“Cậu tới đây làm gì? Xa như vậy…Ủa, là tái khám?!”
“Mộ tiên sinh đã ổn rồi, ngài không cần phải đến nhà Mộ tiên sinh mỗi ngày nữa, cuối cùng có thể thoải mái hơn rồi.” Y tá hưng phấn nói với Tả La. Vốn là cô có ý tốt: Tả La vì chuyện của Mộ Dung mà cứ phải chạy tới chạy lui, mệt chết đi được. Cơ mà đang cười, y tá tự dưng thấy lạnh sống lưng, rùng cả mình. Cô nhịn cơn hoảng sợ ngẩng đầu lên, ấy thế mà phát hiện:
Mộ tiên sinh đang trừng mình!!!! Dùng ánh mắt âm lãnh đáng sợ trừng mình!!!
Đáng sợ quá đi
Bị ánh mắt của Mộ Dung làm cho sợ hãi, y tá im bặt, vội vàng tạm biệt bỏ chạy.
Tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng đây chính xác là ánh mắt bài xích.
Ánh mặt oán độc cỡ nào…
Mình nói gì sai sao? Y tá đáng thương vừa chạy vừa nghĩ.
Không phải mình chỉ nói mỗi là “bác sĩ Tả không phải chạy đi chạy lại” với “có thể thoải mái rồi” sao?
Bệnh nhân hẳn là phải càng nên vui vẻ chớ! Không cần gặp bác sĩ, là chuyện tốt mà…
“Khụ, đây là Tư Tư, còn kia là Thương Biệt, là của tôi…”
“Bác sĩ Tả, mấy ngày nay thực sự cảm ơn anh!” Mộ Dung đột nhiên mở miệng, ngăn cản lời nói tiếp theo của Tả La.
Mộ Dung cười cười, nhưng nụ cười lại cứng ngắc treo trên miệng.
Cảm thấy bầu không khí có vẻ kì lạ, Tả La thả Tư Tư xuống, vỗ vỗ đầu cô nhóc, cô nhóc liền chạy thẳng đến chỗ người phụ nữ, người phụ nữ kéo Tư Tư, cười với Tả La, thậm chí còn cười với cả gã, xong mới chầm chậm rời đi.
Một cô gái đúng mực, một đứa trẻ hiểu chuyện.
Mình quả thực rất thưởng thức phụ nữ cùng trẻ con như vậy. Mộ Dung thậm chí còn nghĩ: Nếu có một ngày mình lấy vợ sinh con, nhất định cũng phải im lặng như vậy, ngoan ngoãn khéo léo.
Nhưng mà…
Mộ Dung cúi đầu, gã không dám ngẩng lên, gã biết ánh mắt của mình…
Nhất định sẽ làm Tả La chán ghét.
Có ai thích nhìn một ánh mặt oán độc đâu?
“Bác sĩ Tả, bệnh của tôi khỏi rồi, tôi muốn cảm ơn anh.”
“Đó là trách nhiệm của tôi, hơn nữa ngài cũng đã thanh toán đủ tiền viện phí rồi. Không cần phải cảm ơn.” Nam nhân lãnh đạm nói, hệt như một vị bác sĩ có y đức bình thường.
Vậy nhưng lòng Mộ Dung lại quặn lên đau đớn.
Đáng chết!!! Y vừa rồi, y vừa rồi khi nhìn nữ nhân đáng chết và con nhóc thối kia nào có lãnh đạm như vậy!!!
Mộ Dung nhịn không được bắt đầu lý sự dấm dứt (?) trong đầu.
“Ngài có chuyện gì sao?” Giọng nói thân thiết của nam nhân làm Mộ Dung thấy dễ chịu hơn chút chút, cơ mà…
“Đừng xưng hô như mới gặp thế được không? Please Chúng ta cũng quen nhau lâu rồi – ” Nói đến một nửa rốt cuộc gã không thốt thêm được nữa.
Gã và y, mới chỉ quen được mấy tuần, ngắn ngủi, chỉ là mấy tuần trôi nhanh vùn vụt mà thôi.
Thời gian tuy ngắn, song Mộ Dung lại cảm giác như mình đã quen y cả đời.
Động tác giơ tay nhấc chân, thậm chí cả dáng vẻ ngẫu nhiên quở trách mình của y…Đều quá đỗi quen thuộc.
Quen thuộc đến nỗi làm người ta muốn khóc.
Vậy mà nam nhân lại xoay người, “Mộ tiên sinh.”
Kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Làm người ta, càng muốn…
Rất nhiều đêm, khi Mộ Dung bừng tỉnh, gã có thể cảm nhận rõ ràng sự mát lạnh nơi gò má.
Cảm giác vô lực trong giấc mơ này, những cái đụng chạm ấm áp này…
“Nhất định phải cảm ơn!!” Không chút nghĩ ngợi, Mộ Dung bước lên, cầm lấy… tay Tả La?
Nhìn Tả La vẻ mặt kinh ngạc mở to mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, mặt Mộ Dung đỏ lên, cuống quýt buông ra.
“Tôi xin lỗi!!!” Mình sao có thể làm vậy.
Miệng thì giải thích, song bàn tay buông bên người lại nắm chặt, cảm nhận độ ấm ban nãy.
“Nhất định phải cảm ơn chứ, anh nói đi, anh muốn gì?” Anh muốn gì, tôi đều có thể cho anh.
Lần đầu tiên trong đời, Mộ Dung có cảm giác này với một người.
Gã khát vọng nam nhân đáp lời, đáp một câu không bao giờ xuất hiện…
Tôi muốn cậu.
Mộ Dung không nhận ra những cảm xúc kì lạ của bản thân, bởi tất cả tâm tư của gã đều dồn hết lên môi Tả La.
Nam nhân hơi nghiêng đầu, hàng mi vốn không dài giờ thoáng chớp, thật sự rất dễ nhìn…
Nam nhân đang do dự.
Một lúc lâu sau, y khẽ thốt lên một câu.
“Tôi muốn ăn đồ ăn cậu nấu.”