“Đạo trưởng!” Tả La không hờn giận trừng đạo trưởng, lão gia tử tám phần là cố ý! Cố ý cột mình với cái tên công tử này, vốn ông có ý tốt, nhưng nào ngờ lại là hại khổ y.
Nhìn Tả La như trút được gánh nặng, Mộ Dung biết mình hẳn là nên cao hứng, nhưng sao lại không thể cao hứng nổi.
Anh biết có thể hất tôi đi liền cao hứng đến vậy sao?
Nhìn nụ cười bên môi nam nhân, vốn cảm thấy nam nhân lúc cười rộ lên cũng rất dễ nhìn, song khi nghĩ đến nụ cười này là vì có thể hất mình qua một bên mới xuất hiện, Mộ Dung liền cười không nổi.
“Ơ? Trên chăn này…” Xốc chăn lên, viện trưởng mắt cú vọ phát hiện trên chăn của bệnh nhân có thứ gì đó kì kì.
“Vừa nãy em lau người cho cậu ấy bị đổ lên. Giờ phải đi giặt thôi!” Tả La tiến lên một phát ôm chăn, nguy rồi!!! Thứ đó của tên kia không cẩn thận bị dính lên…
Nhìn bóng Tả La vội vội vàng vàng chạy đi, viện trưởng kì quái trừng lớn mắt.
“Kì thật đấy.”
“Hai người tình cảm hoà thuận đó mà. Đây là chuyện tốt.” Vuốt vuốt râu, lão đạo trưởng bí hiểm nở nụ cười.
“Không phải tôi thấy chuyện đó kì, mà là thứ trên chăn ấy. Nếu đôi mắt già nua của tôi không nhìn nhầm, hình như đó là thứ Tiểu Tả sợ nhất…”
“Rắn.”
Vừa thả chăn xuống, xúc cảm lạnh lẽo trườn lên cổ tay y. Tả La vô thức nhìn về phía tay, liền phát hiện được một sinh vật thẳng dài màu vàng trắng đan xen.
Thân thể mảnh nhỏ chỉ bằng ngón tay của nam nhân trưởng thành, xúc cảm lành lạnh lạ lùng, quả thực rất phù hợp với mùa hè, chỉ là, Tả La hệt như một pho tượng cứng đờ không dám động đậy.
“Ố? Sao lại có con rắn ở đây?” Mộ Dung thấy dáng vẻ đột nhiên không nhúc nhích của nam nhân rất kì lạ, vội vàng tiến lại gần.
Giờ đang thịnh hành mốt nuôi rắn kiểng, Mộ Dung cũng tự mình nuôi mấy con, là người khác tặng, chưa được mấy hôm đã chết. Mộ Dung thừa nhận mình không phải người thiết tha yêu quý động vật cho lắm.
“Dáng vẻ thật xinh đẹp. Tiểu gia khoả Chậc.” Cười hì hì nhìn chăm chú tiểu gia khoả kia, tiểu gia khoả thè lưỡi phì phì có đôi mắt rực rỡ như viên rubi, toả ra tia sáng nhàn nhạt.
“Cậu…Cậu mau…bắt nó ra!” Thanh âm Tả La vang lên trên đỉnh đầu gã đã run rẩy đến độ không thể che giấu, Mộ Dung tò mò ngẩng đầu lên, phát hiện sắc mặt Tả La tái nhợt khủng khiếp.
“Cậu bắt nó…ra….” Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt nam nhân, thân mình run nhè nhẹ, cộng thêm đôi mắt trợn to hơn bình thường, tất cả đều hướng về một đáp án —
“Anh sợ rắn?”
Mộ Dung tinh quái nở nụ cười.
Chẳng những không giúp Tả La lấy con rắn trên tay y đi, Mộ Dung thậm chí còn một tay ôm ngực một tay đùa nghịch đầu rắn nho nhỏ. Dù sao cũng không sợ bị cắn
“Anh xem mắt nó đẹp thế này này, đỏ rực như mắt thỏ con ấy, ồ nhóc này nhiều thịt ghê Anh có muốn sờ thử không?”
Tay đùa rắn nhỏ, mắt lại không quên buồn cười quan sát biểu tình khẩn trương của Tả La.
Mộ Dung phát hiện: Khai phá những biểu tình khác nhau của nam nhân, chính là lạc thú hiện tại của gã.
Có thể làm cho một nam nhân dù trời có sập cũng không sợ hãi lộ ra biểu tình có thể gọi là đáng thương này…Mộ Dung trong lòng vui sướng muốn chết!
Mộ Dung cẩn thận khiêu khích rắn nhỏ để nó uốn éo tới lui trên người Tả La.
Rắn nhỏ có linh tính, tuy không nhìn thấy, nhưng xúc giác mẫn cảm có thể cảm nhận được có thứ đang nhiễu loạn mình, động vật vốn có bản tính trốn tránh cái hại, tiểu gia khoả thoáng cái chui tọt vào trong áo Tả La, lập tức —-
Tả Là hoàn toàn bất động.
Kìm nén xúc động muốn trợn trắng mắt, Tả La cứng ngắc khép mở môi, run run phun ra vài lời, “Bắt, bắt ra đi…”
Mộ Dung không dám đùa nữa, sắc mặt Tả La đã tệ đến cực điểm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Mộ Dung luống cuống tay chân lấy lá bùa trong túi Tả La, giúp y bắt rắn.
Nhưng thiên tính của rắn vốn giỏi lẩn trốn, một thân vảy màu nhẵn nhụi mềm dẻo, Tả La mao cốt tủng nhiên cảm thụ cảm giác lạnh lẽo kia trườn xuống cổ mình, bò tới ngực, thuận theo thắt lưng tiếp tục đi xuống dưới.
Làm y dựng tóc gáy không chỉ có rắn nhỏ kia, còn cả một thứ lạnh như băng — Tay Mộ Dung.
Bất quy tắc lần mò theo rắn nhỏ, bàn tay hấp tấp dán lên da mình di chuyển, như thể hành động làm người ta nổi da gà….Âu yếm?
Tả La một thân mồ hôi lạnh ngay cả muốn vung tay ra cũng không dám.
Một người một rắn truy đuổi thi đấu, sàn thi đấu chính là thân thể của mình.
Tả La cứng ngắc cố nhẫn nại, thẳng đến khi cảm giác cái tay kia…
Trượt xuống thắt lưng y?! Hơn nữa, còn thuận theo quần đùi rộng thùng thình hôm nay y mặc, tiếp tục mò xuống dưới.
“Bắt được rồi!!!” Mộ Dung hưng phấn gào to, sau một lúc lâu mới phát hiện có gì không đúng, điểm không đúng đầu tiên chính là cái sắc mặt của Tả La: khuôn mặt tái nhợt giờ cư nhiên hơi ửng hồng?! Ồ bắt đầu chuyển thành đen rồi, gã cúi đầu, quyết định nhìn xem điểm không đúng thứ hai, gã vốn nhớ tiểu gia khoả kia không thô như thế mà nhỉ.
Mộ Dung xấu hổ phát hiện thứ mình đang cầm trong tay….
Là nơi đó của Tả La….
Bốp!!!!
Một đập yên lặng vung lên, Mộ Dung cảm giác trên mặt nóng rực, sau một lúc lâu mới ý thức được mình bị đánh, bị một tên đàn ông đánh…
Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của nam nhân, cư nhiên khiến Mộ Dung quên luôn phải làm gì.
Tự dưng lại cảm thấy Mặt người chết như vậy…Thoạt nhìn, có vẻ…
Mê người?!
Nam nhân đỏ bừng mặt hất tay mình ra, đè lại bộ vị mình mới cầm, rồi mới mặt nhăn mày nhíu tự vói tay vào quần, túm ra rắn nhỏ vặn vẹo uốn khúc.
Chán ghét ném rắn về phía trước —- cũng chính là trên người Mộ Dung, Tả La lập tức quang vinh….
“Ngất xỉu? Không thể nào.”
Mộ Dung vội vàng kéo thân thể đang trượt xuống, để y tựa vào một góc. Kinh dị chọt chọt hai má Tả La, Mộ Dung cuối cùng xác định nam nhân quả thật đã hôn mê —-
Bị doạ sợ.
“Thật không ngờ nhược điểm của Mặt người chết lại là thứ này ” Mộ Dung nhàm chán đuổi tiểu gia khoả vô tội trong tay đi, “Nên làm thế nào với mày đây?”
Rắn → Thịt rắn → Lẩu = Lẩu rắn.
Nhớ tới nam nhân trước lúc ra khỏi nhà đề nghị làm lẩu, trên mặt Mộ Dung chậm rãi lộ ra nụ cười âm hiểm….