"Người khác không đạt được, nhưng ta nhất định đạt được, Trúc muội! muội nói xem." Một giọng nói trầm thấp lãnh đạm vang lên từ sườn núi.
Tiêu Trúc chợt cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy gió lạnh thổi trên sườn núi, thổi động tay áo một người ngồi trên xe lăn, điểm chu sa trên mi tâm rực rỡ như lưu hoa.
"Diệp Lưu Vân!" Tiêu Trúc cắn rắng nói.
Diệp Lưu Vân nhìn chằm chằm vào vị thê tử Tiêu Trúc chưa xuất giá này, cánh tay đang đẩy xe bắn ra hai đạo phi trảo, bắt vào mặt đất phía trước Tiêu Trúc.
Trong chớp mắt, Diệp Lưu Vân đã đi đến trước mặt Tiêu Trúc, thu thiết trảo lại.
Vóc người của Tiêu Trúc cũng cao gầy hơn nử tử bình thường một chút, Diệp Lưu Vân nhìn về phía nàng, phải hơi ngẩng đầu lên.
Hắn thở dài nói: "Bất kể trước kia ngươi làm loạn thế nào ta cũng không tính toán, nhưng lần này tại sao ngươi lại muốn đoạt Băng ngọc đi, chẳng lẽ ngươi cứ như thế mà hy vọng ta không qua được 'Vấn Tâm Lộ' trong Thanh Huyền sao."
"Ngươi tự xưng là trời sinh đạo cốt, lẽ nào một Vấn Tâm Lộ nhỏ bé kia có thể làm khó ngươi?" Tiêu Trúc nhìn xuống Diệp Lưu Vân, nở nụ cười châm biếm, ánh mắt nàng cứ nhìn đôi chân Diệp Lưu Vân không rời.
Không có điều gì nhục nhã hơn việc nhìn chăm chằm vào đôi chân của một người què.
Nhưng Diệp Lưu Vân cũng không tỏ ra quá giận dữ, hắn chỉ nói: "Có chuẩn bị thì không sợ, huống chi con đường này ta chưa từng đi thì làm sao biết nó khó khăn, nếu không may kẹt ở bước cuối cùng, có lẽ Băng ngọc có thể giúp ta trở ra ngoài."
"Hừ nhìn bộ dạng này của ngươi còn có thể đi đứng gì sao?" Khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Trúc hiện ra một tia cười nhạt.
"Đừng nóng giận nữa, mau đưa nó cho ta." Diệp Lưu Vân đã hạ mình nhúng nhường, trên đời chẳng ai có thể khiến cho hắn hạ mình, thế nhưng Tiêu Trúc thì khác.
"Đưa ngươi cũng được, trừ phi ngươi đồng ý với ta phải giải trừ hôn ước kia."
"Ngươi biết chuyện này là không thể."
"Tại sao?"
"Bởi vì ngươi là Tiêu Trúc, ta là Diệp Lưu Vân, chúng ta ở bên nhau chính là ý trời." Diệp Lưu Vân lại ngẩng đầu lên nhìn đối phương, đôi mắt hắn tựa như một dòng suối sâu thăm thẳm, trong đó ẩn giấu rất nhiều tâm sự không muốn ai biết, lại hơi mang theo một chút ưu buồn.
Đa số nử tử trên thế gian này đều không thể chống cự ánh mắt đó, nhưng trái tim Tiêu Trúc lại tựa như sắt đá.
Tiêu Trúc nói: "Diệp Lưu Vân, ngươi tưởng rằng nử tử khắp thiên hạ phải thích ngươi sao, phải biết đồng cảm với ngươi sao, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không bao giờ quan tâm ngươi đâu, ta đã có người mình yêu rồi."
"Ngươi nói là ai, ta đi giết hắn." Diệp Lưu Vân chậm rãi hỏi, sau khi nghe Tiêu Trúc nói hắn cũng không tức giận.
"Hắn tên là Thẩm Luyện." Tiêu Trúc mỉm cười nói.
"Hóa ra là hắn, ngươi để mắt hắn cũng là chuyện bình thường, nhưng hai người làm sao quen biết?"
Tiêu Trúc chỉ về phương hướng Tô Gia Bảo, chậm rãi nói: "Hắn đang ở nơi đó, ngươi dám đi không?"
Nơi này là một vùng bằng phẳng, nên có thể trông thấy Tô Gia Bảo.
Khổ Tuệ chắp tay thành hình chữ thập nói: "Diệp thí chủ ngươi đừng nghe Tiêu cô nương ăn nói linh tinh, nàng chỉ mới gặp Thẩm Luyện hôm nay thôi, nơi đó có một vị kỳ nhân, tinh thông Đạo thuật."
Khổ Tuệ biết rõ tính tình của Diệp Lưu Vân rất cao ngạo, nếu như khuyên hắn không đi ngược lại sẽ phản tác dụng, không bằng nhắc nhở đối phương một chút, để cho hắn tự quyết định.
Diệp Lưu Vân nhìn Khổ Tuệ một cái rồi khẽ cười nói: "Ta lại vì một chút nhi nữ tình trường mà quên chào hỏi đại sư, xin ngài đừng chê cười."
"Ta và ngươi kết giao, luận tâm bất luận tích (1)" Khổ Tuệ lẻ loi mà đứng, tăng bào rách nát đang bay bồng bềnh theo gió, nhưng trong lòng lại nghĩ, tên Thẩm Luyện kia không biết ra sao rồi, phải chăng đã được kỳ nhân chỉ điểm.
"Thế nào, thấy hắn lợi hại nên không dám đi à." Tiêu Trúc tiếp tục nói.
Diệp Lưu Vân đưa mắt nhìn Tô Gia Bảo, nhẹ giọng nói: "Ta còn nhớ, trước đây nơi đó là một vùng đất hoang, không có thứ gì."
Tiêu Trúc cười ha hả nói: "Quả nhiên ngươi không dám đi."
"Đã có điều kỳ lạ thì sao ta phải đi."
Ngay lúc nói chuyện, Diệp Lưu Vân dùng tốc độ nhanh như chớp điểm vào các huyệt đạo trên người Tiêu Trúc.
Võ công của hắn đã tiến bộ hơn lần trước gặp Thẩm Luyện rất nhiều, Tiêu Trúc chỉ cảm thấy như kim châm vào đầu, hơi choáng rồi lập tức bị Diệp Lưu Vân chế trụ.
Diệp Lưu Vân nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể sắp ngã của Tiêu Trúc, mỉm cười với Khổ Tuệ nói: "Nếu đại sư nể mặt thì mời ngài đến làm khách của Danh Kiếm sơn trang ta, Thẩm Luyện kia đã hẹn với ta, nếu hắn không chết, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng."
Khổ Tuệ khẽ gật đầu, hai người đều là nhân vật có hy vọng bước vào Tiên lưu, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội gặp mặt hai người.
*******
Trăng đêm tròn đẹp, lương đình cô tịch.
Lúc này chỉ còn sót lại một mình Thẩm Luyện trong đình nghỉ mát, thử thách thứ hai lại là để hắn bước ra khỏi lương đình này
Thẩm Luyện cảm nhận mạch đập trên cơ thể mình, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hắn không dám làm bừa, càng không dám luyện khí.
Hắn nghĩ lại, khó trách lúc trước tên chủ nhân kia để cho bọn họ ăn uống no say, bởi vì thử thách thứ hai rất tốn thời gian.
Thẩm Luyện không làm gì cả, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Đợi mặt trăng lặn xuống, mặt trời mọc lên.
Lúc này ít nhất đã qua chín canh giờ kể từ lúc chủ nhân nơi này biến mất.
Những món trước kia ăn vào từng chút từng chút bị tiêu hóa hết.
Mặt trăng đang chuyển động… nhưng còn lâu lắm mới biết mất, càng không có hy vọng nhìn thấy mặt trời mọc lên.
Cả ngôi đình nghỉ mát kể cả vườn hoa bên ngoài, đều là thật, mùi hoa cỏ thoang thoảng, nước chảy róc rách, tất cả đều không phải giả tạo.
Nếu như muốn nói có chỗ kỳ quái, thì đó là không nghe tiếng côn trùng kêu.
Đừng nói là sâu bọ, ngay cả một con kiến cũng chưa từng xuất hiện.
Thần hồn của Thẩm Luyện có thể cảm ứng được sự vật cực kỳ nhỏ, nhưng không hề phát hiện ra hoạt động của những sinh mệnh này.
Ngoại trừ có gió ngẫu nhiên thổi tới thì không còn âm thanh nào khác nữa.
Chớ nói chi đứng yên một chỗ chín canh giờ, ở trong hoàn cảnh này, dù nửa canh giờ thôi mọi người cũng cảm thấy khó chịu.
Thẩm Luyện từng thử nhập định, phát hiện hắn không cách nào tiến vào trạng thái định cảnh, tâm trí tỉnh táo dị thường kia.
Nỗi cô độc không tên đang bao phủ trong lòng, dưới loại tâm tình này, hắn cảm thấy mình không khác nhiều với những cây cỏ trúc đá kia.
Chỉ khi bước vào loại trạng thái cô tịch tuyệt đối này, con người mới gặp được kẻ địch đáng sợ nhất, đó là cô đơn.
Trước giờ Thẩm Luyện đều cho rằng mình không sợ cô đơn, có thể nói cười vui vẻ, cũng có thể độc lai độc vãng.
Mãi đến lúc này hắn mới phát giác ra, hắn cần người để trò chuyện, dù là một con mèo, một con sâu hắn cũng chấp nhận.
Hắn cần được đáp lại.
Nhưng thứ có thể đáp trả hắn chỉ có ánh trăng lạnh lẽo và tiếng gió thổi vi vu mà thôi.
Ngoại trừ vị trí của mặt trăng trên trời hơi thay đổi ra thì tiểu viện này cũng biến hóa rất nhỏ.
Gió kia lần lượt thổi tới từ bốn hướng, sức gió mỗi hướng đều không khác biệt nhiều lắm.
Chính xác mà nói, cảnh vật bốn phương tám hướng của đình viện này thật ra đều giống như đúc, chẳng qua lúc mặt trăng di chuyển thì cảnh vật xung quanh cũng thay đổi theo bóng trăng kia.
Cuối cùng Thẩm Luyện đứng lên, đi về một hướng, hắn băng qua khóm hoa, lại nhìn thấy một tầng sương mù dày đặc.
Hắn tiến vào không chút do dự, nước chảy róc rách tựa như đang tấu lên một chương nhạc hoa lệ.
Dưới chân hắn là con đường mòn lát đá xanh, mỗi một bước đều đi rất chân thực.
Sau khi màn sương mù dày đặc phía trước tản ra bỗng xuất hiện bốn cánh cửa.
-----oo0oo-----
Chú thích:
(1) Luận tâm bất luận tích: Đánh giá một người phải dựa vào tư tưởng, suy nghĩ của người đó, mà không phải dựa vào hành động.
Danh Sách Chương: