Hán quân lần nữa chỉnh binh ở Kiến Nghiệp, Khương Duy ở lại trấn giữ, Triệu Vân suất một vạn cung binh, một vạn bộ binh xuôi dòng Trường Giang ra biển, ùn ùn lái tới vách chắn cuối cùng của chính quyền tàn dư Đông Ngô.
A Đẩu dường như hết sức sợ hãi, sống chết không chịu ở lại Kiến Nghiệp chờ, kiên trì muốn đi cùng với Triệu Vân.
Về chuyện của Tôn Thượng Hương, tới lúc phá thành Triệu Vân mới biết, trong lòng vốn tràn ngập áy náy, lần này cường công Ngô Quận chỉ để diệt trừ Tư Mã Ý, dẫn hắn đi chung cũng không sao.
Nhưng Tư Mã Ý ngoan cố chống cự, biết sau lưng không còn đường lui nữa, bèn liều mạng đánh lại, mấy lần khuyên hàng, đều thà chết chứ không chịu phục. Nơi Đông Doanh mịt mờ trên biển vẫn còn một tia hy vọng Ti Di Hô sẽ suất Oa quân tới viện trợ, Tư Mã Ý liền cắn răng cố chống đỡ, có thể cầm cự được bao lâu thì hay bấy lâu.
Tư Mã Ý vứt bỏ bến tàu Ngô Quận, lui vào trong thành, dựng công sự che chắn lên, Triệu Vân mấy lần mãnh công bất thành, đành phải quay về quan sát.
Kinh Trầm Kích quen thuộc phương thức tác chiến của Tào quân, hơi trầm ngâm, rồi lập tức gia nhập chiến cục, dưới mệnh lệnh của Triệu Vân, thuyền chủ soái lái ra giữa sông, chỉ sợ A Đẩu đang đốc chiến trên thuyền bị ám toán.
Xung quanh lại bố trí tiểu thuyền trạm gác dầy đặc, bảo vệ thuyền soái.
A Đẩu nghe tin chiến thắng không ngừng truyền tới, Tư Mã Ý đã vứt bỏ bến cảng tử thủ trong thành, trong lòng vui mừng có thừa, nhưng cũng thấp thỏm vô cùng, chỉ sợ trận chiến này vừa thắng, Triệu Vân sẽ nhắc lại chuyện về Liêu Đông.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng rối rắm, mình cũng đã mù rồi, lẽ ra sư phụ không nên vứt bỏ mình chạy mất mới đúng chứ.
Nhưng cuộc sống sau này phải làm sao đây?
Tâm tình lúc vui lúc buồn, A Đẩu ngồi trên boong thuyền, tựa đầu vào mạn thuyền, lại nghĩ chưa được ngắm nhìn xem cảnh sắc Ngô Quận đẹp nhường nào, cái thiên hạ này của mình, trong mười thì hết tám chín phần chưa từng tận mắt thấy qua, làm hoàng đế đến mức này rồi, thật là đáng tiếc.
Lỗ tai của người mù đặc biệt thính, A Đẩu chợt phát giác xung quanh dường như có chút khác thường.
Yên tĩnh đến đáng sợ, nước sông cư nhiên ngừng lặng, ba đào cuồn cuộn trong nháy mắt bỗng bất động, xảy ra chuyện gì vậy?
A Đẩu ngẩng đầu lên, đang định đứng dậy thì có một bàn tay đè lên vai hắn, để hắn ngồi lại chỗ cũ.
Giọng nói thanh thúy êm tai của nữ tiểu hài vang lên, hiếu kỳ hỏi: “Đây chính là Khuynh thế nguyên nang à?”
“Ừ” Một nam tử có giọng nói trầm hậu đáp lời.
Tiểu nữ hài bật cười, A Đẩu nhíu mày hỏi: “Ai?”
Tiểu nữ hài cười nói: “Đồ tôn nhi, ta là tổ sư nãi nãi của ngươi đây. Tiệm Ly, sao ngươi biết chính là hắn?” Nửa câu đầu là nói với A Đẩu, nhưng nửa câu sau dường như là nói với người bên cạnh – nam tử đã dẫn nàng tới.
Nam tử được gọi là “Tiệm Ly” cười đáp: “Hỉ Mị tổ nãi nãi, ta nhận ra hắn, nhưng hắn không nhận ra ta”
A Đẩu mờ mịt nói: “Ta chưa từng nghe ngươi nói chuyện bao giờ”
Tiếng cười của tiểu nữ hài được gọi là Hỉ Mị nọ dễ nghe như chuông bạc, A Đẩu biết nếu hai người này rắp tâm mưu hại, thì kêu cứu cũng vô dụng, đành phải vò mẻ chẳng sợ nứt thêm, nói: “Hai ngươi muốn làm gì hả, mẹ nó đừng có khi dễ kẻ mù lòa như tiểu gia nhá”
Hỉ Mị hết sức vui vẻ, cười nói: “Nào dám khi dễ ngươi, tỷ tỷ bảo ta hạ sơn, tới trị bệnh cho ngươi”
A Đẩu nghi hoặc vô cùng, lại nói: “Tỷ tỷ? Ngươi rốt cuộc là ai? Tỷ tỷ ngươi là ai?”
Hỉ Mị cười hì hì nói: “Tiểu hoàng kê ngươi nhận ra chứ? Sư phụ của mẹ ngươi ấy”
A Đẩu kinh hãi trong lòng, nói: “Ngươi là sư phụ của Vu Cát?”
Hỉ Mị đáp: “Đương nhiên không phải, Tiểu hoàng kê theo ta chơi đùa rất vui…”
Nói chưa dứt thì Hỉ Mị im, chỉ nghe hai tiếng “Vèo vèo”, nam tử tên Tiệm Ly kia dường như búng tay hai cái.
Hỉ Mị dịu dàng cười nói: “Kim long nhi và Ngân long nhi đều không phải là đối thủ của ngươi. Vốn Hắc long nhi phải lợi hại hơn rồi, một lá bùa liền quyết định”
Tiệm Ly đáp: “Quan tâm quá mức, chẳng qua nhắm chuẩn thời cơ thôi”
A Đẩu hỏi: “Có ý gì?”
Tiệm Ly nói: “Chớ có kéo dài thời gian nữa, Hỉ Mị tổ nãi nãi, làm chính sự đi”
Hỉ Mị “Ừm” một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn sờ sờ lên mặt A Đẩu, lại nhéo mũi hắn, làm cả người A Đẩu mất tự nhiên, Hỉ Mị nói: “Viên cuối cùng này cho ngươi ăn a, tránh cho tỷ tỷ lại lải nhải với ta một trận”
Lời chưa dứt, A Đẩu đã cảm thấy hương thơm xộc vào mũi, mùi hương kia hắn quen thuộc vô cùng, một viên thuốc bị nhét vào trong miệng mình.
“Đây là…Hỗn nguyên trường sinh đan?” A Đẩu run giọng hỏi.
Bàn tay nhỏ của Hỉ Mị rời khỏi môi A Đẩu, không trả lời nữa.
Tiệm Ly bảo: “Nàng ta đi rồi”
A Đẩu mờ mịt như đánh mất gì đó, đáp: “Ờ”
Lát sau, không còn ai nói chuyện nữa, xung quanh tĩnh lặng như tờ,
A Đẩu xoay người qua, đưa tay vịn mạn thuyền, nhoài người ra ngoài nôn.
“Ngươi muốn làm gì!” Nào ngờ Tiệm Ly vẫn chưa đi, hắn giơ tay lên tát A Đẩu một cái, kế tiếp tiếng xé gió vang lên.
Viên Hỗn nguyên trường sinh đan dính ướt nước bọt lại bị nhét trở vào miệng A Đẩu.
“Ngươi làm gì!” A Đẩu vùng vẫy nói: “Ta không nuốt cái thứ này đâu!”
Bàn tay to của Tiệm Ly kẹp chặt cổ A Đẩu, A Đẩu há lớn miệng thở dốc, suýt nữa bị nghẹn, kế tiếp viên trường sinh đan kia vô pháp cự tuyệt bị hắn nuốt vào trong bụng.
“Hỗn đản_____!” A Đẩu tuyệt vọng quyền đấm cước đá với Tiệm Ly, nhưng Tiệm Ly không lên tiếng, mặc cho hắn đánh xối xả lên người mình.
Cả nửa ngày sau, Tiệm Ly mới mở miệng: “Tại sao không uống?”
Nước mắt của A Đẩu đã thấm ướt miếng vải che, như phát cuồng mà mắng lớn: “Lão tử khó khăn lắm mới mù được, giờ mắt sáng lại rồi! Sư phụ sẽ đi mất! Ách ba cũng sẽ đi mất! Lão tử lại trở thành một kẻ trơ trọi! Liên quan rắm gì tới các ngươi! Một đám hỗn trướng nhiều chuyện!”
Hắn ngồi trên ghế mắng nửa ngày, mắng đến mệt lã mới bi thương vạn phần cởi vải bịt mắt ra, hung hăng ném qua bên chân.
Tiệm Ly vội nói: “Ngươi mới hồi phục thị lực, lúc này không thể mở mắt, cần phải đợi dược hiệu qua đi, nhắm mắt một ngày mới được mở ra, bằng không hai mắt sẽ đau như kim châm, rất khó chịu”
A Đẩu oán hận nói: “Ngươi đâu phải kẻ mù, biết cái rắm á, cút!”
Tiệm Ly mỉm cười nói: “Ta lúc trước cũng là một người mù” Nói xong nhặt vải che mắt lên, buộc lại cho A Đẩu, thở dài nói: “Vẫn là cái tính nết này”
A Đẩu buồn bực nửa ngày, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Sao ngươi không đi đi?”
Tiệm Ly cười nói: “Ta tên Cao Tiệm Ly”
A Đẩu gật gật đầu nói: “Cao Tiệm Ly, tên ngốc xưa kia cầm ống nhổ đập Tần Thủy Hoàng, cũng tên là Cao Tiệm Ly”
Giọng Tiệm Ly ấm áp, cười nói: “Nó kêu là ‘Trúc*’, ngươi cũng nhớ kỹ nhỉ” [*đàn trúc]
A Đẩu phiền muộn vô cùng, vốn định sau này tiếp tục giả mù, nhưng nghĩ tới ngày nào đó sẽ bị vạch trần, đến lúc đó lỡ bị Triệu Vân phát hiện, nói không chừng nghĩ rằng mình lừa hắn, chắc chắn sẽ bị ăn mắng một chập, cuối cùng bỏ đi luôn.
Nghĩ nửa ngày, hắn lại khóc tiếp.
“Lại sao nữa?” Tiệm Ly hỏi.
A Đẩu vừa khóc vừa mắng: “Sao ngươi còn chưa chịu đi?”
Tiệm Ly cười nói: “Lâu quá không gặp, muốn nhìn ngươi”
A Đẩu thở dài một tiếng, nói: “Ngươi giúp ta một việc…”
Tiệm Ly cười nói: “Được, chỉ cần không phải tự sát, thì chuyện gì cũng được”
A Đẩu nói: “Giúp ta tìm một chiếc thuyền con trống đi”
Tiệm Ly đáp ứng, A Đẩu run run mò tìm móc một tờ giấy từ trong ngực ra, đứng dậy đi loạn, đầu đụng vào cột buồm, ngã chỏng vó.
“Đệt” A Đẩu mắng, kế tiếp hai tay vô mục đích túm bắt lung tung, cuối cùng quơ được một binh sĩ, bèn lắc lắc.
“Ê”
A Đẩu lẩm bẩm: “Ngươi tên gì? Bị Tiệm Ly chế trụ hả? Mộc đầu nhân? Bù nhìn rơm?” Hắn không ngừng lắc lư thị vệ kia, không nghe thấy trả lời, thầm nghĩ tám phần là phép thuật tiên gia gì đó rồi, hắn thuận tay xếp xếp tờ giấy, nhét vào trong ngực thị vệ kia, lại nói:
“Lát nữa Triệu Tử Long và Kinh Trầm Kích đánh trận xong, công phá được Ngô Quận, khi quay về thuyền thì ngươi nói cho hai người bọn hắn biết, mọi người phải phong quan gì, đều viết rõ lên tờ giấy này rồi. Ta đi đây, kêu thừa tướng Gia Cát Lượng chăm nom triều đình, đợi Lưu Thăng Tinh Thải sinh hài tử…”
Tiệm Ly quay về thuyền, cười nghiêng ngã nói: “Ngươi túm lấy Ngân long làm gì? Muốn ta giải bỏ bùa định thân cho không?”
A Đẩu tức giận quát: “Đừng già chuyện, đang giao đại hậu sự đây này! Đừng giải, kẻo lát nữa chạy không thoát”
Đoạn lại xoay người qua nói với thị vệ mộc đầu nhân kia: “Ngươi tên ‘Dâm long*’ hả, ờ, tên gì khó nghe quá. Bỏ đi, *** long, ngươi nghe cho kỹ đây, chờ ca ta Lưu Thăng sinh nhi tử rồi, Gia Cát thừa tướng có thể phụ trợ thì phụ trợ, không thể phụ trợ thì nhét nó vào bao bố dìm xuống hồ Côn Minh, tự lên làm hoàng đế là được. Nếu thừa tướng chết, kêu Bá Ước trông nom chút” [*’Ngân long’ với ‘Dâm long’ đều đọc là ‘yínlóng’]
A Đẩu lảm nhảm niệm một tràng, Tiệm Ly cười muốn đau bụng. Chỉ nghe A Đẩu nói: “Dù sao cũng phải nhớ phong Ách ba làm Trường An hầu, sư phụ làm Lạc Dương hầu, ta đi trước đây, qua vài năm nữa, chờ mọi chuyện đều đã định rồi, nói không chừng sẽ thay phiên đi tìm hai người hắn chơi”
Cuối cùng A Đẩu nói: “Liêu Đông lạnh lắm, ngàn vạn đừng để sư phụ về đó, ta là sinh mệnh của hắn, hắn cũng là sinh mệnh của ta, ta muốn hắn sống tốt hơn…”
A Đẩu xoay người dựa theo phương hướng mơ hồ đi về phía Tiệm Ly, ngẫm nghĩ, rồi bổ sung thêm một câu: “Ách ba cũng là sinh mệnh của ta”
Khi quay lại thì đầu lại đụng vào cây cột buồm lúc nãy, gào khóc thảm thiết mà bò dậy, Tiệm Ly cười muốn chết dở, tiến lên bán ôm hắn đứng dậy, hướng về phía người vừa được A Đẩu phó thác hậu sự nói: “Đều nghe rõ cả rồi chứ? Hai người”
“Hai người?” A Đẩu nói: “Có hai người lận à? Sao vừa rồi không đụng tới người kia, thôi quên đi…Đi, dẫn ta lên thuyền”
Tiệm Ly dẫn A Đẩu lên thuyền con, nói: “Ngươi thật sự không làm hoàng đế à?”
A Đẩu đón lấy mái chèo, quơ tới quơ lui, thuyền con chỉ không ngừng xoay vòng vòng bên cạnh chiếc thuyền lớn ở giữa sông, A Đẩu chóng mặt, mờ mịt nói: “Chúng ta đi chưa vậy? Đi bao xa rồi?”
Tiệm Ly chỉ cảm thấy tên thiếu niên này vừa ngốc vừa đáng thương, thở dài, mỉm cười hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
A Đẩu ngẫm nghĩ, nói: “Đi càng xa càng tốt, ngươi chèo giùm tý được không? Mắt ta không thấy đường”
Tiệm Ly sờ sờ đầu A Đẩu, cười nói: “Sau này sẽ còn gặp lại”
Đoạn “Tòm” một tiếng nhảy xuống nước, A Đẩu vội hô: “Này! Đừng đi a!”
Công Nguyên năm 214, Tư Mã Ý bị quân phản loạn Đông Ngô treo cổ chết ở trong phủ thái thú Ngô Quận.
Toàn thành Ngô Quận quy hàng, thiên hạ lại quay về thống nhất, thời đại Tam quốc kéo dài mấy chục năm kể từ sau khi Đổng Trác nhập Kinh, cuối cùng cũng được đặt một dấu chấm tròn.
Sau giờ ngọ cùng ngày, ở lòng sông Trường Giang nhảy ra một con Hắc long cự đại, điềm lành giáng lâm, tiếng rồng ngâm truyền khắp cửu thiên cửu địa.
A Đẩu bị tiếng rồng ngâm kia chấn đến màng nhĩ đau đớn, chỉ cảm thấy chiếc thuyền con tựa như một mảnh lá cây rời khỏi mặt nước, uốn lượn như mũi tên rời cung đạp gió rẽ sóng ngược dòng đi lên thượng du Trường Giang.
Mãi đến khi thế nhanh như chớp của thuyền con dần dần chậm lại, A Đẩu sờ soạng kéo một bên buồm, chỉnh trái chỉnh phải cho thuận hướng gió, xong xuôi mới cúi người xuống nằm giữa thuyền, đón vầng mặt trời hừng hực trên không, hai mắt đã loáng thoáng thấy được màu ửng đỏ.
Hắn không ngừng đổ mồ hôi, thầm biết đây là dược tính suy yếu do Hỗn nguyên trường sinh đan mang lại, Hỉ Mị…tổ nãi nãi, là sư phụ của Hoa Đà? Sư thúc của Vu Cát?
Giờ đã uống thuốc vào rồi, chẳng phải tiểu gia sẽ giống như Nãi Cát, cả đời đều mang bộ dáng này sao?
Sớm biết vậy giữ thuốc này lại, cho sư nương uống, bằng không sư nương sẽ càng ngày càng già, lãng phí a lãng phí…
Quên đi, ai mà chẳng chết.
A Đẩu nhắm mắt lại, hưởng thụ làn gió sông ấm áp, lẩm bẩm: “Sông lớn chảy về đông, cuốn đi hết thảy…Tam quốc Chu lang Xích Bích…”