Khánh Kỵ đứng trên chiến xa thử nghiệm vài lần, khi Anh Đào đánh xe vững vàng, tên hắn bắn ra mười phải trúng bảy tám, coi như là chuẩn xác. Nếu lấy tốc độ đánh xe của bọn công tử, độ chuẩn xác chỉ còn giảm xuống dưới bốn thành, có khi xóc nảy quá kịch liệt, một mũi tên bay ra liền như chim nhạn xa xăm chẳng biết bay đi đâu.
Điều duy nhất khiến hắn an tâm chính là, khi đứng trên xe cầm mác tác chiến, với lực bắp tay của hắn, tuy rằng dưới chân xóc nảy đứng thẳng còn chưa xong, cũng có thể sử ra sáu bảy phần chiến lực. Khánh Kỵ bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý, bỏ giày chiến đứng hai chân trần trên xe, xúc giác càng trở nên linh mẫn, quả nhiên đứng trên xe càng ổn định hơn. Trải qua vài lần rong ruổi, đã có thể dần dần thích ứng với việc múa mác kéo cung trên chiến xa. Khánh Kỵ mừng rỡ, thầm nghĩ nếu chiếu theo cách tập luyện này mười ngày, khi xa chiến chính mình về cơ bản là có thể phát huy ra trình độ như bình thường, tuy rằng khả năng xa chiến của hắn cũng không phải cao minh, có điều lại phối hợp với âm mưu quỷ kế đã cùng Quý Tôn Tư thương nghị, cũng có thể giành được trận này.
Trời đã hoàng hôn, chúng công tử khởi hành về thành. Lúc này bọn công tử đã tỉnh rượu trở nên mạnh mẽ tinh thần thập phần hưng phấn, dọc theo đường đi còn rống lên một bài hành khúc của Lỗ quốc, bài hành khúc cổ này dùng rất nhiều từ láy âm, tối nghĩa khó hiểu, nghe không ra được âm nào cụ thể, nhưng mà hơn mười công tử cùng nhau rống to, thật sự rất có khí khái dũng cảm khí thế ngất trời. Khi vào trong thành tiếng ca cũng không dứt, dẫn theo nhiều cái lườm nguýt của người đi đường. Chúng công tử khi thấy người đi đường chỉ trỏ ngược lại lại càng thêm đắc ý dào dạt, Khánh Kỵ nhìn cũng thấy thập phần buồn cười. Lấy tâm lý tuổi thực tế của hắn, cũng rất khó để có thể lý giải tâm tình của những thiếu niên này, hoàn toàn không rõ cái niềm tin tất thắng của bọn họ từ đâu mà đến, chẳng thấy chút lo lắng nào về khả năng thua. Có điều thân đứng trong đó, Khánh Kỵ vẫn bất tri bất giác bị sự lạc quan của bọn họ cuốn hút cảm xúc.
Khánh Kỵ vỗ vỗ lên thành xe vẫn còn hơi âm ấm bởi ánh nắng mặt trời hun đốt, thấp giọng ngâm nga:
Nhật lạc tây sơn hồng hà phi,
Mặt trời lặn núi tây, rặng mây đỏ bay lững lờ
Công tử điền liệp bả doanh quy,
Công tử săn bắn trở về doanh
Hung tiền hồng anh ánh thải hà,
Trước ngựa hồng anh* ánh ngũ sắc
Du khoái đích ca thanh mãn thiên phi...
Tiếng ca khoái chí vang vọng khắp trời...
*Hồng anh: Là tua đỏ dùng làm dây mũ, buộc dưới cằm, sau đó đoạn thắt nút còn thừa rủ xuống ngực.
Tự cảm thấy hát thật là buồn cười, Khánh Kỵ phì một tiếng bật cười, ở một bên, Tôn Ngao hưng phấn bừng bừng hỏi han:
- Công tử vừa hát chính là hành khúc Ngô quốc sao?
Khánh Kỵ rốt cuộc nhịn không được cất tiếng cười to:
- Đúng vậy, ha ha...
Những công tử này đều là con của công khanh đại phu, chỗ ở đều ở hướng Tây Bắc, nơi đó gần cung thành Lỗ quốc, dùng từ hiện đại giải thích thì chính là khu dân cư xa hoa. Mười lăm mười sáu chiếc xe chậm rãi đi trên đại lộ rộng lớn của Khúc Phụ, quẹo vào nội thành. Ở trong một tòa trạch viện giáp với khu vực công khanh đại phu, có hai nam nhân đang ngồi đối diện nghị sự.
Tòa nhà này mặc dù không có khí thế bằng các nhà công khanh hào môn, nhưng tường cao đấu củng (1), mái cong góc vểnh, trong viện hoa và cây cảnh đẹp như ngọc. Vườn hoa tĩnh mịch, cũng là một nơi ở thật tốt. Nghe thấy từ ngoài đường truyền tới tiếng ca hào hùng, hai người đang ngồi đối diện nói chuyện với nhau liền dừng lại, một người trong đó vuốt râu ngạc nhiên nói:
- Là kẻ nào đang trên đường gây ồn ào, người đâu, ra xem sao.
Chỉ chốc lát sau, một đầy tớ chạy về bẩm báo, chính là hơn mười công tử đại phu ra ngoài thành đi săn trở về, bên trong còn có Ngô quốc Khánh Kỵ. Nghe người qua đường nói, bọn họ mười ngày sau sẽ đánh giá kỹ năng đi săn với Thúc Tôn thế gia.
Hai người ngồi ngay ngắn ở nhà trên không khỏi bật cười, khoát tay đuổi hạ nhân, lại trở lại câu chuyện. Chuyện công tử Tôn Ngao nhà đại tư khấu Tôn Thúc Tử cùng ái nữ Diêu Quang của đại tư mã Thúc Tôn Ngọc đánh cược đấu kỹ năng cũng đã truyền ra ngoài, người người đều biết, bọn họ đương nhiên vừa nghe thấy đã biết là ai rồi.
Hai người ngồi ở nhà trên, một trên dưới năm mươi, dáng người nho nhã, làn da trắng sáng, dưới hàm có ba chòm râu quai nón, mặc dù không có khí thế uy vũ, nhưng thần sắc thong dong, pha thêm khí độ ung dung. Đại hán đối diện mặc một bộ cát bào (2), sườn đeo kiếm, hơn bốn mươi tuổi, dáng người mặc dù không cao lắm, nhưng thân hình cường tráng, khôi ngô hữu lực, lộ ra khuôn mặt to tương đối khó coi, mi ngắn mồm rộng, màu da ngăm đen.
Hai người này chính là hai trong tam đại gia thần, môn hạ của Quý Tôn Ý Như chấp chính Lỗ quốc đương triều, Trọng Hoài Lương và Công Sơn Bất Nữu. Giống như ba nhà thế gia hiện giờ Quý Thị một nhà độc đại, Quý Thị môn hạ tam đại gia thần, hiện giờ cũng là Dương Hổ một nhà độc đại. Trọng Lương Hoài, Công Sơn Bất Nữu bị lạnh nhạt, quyền thế không lớn bằng trước, ba gia thần vốn là lục đục phá đám lẫn nhau, hiện giờ Dương Hổ quyền hành khuynh đảo nơi nơi, hai người này cũng liền cấu kết với nhau.
Nam tử trên dưới năm mươi diện mạo nho nhã kia chính là Trọng Lương Hoài, hắn cười than thở:
- Những thế gia công tử này, yếu đuối như cô nương làm sao có thể chơi cái gì mà kỹ năng săn bắn. Nghĩ đến vụ đặt cược hoang đường như trò xiếc này, thật sự là buồn cười. Có điều, Khánh Kỵ vừa tới, chẳng những làm cho quan hệ giữa ba nhà ngày càng có xu hướng khẩn trương, mà cả bọn thiếu niên công tử cũng trộn vào, hừ, người này sinh ra đã không chịu ngồi yên a.
Công Sơn Bất Nữu hai đoạn mi ngắn nhíu lại, nói:
- Từ trước tới giờ khi trở thành người mất nước, có kẻ nào chịu an phận? Vốn, Dương Hổ hiến kế tương trợ Khánh Kỵ, mượn cơ hội cướp lấy binh quyền tài quyền, là vì có lợi cho cho chủ công. Nhưng mà, Thúc Tôn Ngọc đa mưu túc trí, Mạnh Tôn Tử Uyên tính tình dữ dằn, bọn họ đã nhìn ra ý đồ của chủ công, lại chịu ngồi xem sao? Ta lo rằng, tranh chấp ba nhà, chỉ có họa không có phúc a.
Trọng Lương Hoài mỉm cười, Công Sơn Bất Nữu nói đường đường chính chính, cứ như toàn bộ là tính toán của Quý Tôn Ý Như vậy. Trong lòng hắn đương nhiên hiểu được nguyên nhân chân chính mà Công Sơn Bất Nữu phản đối, chính là Dương Hổ cũng có thể mượn cơ hội mà vươn lên cao, mà Dương Hổ một khi thành công, hai người bọn họ lại đành phải xuống, không còn cách nào xoay người.
Trọng Lương Hoài cũng không vạch trần, cười nói:
- Đúng vậy, hiện giờ chủ công là Lỗ quốc chấp chính, nắm quyền của Lỗ Quân. Binh quyền nhất thời chia hai, Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà cũng không thể không xem ánh mắt của gia chủ nhà ta khi hành sự, sao còn cần phải thúc nhau làm gì. Vạn nhất Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà chó cùng rứt giậu, bọn họ hợp binh lại một chỗ, lực lượng cũng chẳng kém gì chủ công, đến lúc đó lưỡng bại câu thương, sợ rằng sẽ không phải là phúc cho Quý Thị ta.
Công Sơn Bất Nữu vui vẻ nói:
- Đúng vậy, lời Trọng huynh nói cùng Công Sơn không bàn mà hợp, hôm nay bái phỏng Trọng huynh, chính là vì việc này. Ngươi cũng biết, chủ công hiện giờ tin mù quáng Dương Hổ, lời khuyên can của chúng ta người phần lớn không nghe vào đầu. Nhưng mà ta và ngươi đều là Quý Thị gia thần, mặc kệ là chủ công không tiếp thu, chúng ta cũng không thể ngồi xem chủ công bị nguy khốn, tóm lại phải có biện pháp mới được.
Trọng Lương Hoài hai mắt híp lại, thản nhiên cười nói:
- Như vậy, Công Sơn hiền đệ cho rằng, chúng ta phải làm như thế nào bây giờ?
Công Sơn Bất Nữu hơi hơi nghiêng người về phía trước, mắt chăm chú nhìn Trọng Lương Hoài, trầm giọng nói:
- Chủ công muốn đoạt quyền từ tay Thúc Tôn, Mạnh Tôn, nguyên do tất cả là từ Dương Hổ một người. Theo ý của kẻ ngu dốt này, nên hạ thủ với Dương Hổ, làm mất sự kiêu ngạo, không còn được sủng ái tin tưởng, chỉ cần làm cho chủ công bất hòa với hắn, không còn tin tưởng hắn nữa, khi đó ta và ngươi lại can gián chủ công, tất có thể có thể làm cho chủ công thu tay lại đúng lúc, ba nhà thân thiện hữu hảo.
Trọng Lương Hoài ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, hỏi:
- Công Sơn hiền đệ có thượng sách gì?
Công Sơn Bất Nữu nói:
- Trọng huynh, ta cho rằng, muốn đả kích Dương Hổ, chỉ cần hai chữ, một là hợp, hai là phá.
Trọng Lương Hoài nghi hoặc nháy nháy mắt, nói:
- Nói rõ hơn xem nào.
Công Sơn Bất Nữu giải thích:
- Hợp. Là liên thủ với những sĩ khanh đại phu. Dương Hổ hiện giờ tuy không phải là Lỗ tướng, nhưng thực lại nắm binh quyền của Lỗ, đại phu trong triều đối với việc hắn chỉ là một gia thần mà lại du ngoạn bên trên các công khanh, sợ là không có ai vừa lòng. Tuy rằng các công khanh đại phu này cũng không phải quá hợp với chúng ta, nhưng mà đả kích Dương Hổ, lại là cùng mục đích với chúng ta. Chỉ cần chúng ta có tâm, không phải là không thể hợp tác.
Trọng Lương Hoài trong mắt lóe lên tia sáng, vội vàng nói:
- Khoan đã, khoan đã, nói tỉ mỉ hơn một chút.
- Phải. Trọng huynh, môn hạ của chủ công chúng ta, chia làm hai phái: một phái là công khanh đại phu, xuất thân cao quí, một phái là những gia thần chúng ta. Chủ công tuy rằng rất hợp ý dùng chúng ta, nhưng mà dù sao cũng có cùng xuất thân với những công khanh đại phu, đừng tưởng binh quyền giao phó vào những gia thần, nhưng trong lòng hắn coi trọng nhất, quyết không phải là những gia nô chúng ta, mà là những công khanh đại phu như Triển Hoạch kia.
Trọng Lương Hoài cười khổ nói:
- Đúng vậy, cũng không còn cách nào khác, ở trong mắt chủ công, chúng ta cuối cùng chỉ là một gia nô, chỉ có thể đưa cho cái roi, chứ làm sao có thể để vào mắt?
Nhắc tới chuyện bất bình, Công Sơn Bất Nữu cũng hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục nói:
- Trọng huynh, Tắc từ* vài ngày trước bị xuân lôi đánh trúng xảy ra hỏa hoạn, hiện giờ chủ công không phải là đang muốn trùng tu lại Tắc từ sao? Ta nghĩ, an bài người của chúng ta, góp lời với chủ công cho Dương Hổ tu kiến lại Tắc từ, Dương Hổ vì để chủ công vui vẻ, luôn luôn mặc kệ chuyện gì cũng đều ôm vào tay, nhất định sẽ vui vẻ nhận mệnh.
(*Từ: đền thờ, từ đường)
Trọng Lương Hoài có chút nghĩ không ra, hỏi:
- Như thế thì sao?
-----------------------------
(1) Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.
(2) Cát bào: Áo làm bằng vải sắn, mặc mùa hè thường gọi là ‘cát’.