• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tử Thượng ngu đệ? Ngu đệ?”

Tư Mã Chiêu tỉnh dậy một lần, rồi sau đó lại ngất đi.

A Đẩu đã trở thành hóa thân tà ác, giễu cợt: “Giả vờ hả, tận tình mà giả vờ cho ta xem xem, hửm? Còn muốn giả vờ?”

Sau đó không thèm hỏi nguyên do, một roi hung hăng quất xuống! Roi ngựa kia trước đó đã tẩm qua nước, lập tức đánh cho Tư Mã Chiêu hai mắt trắng dã, một tiếng hét thảm bị chặn trong miệng, sắc mặt trắng như tờ giấy.

“Nghe nói ngu đệ được khen là Kiến An đệ bát tử” A Đẩu thuận miệng bịa chuyện, nói: “Chắc là không đem hiền huynh để vào mắt đâu nhỉ…” [*đúng ra là Kiến An đệ thất tử, chỉ có 7 người gồm: Khổng Dung, Trần Lâm, Vương Sán, Từ Can, Nguyễn Vũ, Ứng Sướng, Lưu Trinh. Là 7 tác giả ưu tú của Kiến An]

Tư Mã Chiêu gấp đến độ kêu “Ô ô”, không biết tại sao lại xúi quẩy thế này, nhưng vô luận thế nào cũng không ngờ tới, Lưu Thiện ban ngày chỉ như đồ bỏ, giờ cư nhiên lại lớn lối đến vậy! Dám vũ nhục một khách nhân mà ngay cả sứ giả cũng không lớn bằng!

Thời khắc này, miệng bị bịt kín, dù có muôn vàn biện tài cũng nói không ra, Lưu Thiện hùng hùng hổ hổ như một tên vô lại, nói: “Dã tâm của Tư Mã Chiêu, người người đều biết; lão già vô lương kia của ngươi muốn soán ngôi, đáng tiếc chết quá sớm, nên cái việc tồi tệ đoạn tử tuyệt tôn này liền rơi lên người cả nhà các ngươi…”

Tư Mã Chiêu nghe xong sắc mặt đại biến, cho dù Tư Mã Ý có phản tâm, nhưng những năm gần đây đã che giấu vô cùng kín, làm sao Lưu Thiện biết được? Chẳng lẽ phố chợ đã đồn đãi đến mức này?

A Đẩu quất được vài roi, tay bắt đầu đau nhức, bèn đưa roi cho Ách thị, nói: “Ta nghỉ tí, ngươi tiếp sức, chừng nào mệt thì tới ta”

Ách thị cầm sợi roi ngựa kia, đánh cũng không được, mà không đánh cũng chẳng xong, vẻ mặt cực kỳ cổ quái, nhìn Tư Mã Chiêu từ bên dưới đấu lạp. Đôi môi động động, như đang thắc mắc không biết người này đã chọc gì tới A Đẩu, thấy không giống thiếu niên tranh cường háo thắng, mà giống kiểu thù giết mẹ hơn.

Trong mắt Tư Mã Chiêu lộ ra thần sắc cầu xin, Ách thị cảm thấy bối rối. Tư Mã Chiêu ô vài tiếng, nước mắt lưng tròng. Rốt cuộc Ách thị không nỡ ức hiếp thiếu niên, khoanh tay đứng một bên.

Nào ngờ A Đẩu vừa thấy lại càng thêm phẫn nộ, quát: “Ít giả bộ đáng thương đi! Ngươi lừa sư phụ ta xong giờ lại lừa tới Ách ba hả!” Chỉ nghe Lưu Thiện vừa mắng vừa giơ tay lên, tát liên tục vào mặt Tư Mã Chiêu mấy chục cái bạt tay, đáng thương thay cho gương mặt thanh tú của Tư Mã Chiêu bị tát sưng như đầu heo.

A Đẩu cười lạnh nói: “Vướng lớp y phục nên đánh không chết được ngươi nhỉ, để rồi coi…” Chợt đưa tay xé y phục Tư Mã Chiêu, Ách thị nhịn không được, khụ một tiếng, nhưng A Đẩu không để ý tới, nhanh gọn dứt khoát lột sạch sẽ Tư Mã Chiêu.

Thượng y của Tư Mã Chiêu bị kéo xuống một nửa, cột trên cây, dây thừng trói chằng chịt trước ngực, làn da trắng nõn.

A Đẩu nhìn mà thấy nuốt nước miếng, Ách thị đã sớm quýnh quáng quay đầu đi.

Đến nước này A Đẩu cũng không còn biết phải nói gì, tiện tay lấy roi ngựa, một roi quất xuống, nói: “Đây là đánh thay cho tôn tử Tào Tháo bị ngươi soán vị!”

Roi rơi, trên người Tư Mã Chiêu lập tức hằn vết đỏ, “Ba”, A Đẩu lại quất một roi nữa, nói: “Đây là thay Gia Cát tiên sinh xuất chinh chưa báo tin thắng trậnthân đã tử* mà đánh ngươi” [*‘Xuất sư vị tiệp thân tiên tử’, là câu thơ Đỗ Phủ dùng điếu tang Gia Cát Lượng. Vào mùa xuân năm thứ 12 Kiến Hưng, (công nguyên năm 234), Gia Cát Lượng xuất binh phạt Ngụy, giằng co mấy trăm ngày với quân Ngụy ở Ngũ Trượng Nguyên phía nam Vị Thủy, tháng tám năm đó lâm bệnh, ôm hận qua đời]

“Roi này là thay sư phụ ta đánh ngươi!”

Càng đánh về sau, A Đẩu thấy vết roi ngang dọc chằng chịt trên người Tư Mã Chiêu, ánh mắt dán vào thiếu niên lõa thể xấp xỉ tuổi mình, dâng lên một nỗi khoái cảm dị dạng, lại thấy lồng ngực Tư Mã Chiêu ẩn hiện đường nét cơ thịt, có lẽ là kết quả của quá trình rèn luyện khắc khổ trường kỳ.

Ánh mắt A Đẩu theo đó dời xuống phần hạ thân, chợt phát hiện chuyện mới mẻ, vật nọ dưới háng Tư Mã Chiêu, cư nhiên cách lớp khố mỏng hơi đội lên, A Đẩu bật cười nói: “Ngươi? Ngươi thích bị đánh??” 

Tư Mã Chiêu khép hai mắt, không lên tiếng nữa, nhưng nước mắt khuất nhục vẫn ồ ạt từ trên khóe mắt lăn xuống. A Đẩu chơi đủ rồi, cũng đã làm nhục chán chê. Đưa tay gỡ cục vải rách trên miệng hắn xuống, nói: “Nói gì đó trước lúc lâm chung đi, nói nghe thử, có gì tâm đắc? Cảm tưởng?”

Tuy biết hắn không còn khí lực để gào thét nữa, nhưng tay A Đẩu vẫn cầm miếng vải rách đặt sát bên miệng Tư Mã Chiêu, đề phòng hắn la hét cầu cứu, để dễ dàng nhét trở vào bất cứ lúc nào.

“Ta…” Tư Mã Chiêu run rẩy toàn thân, nhưng ngoài ý muốn của Lưu Thiện, trong mắt hắn chẳng có chút thần sắc oán độc nào.

“Ngươi ngươi ngươi” A Đẩu giễu cợt: “Ngươi đúng là con tiểu thú a, tiểu thú bị thương, sao, còn muốn gì nữa?” Trong lúc nói chuyện lại dùng cán roi cách lớp ngoại khố, chọc tới chọc lui dương căn bán ngạnh của Tư Mã Chiêu. 

“Công Tự huynh” Tư Mã Chiêu rưng rưng nói: “Không biết tiểu đệ đã làm gì đắc tội ngươi…Thỉnh giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu đệ đi, sau này tiểu đệ không dám nữa, cũng nhất định sẽ không nói với người khác chuyện hôm nay…Cầu Công Tự huynh cao nhân đại lượng, tha cho Tử Thượng một lần, về sau tiểu đệ làm trâu làm ngựa…”

A Đẩu phì cười một tiếng: “Tư Mã gia các ngươi đều nói một đằng, làm một nẻo, ngươi nghĩ Lưu Công Tự ta giống như cả nhà Tào Tháo dễ bị lừa vậy sao, không nói chuyện khác, chỉ dựa vào việc ngươi dính lấy sư phụ ta cũng đủ đáng chết rồi!”

“Vậy ta sẽ…” Tư Mã Chiêu gấp đến độ khóc òa lên, nhưng còn chưa nói xong đã bị A Đẩu bịt kín miệng.

A Đẩu hít một hơi, rồi chậm rãi rút bảo kiếm Thanh Hồng của Triệu Vân bên hông ra.

Tuyệt thế thần binh rời vỏ, một mạt hàn quang chiếu lên hai mắt Tư Mã Chiêu, trong ánh mắt ấy tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.

Rốt cuộc Tư Mã Chiêu cũng biết, hôm nay Lưu Thiện không hề nói đùa, mục đích của hắn là giết mình. Tư Mã Chiêu bắt đầu dùng toàn lực giãy dụa, đồng thời trong cổ họng cũng phát ra tiếng kêu gào trước lúc chết, giống như một con dã thú gầm rống.

Lưu Thiện bỗng lặng người, giống như ngay cả hắn cũng không tin tưởng bản thân mình, người đầu tiên mà Thanh Hồng kiếm giết lại chính là hoàng đế triều Tấn, hắn vô ý thức hy vọng có ai đó ngăn cản mình. Nháy mắt đó, trong lòng chuyển qua vô số ý niệm, cuối cùng cắn răng hung hăng đâm mũi kiếm về phía trái tim Tư Mã Chiêu.

Mũi kiếm chỉ còn cách lồng ngực Tư Mã Chiêu nửa tấc thì dừng lại.

Lưu Thiện không cần quay đầu cũng biết, cánh tay cứng như thép đang khóa cổ tay mình lại chính là của Ách thị.

Lưu Thiện và Tư Mã Chiêu đối nhãn hồi lâu, vẻ cảm kích trong mắt đối phương thoáng hiện rồi biến mất.

Nhưng chỉ nháy mắt đó đã kích động sự phẫn nộ của Lưu Thiện, hắn hét to: “Các ngươi cùng phe hả! Lão tử mới là chủ tử của ngươi! Để ta giết chết hắn!”

Hắn dùng sức rút tay ra, nhưng Ách thị lại như một tảng đá vững chắc bất vi sở động, trong mắt A Đẩu tràn đầy lệ khí và phẫn hận, hít một hơi, thanh tỉnh lại, quát: “Buông tay! Ngươi không để cho ta giết hắn, hắn sẽ hủy hoại chúng ta!”

Ách thị chầm chậm lắc đầu, trong mắt đầy ắp vẻ nghi hoặc. Bất quá chỉ là tranh chấp nhỏ nhặt giữa thiếu niên với nhau thôi, tại sao phải hạ sát thủ? Không giống tính cách của Lưu Thiện chút nào, hắn vô cùng hoài nghi, chẳng lẽ bên trong có ẩn tình khác?

Ách thị khẽ nới lỏng tay.

A Đẩu vùng vẫy, nói:” Cút! Để ta giết chết hắn! Tiểu tử này là một cái tai họa!”

Ách thị chợt buông tay ra, lùi một bước sang bên cạnh. A Đẩu nhắm mắt, run giọng nói: “Ta…Kỳ thực cũng không muốn…” Bèn giơ cao trường kiếm, vung ngang qua!

Trong nháy mắt đó, hắn chỉ cảm thấy sau ót kêu ong một tiếng, giống như bị búa tạ nện vào, sau đó bóng tối vô tận ập tới, câu nói cuối cùng nghe được là giọng của Triệu Vân.

“Ngươi và Tử Thượng đến cùng là có ân oán gì không giải được?”

Hôm sau, Triệu Vân chính giữa, Lưu Thiện trái, Mã Siêu phải, ba người quỳ ở hoa viên sau phủ Thành Đô, dưới đầu gối chèn tảng đá mài đao dùng để hành quân nọ.

A Đẩu động động, Triệu Vân liền cao giọng nói: “Quỳ cho đàng hoàng”

A Đẩu gãi gãi cổ, đưa mắt nhìn ba cái bóng người trên tường, nói: “Thế này, sư phụ, thương lượng chút, hai chúng ta sóng đôi quỳ được không, Mã Siêu tiểu…sư phụ thì miễn đi, đâu phải trách nhiệm của hắn”

A Đẩu ít nhiều cảm thấy áy náy đối với Mã Siêu, mới dạy mình có mấy ngày, bị chọc tức gần chết, giờ còn vô duyên vô cớ bị phạt quỳ chung nữa.

Nhưng đối với chuyện của Tư Mã Chiêu, hắn tuyệt không có chút hối hận, muốn trách thì trách lòng mình không đủ tàn nhẫn, vô luận là làm nhục Tư Mã Chiêu, hay sau cùng, đâm mấy lần vẫn không xuống tay được, trên thực tế nguyên do đều tại mình hèn nhát.

Nếu thật sự giết chết Tư Mã Chiêu…Hẳn hiện giờ Triệu Vân rất thất vọng về mình, chắc phẫn nộ đến cực điểm rồi, A Đẩu nhịn không được thở dài.

“Ngươi cũng có lúc hối hận sao?” Mã Siêu nhịn không được nói.

Sau một hồi, Triệu Vân hòa nhã nói: “A Đẩu, cho sư phụ biết, rốt cuộc là tại sao ngươi muốn giết hắn, ta biết ngươi không phải hạng người như vậy”

Mã Siêu vừa nghe lập tức biến sắc: “Ngươi muốn giết hắn? Ngươi có biết hắn là ai không?!”

Triệu Vân ra hiệu Mã Siêu im lặng, thực sự thì y giấu không cho Gia Cát Lượng biết chuyện Lưu Thiện vung đao, lại khẩn cầu Tư Mã Chiêu đừng nói chuyện này với đám người Lưu Bị.

A Đẩu suy nghĩ một hồi, nói: “Sư phụ, ta biết ngươi rất khó chịu, ta đã làm ngươi bẽ mặt” Chợt hít một hơi, đáp: “Nếu như ta nói, ta không giết hắn, ngày sau hắn sẽ giết ta, ngươi tin không?”

Mã Siêu cười khổ lắc đầu, nhưng Triệu Vân lại chân thành nói: “Bởi vì ngày sau hắn sẽ giết ngươi, cho nên ngươi liền dùng trò hạ lưu này, đánh đòn phủ đầu. Vậy thì có khác gì phe tham sống sợ chết không từ thủ đoạn khi hai tướng quyết đấu nhau trên chiến trường”

A Đẩu bị nói đến á khẩu không trả phản bác được, Triệu Vân từ tốn nói: “Sư phụ không khắt khe bắt ngươi tập võ mỗi ngày, đó là vì để bảo vệ tính mạng ngươi, không muốn ngươi lên chiến trường xông pha chiến đấu, nhưng hôm nay lại khiến ngươi trở nên sợ sệt, hèn nhát như thế này”

“Có sư phụ ở đây, sao ngươi còn sợ chết?”

“Nếu sư phụ chết sớm hơn ta thì sao?” A Đẩu nhịn không được nói: “Sư phụ cuối cùng rồi cũng sẽ già sẽ chết, đến ngày đó, A Đẩu phải làm sao bây giờ?”

Triệu Vân trầm mặc.

Hồi lâu sau, Triệu Vân nói: “Nếu đây là suy nghĩ thật lòng của ngươi, thì cứ xem như ta nhiều chuyện đi” Chợt vươn tay, khoác lên vai Lưu Thiện, cánh tay siết chặt, nói: “Nếu đã vậy, lúc đó ngươi nên bảo Trầm Kích chế trụ động tác của ta, sau đó rút kiếm lấy mạng Tử Thượng, rồi kế tiếp giết ta diệt khẩu…”

Lòng A Đẩu thắt lại, vội phân bua: “Sao có thể chứ! Sư phụ! Ngươi nói gì vậy!”

Triệu Vân hiểu ý mỉm cười, đáp: “Bởi vì, ngươi đâu phải loại người như thế, ai bảo với người kẻ thành đại sự trước hết phải lòng dạ hiểm độc, không từ thủ đoạn vậy?”

A Đẩu đang suy nghĩ thâm ý trong lời nói của Triệu Vân thì chợt nghe ngoài hoa viên, giọng Gia Cát Lượng truyền tới: “Đêm qua ta xem chiêm tinh, biết lần này ngươi đi Lạc Dương, ắt sẽ thượng lộ bình an…”

“Tạ Gia Cát tiên sinh” Tư Mã Chiêu đáp.

Lại_____tới_____rồi!

Tư Mã Chiêu tới làm khách một lần, mình một ngày cũng không được trôi qua êm ả.

Gia Cát Lượng dẫn Tư Mã Chiêu tới, nghiêm giọng nói: “Công Tự, Tử Thượng phải trở về nhà rồi, cố ý tới cáo từ ngươi”

A Đẩu không thèm liếc mắt tới, Tư Mã Chiêu hơi do dự, nói gì đó với Gia Cát Lượng.

Gia Cát Lượng nghe xong, nói: “Ngươi cứ yên tâm qua đó đi, hắn sẽ không kiếm chuyện với ngươi nữa đâu” Rồi thổn thức: “Tử Thượng cầu tình cho ngươi, vậy mà đến giờ ngươi vẫn còn làm ra cái vẻ ngang ngược đó?” Lắc đầu buồn cười, nói tiếp: “Tử Long, đã mời Mạnh Khởi tới rồi, có chuyện cần thương lượng” Sau đó quay người rời đi.

Mã Siêu, Tử Long hai người thức thời đứng dậy, cùng Gia Cát Lượng rời khỏi hoa viên, chỉ còn mình Lưu Thiện quỳ trên tảng đá mài đao kia.

Thật lâu sau Tư Mã Chiêu mới tiến lên, thăm dò nói: “Thế huynh…Tiểu đệ…Ngu đệ hôm nay phải về nhà rồi, tới nói lời tạm biệt với ngươi…Đi đây”

Đã đến nước này rồi, A Đẩu cũng không thể gây phiền phức cho hắn được nữa. Đành phải khóc không ra nước mắt nói: “Ờ, xuống địa ngục đi”

Đây rốt cuộc là cái thế đạo gì, bị làm nhục như vậy mà còn làm ra vẻ có lỗi, tới chia tay giải thích cùng mình nữa chứ. A Đẩu chỉ cảm thấy một bụng tức không chỗ phát tiết, Tư Mã Chiêu không bắt bẻ, nói tiếp: “Tử Thượng còn muốn nói với Trầm Kích đại ca vài câu”

A Đẩu hết cách, đành phải đứng lên, đầu gối quỳ đến sưng đỏ, hai chân tê dại, mấy lần đứng không nổi, Tư Mã Chiêu thấy thế vội đưa tay kéo hắn lên, da thịt tiếp xúc, bàn tay Tư Mã Chiêu ấm áp thanh nhuận, mặt hai người không hẹn mà cùng ửng đỏ. A Đẩu vội hất tay Tư Mã Chiêu ra, dẫn hắn quẹo vào hành lang gấp khúc.

“Ách ba!” A Đẩu ở ngoài cửa hô: “Ra tiếp khách kìa!”

Thấy Ách ba ra ngoài, Tư Mã Chiêu liền vén tiền khâm, quỳ xuống, cung kính nói: “Tử Thượng cảm tạ ân cứu mạng của Trầm Kích đại ca”

Nhưng Ách thị khẽ nhíu mày, nghiêng người đi, hoàn toàn không muốn nhận đại lễ này của Tư Mã Chiêu.

Tư Mã Chiêu cũng không quan tâm, dập đầu ba cái rồi mới đứng dậy nói: “Tử Thượng nhất định khắc ghi trong lòng” Chợt cười cười với Lưu Thiện: “Ngu đệ đi đây, mong sau này khi có dịp tái kiến, Công Tự huynh vẫn khỏe, bảo trọng”

Lúc đưa mắt nhìn đội xe của Tư Mã Chiêu biến mất ở cuối bình nguyên, trong lòng A Đẩu thực sự chẳng dễ chịu gì.

Tư Mã Chiêu vừa đi, năm mới liền tới, mặc dù giữa hai người cũng không liên hệ trực tiếp gì, nhưng A Đẩu rất cao hứng phấn chấn mà tiễn bước ôn thần, bất quá sau đó lại bị dội cho một chậu nước đá.

Sau ngày bị phạt quỳ đá mài đao, tiếp đó bắt đầu từ đêm trừ tịch cho đến hết tháng giêng, tiểu chủ công không được rời khỏi phủ một bước.

Lần này Gia Cát Lượng rất quyết tâm, muốn hảo hảo quản giáo khuyển tử của Lưu Bị.

Mắt thấy phủ Thành Đô đón năm mới đầu tiên kể từ khi dọn nhà, khắp nơi giăng đèn kết hoa, không khí vui tươi, vậy mà mình lại phải ru rú ở đây trông chừng Ách ba cô đơn, hai người ăn một chén mì xuân.

Nghĩ tới đây, A Đẩu chỉ cảm thấy lúc ấy không trực tiếp đẩy Tư Mã Chiêu xuống giếng, thật sự là lỗ nặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK