Đầu hạ, ngoài thành Trường An, hàng mơ bên đường dầm vài trận mưa đã kết những chùm quả xanh biếc, A Đẩu cắn răng dùng vai đỡ Vu Cát, Vu Cát dáo dác trèo lên hái.
“Ngươi mau chút!” A Đẩu hãy còn quen thói trộm hồng ở nhà Hoàng Nguyệt Anh tại Thành Đô dạo trước.
A Đẩu hái vài quả, trên quan đạo chợt có xe ngựa đi tới, A Đẩu tức khắc hoảng hồn, nói: “Nãi Cát! Đi mau, có người kìa!”
Vu Cát vội lật đật nhảy xuống, A Đẩu mới ý thức được không ổn, nói: “Không đúng, lão tử là hoàng đế, hái có mấy trái ăn mắc gì phải lén lén lút lút chứ, mất mặt chết được! Lão tử đây phải quang minh chính đại hái!”
Vu Cát cười hỏi: “Eh? Xe ngựa của nhà tên cà lăm?”
A Đẩu quay đầu qua nhìn, nhíu mày nói: “Ai trong xe thế?”
Hai người bọn họ trốn ra sau cây, quan sát đội xe ngựa đến từ Giang Đông kia, đợi xe qua khỏi mới rón ra rón rén đuổi theo.
Đó chính là xe ngựa của tiểu Kiều ở Tử Đằng đường mà Lữ Bố từng thấy qua.
Một đội mười hai chiếc, phía trước là vài vị đại phu, cuối đội ngũ là xe hàng hóa, dược liệu được che bên dưới vải dầu, dừng bên ngoài Hán doanh. Thục quân vây thành, trên quan đạo người tới đều không được vào, bị binh sĩ ngăn lại.
Tiểu Kiều xuống xe ngựa, phỏng chừng là tới điều đình cùng Triệu Vân và Gia Cát Lượng. Tiểu Kiều từ Giang Đông tới Trường An, chỉ dẫn theo hơn mười tên thị vệ tùy thân, một đường thuận lợi, không vướng phải bất cứ trở ngại gì, y đức của Hoa Đà lan truyền rộng khắp, các phương thế lực đều không dám làm khó đệ tử thân truyền của vị thần y này.
A Đẩu và Vu Cát đu phía sau xe hàng, thầm thì: “Nãi Tiểu Cát…Ngươi nghĩ sư phụ sẽ cho các nàng vào thành không?”
Vu Cát nói: “Cho, trong thành người chết rất nhiều. Ngân long nhi là người tốt”
A Đẩu nói: “Sư phụ đủ thánh mẫu lắm rồi, toàn phá hỏng chuyện tốt của lão tử”
Vu Cát chế giễu: “Còn không phải giúp ngươi tích đức sao” A Đẩu chợt nhanh trí, nói: “Chúng ta theo vào xem sao? Nghe nói Trường An có rất nhiều món ngon…”
Vu Cát lâm vào khó xử, đang do dự bất định thì đã bị A Đẩu kéo đi, hai người xốc vải dầu chui vào.
A Đẩu đoán không sai, nửa ngày sau, Hoàng Nguyệt Anh thong thả đưa tiểu Kiều lên xe, sắc mặt tiểu Kiều bất thiện, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu lấy lệ.
“Trên xe đựng gì đấy?”
Tướng thủ thành môn muốn làm kiểm tra thường lệ, đoàn xe bèn ngừng lại.
A Đẩu từ dưới vải dầu xốc lên một khe nhỏ, thấp giọng nói: “Quên đi, vẫn nên trở về thôi, xem bộ kiểu này chắc tám phần là lẫn vào không lọt rồi…” Ban đầu chỉ muốn vui chơi thôi, giờ nghiêm túc suy xét, chung quy cảm thấy nháo thế này có chút nguy hiểm, lát nữa không chừng Triệu Vân lại lo lắng. Bèn tính toán cùng Vu Cát lén lén xuống xe, co cẳng chạy.
Tiếp theo, một giọng nói quen thuộc cắt đứt vọng tưởng bỏ trốn của hắn.
“Cha mi! Bọn lão tử tới xem bệnh cho các ngươi, còn đòi kiểm tra?!” Cam Ninh cầm đao hung hăng vỗ mạnh một phát lên xe hàng, dưới vải dầu truyền ra vài âm thanh.
Đầu Vu Cát bị vỗ sưng một cục to đùng.
Cam Hưng Bá dường như phát hiện bất thường, liếc sang xe dược liệu một cái, ước lượng vỏ đao, rút ra nửa đoạn, nói với thị tỳ: “Về thôi Kiều tỷ, vương bát cao tử đòi lục xe, chúng ta đi, đi tìm ngoại sanh hắn”
Tướng thủ thành kia bị dọa sợ chết khiếp, không dám kiểm tra nữa, vội phất tay để Cam Ninh vào thành.
“Chu phu nhân không ngại đường xá xa xôi, từ Giang Đông tới đây vì bách tính Trường An trị bệnh, gia phụ…”
“Chớ nói nhảm, Tư Mã thế chất, nơi nghèo nhất thành Trường An là ở đâu?”
A Đẩu núp trong xe, âm thầm dựng thẳng ngón cái.
Tư Mã Chiêu vốn đã chuẩn bị sẵn một mớ lời lẽ vỗ mông ngựa ca tụng công đức, bị tiểu Kiều nói một câu nuốt ngược trở về, Tư Mã Chiêu ngập ngừng rồi nói: “Hẻm Mộc Dung”
Tiểu Kiều nói: “Cam lão bản dẫn đội qua đó đi, các đại phu sau khi xuống xe thì lập tức chia nhau nấu thuốc, xin thế chất hãy dẫn ta tới dược phòng lớn nhất trong thành Trường An”
Tư Mã Chiêu vội theo tiểu Kiều, hai người lướt qua bên chiếc xe ngựa A Đẩu đang ẩn náu, Tư Mã Chiêu thấp giọng nói: “Trong thành nhân tâm bàng hoàng, nhiều nhà quan gia đều nhiễm bệnh, Chu phu nhân có thể nhín chút thời gian…”
“Nhân mạng hệ trọng, bất phân sang hèn…” Giọng tiểu Kiều xa dần.
Cam Ninh ngừng xe bên ngoài hẻm dân nghèo mà Tư Mã Chiêu chỉ, tức khắc có vô số bệnh nhân vây lên.
“Tránh ra tránh ra! Xem bệnh thì tìm đại phu” Cam Ninh mắng, phất tay đuổi người đi, tầm mắt rơi vào tấm vải dầu ở chiếc xe cuối cùng.
Cam Ninh tay phải cầm đao chắn trước người, tay trái quơ vỏ đao vén tấm vải dầu kia lên, chỉ chờ tên thích khách trong tấm vải nhảy ra sẽ lập tức vung mạnh đao lấy mạng gian tế.
Hắn đâm thẳng đầu lên thành xe cái cốp.
“Cam đại ca, đã lâu không gặp, nhớ quá” A Đẩu từ dưới tấm vải chui ra, cười hi hi nói.
“Chào Cam đại ca, tạm biệt Cam đại ca…Aiz aiz!!”
“Thằng nhãi chết bầm mi…”
A Đẩu mới chạy có mấy bước đã bị Cam Ninh níu cổ áo kéo về, mấy lần muốn chạy, nhưng cuối cùng vẫn bị Cam Ninh ấn lên tường.
Chúng nhân tại đầu hẻm mang theo ánh mắt hết sức nghi hoặc mà nhìn hai tên lưu manh ẹo tới ẹo lui này.
Cam Ninh vẫn mặc bộ đoản quái* như trước, để trần cánh tay, trên cổ quấn một cái vi cân tam giác màu đỏ, cải trang thành thủy tặc, hết sức giống một tên thái bảo khi nam hiếp nữ đầu đường xó chợ.[*một dạng áo choàng ngắn]
Cam Ninh nghiêng đầu qua, kề sát tới trước mặt A Đẩu, nói: “Cha mi, lớn gan thật…”
A Đẩu cười hắc hắc, một tay đẩy gương mặt anh tuấn của Cam Ninh ra, nói: “Cam đại ca muốn trói ta đưa cho Tư Mã Ý để lĩnh thưởng sao? Đừng có thò lưỡi ra, ê_____”
Cam Ninh làm bộ muốn liếm hắn, nhưng rốt cuộc nhịn cười không được, buông tay ra, nói: “Ngươi vào Trường An làm gì, muốn chết hả?”
A Đẩu ngượng ngùng nói: “Nếu ta bảo vào chơi, tìm gì đó ăn, ngươi tin không?”
Cam Ninh không biết đáp trả thế nào, chợt A Đẩu nói: “Tới xem Ách ba sống thế nào, len lén nhìn một cái rồi đi, lát nữa đến tìm ngươi, ngươi dẫn ta xuất thành nhé?”
“Y phục cần phải trụng nước sôi, đừng tới những nơi đông người…” Giọng tiểu Kiều từ ngoài đầu hẻm truyền lại.
Cam Ninh giật vi cân trên cổ xuống bao lên mặt A Đẩu, xoay người qua, che A Đẩu ở sau lưng.
Tiểu Kiều dẫn theo vài người lang trung đi vô trong hẻm, không phát hiện A Đẩu, chỉ cho rằng Cam Ninh lại nổi hứng long dương đùa giỡn thiếu niên mỹ mạo trên đường, bèn cau mày mắng: “Cam lão bản!”
Thịt dâng tới miệng mà ăn không được, Cam Ninh đành theo tiểu Kiều rời đi, lúc quay đầu lại trừng A Đẩu một cái, A Đẩu cười dài ném một cái hôn gió cho hắn, Cam Ninh cười tà, cũng ra hình ra dáng học theo động tác đó, ném trả A Đẩu một cái hôn gió.
Lúc này Vu Cát mới từ trong xe ra ngoài, cười nói: “Đánh là thương, mắng là yêu, vừa thương vừa yêu giơ chân đá…”
A Đẩu dở khóc dở cười, trở tay thắt vi cân của Cam Ninh lên cổ, nói: “Cái tên mỏ quạ đen ngươi, đừng có trù lão tử bị ăn đá chứ”
A Đẩu kéo Vu Cát xuống xe, hai người ra ngoài đường phố, nhịn không được nói: “Đây là Tây kinh Trường An sao? Chẳng có lấy nửa điểm khí thế, vẫn không thịnh vượng bằng Thành Đô Kiến Nghiệp”
Sau khi Ngụy quân đại bại ở Ngũ Trượng Nguyên, bệnh nhân tràn vào Trường An cực nhiều, binh sĩ mặc đồ lính y như ôn thần, dân chúng vừa nghe bảo có ôn dịch liền trốn muốn không kịp, còn ai dám ra ngoài làm ăn nữa?
Những nhà có tiền đã sớm rút khỏi thành ngay từ khi Ngũ Trượng Nguyên lui binh, hiện nay Trường An hầu như chỉ còn lại bách tính bình thường, phần lớn cửa hiệu nghỉ bán, bệnh nhân đầy đường, mấy vạn người bệnh khắp toàn thành đều xếp hàng ngoài hẻm Mộc Dung. Chỉ có mấy nơi chơi bời của đám quan gia là còn mở cửa.
A Đẩu và Vu Cát đảo tới ngoài Vĩnh Lạc cung, nhìn vọng vào cung điện kim bích huy hoàng, tiếc rằng ngoài cửa canh gác cực nghiêm, tuyệt không có khả năng trà trộn vào.
Nhìn nửa ngày, A Đẩu nói: “Chỗ này giàu có nhỉ, Ách ba ở trong đó hẳn sống rất khoái hoạt, ăn ngon…uống tốt…”
Cung Trường An từng là nơi cư ngụ của Hiến đế, đồng thời cùng là cố đô của Tần Hán, ngói lưu ly, cột sơn đỏ, sắc trời tối dần, trong cung thắp đèn đuốc rực rỡ, càng lộ vẻ phồn hoa sáng lạn.
“Hắn là hầu gia, là đại tướng quân, ngày nào đó ta lên làm hoàng đế, nói không chừng hắn sống còn không tốt bằng hiện tại nữa, thật ủy khuất cho hắn quá” A Đẩu nói như thế.
A Đẩu ỉu xìu xoay người rời đi, Vu Cát theo phía sau hắn cười nói: “Đi thôi, vẫn là cơm trong nhà Ngân long nhi ăn ngon hơn”
Nghĩ tới nghĩ lui, hoàng cung vào không lọt, cổng thành ra không được, A Đẩu nhìn con đường trống vắng hiu quạnh, chợt có cảm giác sợ hãi kỳ lạ. Rốt cuộc mình vào đây làm gì?
Dưới sự thúc đẩy của nỗi sợ hãi này, hắn đành quay đầu lại tìm kiếm người quen duy nhất_____Cam Hưng Bá.
Ngoài hẻm Mộc Dung bày một nồi thuốc lớn, dược thang trị ôn dịch được phân phát xuống, đơn thuốc tiểu Kiều kê tương tự như phương thuốc ngàn vàng của Trương Trọng Cảnh, bệnh nhân uống vào, dược tính lan ra, đều chạy đi tìm kênh rạch nôn mửa, cả con đường bốc mùi thối không chịu nổi.
Cam Ninh ở ngoài hẻm không có chuyện gì làm, thấy A Đẩu quay về, vội nói: “Nơi này bẩn lắm, đi theo đại ca”
A Đẩu theo hắn lên lầu hai của gian khách điếm bên đường, Cam Ninh lại thuê một căn phòng, đuổi Vu Cát đi, nói: “Ngày mai nghĩ cách dẫn hai ngươi xuất thành. Tiểu quỷ, qua đây, đại ca có chuyện muốn nói với ngươi”
Lúc này địch ta bất minh, A Đẩu cũng không dám tin tưởng Cam Ninh quá, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Cam Ninh giễu cợt: “Yên tâm, đi đường mệt muốn chết, không còn sức thao ngươi, chỉ hỏi ngươi chuyện đứng đắn thôi”
A Đẩu đỏ mặt, theo Cam Ninh vào phòng.
Cam Ninh đóng cửa, thuận tay kéo rèm cửa sổ lại, để A Đẩu ngồi bên giường, mình thì bíu vào lưng ghế dựa ngồi đối diện cùng A Đẩu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hồi lâu sau, Cam Ninh thở dài, nói: “Ngươi có biết Lục Bá Ngôn bị rồi hay chưa?”
Cam Ninh vẫn dùng giọng Xuyên như cũ, “Bị rồi” ý chỉ cuộc sống của Lục Tốn trôi qua không tốt đẹp lắm, A Đẩu nhớ lại tin tức Gia Cát Lượng nói cho mình nghe trên xe ngựa, thầm nghĩ chẳng lẽ lần này Giang Đông loạn đến độ không thể vãn hồi rồi? Bèn gật gật đầu, nói: “Trong nhà các ngươi xảy ra chuyện gì?”
Cam Ninh đáp: “Tôn Đăng chết rồi, chủ công không vừa mắt Tôn Hòa, nên đã đuổi hắn tới Trường Sa. Lục Bá Ngôn giúp Tôn Hòa cầu tình, bị giam lỏng ở Ngô Quận, tin tức ở Ích Châu các ngươi kín kẽ thật, ta hỏi ngươi, Tôn Lượng chết chưa?”
A Đẩu thành thực nói: “Chưa, sắp tỉnh rồi”
Cam Ninh nói: “Giết hắn được không?”
A Đẩu hết hồn, nói: “Hắn là muội phu của ta, giết sao được!”
Cam Ninh cười nhạo: “Giúp chuyện nhỏ xíu cũng không chịu, chủ công vì chuyện này mà ầm ĩ với tiểu Kiều mãi không thôi, nàng rất phiền, cẩn thận đừng để nàng nhìn thấy ngươi”
A Đẩu phát điên nói: “Ngươi kêu ta giết muội phu ta, cái này mà bảo là chuyện nhỏ đấy hả?!”
Bỗng A Đẩu nói: “Ông ta muốn để Tôn Lượng về làm thái tử?” Thầm nghĩ chuyện tranh đoạt của nhà đế vương này cũng thật phức tạp, Tôn Quyền lại càng mất trí hơn, cư nhiên lại có suy nghĩ phế trữ lập ấu, may mà Lưu Bị không có nhiều nhi tử. Nghĩ tới đây, lại cảm thấy Gia Cát Lượng quả nhiên mưu tính sâu xa.
Cam Ninh gật gật đầu, A Đẩu hiếu kỳ nói: “Ngươi theo phe kia hả? Ngươi và Bá Ngôn cùng phe, đều giúp Tôn Hòa?”
Cam Ninh: “Cái nào cũng không đúng, ta chỉ nghe lời chủ công thôi, hông ta thích lập người nào thì lập người ấy, ông ta định đoạt cả rồi, bằng không ngươi nghĩ đại ca sống tiếp được chắc?”
Ánh mắt của A Đẩu dời lên bàn, trên đó đặt một phong thư đã bóc, hỏi: “Thư của ai vậy?”
Cam Ninh lười biếng nói: “Tư Mã Chiêu, mời đại ca tối nay tới phiêu*” [*chơi gái, đi kỹ viện á]
A Đẩu buồn cười, nói: “Mau mau, thay bộ y phục đẹp mắt chút, đặng phiêu cho tận hứng”
Cam Ninh cười nhạo: “Kiệt sức rồi, không muốn đi” Thần sắc mỏi mệt trên mặt vừa hiện liền biến mất, lại cười xấu xa nói: “Có ngươi ở trong phòng, phiêu người khác thì thú vị gì”
A Đẩu không hề đem lời này để trong lòng, cứ cảm thấy những lời Cam Ninh nói trước đó dường như có ẩn ý mơ hồ gì đấy, Tôn Quyền lưu đày đại thần, giờ phút này thế cục Đông Ngô hẳn hết sức phức tạp mới đúng, vậy tại sao lại sai tiểu Kiều tới Trường An? Tiểu Kiều là phu nhân của Chu Du, hẳn có giao hảo cùng các đại sĩ tộc, chẳng phải lúc này nên lưu lại Kiến Nghiệp sao?
Hắn giương mắt nhìn Cam Ninh, muốn từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra chút gì đó, nhưng Cam Ninh lại vươn tay ra giúp A Đẩu sửa sang chiếc vi cân đỏ tươi trên cổ, áp sát lại, nhìn vào hai mắt A Đẩu, thấp giọng nói: “Không muốn người khác, muốn ngươi thôi, hiểu chưa?”
Trong lòng A Đẩu chẳng hứng thú mấy, đang muốn chuyển đề tài thì Cam Ninh đã nhẹ giẫm một chân ra sau, dựa vào lưng ghế, làm một động tác nghiêng ưu mỹ, hôn lên môi A Đẩu.
Môi Cam Ninh không còn ấm áp như trước kia nữa, động tác cũng không còn dã man như trước, trái lại mang theo chút băng lãnh và xa lạ, tựa như một người lãnh đạm.
Lúc rời môi, A Đẩu hỏi: “Tôn Quyền kêu ngươi giết tiểu Kiều vào lúc nào?”
Ngón tay Cam Ninh câu câu gò má hắn, cười nói: “Quả nhiên là đồ đệ của Khổng Minh, thông minh”
A Đẩu nói: “Ngươi hạ thủ được sao?”
Cam Ninh đáp: “Hạ thủ không được cũng phải giết, còn cách nào nữa?”
A Đẩu và Cam Ninh trầm mặc nhìn nhau, lát sau, ánh mắt A Đẩu dời lên phong thư trên bàn, nói: “Đại ca, ta có cách này giúp ngươi, đừng đau khổ nữa, đi thôi, ngươi dẫn ta đi, phiêu xong rồi tính tiếp”
Vào đêm, nội thành Trường An tĩnh lặng như tờ, thỉnh thoảng có tiếng ho của bệnh nhân từ xa truyền lại.
Trước Ỷ Thúy lâu thắp bốn trản đèn lồng đỏ thẫm, A Đẩu đứng trên phố lớn liếc nhìn lên lầu hai, lầm bầm: “Nếu ngươi giở thói lưu manh thì đời này ta sẽ nâng ly phụng bồi…”
Cam Ninh dở khóc dở cười nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
A Đẩu thần thần bí bí nói: “Kẻ gian tự có diệu kế”
Cam Ninh vẫn giữ bộ dáng vô cùng mỏi mệt như cũ, A Đẩu biết trong lòng hắn không thoải mái, bèn cười nói: “Lão tử đã nghĩ đâu ra đấy cho ngươi rồi, lát nữa ngươi tìm một góc cho ta núp kín chút, để ta nghe rõ các ngươi nói chuyện là được”
Xong không ngừng đẩy Cam Ninh vào trong, nói: “Mau, thừa dịp Tư Mã Chiêu chưa tới, mang ta giấu kỹ nhanh lên”
Ỷ Thúy lâu chính là nơi tụ họp tiểu quan nổi danh Trường An, các tiểu quan ôn nhu tuấn tú thanh nhất sắc ở trong sảnh hoặc xem sách, hoặc đánh đàn, thấy Cam Ninh lưu manh tiến vào đều tỏa sáng hai mắt.
“Đại gia!”
“Đại gia tới uống rượu sao?”
Chúng tiểu quan tỏ ra hết sức nhiệt tình với Cam Ninh, vây chặt lấy.
Mị lực của A Đẩu rốt cuộc cũng có lúc không xài được, khắp bốn phía đều là tiểu quan thanh tú, mi mục đoan chính, tùy ý chọn đại một người thì dáng vẻ cũng bì kịp mình, trong lòng căm tức, bèn sống chết lôi kéo Cam Ninh, giả vờ thành bộ dạng con quỷ bệnh lao ho sù sụ mấy tiếng.
Vù một tiếng, các tiểu quan tản sạch, ai nấy đều dùng ánh mắt như gặp phải ôn thần mà nhìn A Đẩu.
Còn có vài lời bàn tán “Dịch bệnh” của tiểu quan truyền đến nữa.
Cam Ninh nói: “Vị huynh đệ này của ta, hắn không phiêu…Không uống rượu, bài cho hắn một chỗ ngồi sau bình phong là được, đừng để hắn ra ngoài, cũng đừng người khác biết, chờ ta đi cùng. Tư Mã gia mời, đại gia thưởng, chầu chay năm đồng, khai bao ba lượng, di trà năm lượng”
A Đẩu suýt nữa té ngửa, xem ra Cam Ninh đúng là tối ngày chui lủi trong mấy chỗ này, nên mới quen đường quen lối đến thế, tức khắc lòng hiếu kỳ bùng nổ muốn hỏi chầu chay khai bao di trà là gì, Cam Ninh dẫn hắn lên lầu hai, nháy nháy mắt nói: “Chớ có hồ nháo! Tư Mã Chiêu mà biết ta dẫn ngươi tới thì sẽ không tha cho ta đâu”
Chúng tiểu quan đều đồng tình hiểu rõ gật gật đầu, vứt A Đẩu sang một bên, vây lấy Cam Ninh nhập tọa.
A Đẩu đành phải hậm hực ngồi vào một góc trên lầu hai, có người dời bình phong qua, che chắn hắn lại, lát sau dâng trà dâng bánh ngọt tới, trong lòng A Đẩu không ngừng niệm lầm rầm khai bao ba lượng…Nhớ tới chiếc diện cụ bạc trị giá ba lượng kia của Lữ Bố, chợt thấy buồn cười.
“Gì đây?” A Đẩu hiếu kỳ vói đũa khuấy một cái đĩa nhỏ, trong đĩa hình như là dược phấn.
Một tiểu quan đi ngang qua dùng ánh mắt như gặp kẻ nhà quê liếc hắn, đáp: “Ngũ thạch tán”
Vào thời kỳ Kiến An, mấy nơi như Trường An, Lạc Dương đoạn tụ thành phong, mỹ nam thường dùng ngũ thạch tán, sau khi dùng xong da thịt toàn thân rỉ mồ hôi thơm ngát, lộ vẻ trong suốt xinh đẹp.
Khóe miệng A Đẩu giật giật, không biết ngũ thạch tán có tác dụng gì, vốn chẳng ai thèm tới đây để tiếp đãi đã khiến hắn bực bội lắm rồi, lúc này triệt để tức giận, âm thầm phát thệ, cả đám nịnh hót, đợi lão tử phá thành Trường An rồi, sẽ bắt toàn bộ đám các ngươi lại, áp giải chạy mười vòng quanh sông hộ thành.
Đợi cả nửa ngày, Tư Mã Chiêu rốt cuộc cũng tới.
Tư Mã Chiêu vừa lên lầu liền thất thanh cười nói: “Sao Cam tướng quân tới sớm vậy?!”
Chúng tiểu quan đang ríu rít đều ngừng nói chuyện, A Đẩu từ sau bình phong nhìn ra, chỉ thấy vài thiếu niên ở góc phòng đồng loạt quay đầu lại, trông về phía thang lầu, trong ánh mắt dường như toát ra vô số tim hồng.
Sau khi im lặng mấy giây, tất cả mọi người cùng hô to: “Đại gia_____!” Cái chữ gia kia kéo dài thật dài, khiến A Đẩu cảm giác như hứng phải một phát thiên lôi cực phẩm, cả người nổi đầy da gà da vịt, đám tiểu quan nhao nhao vứt bỏ việc trong tay, gần như chạy một mạch ra đón.
A Đẩu thầm nghĩ: kháo, Tư Mã Chiêu bảnh vậy sao?!
Ngay sau đó, hắn hứng lấy phát thiên lôi thứ hai.
Một giọng nam tử cực kỳ mất tự nhiên vang lên:
“Tử Thượng…Ta xuống lầu đây, các ngươi cứ chơi…chơi cho tận hứng…”
Lúc nghe thấy giọng của Tào Chân, A Đẩu suýt lật đổ bình phong.
Ngay tiếp theo, phát thiên lôi thứ ba giáng xuống.
“Hầu gia_____!”
“Thái thú đại nhân_____!”
“Cút ngay!”
A Đẩu phát điên mỗi tay nắm một chiếc đũa, kiệt lực khống chế bản thân không hét toáng lên, nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc, mấy giây sau, hắn nghênh đón phát thiên lôi có uy lực mãnh liệt nhất.
Tào Chân nói: “Ngu huynh thực sự không thể…Ưm, Tử Thượng, quân vụ bận bịu, ngu huynh về trước đây”
Tư Mã Chiêu vội nói: “Không sao, đã đến rồi thì cứ ngồi trong góc, Tử Đan huynh tự uống rượu tìm vui phía, nghe vài khúc nhạc phía sau bình phong cũng được, đợi tới chừng giải tán chúng ta về chung”
Tào Chân thấy bên phòng có đặt sẵn một cái bình phong, đành phải nói: “Vậy cũng được, ta qua bên đó nghe nhạc khúc, cứ đặt bình phong ở đó, không cần dời đi, cũng không cần người hầu hạ…thất kính rồi. Hầu gia thỉnh, Cam tướng quân thỉnh” Đoạn né khỏi tên tiểu quan đang tới đón, không ngừng trốn tránh như gặp quỷ, dẫn tới những tràng cười không ngớt của chúng thiếu niên.
A Đẩu hãy còn chưa ý thức được mấy từ “Bình phong”, “Trong góc” thì Tào Chân đã vòng qua bình phong, giáp mặt với A Đẩu.
Hai người đồng loạt cháy khét.