Lão già lùn tuổi tuy già, nhưng tính tình lại nóng vội, ngân câu tuột khỏi tay, ánh bạc lóe lên, tựa như một vầng trăng khuyết phá không bay tới.
Tuy là đẹp vô cùng, thật ra hiểm độc đến cực điểm.
Cặp ngân câu này tuy bay tới rất nhanh, lại không thể nhanh hơn người áo xanh.
Một chiếc đũa gỗ nhẹ nhàng đụng vào ngân câu kia, chỉ hơi điểm một cái, ngân câu kia liền quay ngược trở về.
Lão già lùn phải sử dụng tới một cây thiết bảng mới tránh được chỗ hiểm, nhưng trên ngực lại lộ ra hai cái lỗ đẫm máu.
Thần sắc hắn hoảng loạn, vội vàng điểm điểm vài cái lên ngực, móc ra một bình sứ nhỏ, lấy vài viên đan dược đưa ngay vào miệng.
Hóa ra lão già lùn làm người độc ác, trên đôi ngân câu kia thoa đầy độc dược, vào máu hẳn phải chết, trong thời gian thật ngắn uống thuốc giải vào mới có thể giữ được tính mạng.
Một đòn phản công kia của người áo xanh quả thật cho thấy nghiệp nghệ kinh người của hắn.
Kim Đao Vương cũng mặc kệ lão già lùn, vẻ mặt trịnh trọng, chân đạp bát quái, bước nhanh từ trái sang phải, thanh trường đao kia kéo lê trên mặt đất lưu lại vết đao sâu hoắc, cùng những đốm lửa bắn tung tóe.
Kim Đao Vương càng chạy càng nhanh, trên đỉnh đầu bốc lên khí trắng, ấy không ngờ lại hóa ra vô vàng huyễn ảnh, thật giả khó phân.
Đột nhiên trong luồng khí trắng kia, có ánh đao hơi động, cuồn cuộn mà tới.
Lông mày của người áo xanh run lên, chiêu đao pháp này thật ra là biến hóa từ kiếm chiêu "Bất Tận Trường Giang Cổn Cổn Lai", chẳng những thế công kinh người, còn tăng thêm hậu lực vô tận.
Kim Đao Vương trời sinh thần lực, từ ngoài vào trong công lực thâm hậu, hiển nhiên là nhân vật nhất lưu trong giang hồ, đặc biệt không thể kinh nhờn hắn.
Lão già lùn dù cho hung danh lừng lẫy, lại am hiểu câu pháp tinh diệu cùng binh khí kịch độc, vô cùng mạnh mẽ, nhưng xét về công lực nội khí vẫn chưa thể sánh kịp với Kim Đao Vương đường hoàng bá đạo.
Mấy năm gần đây, hắn tìm hiểu được một chút ý cảnh tinh vi trong võ học, đã sớm không phải là hạng người bị đuổi đến nỗi phải chạy vào Mạc Bắc rồi.
Võ học Mạc Bắc, học theo tự nhiên, hơn nữa còn phải chém giết liều mạng, nhanh gọn mạnh mẽ, giúp cho võ học của hắn đi từ phức tạp đến đơn giản, vì vậy khi nãy trong chớp mắt đã nhìn ra sơ hở trong câu pháp của lão già lùn.
Lúc trước dùng chiếc đũa đẩy lùi ngân cây nhìn như hời hợt, lại là sự xác minh võ học mấy năm nay của hắn.
Kim Đao Vương khí thế không thể cản, đao khí như sông dài chảy ra biển rộng, tuyệt không quay đầu.
Ánh đao kia tuy nhanh vô cùng, nhưng người áo xanh lại càng nhanh hơn, một tay bắt thằng nhóc ăn mày lên, tay kia cầm băng ghế dài.
Trường đao của Kim Đao Vương tuy dài, nhưng lại không dài bằng băng ghế kia.
Băng ghế được người áo xanh truyền nội khí vào, không thua gì sắt thép bình thường, đập mạnh xuống, bổ vào ánh đao cuồn cuộn.
Tựa như giao long vào biển rộng, hô mưa gọi gió.
Dù lấy ghế dài làm binh khí, nhưng người áo xanh sử dụng lại là đao chiêu, nhìn như tiến thẳng không lùi, kỳ thật là ngầm sinh biến hoa, từ thật hóa hư…
Ánh đao của Kim Đao Vương thuận theo ghế dài đánh tới, lại làm cho cả bàn rượu thịt văng khắp mọi nơi, người áo xanh lại dẫn theo tên thiếu niên ăn mày bước ra hơn mười bước, dĩ nhiên là muốn tiến về phía cửa tiệm.
Thẩm Luyện nhanh trí hành động trước, tránh sang một bên nên thoát khỏi tai bay vạ gió.
Nhưng người áo xanh lại không thể đi ra, bởi vì bên ngoài cửa có năm ánh kiếm trước sau giết tới, chia ra tấn công về phía đầu và tứ chi của hắn, chính là ngũ thể.
Người áo xanh lui về sau một bước, bất ngờ đẩy ra một chưởng, tựa như có một trận âm phong gào thét, nghe được vô số tiếng kêu đau đớn, một người la lên: "Diệt Thần Kiếm."
Người áo xanh dắt theo nhóc ăn mày, phía sau có Kim Đao Vương, phía trước lại là năm tên kiếm khách mặc trang phục giống hệt nhau.
Dẫn đầu năm người lại là một hán tử trung niên, trên đầu đội thanh cân, chính là bang chủ Thanh Trúc Bang.
Lúc này sắc mặt năm người trắng bệt, ngoại trừ bang chủ Thanh Trúc Bang ra thì bốn người còn lại đều ngồi xổm xuống, bưng chặt lấy đầu, ngay cả kiếm trên tay cũng ném đi, quả thật đau đến không muốn sống.
Lúc nãy dưới tình thế cấp bách, người áo xanh đã sử dụng công phu mà cả đời này hắn đắc ý nhất… "Diệt Thần Kiếm".
Người áo xanh ngạo nhiên mà đứng, dưới một đòn của hắn, làm bị thương năm vị cao thủ bao gồm cả bang chủ Thanh Trúc Bang, giống như là chuyện đương nhiên vậy.
Thẩm Luyện không thừa nhận cũng không được, cứ việc cho rằng kẻ này tự phụ đi, nhưng lại có tài nghệ thật sự…
Đồng thời trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên, đây còn là tình huống người áo xanh đã chịu một ít thương thế từ trước, không còn được như lúc toàn thịnh.
Kim Đao Vương kéo lê trường đao phía sau người áo xanh, lại không thèm động thủ, danh tiếng hắn lớn, võ công hắn cao, không thể làm mấy hành động vô liêm sỉ tấn công người từ sau lưng được.
Đồng thời khi hắn nghe ba chữ "Diệt Thần Kiếm" cũng giật nảy mình.
Không ngờ người áo xanh đã có thể hóa nhập Diệt Thần Kiếm vào trong chưởng pháp mà không cần vật dẫn nữa.
Kiến thức hắn rộng rãi, đương nhiên biết dù cho võ công của ngươi thiên biến vạn hóa, cuối cùng cũng không thể qua được Đạo thuật.
Mà Diệt Thần Kiếm chính là một trong những kiếm kinh có thể sánh ngang với Đạo thuật trong chốn giang hồ.
Đó cũng là cấm thuật của sư môn người áo xanh, xưa nay chỉ truyền cho chưởng môn bảo quản, lại không cho phép tập luyện.
Người áo xanh tự nhận là thiên tư ngút trời, nhưng vẫn không bằng sư huynh Lăng Xung Tiêu. Hắn rất không cam lòng, cuối cùng vào cái ngày khi sư diệt tổ ấy, nhận được bí tịch Diệt Thần Kiếm .
Lại nói Diệt Thần Kiếm này không hổ là tuyệt học đạo thuật thần bí, uy lực to lớn người ngoài khó bề đánh giá, thế mà người áo xanh lại học được trong khoảng thời gian ngắn, dựa vào Diệt Thần Kiếm mà giết chết mấy vị hảo hữu đến báo thù cho sư phụ hắn, mãi đến sau này khi sư huynh Lăng Xung Tiêu trở về từ hải ngoại, mới một đường truy sát hắn, trục xuất hắn đến Mạc Bắc.
Lại vào năm ngoái, người áo xanh một lần nữa quay về từ Mạc Bắc, gây ra nhiều vụ án lớn ở mấy Châu phủ, khiến cho Hình bộ kinh động, dù mất đi vài cao thủ cũng không bắt hắn được.
Mà sư huynh Lăng Xung Tiêu của người áo xanh, từ năm năm trước đã bỏ kiếm nhập Đạo, quy ẩn thâm sơn, ít ai biết được tung tích của hắn.
Bằng không, dựa vào mối thù sâu như biển giữa hai sư huynh đệ này, e là đã sớm quyết chiến sinh tử rồi.
Đương nhiên giang hồ cũng có lời đồn, võ học của Lăng Xung Tiêu đã đạt đến cảnh giới "Nhập vi", gần như thành thần thông đạo pháp, nếu hắn còn ở đây, chưa chắc người áo xanh sẽ dám ra khỏi Mạc Bắc.
Chẳng qua hôm nay xem ra người áo xanh đã đem Diệt Thần Kiếm dung hợp vào chưởng pháp rồi, công lực tuyệt luân, dưới một chưởng của hắn liền đả thương năm tên cao thủ giang hồ, quả thật khủng bố.
Phải biết dù cho võ công của ngươi cao đến đâu đi nữa, cũng là máu thịt xác phàm, số ít không địch nổi số đông.
Năm cao thủ kia có cả bang chủ Thanh Trúc Bang, trong một chiêu đả thương cả năm người đã khủng bố đến cực điểm.
Kim Đao Vương chấn động trong lòng, lại không muốn chịu thua, chẳng qua hắn vẫn chưa tìm ra chỗ lợi hại của Diệt Thần Kiếm.
Bởi vì một chưởng lúc nãy, tuy rằng có hàn ý phát ra, lại không phải là tuyệt học kiểu như Hàn Băng Chưởng, cũng không có bao nhiêu sóng chân khí, mà năm người kia liền không cách nào chống đỡ, bị thương không hề biết lý do.
Bang chủ Thanh Trúc Bang tuy vẫn còn đứng đó, nhưng cả người run rẩy, ngay cả kiếm cũng không cầm chắc được.
Thật ra chuyện này cũng chưa phải là tồi tệ nhất, bởi vì bang chủ Thanh Trúc Bang nhận ra lúc này mình không thể vận được nội khí dù là một tia, chưởng phong khi nãy của người áo xanh giống như tà thuật vậy, khiến cho đầu hắn đau muốn vỡ, hoàn toàn không có cách nào tập trung được.
Hắn biết đây là hiệu quả của Diệt Thần Kiếm, nhưng lúc bị nó làm tổn thương, vẫn khó mà hiểu ra cuối cùng Diệt Thần Kiếm là như thế nào.
Thẩm Luyện đáp xuống một góc đằng xa, tựa như hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh, đồng thời trong lòng hắn nổi lên một nghi vấn.
Chưởng phong kia rõ ràng là hồn lực, rõ ràng người áo xanh lại có thể dùng hồn lực của mình để công kích người khác.
Danh Sách Chương: