Tuyết rơi mấy ngày liên tục cuối cùng cũng ngừng lại, lúc này đã là buổi chiều.
Mặt trời mọc mặt trời lặn là chuyện bình thường nhất trên thế gian.
Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt.
Bạch Ngọc Phi đã lau sạch tất cả bàn ghế ở đại sảnh, hắn làm còn nhanh và nhiều hơn những người giúp việc còn lại, Ngô quản sự nhìn hắn, trong mắt tràn ngập ý cười, trong lòng thầm cân nhắc, có lẽ phải nói với Thẩm Luyện sa thải vài người để giảm chi phí mới được.
Thẩm Luyện đương nhiên an nhàn rảnh rỗi, hắn đang uống trà, là loại trà bình thường nấu bằng nước tuyết mới tan, khói trà lượn lờ bay lên hừng hực.
Người bên ngoài chỉ nhìn thấy Bạch Ngọc Phi chịu khó, nhưng Thẩm Luyện lại có thể nhìn ra Bạch Ngọc Phi đang tu luyện một loại công phu đặc biệt nào đó.
Trọng tâm của hắn thấp hơn người thường một chút, lúc đạp chân thân thể nghiêng về phía trước, gót chân chạm đất trước, tư thế rõ ràng quái dị, nhưng hắn không tỏ vẻ khó chịu gì nên khiến cho người ta gần như không chú ý tới tư thế kỳ quặc của hắn.
Công phu này đại khái là tu luyện một loại thân pháp, nó chú trọng ở chỗ cân bằng.
Cổ ngữ có nói: Tu thân trị quốc bình thiên hạ, bình trong câu kia chính là bình hành (*cân bằng).
Đạo trên thế gian, cân bằng là hiếm có nhất.
Thân pháp này phảng phất như dành cho riêng Bạch Ngọc Phi vậy, bởi vì cột sống của Bạch Ngọc Phi hơi khác so với người bình thường, chính vì khác biệt đó khiến cho trọng tâm của hắn đặc biệt hơn những người khác, luôn luôn nằm ở trạng thái không cân bằng, đồng thời giúp cho hắn tìm ra điểm cân bằng của cơ thể, vừa vặn kết hợp với loại công phu này một cách hoàn mỹ.
"Đao của hắn không hẳn nhanh, nhưng lúc triển khai ra chắc chắn sẽ rất nhanh." Thẩm Luyện nghĩ thầm, nếu như Bạch Ngọc Phi có cơ hội xuất đao trước, dựa vào thân pháp của hắn để tung đao liên hoàn, chắc sẽ rất ít người có thể tránh né được.
Hơn nữa cũng có thể thấy đao pháp của Bạch Ngọc Phi vẫn chưa tới cảnh giới nhân đao hợp nhất, thế nên thân pháp không thể kết hợp hoàn mỹ với đao, khiến cho hắn không có cơ hội xuất đao, liền bị thương nặng.
Bạch Ngọc Phi tuy làm việc liên tục nhưng lại không cảm thấy mệt mỏi, cuộc đời hắn chưa từng làm loại chuyện vặt này, cũng chưa từng tự lực kiếm ăn, vừa vào giang hồ đã thân bất do kỷ.
Thứ hắn thiếu là cảm giác an toàn, nhưng nơi này có Thẩm Luyện, lại làm cho hắn lần đầu tiên sinh ra cảm giác không thể chống lại, cũng nhận thấy Thẩm Luyện là người đáng để mình tôn kính, bởi vì Thẩm Luyện có một chút chỗ tốt mà người khác không có được.
Đó là ánh mắt của Thẩm Luyện, bất luận nhìn ai cũng như nhau cả, trong mắt không có bao nhiêu tính toán, càng không có bao nhiêu thành kiến.
Bạch Ngọc Phi lưu lạc giang hồ đã gặp qua không ít người nên rất có mắt nhìn người, Thẩm Luyện tuyệt đối là loại người đặc biệt nhất, thậm chí không có người thứ hai.
"Thiếu gia, lão gia không tốt rồi, cậu mau trở về."
Kẻ phá cửa chạy vào là một người đàn ông mặc áo bào xám, người này ở trong Thanh Trúc Bang, 'Thiếu gia' trong miệng hắn tất nhiên không phải Thẩm Luyện, mà là An Nhân Kiệt.
An Nhân Kiệt hét lên: "Có phải lão đầu kia lại giả bệnh gạt ta trở về không đấy?"
Người kia nói: "Thiếu gia lúc này thật sự xảy ra chuyện lớn rồi, là thiếu chủ của Danh Kiếm sơn trang tới cửa, đoạt bảo vật trong bang chúng ta, lão Bang chủ cũng bị thương rồi, ngươi mau trở về xem một chút đi."
Vẻ mặt An Nhân Kiệt thay đổi, dù hắn không biết nhiều chuyện giang hồ nhưng cũng nghe qua Danh Kiếm sơn trang.
Bạch Ngọc Phi cũng hiện ra kích động, rốt cuộc bọn họ đến đây rồi.
"Đã sớm kêu đừng giữ lại bức tranh rách kia mà không nghe, đốt nó không phải là xong chuyện sao, lão đầu kia lại khăng khăng coi nó là bảo vật, nếu thứ đó thật sự là vật của tiên gia thì sao mấy năm nay không thấy ai trong chúng ta tu thành Tiên chứ, bây giờ đồ vật mất rồi, cuối cùng cũng không nơn nớp lo sợ nữa, đây là chuyện tốt." An Nhân Kiệt nghe xong, chẳng những không đau lòng mà ngược lại còn vui vẻ cười ha hả.
Sau đó nói với Thẩm Luyện: "Thẩm đại thiếu gia, không phải ngươi có hứng thú với thứ đó sao, bây giờ có cơ hội kìa, ngươi đi đoạt vật kia về thì nó là của ngươi, ta bảo đảm lão đầu tuyệt đối không dám tìm người đòi lại."
"Không cần đi tìm, nó tự tới đây rồi." Thẩm Luyện cười nhạt một tiếng, được mất khó liệu, phần lớn chỉ trong một chữ 'Duyên'.
Phúc có phúc duyên, thiện có thiện duyên, ác có ác duyên, duyên đến duyên đi làm sao biết được.
Đột nhiên sắc mặt của nam tử áo xám kinh hoảng, chỉ về phía trước nói: "Thiếu gia, đó là chiếc kiệu của thiếu chủ Danh Kiếm sơn trang."
Kiệu kia thuần một màu xanh, không phải di chuyển trên mặt đất, cũng không phải trên tuyết, mà là bay tới từ trên trời.
Hai tên kiếm nô mặc áo xanh, nâng cỗ kiệu lên bay ra khỏi nóc nhà đối diện.
Kiệu kia như một ngọn đèn gió, từ từ hạ xuống, thoát khỏi sự trói buộc của lực hút. Ráng chiều chiếu khắp nơi, không nghiêng không lệch, kéo ra một cái bóng thật dài, vừa vặn che khuất cửa lớn.
"Công tử, đã đến Hữu Gian khách sạn." Kiếm Thập Tam nhìn thấy rõ hai câu đối trước khách sạn… 'Hữu nhã khách thời thường huệ cố, gian văn sạn tổng thị hoan nghênh', có hàm ý sâu xa, tên Thẩm Luyện này trái lại là một người tao nhã.
"Bạch Ngọc Phi cũng ở đây." Lời này là Kiếm Thập Tứ nói, hiển nhiên hắn có ấn tượng rất sâu với Bạch Ngọc Phi.
Dù sao trước kia Bạch Ngọc Phi đã bị hai người bọn họ truy sát liên tục đến biên giới Thanh Châu.
******
Chẳng ai ngờ tới Thiếu chủ nhân của Danh Kiếm sơn trang là một người tàn phế, chỉ có thể dựa vào một chiếc xe đầy để đi lại.
Lúc Bạch Ngọc Phi nhìn thấy Diệp Lưu Vân, sự hận thù do bị truy sát ngày hôm đó đều tan thành mây khói.
Bởi xuất thân của Diệp Lưu Vân tốt như thế, phong thái hơn người, lại có một thân võ học xuất thần nhập hóa nên càng hiện ra rõ cái gọi là 'trời ghét anh tài'.
Một người quá hoàn mỹ, bị dính khuyết điểm tất nhiên là bất hạnh, loại bất hạnh này hiện hữu trong tâm linh mà không phải là vật chất.
Một tảng đá, sẽ chẳng ai để ý xem phía trên có bao nhiêu vết nứt.
Nhưng giả như là một khối ngọc đẹp vô giá, nếu phía trên có tỳ vết chắc chắn sẽ khiến cho nhiều người cảm thấy đáng tiếc, khó chịu.
Bạch Ngọc Phi là đồng cảm, An Nhân Kiệt là ngạc nhiên, còn nam tử áo xám tới báo tin thì chưa nhìn thấy mặt mũi của Diệp Lưu Vân, bởi vì đối phó với Thanh Trúc Bang chỉ cần một mình Kiếm Thập Tam là đủ rồi.
"Bạch Ngọc Phi! ngày ấy vội vã từ biệt vẫn chưa kịp nói chuyện, chỉ còn sót lại cây đao của ngươi, hôm nay gặp được, đương nhiên phải trả lại cho chủ cũ."
Trên tay của Diệp Lưu Vân có thêm một thanh đao sắc, chuôi đao màu đen, cầm trên tay giống như đang cầm một vệt sáng.
Dùng loại đao này, vào buổi tối rất dễ gây chú ý, bởi vì tuy Bạch Ngọc Phi hành nghề trộm cướp, nhưng lúc luận võ với người khác sẽ không bao giờ ra tay đánh lén.
Bạch quang chợt lóe lên, cuối cùng cây đao rơi vào tay Bạch Ngọc Phi.
Hắn cầm đao của mình, khẽ nhìn một chút, khuôn mặt lại hiện vẻ ngơ ngác khó hiểu.
Trên thân đao vốn có khắc hai chữ … Bạch Ngọc.
Nay trên đao vẫn còn hai chữ, nhưng Bạch Ngọc lại trở thành 'Toái Ngọc' rồi.
Thậm chí có thể thấy chữ 'Toái' trong 'Toái Ngọc', từng nét từng vạch có dấu vân tay khắc sâu bên trong.
Không cần nói cũng biết, chữ 'Bạch' lúc trước không những bị xóa đi, còn bị Diệp Lưu Vân dùng chỉ lực cao siêu để khắc xuống một chữ 'Toái'.
Ngọc trắng đã vỡ rồi, người phải làm sao đây.
"Thế nào, Bạch huynh cảm thấy chữ tại hạ khắc trên đạo không tệ chứ? Nếu Bạch huynh cảm thấy Toái Ngọc không hay thì có thể tự sửa lại, hoặc mời người khác sửa lại giúp." Chất liệu của đao này cứng hơn cả sắt thép qua trăm lần tôi luyện, chỉ có thể dùng chỉ lực tương tự với Đại Lực Kim Cương Chỉ mới có thể khắc chữ lên đao, mà không phải dựa vào công lực sâu cạn.
Câu cuối cùng, hiển nhiên là nói cho Thẩm Luyện nghe.
Lúc bắt đầu, lực chú ý của Diệp Lưu Vân đều bị Thẩm Luyện hấp dẫn.
Trên thực tế Thẩm Luyện giống như phiên bản hoàn mỹ của Diệp Lưu Vân vậy, phong thái tuyệt thế, hào quang sáng chói, hơn nữa còn không bị tật hai chân.
Danh Sách Chương: