‘Ba’ một tiếng, vô cùng vang dội.
Bàn tay hắn dùng ba phần lực, có thể để cho Mạn Duẫn đau mấy ngày, lại sẽ không bị thương.
Loại phương thức dạy dỗ trẻ con này, Mạn Duẫn lần đầu tiên cảm nhận được. Gương mặt hiện lên một mảnh đỏ ửng, có chút khó chịu.
Cái mông đau rát, Mạn Duẫn cắn chặt răng, không để cho mình kêu ra tiếng
Ước chừng đánh mười cái, bàn tay sau lưng mới dừng lại.
Tịch Mân Sầm đem bé con lật qua, ôm vào trong ngực, thanh âm lạnh lẽo xen lẫn ti đau lòng, hỏi: "Đau không?"
"Đau." Mạn Duẫn gật đầu.
"Nhớ loại đau này, lần sau bị thương, phụ vương nhất định đánh đau hơn lần này. Khi muốn làm chuyện gì đó, trước hết nên nghĩ hậu quả. Chuyện không giải quyết được, cứ đến tìm phụ vương." Lau mồ hôi trên đầu Mạn Duẫn chảy ra, Tịch Mân Sầm dùng giọng nhỏ nhẹ nói.
Giữa hai lông mày, hiếm khi lộ ra một tia dịu dàng.
Nhìn gương mặt đột nhiên trở nên nhu hòa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn hiện lên vẻ ngơ ngẩn.
Gương mặt băng hàn của Tịch Mân Sầm đã làm cho nữ nhân bình thường như mở cờ trong bụng. Nếu là có thể nhìn thấy nam nhân này toát ra vẻ mặt dịu dàng, sợ là chết cũng cam nguyện.
không thể không nói, mị lực của nam nhân này, đích xác rất khó có thể ngăn cản.
Mạn Duẫn ngơ ngẩn hồi lâu mới hồi hồn, nàng thế nhưng nhìn phụ vương ruột thịt của mình đến ngây người.
Xoa cái mông, Mạn Duẫn muốn ngồi đoan chánh. Nhưng vừa chạm tới ván giường, lập tức lại bắn dậy.
Tịch Mân Sầm thấy thế, ấn nàng vào trong ngực. Thấy Mạn Duẫn còn muốn chạy trốn, lấy ra đòn sát thủ, nói: "Duẫn nhi, phụ vương đã nói qua muốn bồi thường cho bảo bối. Cùng phụ vương cùng ăn cùng ngủ, phụ vương cũng tiện ở gần chăm sóc, bắt đầu từ bây giờ Duẫn nhi phải có thói quen luôn có Bổn vương bên cạnh." Câu nói sau cùng, mới là tiếng lòng của Tịch Mân Sầm.
Phụ vương, chỉ là một thân phận để cho nàng có thể buông lỏng cảnh giác. Mà mục đích, không cần nói cũng biết.
"Tám năm nay, Duẫn Nhi không có học qua thi thư lễ nghi, phụ vương đã giúp Duẫn nhi mời một Phu Tử, ăn xong điểm tâm phải đi gặp người đó."
Ôm lấy Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm đi ra ngoài.
Mạn Duẫn có phản đối cơ hội à...... (Nhan: Cơ bản là không có)
Vừa nghĩ tới người cổ đại đầu lắc lư, chi hồ dã giả, trong lòng Mạn Duẫn một trận lạnh đến buồn nôn.
Trong lòng ngóng nhìn phụ vương mau chút lâm triều, mình cũng có được cơ hội tốt một mình đối mặt Phu Tử.
Mạn Duẫn một lòng nghĩ đến chuyện muốn gặp Phu Tử, một bàn thức ăn, ăn không ngon. Đưa mắt nhìn Tịch Mân Sầm đi ra khỏi vương phủ, Mạn Duẫn mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Phi theo Tịch Mân Sầm vào cung lâm triều, mà đệ đệ Chu Dương, từ hộ vệ trưởng bảo vệ an toàn toàn bộ phủ, biến thành cận vệ của Mạn Duẫn. Phàm là lúc Vương Gia không có ở đây, đều phải đi theo Mạn Duẫn.
Thân phận Tiểu Quận Chúa, đủ để cho người đỏ mắt. Đặc biệt sau khi xảy ra chuyện của Sử Minh Phi, Tịch Mân Sầm càng thêm không thể để cho người có dã tâm bắt được Mạn Duẫn uy hiếp mình.
Mạn Duẫn cũng ngầm hiểu, cho nên khi phụ vương hạ lệnh Chu Dương theo mình thì không hề phản đối.
"Tiểu Quận Chúa, đi đến thư phòng ở hậu viện thôi, Phu Tử đã chờ đợi rồi." Chu Dương thấy Mạn Duẫn để đũa xuống, lập tức lên tiếng.
Tại sao phải ở trước chữ Quận chúa thêm chữ “tiểu” chứ? Mạn Duẫn rất muốn hỏi một câu, nhưng nhìn thấy Chu Dương cười híp mắt trước mặt, liền bỏ qua.
Trong đầu người này, đoán chừng cũng không có quan niệm về cấp bậc đi. Trong vương phủ hiếm khi có người thật tình, Mạn Duẫn không muốn vì một cái xưng hô, mà cùng hắn ầm ỹ.
"đi thôi." Thân thể nho nhỏ, từ trên ghế nhảy xuống.
Nàng cũng phải gặp qua Phu Tử.
Bởi vì Vương Gia làm việc, cơ hồ đều ở Tiểu Lâu. Cho nên thư phòng của vương phủ, giống như chỉ để trang trí, rất ít khi có người đi vào.
Khi Mạn Duẫn đi vào thư phòng, một cỗ mùi sách xông tới mặt. trên tám giá sách, chất đầy các loại sách. Có thơ, từ phú, còn có một chút sách vở của thời đại này.
Trước bàn đọc sách, có một nam tử trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi đang ngồi trong tay đang cầm một quyển sách, đọc đến say sưa.
Tàng thư trong vương phủ, không thể nói giống các nơi khác. Nhìn vẻ mặt người đó, cũng biết quyển sách này quý giá làm người ta theo đuổi đến cỡ nào.
Tựa hồ phát hiện có người tới, người nọ khẽ ngẩng đầu, đứng lên, nhưng không có hành lễ với Mạn Duẫn.
trên mặt tràn ngập kiêu ngạo, nhìn quần áocách ăn mặc của hắn, cũng biết này người đoán chừng cũng là có thân phận.
"Tiểu nhân thỉnh an Quận chúa, sau này sẽ do tiểu nhân Trần Ninh dạy Quận chúa học tập."
Ừ một tiếng, Mạn Duẫn cúi đầu nhìn sách trong tay Trần Ninh, hỏi: "Sách rất thú vị?"
"Người xưa thường nói, chữ trong sách có nhà vàng gác ngọc, chữ trong sách có Nhan Như Ngọc. Niềm vui thú trong sách, đương nhiên rất nhiều."
Trả lời đầy văn chương thi phú, làm Mạn Duẫn nhức đầu một trận.
Mặc kệ người này, Mạn Duẫn đi tới bên giá sách,tìm một quyển sách về nhân văn địa lý, kéo ra cái ghế, ngồi đối diện với Trần Ninh
"Như vậy Phu Tử nói, kiến thức của ngài nhiều, hay là kiến thức của quyển sách nhiều hơn?"
Tựa hồ không nghĩ tới tiểu Quận chúa này sẽ hỏi như thế, Trần Ninh ngẩn người một chút, mới nói: "Kiến thức của tiểu nhân đều từ trong sách mà ra, đương nhiên không so được với kiến thức uyên bác trong sách."
Nghe lời nói này, Mạn Duẫn không trông cậy vào người này có thể dạy đạo mình tri thức gì rồi.
"Nếu trong sách niềm vui thú rất nhiều, Bản Quận chúa về sau đọc sách một mình là được. Về phần Phu Tử, xin tự tiện." nói xong, Mạn Duẫn mở sách, từ từ đọc
Trong tám năm của quá khứ, Mạn Duẫn đã đem chữ viết trong thế giới này học qua.
Kiếp trước được giáo dục, so với những thứ Phu Tử này dạy, vượt qua quá nhiều. Mạn Duẫn không cảm thấy loại người cổ hủ như vậy có thể dạy nàng cái gì, thay vì lãng phí thời gian, còn không bằng tự mình tìm chút sách cần xem đến xem. Còn hơn là ngồi yên ở chỗ này nghe người khác nói lời vô nghĩa
Trần Ninh buồn phiền, hất ra ống tay áo, "Trẻ con không thể dạy!"
"Khá khen cho đứa trẻ nhanh mồm nhanh miệng, bao nhiêu người trong Yến Thành mời lão phu tới dạy, ta còn không muốn. Ta sẽ đi." nói xong, người liền nổi giận đùng đùng bước ra cửa
hắn đi rất chậm, tựa hồ chờ Mạn Duẫn đổi ý.
Nhưng Mạn Duẫn nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái, chỉ nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, tựa hồ thật sự đã tìm được cái thú vị gì đó.
Chu Dương vốn là muốn giữ lại, nhưng nghe đến người này châm chọc Tiểu Quận Chúa. Chen chân vào tặng hắn đoạn đường, đạp vào lưng hắn hướng lên trời nằm trên mặt đất.
"Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Vương phủ mời ngươi tới, là để mắt đến ngươi. Chỉ là một văn trạng nguyên nho nhỏ, có cái gì mà kiêu căng như vậy!"
Văn nhân ăn một chút mực nước, cảm giác so với thân phận người thường cao hơn một chút. Thấy mình bị một hộ vệ nho nhỏ đạp bay, đáy lòng về điểm này hư vinh leo lên đầu. Giận đến mức thân thể giống như cái sàng run không ngừng, "Ta phải đi nói với Cửu vương gia, hảo hảo quản giáo gia nhân của mình. Ta nói thế nào cũng là mệnh quan triều đình, há có thể để cho ngươi đạp. Nếu như không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ta liền bẩm báo hoàng thượng!"