viết xong chữ cuối cùng, quay đầu lại nhìn ta, ta đã trở thành một trong 101 con chó đốm.

Ta nhìn hắn mỉm cười, hắn cũng nhìn ta mỉm cười.

Cười thật dịu dàng ấm áp, “Hạ Mật, ngươi thật nghịch ngơm, đứng sau lưng ta hóa trang thành vẻ quái dị thế này, muốn hù dọa người khác sao?”.

“…”, hắn nói rất nhẹ nhàng, cũng may là rất nhẹ nhàng, nếu không ta còn tưởng rằng hắn cũng cười nhạo ta.

Hắn cực kì tốt bụng kéo ta đi rửa mặt, sau đó dùng khăn tay sạch màu trắng từng chút từng chút lau hết mực dính trên mặt ta.

Đến lúc này mới chậm rãi trả lời đám binh tôm tướng cá: “Ừm, ta phải tới trễ một chút!”.

Bọn họ nhận được câu trả lời xong, cực kỳ cung kính cúi đầu chào thật thấp, lúc quay lưng rút lui còn xém đụng vào hàng rào.

Ta không muốn gặp Cửu hoàng tử, nghe thấy Nguyễn Dương trả lời đồng ý đến dự, trong lòng ta không vui.

“Hạ Mật, nếu ngươi không thích đến tham dự, có thể tự đi dạo chung quanh, trên đường lớn có rất nhiều nơi bán trâm châu vòng ngọc, ngươi là con gái, hẳn là thích những thứ đó!”, hắn lấy ra một viên dạ minh châu to bằng ngón tay cái, đặt vào trong tay ta, xoa xoa đầu ta hệt như người lớn dỗ dành con nít, “Thích cái gì thì cứ mua đi, phải biết ăn vận cho bản thân xinh đẹp một chút!”.

Ta mờ mịt nhận lấy dạ minh châu, nhìn đôi mắt ôn hòa của hắn, bỗng muốn đi cùng. Ta một mình đi dạo ngoài đường làm gì, cũng không quen biết ai, ra ngoài như vậy, thà rằng đi theo Nguyễn Dương còn an toàn hơn.

Ta lấy hết dũng khí, nắm tay áo Nguyễn Dương, nói với hắn: “Ta muốn đi theo ngươi… Đi đến đâu cũng được!”. Ta giờ giống như một con chim non, khi phát hiện xung quanh không có ai có thể che chở cho mình, sẽ mờ mịt không biết làm sao.

Nguyễn Dương nhìn ta với ánh mắt thương hại, gương mặt khẽ động, càng dịu dàng trấn an ta: “Đừng bất an như thế, ngươi muốn đến chỗ nào thì cứ đến, đã là người đi theo bên cạnh ta, sẽ không có ai dám bắt nạt ngươi!”.

Ta an tâm, cười hì hì đi thay quần áo, rồi theo sau hắn ra cửa.

Cửu hoàng tử phái xe ngựa tới đón Nguyễn Dương, Nguyễn Dương đi đằng trước áo bào bay bay, vừa tới gần hải mã, bọn hải mã đều hoảng sợ quỳ xuống, hắn vẫn ôn hòa gật đầu với tiểu binh cua đánh xe, nói: “Ta tự đi được, ngươi đi trước đi!”.

Tiểu binh cua kia kinh sợ cúi đầu vâng dạ, quật dây cương trong tay vài lần, xe ngựa đã cách Nguyễn Dương năm trăm thước, lúc này bọn hải mã mới dám hí vang một tiếng, chạy như phát cuồng.

Ta thấy kỳ quái nhìn bọn hải mã chạy như điên, hơn nửa ngày mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Nguyễn Dương vẻ mặt lạnh nhạt.

Nguyễn Dương thấy ta vụng trộm ngắm mình, dứt khoát quay sang, cười nói: “Có phải có gì muốn hỏi không?”. Vẻ mặt hắn vừa buồn cười vừa ẩn nhẫn, ánh mắt như nhìn một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.

Ta dè dặt cẩn trọng hỏi hắn: “Vì sao Thủy tộc nơi này đều sợ ngươi?”.

Bọn cá nhỏ sống quanh nhà tuy rằng thân thiết với ta, nhưng cứ hễ thấy Nguyễn Dương đến gần, chúng nó lập tức tản ra như chim vỡ tổ, lẩn trốn khắp nơi.

Hắn dường như rất hoang mang về vấn đề này, cúi đầu suy nghĩ thật lâu, mới ngẩng lên trả lời ta: “Chắc là thường ngày ta không đồng ý tiếp cận người khác nên… Bọn họ nhìn thấy ta sẽ có cảm giác xa lạ chăng?”.

Câu trả lời này rõ ràng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, ta tin rằng dù cho hắn ẩn cư ở ngoài, cũng chỉ có những người lạ mới thấy hoảng sợ đối với hắn mà thôi, chứ bọn binh tôm tướng cá, bọn hải mã đó, vì sao thấy hắn đều vừa sợ lại vừa kính.

Vẻ mặt của hắn tựa hồ không hề ngụy trang gì, ta căn bản không thể nào tìm kiếm đáp án chân thật, chỉ có thể nuốt cơn tò mò, lui vào bên trong bong bóng nước hắn vừa biến ra, bay về phía cung điện của Cửu hoàng tử.

Ta vẫn còn nhớ rõ tình cảnh cửu tử nhất sinh ngày đó sau khi bị ép uống Ngưng Lộ rồi được hắn mang về, nên lúc gần đến cửa cung điện, ta không nhịn được cả người run run, Nguyễn Dương hơi nghiêng mặt, dường như híp mắt nhìn bụi hải quỳ xa xa, lại ngầm vươn tay đến, nhẹ nhàng cầm tay ta, một dòng nước ấm từ trong lòng bàn tay hắn truyền tới, cảm giác khủng hoảng trong lòng ta nhanh chóng biến mất.

Thị vệ gác cửa hành lễ với Nguyễn Dương, hoang mang căng thẳng chạy phía trước dẫn đường.

Nguyễn Dương thu lại bong bóng nước, nắm tay ta chậm rãi thong thả đi qua, lần trước ta tới đây vội vàng, trên đường lại bị hôn mê, cung điện của Cửu hoàng tử như thế nào ta hoàn toàn không biết gì cả, lần này đi qua, ta không nhịn được tò mò, ngoảnh đầu đánh giá chung quanh.

Cung điện của Cửu hoàng tử cũng giống như con người hắn, khắp nơi tràn ngập cảm giác mắc bệnh sạch sẽ, tất cả đồ đạc đều làm bằng bạch ngọc hoặc thủy tinh, óng ánh trong suốt tỏa sáng dọc đường đi, tuy rằng xa hoa nhưng chung quy vẫn thiếu một chút ấm áp.

Nơi nơi đều mát lạnh như băng.

Nguyễn Dương lạnh nhạt đi đằng trước, ta quay sang nhìn hắn, phát hiện ra vẻ mặt hắn không có ý cười ôn hòa như thường ngày, chỉ thờ ơ hờ hững, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

“Hạ Mật, ngươi xem cái này…”, đi qua một cái bàn nhỏ, hắn đột nhiên ngừng lại, chỉ vào cái bàn thủy tinh kia nói với ta: “Có biết là làm từ cái gì không?”.

Đầu ngón tay thon dài của hắn lướt qua mặt bàn thủy tinh, ta thấy phía trên vẽ ra một đường xước dài, không hiểu rõ, cân nhắc một lát rồi ngẩng lên lắc đầu.

Nguyễn Dương chậm rãi nở nụ cười, dùng ngón tay chỉ chỉ lên mặt bàn, xong lại kéo ta đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Trước kia lúc Cửu hoàng tử tuổi còn nhỏ, rất thích bắt trai ngọc về nuôi rồi lấy trân châu, cái bàn thủy tinh đó, là từ trai ngọc hắn tự tay nuôi tạo thành!”.

“…”, thật sự là một sở thích đặc biệt. Ta bỗng tưởng tượng tới cảnh vị Cửu hoàng tử mắc bệnh ưa sạch sẽ kia cầm khăn tay lụa bắt trai ngọc, cảm thấy nổi da gà.

“Cửu hoàng tử rất tùy hứng, lúc còn nhỏ, thấy thích chuỗi trân châu của Long Mẫu, quấn quít lấy Long Mẫu đòi cho bằng được, Long Mẫu không đồng ý, hắn liền một mình một đao, lén đi đến chỗ Ma Thần Tây Vực, muốn tìm kiếm dây chuyền giống như của Long Mẫu …”.

Nguyễn Dương kể một nửa rồi ngừng lại.

Ta tò mò hỏi hắn: “Sau đó thì sao?”.

Hắn cố tình nhiễu nhương xoay mặt sang, thản nhiên trả lời ta: “Không có sau đó!”.

“…”.

Ta hoàn toàn bị câu chuyện xưa không đầu không đuôi của hắn làm cho đứng hình, nửa ngày không nói nổi gì, bạn trẻ Nguyễn Dương này, ngoại trừ việc thường xuyên dùng giọng điệu chân thành để đả kích ta, bây giờ lại có thêm một thú vui khác, chính là, tự biên tự diễn tự kể tự nghe nửa câu chuyện xưa!

Yến hội của Cửu hoàng tử được tổ chức ở Hậu Hoa Viên trong cung, lúc Nguyễn Dương thong thả dẫn ta đến, Cửu hoàng tử đang lười nhác nằm trên ngôi báu thủy tinh híp mắt xem mỹ nữ đuôi rắn khiêu vũ.

Hôm nay hắn diện trường bào thuần trắng không thêu hoa, trên hông đeo đai lưng màu bạc, mái tóc không chải vuốt trơn bóng chỉnh tề giống lần trước, chỉ tùy tiện buộc lên bằng một sợi dây bạc cỡ ngón tay út, phía trên đính một viên đá quý nhỏ tinh tế, phản xạ vầng sáng trắng nhàn nhạt trong màn nước.

Nhìn thấy Nguyễn Dương, hắn chỉ lười nhác cười cười, vẫn chưa đứng dậy, chỉ vào ghế ngọc đặt song song bên cạnh, nói: “Nguyễn hoàng thúc, mời ngồi!”.

Nguyễn Dương cười nhạt, nắm tay ta dẫn qua, sắp xếp cho ta ngồi trên ghế dựa bạch ngọc đó, rồi ra hiệu bảo tỳ nữ đem thêm một cái ghế bình thường cho mình.

Cửu hoàng tử tựa hồ có chút kinh ngạc, ánh mắt cực đoan ngạo mạn đánh giá ta: “Cô ta là ai mà phải phiền ngài lo lắng quan tâm đến thế?”.

Nguyễn Dương vén áo bào ngồi xuống, lấy một ly rượu trái cây trên bàn đưa cho ta, cứ lo rằng ta sẽ sợ hãi, cho nên luôn ngồi thật gần.

“Là một bé gái mồ côi ta thu dưỡng gần đây, bởi vì trước đây thường bị bắt nạt, cho nên tính cách tương đối dễ hoảng sợ!”.

Cửu hoàng tử à một tiếng, tỏ vẻ không có hứng thú, nghiêng đầu tiếp tục xem ca múa, xà mỹ nhân vui mừng xoay người, trên thân có đeo chuông, rung động leng keng, làn hương mang vị tanh ập đến mũi.

Ta ngửi thấy mà đau đầu choáng váng, quay đầu sang một bên, phun hết rượu trái cây ra ngoài.

Nguyễn Dương thấy vậy liền lo lắng, lại không tìm thấy khăn, trực tiếp dùng tay áo lau miệng cho ta, dịu dàng cẩn thận lau sạch, rồi vỗ vỗ lên bàn tay ta, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt xanh lét của Cửu hoàng tử.

Mặt Cửu hoàng tử xanh rồi lại trắng, rốt cuộc nhịn xuống, khoát tay ý bảo tỳ nữ thu dọn cho sạch sẽ, rồi quay lại hỏi: “Hình như ngài rất thích đứa trẻ này, có muốn ban họ cho cô ấy không? Hay là bảo phụ vương ra sắc lệnh, ban cho danh tự hoàng gia?”.

Ta đột nhiên nhớ đến lần trước trưởng lão tộc Tôm ban thưởng họ Long, lập tức theo phản xạ có điều kiện xen mồm vào: “Ta không muốn gọi là Tôm Hùm[1]!”.

Nguyễn Dương mỉm cười, trấn an xoa dịu bàn tay ta, không nhanh không chậm giúp ta trả lời: “Đứa trẻ này có tên, tự đặt cho mình một cái tên rất ấm áp, như vậy là được rồi!”.

Cửu hoàng tử cảm thấy bị mất mặt, ánh mắt ngạo nghễ liếc ta một cái, cười: “Tên là gì?”, hắn hỏi nhưng không chút để ý, miễn cưỡng chống cằm, dường như đang tính toán làm thế nào để cười nhạo ta một phen.

Nguyễn Dương không bận tâm, không nóng không lạnh thay ta trả lời: “Tên là Hạ Mật!”.

Tên là Hạ Mật!

Bốn chữ này giống như một giọt dầu sôi rơi vào trong nước lạnh, đột nhiên, lần đầu tiên Cửu hoàng tử không màng dáng vẻ nhảy phắt xuống ghế dựa, vừa sợ vừa nghi bước tới nhìn ta.

Ta đang đeo tấm màn che mặt có mũ trùm đầu, vụng trộm vươn tay vào gãi gãi lớp da cũ bị tróc ra, bị Cửu hoàng tử trừng mắt một cái, ta giật mình run tay, thế là roẹt một cái cào rách da mặt mình, hét toáng lên một tiếng.

Sắc mặt Cửu hoàng tử càng thêm tái nhợt, dường như là bị ai hù dọa, hắn cắn môi, từng bước một đi tới gần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK