Tả La do dự một chút, gật đầu.
Bỗng bóng dáng mơ hồ trước của thuỷ tinh thu hút chú ý Tả La. Là người nọ, nhìn khuôn mặt gã giống hệt khuôn mặt của bệnh nhân nằm trong phòng bệnh, Tả La lúc này đã hoàn toàn xác định.
“Xem ra là đúng như vậy.” Quỷ kia nhìn thấy mình liền vội vàng quay đầu chạy đi, Tả La lập tức hiểu ra quỷ là theo đuôi mình nên mới tới được đây!
Y lướt mắt bỏ qua, làm như không có việc gì nói, “Cậu ta đang ở ngay bên ngoài phòng bệnh, để em tới xem.”
Lại bị thứ không sạch sẽ gì đó đuổi theo. Tả La nhíu mày cẩn thận suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Ánh mắt viện trưởng loé hưng phấn, lão giả vốn luôn ôn hoà đột nhiên kích động bắt lấy tay y, trong lòng Tả La chợt có dự cảm chẳng lành…
“Tiểu Tả, xin em hãy đồng ý thầy một chuyện.” Quả nhiên!
“Đứa nhỏ nằm ở đó… em có thể giúp thầy chăm sóc cậu ấy vài hôm không? Nếu được thì… em giúp thầy suy nghĩ cách để cậu ấy hoàn hồn được không?” Viện trưởng bình thường luôn bình tĩnh vô ba giờ mong ngóng nắm chặt tay y — Tả La hiểu rõ lão giả có bao nhiêu trông đợi.
“Đứa nhỏ kia chỉ vừa mới vượt qua thời kì nguy hiểm, nếu không giữ lại được hồn phách của cậu ấy sợ là….Người này vốn rất quan trọng, nếu không chữa khỏi….thanh danh của bệnh viện liền mất hết!!!!!!” Tay ông cụ run lên, trong nháy mắt trở nên đau khổ.
“…Được rồi, nhưng mà, em cũng không dám cam đoan. Tuy nhiên em sẽ tận lực cố gắng. Đầu tiên, chúng ta phải tìm một nhân sĩ chuyên nghiệp nhất.” Tả La sau một lúc lâu thở dài, vẫn là đáp ứng chuyện mình chưa từng đáp ứng này.
Thế là, một lúc sau, trong phòng bệnh xuất hiện một đạo sĩ.
“Đây là đạo trưởng Cát Tường, bạn của em.” Tả La giới thiệu với viện trưởng.
“Người này có thể trở về, bất quá phải qua một thời gian nữa, thân thể của cậu ấy quá suy yếu, không thể quay về được.” Đạo sĩ khẳng định, vuốt vuốt chòm râu bạc trắng của mình.
“Linh hồn muốn ở lại phàm thế vốn không phải việc dễ dàng, cần có người sinh khí mạnh mẽ cung cấp, a Chính là Tiểu Tả này.” Người bạn già đạo sĩ vỗ vỗ bả vai Tả La, dự cảm chẳng lành lại bắt đầu nảy sinh trong lòng y, “Tiểu Tả của chúng ta có khí tràng mạnh mẽ trước nay chưa từng có đó luôn luôn được quỷ yêu thích, nhất là nữ quỷ.”
“Nếu muốn thời gian cậu ta rời khỏi thân thể này có thể [sống] tốt, cần phải đút ăn mỗi ngày.” Lão đạo cười ha hả, mờ ám nháy mắt mấy cái với Tả La.
“Đút ăn?” Tả La mặt nhăn mày nhíu.
“Kỳ thực rất đơn giản, chính là mỗi ngày để tiểu tử kia vào trong thân thể Tiểu Tả một giờ, bổ sung chất dinh dưỡng, đúng giống như nuôi chó nhỏ lưu lạc ấy ” Đạo sĩ nói đến là thoải mái, Tả La và viện trường trên mặt đều một mảnh hắc tuyến.
“Có hơi uỷ khuất Tiểu Tả cậu, nhưng mà đối với Tiểu Tả cũng có thể coi là chuyện tốt, thân thể của tiểu tử này chính là loại dương khí ít cực độ, vừa lúc tương phản với cậu, loại này có thể khắc chế quỷ, linh hồn cậu ta tất nhiên cũng có tính chất đặc biệt của thân thể, cậu để linh hồn cậu ta đi vào một lúc, như vậy cậu cũng có ưu đãi, nói không chừng, sau này có thể tránh bị quỷ quái làm phiền, không phải cậu vẫn luôn rầu rĩ vì chuyện này sao?” Lão đạo cười ha hả nói.
Tả La nhìn tên đang nằm trong phòng bệnh, lại nhìn u linh đang đứng ngoài cửa lượn qua lượn lại, cuối cùng tầm nhìn chuyển đến ánh mắt đầy mong chờ của viện trưởng, rốt cuộc, môi giật giật,
“Được rồi. Vậy tôi phải làm thế nào?”
Cái giá được trả quả thực quá mê người — cuộc sống huyền ảo kì dị này đã qua mười năm, tuy nói dĩ nhiên y đã sớm chết lặng, nhưng mà, có thể thoát khỏi tình trạng hiện tại luôn là mong ước thiết tha của Tả La.
“Ừm, tốt, giờ, Tiểu Tả cậu đi hôn cậu ta một cái đi ” Đạo sĩ cười ha ha chỉ vào nam tử trẻ tuổi đang hôn mê bất tỉnh trong phòng bệnh, hoàn toàn không để ý đến viện trưởng đỏ bừng mặt và Tả La há hốc mồm.
“Cái!!!! Gì cơ!!!!!!!” Nhìn lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ, hắc tuyến trên mặt Tả La bắt đầu rụng lả tả.
“Đó là đàn ông! Vì cái gì tôi lại phải đi hôn một gã đàn ông!!????”
“Đương nhiên là phải rồi Cậu xem giờ linh thể của cậu ta có phải ngốc lắm đúng không? Đó là bởi thiếu đi vài phần hồn phách. Đợi đến khi cậu hút nốt phần linh hồn còn lại trong thân thể hôn mê của cậu ta ra, cậu ta sẽ có thể dùng trạng thái bình thường để nói chuyện, như vậy sẽ tiện hơn, hơn nữa không phải là hôn bình thường đâu nha cậu phải ngậm nước chú để hôn, như vậy thân thể hai người sẽ có khế ước, linh hồn cậu ta mới có thể gần kề với cậu.” Tuỳ tay đốt một bùa chú, đạo sĩ không để tâm nói.
Y nhìn viện trưởng, viện trưởng lại khoa trương dùng ánh mắt ngấn lệ nhìn y.
“Tiểu Tả! Vì danh dự của bệnh viện! Em phải hôn! Nói cái gì cũng phải hôn!!!!!! Hung hăng hôn!!!!!!” Thừa dịp thể hiện bản lĩnh giao tiếp, viện trưởng nhanh chóng mặc cho Tả La trang phục chống khuẩn.
Tả La đẩy kính mắt, nhìn hai ông cụ đang cười ha ha hô hô, thở dài.
Y nhận lấy nước chú.
Trong phòng bệnh yên lặng chỉ có thanh âm yếu ớt của máy móc, dấu hiện sinh sinh mệnh của nam tử thật sự rất nhạt, khuôn mặt trắng bệch, hệt như người chết, nhìn xuống đôi môi tái nhợt dưới mặt nạ oxy.
Đó chính là nơi chốc nữa y cần phải hôn…
Cùng người sắp chết miệng đối miệng, lại còn là đàn ông. Tả La chán ghét nhíu mày. Cuối cùng y vẫn ngậm một ngụm nước chú, tháo mặt nạ oxy ra… chỉ tháo ra một lát gia khoả này sẽ không chết chứ? Trong lòng nghĩ, môi chậm rãi dán lên, sau đó…
“Anh cái tên khốn kiếp này cư nhiên dám phi lễ tôi!!!!!!!!!!!!!”
Thanh âm nổi giận đùng đùng cùng một quả đấm hung hăng đập thẳng lên đầu Tạ La.