Nhâm Nhược Tích rút tay áo về, thản nhiên nói: "Cái này còn phải xem phụ thân muốn dời đi đâu, nếu là Việt quốc, thì phải là công thất* của Việt quốc, nếu là Lỗ quốc, thì đó là công thất của Lỗ quốc. Nếu muốn dời đến Sở quốc sao, ha hả, đương nhiên phải lấy người nước Sở rồi."
(Công thất: cách gọi gia tộc chư hầu thời Xuân Thu, từ này về sau sẽ xuất hiện nhiều)
Nhâm Băng Nguyệt đần ra, ngượng ngùng nói: "Chuyện này..., gả cho người nào, toàn bộ không phải do tỷ tỷ tác chủ sao?"
Nhâm Nhược Tích trắng mắt lườm nàng một cái, tức giận nói: "Nói thừa, thiên hạ hiện thời, từ thiên tử chư hầu, cho tới công khanh đại phu, làm gì có nữ nhi nhà nào là không như vậy? Từ xưa nữ nhi trong nhà, cưới xin không do bản thân. Con nhà thế gia, lại càng sinh ra thêm một cái trách nhiệm, làm gì có mấy người lười biếng như ngươi."
Nhâm Băng Nguyệt mặt thộn ra, ha ha nói: "Nhưng mà Nhâm gia ta... Làm thế nào mà tách khỏi tỷ được?"
Nhâm Nhược Tích thở dài: "Cho nên ta mới mang ngươi theo, chỉ hy vọng ngươi có thể đi theo ta học hỏi cho tốt, ai ngờ ngươi lại không chịu phấn đấu như vậy."
Nhâm Băng Nguyệt suy nghĩ một chút, ngây ngô cười hai tiếng nói: "Bằng không..., phụ thân muốn cùng nhà nào kết thân, thì cứ đem muội đi gả đi, dù sao muội cũng sẽ chẳng phải làm gì!"
"Ngươi?" Nhâm Nhược Tích phải nén cười nói: "Trưởng nữ chưa gả, làm gì đến lượt thứ nữ kết hôn? Hơn nữa, nha đầu ngốc như ngươi, cho dù gả cho người, thì có ích lợi gì?"
Nhâm Băng Nguyệt ưỡn ngực, đỏ mặt nói: "Nếu luận mặt khác muội đương nhiên không bằng tỷ tỷ. Có điều nếu luận tư sắc, muội so với tỷ tỷ cũng không phải là kém hơn bao nhiêu? Hơn nữa... hơn nữa..." Nhâm Băng Nguyệt ấp úng nói: "Hơn nữa việc sinh đứa nhỏ, nữ nhi nào mà chẳng làm được?"
Nhâm Nhược Tích 'phì' một cái, không nhịn cười nổi nói: "Ngươi đó, như thế nào vẫn giống như một đứa nhỏ mãi không chịu lớn. Ngươi nghĩ quá đơn giản, giá trị của nữ tử, chính là dùng cho thủ đoạn ký kết liên minh. Ký kết liên minh, làm thế nào để tiến hành mối quan hệ này, há có thể do một thân con gái đảm nhiệm được?"
Nhâm Băng Nguyệt nhụt chí nói: "Xem ra muội thật đúng là vô dụng, ngay cả chuyện như vậy cũng không làm được. Tỷ... tỷ muốn gặp mặt Dương Hổ, chẳng lẽ hắn cũng là một trong những người mà phụ thân chọn trong lòng? Hắn... hắn chính là một nam tử đã gần bốn mươi rồi."
" Đương nhiên không phải!" Nhâm Nhược Tích thu ống tay áo, ngạo nghễ nói: "Họ Nhâm chúng ta, chính là quý tộc thượng cổ, hậu duệ hoàng đế, Dương Hổ quyền hành mặc dù lớn, chung quy cũng chỉ là gia nô của Quý Thị, Nhâm gia trưởng nữ há có thể gả cho hắn? Được rồi, việc này không phải do ngươi và ta có thể quyết định, tiết lộ những điều này cho ngươi, chính là muốn ngươi tỉnh ra một chút, phải tránh ngây thơ dại dột không để người ta lợi dụng. Ba ngày này, ngươi nén trụ tính tình lại cho ta, không được đi khắp nơi lêu lổng, ba ngày sau, chúng ta sẽ khởi hành sang Tề."
Nhâm Nhược Tích đứng dậy đi vào nội đường, đi đến cạnh cửa thì quay đầu lại liếc nhìn Băng Nguyệt một cái, nói: "Gọi thị tỳ Thanh Vũ của ngươi đứng lên đi, cũng không nên đần tới mức nói rằng ta cho nó đứng lên."
Nhâm Băng Nguyệt lè lưỡi, hướng tỷ tỷ làm một cái mặt quỷ.