Ngôi vị Hoàng Đế Tịch của Khánh Lân đã bị uy hiếp nghiêm trọng, trước kia là huynh cần đệ ứng, bây giờ khắp nơi đều đấu nhau chan chát. Nhiều thần tử sắc mắt bắt đầu dao động không biết phải nghiêng về bên trận địa nào.
Tịch Khánh Lân ngồi ổn định trên ngôi vị Hoàng Đế nhiều năm như vậy thì quyền lực có được không cần nói cũng biết. Còn Cửu vương gia thì tay cầm trọng binh, lại có sự ủng hộ của nhóm đại tướng quân, thế lực cũng không thể khinh thường.
Vừa tiễn Duẫn Thái úy ra khỏi Vương phủ, sắc mặt Tịch Mân Sầm nhanh chóng trở nên âm trầm. Mấy ngày nay, lão hồ ly càng ngày càng được đằng chân lân đằng đầu, chẳng những nhúng tay vào sự vụ trong Vương phủ nhằm giúp đỡ Duẫn Linh Chỉ quản lý Vương phủ, mà còn lấy tư thái ra vẻ tài trí hơn người của lão muốn được hắn xưng tụng (ca ngợi).
Vậy lão coi hắn là cái gì vậy? Nếu không phải muốn bắt được kẻ đứng sau màn thao túng mọi sự, ngay cả cửa chính của Sầm Vương phủ hai cha con lão cũng không tiến vào được nữa là.
Tay áo bị kéo kéo khiến Tịch Mân Sầm cúi đầu xuống nhìn, rồi xoa xoa mái tóc Mạn Duẫn.
“Phụ Vương, thời cơ sắp đến rồi, tin là đám bọn hắn không nhẫn lâu được nữa đâu.” Cho nên phải nhịn nữa nhẫn thêm chút nữa là thành công.
Việc phân quyền tranh vị trong Hoàng thất thật khiến cho người ta chán ghét. Vừa bình ổn một cơn phong ba, một trận phong ba khác lại nổi lên, chẳng để người ta có thời gian mà thở nữa.
Tịch Mân Sầm làm việc gì xưa nay đều có chừng mực, cho dù sự việc khó có thể mà nhẫn nhịn nhưng với định lực của hắn thì còn không đến mức trở mặt với Duẫn Thái úy vào lúc này.
“Chúng ta ra phủ gặp một người.” một bàn tay của Tịch Mân Sầm đặt trên đầu vai Mạn Duẫn, ôm nàng ra khỏi Vương phủ.
Duẫn Linh Chỉ vừa đuổi theo ra thì chỉ kịp thấy bóng dáng hai người dần dần biến mất ở ngã tư đường. Bụng của nàng lúc này chẳng qua mới hơn một tháng nên chưa nổi rõ ràng gì, dáng người vẫn quyến rũ động lòng người như trước, nhưng vẻ dữ tợn cùng ghen tỵ che kín trên khuôn mặt đều đã lập tức phá hủy vẻ mỹ cảm của nàng vào lúc này.
Nàng vào Vương phủ lâu như vậy, thời gian ở chung mỗi ngày cùng Vương gia so ra còn kém hơn tiểu Quận chúa.
Ngã tư đường vô cùng náo nhiệt, người đi qua đi lại muôn hình muôn vẻ như nước chảy. Mạn Duẫn không phải lần đầu tiên ra khỏi Vương phủ nên đã không còn vẻ ngạc nhiên mới mẻ như lúc xưa, sau khi nhìn xung quanh vài lần rồi thu hồi ánh mắt ngay.
Bước vào một gian trà lâu, một mùi hương trà thoang thoảng tiến vào trong mũi. Tìm một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, Mạn Duẫn nhìn quanh xem xét thì thấy mình có thể vừa vặn nhìn thấy người đi đường dưới lầu.
“Các ngươi có biết không, nghe nói trên triều đình đang có rung chuyển rất lớn. Cửu vương gia đang chống đối trực diện với Hoàng Thượng.” Tiếng nói khe khẽ truyền vào trong tai Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm.
Bên chiếc bàn đối diện có hơn mười người đang chụm đầu vào nhau bàn tán, cái bàn vốn chỉ có thể ngồi tám người giờ có vẻ chật chội, nhưng mọi người đều đang chăm chú lắng nghe.
Mạn Duẫn vểnh tai lên nghe, mới chưa bao lâu mà ngay cả dân chúng cũng đã nghe được tin đồn rồi à.
“Ngươi nói thật hay giả đấy? Cẩn thận kẻo quan phủ biết bắt ngươi vào ngồi đại lao đó nhe.” một giọng khác thở dài, đậm vẻ không tin.
Người nói chuyện quýnh lên, “Con mẹ nó, ngươi có thích nghe hay không thì bảo, cậu ta là nội thị trong cung, tin này còn giả được sao!” Vẻ vô cùng tự hào. Dù sao có người thân thích làm quan trong Hoàng cung là một chuyện đáng kheo khoang mà.
“Ngươi nói xem... Cửu vương gia có muốn tranh giành ngôi vị Hoàng Đế hay không?” một tiếng nói vô cùng nhỏ, chỉ như tiếng gió thoảng, truyền vào lỗ tai mọi người.
“Bộp” một tiếng, đầu người nọ bị ai đó vỗ một cái.
“Ngươi không muốn sống nữa hả, lời này mà cũng dám nói ra miệng. Bất quá nếu đúng là như vậy, ta nhất định sẽ ủng hộ Cửu vương gia. Cửu vương gia chinh chiến nhiều năm, làm không ít chuyện vì Phong Yến quốc.” Cửu vương gia là một thần tượng của đám người trẻ tuổi, người nọ nói xong thì mặt đã lộ ra nét kính nể vô cùng.
“Ngươi đừng có mà nói như vậy!” Giọng nói đầu không đồng ý, lại cao lên một chút, “Ta ủng hộ Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cai quản Phong Yến nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Hơn nữa, cuộc sống dân chúng được sung túc như vậy, Cửu vương gia khi khổng khi không lại muốn chém chém giết giết tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế làm gì.”
Thanh âm hai bên bất tri bất giác càng lúc càng lớn, ánh mắt những người đang ngồi trong trà lâu đều đặt chăm chú vào những người này.
Sau đó một người đột nhiên đứng phắt dậy đá lật cái bàn, “Đối nghịch với lão tử, có tin là lão tử đánh ngươi hay không!”
“Ta nói là sự thật, Hoàng Thượng chính là Thiên Tử, cả đời yêu nước thương dân, ủng hộ ngài thì có gì là sai!” Người kia ưỡn ngực, nói năng hiên ngang lẫm liệt.
Chỉ trong chốc lát, hơn mười người chia làm hai phe, đánh nhau thành một đống.
Mạn Duẫn cũng không hứng thú lắm với chuyện những người kia động cẳng chân hạ cẳng tay, thu hồi tầm mắt, “Phụ Vương, việc này cũng náo loạn lớn ghê há.” Chẳng những trên triều đình đã chia làm hai phái, ngay cả dân chúng cũng quậy tưng lên như vậy.
Nếu cứ tiếp tục như vậy liệu có thể tổn thương nền móng của Phong Yến quốc hay không?
Tịch Mân Sầm không cho là đúng, mặt không chút thay đổi trả lời: “Việc này không quậy cho đục thì phải làm sao? Kẻ sau màn nhân xưa nay sợ hãi rụt rè, không nháo lớn lên như thế liệu hắn có can đảm đi ra không?”
Vì rất đồng ý với Phụ Vương, Mạn Duẫn không mở miệng nói nữa. Người kia ngay cả tám năm cũng đã kiên nhẫn chờ đợi, có thể biết đó là một kẻ có tính nhẫn nại rất cao. Nếu không tăng thêm nhiều chất xúc tác, không biết người nọ còn muốn trốn bao lâu nữa. Nếu bọn họ đắn đo thích đáng, một số thương tổn vẫn có thể tránh được.
Trong trà lâu huyên náo thành một đống như vậy, có một số người thì vây quanh xem náo nhiệt, mà một số người khác lại cảm thấy tạp nham quá nên thanh toán tiền rồi bỏ đi ngay.
Chỉ trong chốc lát, nha dịch tuần tra Hoàng Đô nhìn thấy, bắt hết mọi người đem về quan phủ.
Náo nhiệt cũng xem xong rồi mà người Phụ Vương muốn gặp vẫn còn chưa xuất hiện, Mạn Duẫn kềm lòng không được túm y phục của hắn giật giật.
“Phụ Vương, trà lạnh rồi.” Mạn Duẫn đẩy chén trà sang một bên.
Người nào mà dám để cho Phụ Vương chờ lâu như vậy?
Tịch Mân Sầm ngoắc tiểu nhị đến đổi trà cho hắn, “Dám để cho bổn Vương chờ lâu như vậy, hắn thật là to gan.” Bất quá... Tịch Mân Sầm ngước mắt nhìn chăm chú vào người ngồi đối diện, người này chẳng phải cũng buộc hắn phải chờ còn lâu hơn đó sao. Tám năm nha, nhân sinh có mấy cái tám năm?
“Khụ khụ, sợ người ta theo dõi, cho nên ta đi đường vòng. Khiến Cửu đệ đợi lâu là lỗi của vi huynh.” Trước mặt có một vị nam tử mặc trường bào xanh đang tiến đến gần, dáng vẻ văn sĩ ung dung nhã nhặn, trên môi có một hàm râu càng khiến cho người ta cảm thấy hắn chẳng qua là một văn nhân nho nhã mà thôi.
Cho dù trang phục của hắn có thay đổi, nhưng Mạn Duẫn liếc mắt một cái cũng đã nhận ra ngay vị này chính là Hoàng bá bá lâu ngày chưa gặp.
Mạn Duẫn vừa vươn tay muốn thử túm râu hắn thì lại bị Tịch Khánh Lân cầm lấy, “Tiểu chất nữ, xuất môn ra bên ngoài, ngươi phải để cho Hoàng bá bá ngụy trang chứ.”
hiện tại không giống ngày xưa, quan hệ giữa Tịch Khánh Lân cùng Tịch Mân Sầm phải ra vẻ kém vô cùng như bên ngoài đồn đãi. Bọn họ lén gặp mặt, nếu như bị người có lòng biết được, chẳng phải là uổng phí công phu khổ cực của bọn họ dạo vừa qua ấy sao.
một tầm mắt lạnh như băng bắn thẳng vào tay Tịch Khánh Lân đang bắt lấy cổ tay Mạn Duẫn. Tịch Khánh Lân nhìn thẳng lại Tịch Mân Sầm, buông tay ra cười nhẹ, “Ta không dùng lực, không gây thương tổn cho tiểu chất nữ đâu.”
hắn chưa từng học qua võ công, huống hồ hắn vốn đã xuống tay có chừng mực.
Tịch Mân Sầm mắt lạnh nhìn thoáng qua, hừ, cho tên kia lá gan tên kia cũng không dám động nữ nhi nhà mình. Nhưng không phải Tịch Mân Sầm tức giận vì nguyên nhân này, mà là ghét có bất kỳ người nào đụng vào thứ thuộc sở hữu của hắn.
không thể không nói, bản tính chiếm hữu của nam nhân này cực kỳ mạnh mẽ.
“nói chính sự đi, ta ra cung lâu không lừa được người ta.” Khắp nơi trong Hoàng cung đều có cơ sở ngầm do người khác xếp vào, chỉ hơi vô ý thì sẽ bại lộ mưu kế ngay.
Hôm nay ra cung, hắn còn để tâm phúc là Lý công công ở lại trong Hoàng cung để dấu không cho người khác biết được.
“Người bên phe Duẫn Thái úy ngươi đã điều tra xong chưa?” Tịch Mân Sầm nhẹ nhàng phất phất chén trà, kéo Mạn Duẫn ngồi vào bên cạnh mình, tặng vị trí đối diện lại cho Tịch Khánh Lân.
Tịch Khánh Lân cũng không khách khí mà ngồi ngay xuống, trong lòng cũng biết tỏng tính tình Hoàng đệ là thế nào. Cho dù hắn đối xử với mọi người đều lạnh như băng, nhưng huynh đệ này của hắn trong lòng vẫn đối xử có chút công bằng với đối phương, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của hắn, hắn có thể bao dung thì sẽ bao dung.
“không vấn đề, ngay khi Duẫn Thái úy bắt đầu hành động trên triều đình, nhất cử nhất động của hắn đều được giám thị chặt chẽ từ bên trong. Phàm đại thần nào có quan hệ với hắn ta đã ghi lại hết. Chờ sự tình xong xuôi sẽ một lưới bắt hết.” Đây có thể nói là một lần rửa sạch triều đình.
Chuyện này giống như một cái ao tù được đổi sạch nước tù đọng dơ bẩn và thay vào đó là nước xanh trong mát vậy. Cũng vừa đúng dịp, hai tháng nữa chính là khoa khảo, đến lúc đó sẽ có không ít các tân khoa có năng lực phục vụ quốc gia, sẽ bổ sung vào những chỗ thiếu khuyết trong triều đình.
Dường như đã cảm thấy hài lòng, thần sắc Tịch Mân Sầm dịu đi rất nhiều.
“Còn bên ngươi... Duẫn Thái úy có nhắc tới khi nào sẽ động thủ hay không?” một tháng qua, bọn họ đã thể hiện ra bên ngoài rất nhiều biểu hiện giả dối cho đối phương thấy, mục đích là để dẫn dụ kẻ đứng sau màn giật dây. Nhưng hiện nay xem ra, nếu kẻ này chưa thấy hắn cùng Hoàng đệ đấu ngươi chết ta sống thì sẽ không hiện thân.
Người ẩn mặt vây ám xung quanh bọn họ rất nhiều, họ phải luôn cực kỳ cẩn thận, bởi chỉ cần bị đối phương bắt được một chút sai lầm thì mưu kế của họ coi như thua hoàn toàn.
“Duẫn Thái úy cũng là kẻ có đầu óc, ngươi cho rằng chỉ mới một tháng mà hắn đã có thể hoàn toàn tín nhiệm bổn Vương rồi sao?”
Mạn Duẫn ngồi một bên nghe hiểu được đại khái, dù sao chuyện trong triều đình nàng không có tham dự, quan hệ giữa các phe phái lợi hại thế nào hai người này hẳn phải biết rõ ràng.
“Vậy cũng phải. Tâm cơ của Duẫn Thái úy đúng thật rất thâm sâu. Bất quá ta cũng thật tò mò, người nào lại đáng giá cho hắn bán mạng như vậy?” Tịch Khánh Lân vuốt râu, chìm vào trong suy nghĩ sâu xa.
Tịch Mân Sầm cũng nhíu mày suy nghĩ.
Duẫn Linh Chỉ gả cho hắn là đã thành một Vương phi, nếu hỗ trợ hắn đi lên ngôi vị Hoàng Đế thì lão hồ ly kia chính là quốc trượng. Địa vị này rất cao. Mà Duẫn Thái úy lại làm tất cả những việc này chỉ để san phẳng đường đi cho kẻ khác, ngay cả nữ nhi cũng bỏ ra để làm một quân cờ... mà lại là một quân cơ có thể quăng bỏ bất cứ lúc nào, thế mới kỳ lạ!
Mạn Duẫn nâng lên chén trà lên nhấp một ngụm, vẻ rất khó hiểu.
Bỗng có tiếng chiêng trống vang dội trên đường cái khiến cho Mạn Duẫn chú ý. Mạn Duẫn nghiêng đầu nhìn thì thấy đang có một hàng thị vệ chỉnh tề đi ngang qua ngã tư đường, giữa bọn họ là một chiếc xe ngựa sơn son cẩn ngọc. Người có thể ngồi trên loại xe ngựa xa hoa này nhất định phải có địa vị không tầm thường, không giàu có thì cũng quý tộc.
“Phô trương ghê nhỉ!” Mạn Duẫn than một tiếng. Đằng trước đội ngũ còn có đoàn ca múa đón chào nữa chứ.
Thanh âm của Mạn Duẫn thanh thúy, lại mang theo vẻ ngây ngô của một nữ hài tử, khiến không ít công tử trong trà lâu quay nhìn sang, vừa thấy nàng thì tâm thần đã ngây ngốc.
Rất đẹp! Như thiên tiên!
“Nghe nói Ngũ Hoàng thúc vừa có được mấy món đồ chơi mới mẻ, định hiến tặng cho ngươi...” Tịch Mân Sầm vừa nói bằng giọng lạnh như băng, vừa nhìn đội ngũ khoa trương trên đường.
Ngũ Hoàng thúc trong miệng Tịch Mân Sầm là đệ đệ của tiên hoàng, tên là Tịch Vưu Trầm. Hai mươi năm trước đã về ở nơi đất được phong. Lần duy nhất về Hoàng Đô trước đây là mười năm trước thì phải.
Ấn tượng lưu lại trong trí nhớ của hắn, thì vị Hoàng thúc này vô cùng thủ đoạn, và có chút tàn nhẫn, rất thích phô trương thể diện, đi đến chỗ nào đều thích tiền hô hậu ủng náo nhiệt. Lần này phô trương ầm ỹ như vậy, muốn mặc kệ ông ta cũng khó.
“nói tới mới nhớ, mấy ngày trước đây ta mới nghe nói hắn định về Hoàng Đô, không ngờ lại tới nhanh như vậy.” Nghĩ rằng vị Hoàng thúc này hồi hoàng đô sẽ nhất định muốn tham kiến vị Hoàng Đế đương nhiệm là hắn, Tịch Khánh Lân vỗ vỗ đùi, đứng lên nói: “Vi huynh đi về trước, có tin tức đặc thù gì lập tức phái người cho ta biết đấy.”
nói xong, Tịch Khánh Lân nhanh chân rời đi.
Ánh mắt Tịch Mân Sầm vẫn còn nhìn chằm chằm về phía đường cái, khi đội ngũ trước mắt sắp đi hết, Tịch Mân Sầm nhẹ nàng phẩy y bào, “Duẫn nhi, chúng ta cũng đi gặp vị Hoàng thúc này đi.”