• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma đã rời khỏi.

Tựa như mây khói tiêu tán đi.

Phòng giam tăm tối cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Thời Lưu như bị kiệt sức, nàng từ từ trượt xuống theo ván cửa, quỳ rạp xuống đất.

Đối diện với nàng là khung cửa sổ bằng đá chỉ to cỡ một cái bát ăn cơm của nhà tù, mặt trăng nhuộm màu huyết sắc của U Minh chẳng biết đã nhô lên từ lúc nào.

… Nó cũng nhìn thấy chăng?

Thời Lưu vô thức cắn môi, sau đó cảm nhận được một chút nhoi nhói — bị cắn.

Thế là hình ảnh mà nàng cố gắng muốn quên lại hiện lên trong đầu, nụ cười khàn khàn xấu xa và hời hợt của ma, cùng với giọng nói giễu cợt như khắc vào thần hồn của nàng:

…“Ngươi phải nhớ kỹ, nụ hôn này — là ngươi cầu xin ta.”...

Toàn thân Thời Lưu lạnh buốt, nàng vô thức vòng tay ôm lấy đầu gối.

Sau đó Thời Lưu nhìn thấy cổ tay rỗng tuếch của mình.

Nhánh cây Thiên Đàn Mộc đã biến mất, nàng không biết hắn lấy nó đi từ lúc nào. Trong lòng nàng trống rỗng, nhưng rồi lại cảm thấy rất may mắn.

Không còn nữa cũng tốt.

Không còn nữa mới là tốt nhất.

Thời Lưu siết chặt những ngón tay tê rần của mình, cố gắng hết sức để chống đỡ, từ từ đứng lên từ cửa phòng giam. Mượn ánh trăng, Thời Lưu trông thấy Sấu Hầu đã quay lại và đứng bên ngoài phòng giam nhỏ của nàng tự lúc nào.

Hắn cúi đầu đứng ở bên ngoài, cố chấp im lặng đứng đấy.

Thời Lưu khựng lại.

Cảm giác xấu hổ và nhục nhã dâng lên, khiến làn da trắng nõn của thiếu nữ ửng hồng: “Ngươi đến đây… làm gì thế?”

“Ngươi thích hắn sao? Cái tên tiểu bạch kiểm bạc tình bạc nghĩa kia ấy.” Sấu Hầu ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn nàng.

Thời Lưu quay đầu đi vào trong phòng giam: “Không liên quan tới ngươi.”

“Hắn cũng nói hệt như thế!”

“......”

Thời Lưu dừng bước.

Sấu Hầu tức giận nắm lấy song cửa phòng giam: “Lúc tên tiểu bạch kiểm chết bằm kia trở về, hắn nói hắn sẽ không dẫn ngươi theo! Còn nói ngươi sống hay chết cũng chẳng liên quan đến hắn.”

Nữ hài đứng lặng trong phòng giam lạnh lẽo.

Thật lâu sau, nàng mới lên tiếng: “Vốn dĩ chẳng hề liên quan.”

“Vậy mà ngươi còn —”

Sấu Hầu tức giận đến mức lồng ngực kịch liệt phập phồng hai cái, cuối cùng hắn hung hăng đập vào cửa phòng giam: “Thôi đi, chẳng phải chỉ là một tên tiểu bạch kiểm có gương mặt đẹp thôi hay sao, ông đây không so đo với ngươi nữa, sau khi ra ngoài ngươi sẽ biết ai thật lòng đối tốt với ngươi!”

Thời Lưu đang định lên tiếng đuổi người, nghe thế, mi tâm của nàng khẽ nhíu lại: “Đi ra ngoài?”



“Ờ, lão Bát vừa về, châu chủ mới nhậm chức của Phong Châu bảo gã đưa chúng ta sang đó, sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành.” Sấu Hầu nhổ nước bọt, “Đám đó là bọn súc sinh giết người không thấy máu, ai biết chúng sẽ làm gì chúng ta, chỉ có kẻ đần mới đi theo bọn chúng! Tất nhiên chúng ta phải tự mình ra ngoài rồi!”

Thời Lưu cảnh giác xoay người lại: “Các ngươi định làm gì?”

“Chuyện này ngươi không cần biết, bọn ta đã lên kế hoạch xong xuôi cả rồi, ngươi cứ ở yên trong phòng giam của ngươi đi.” Sấu Hầu buông song sắt của phòng giam ra, tay của hắn ngập ngừng đút vào túi áo vải đay bên hông, nhưng cuối cùng cũng thả ra.

Sấu Hầu lại nắm lấy song sắt, nhìn về phía thiếu nữ an tĩnh ở bên trong.

Sau đó xoay người lại.

“Xấu xí, ngươi cứ chờ đó đi, ông đây nhất định sẽ dẫn ngươi ra ngoài!”

“Ngươi…”

Thời Lưu định đuổi theo, nhưng do nhất thời sốt ruột nên quên mất xiềng xích trên cổ chân, nàng lảo đảo ngã xuống đất.

Sau khi nàng vội vã đứng lên, bên ngoài hành lang đã không còn một bóng người.

Thiếu nữ lặng người đứng tại chỗ.

… Thôi được rồi.

Ngay cả vận mệnh của bản thân mà nàng cũng không thể kiểm soát hoàn toàn, vậy thì sao có thể trông cậy vào người khác để lựa chọn và thay đổi vận mệnh đây?

Huống chi, chưa đi đến cuối con đường, thì chẳng rõ ai đúng ai sai.

Đứng đó một lúc lâu, Thời Lưu xoay người ngồi xuống giường đá. Nàng cúi xuống, mò mẫm khe hở giữa giường đá và vách tường, sau đó lấy thứ gì đó ra.

Một hòn đá được mài mỏng và nhọn hoắt như mũi khoan nằm trong lòng bàn tay nàng.

Thời Lưu cụp mắt nhìn nó, rồi chậm rãi siết chặt lại.

Bên ngoài khung cửa sổ, cũng dưới vầng huyết nguyệt của U Minh…

— Nam Châu.

Yến Thu Bạch chìm trong giấc ngủ sâu suốt ba ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Hắn mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là một đống đầu người.

Đặc biệt là cái ở giữa, vuông vức và bắt mắt nhất —

“Sư huynh tỉnh! Sư huynh tỉnh! Sư huynh tỉnh rồi!”

Viên Hồi bay ra ngoài hệt như một con vẹt.

Theo sau đó, đám sư đệ bên giường cũng tỉnh lại, nhao nhao ồn ào, mồm năm miệng mười ân cần hỏi thăm sức khỏe của Yến Thu Bạch.

Yến Thu Bạch bị bọn họ làm cho chóng mặt.

Nhưng ngày ấy hắn tiêu hao hết linh lực, thân thể suy yếu, không thể dùng thuật cấm ngôn để răn đe nên chỉ có thể mặc cho bọn họ nhao nhao bên lỗ tai.

Hắn chậm chạp ngồi dậy, đang định mở miệng thì ánh mắt ôn hòa bỗng rơi xuống bàn tay phải đang đặt trên chăn.

Năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

Ngoài ra không còn gì nữa cả.

Ánh mắt của Yến Thu Bạch hiếm khi lộ ra vẻ luống cuống, hắn sờ lên đốt ngón tay trống không, chợt nhớ đến điều gì, sau đó dần bình tĩnh lại: “Thời Ly sư muội đâu rồi?”

Mấy vị sư đệ ngừng nói chuyện, rồi nhìn nhau với vẻ mặt kỳ lạ.

“Đây gọi là hoạn nạn tìm thấy chân tình đúng không?”

“Xem ra chuyện kết thân của Thời gia và Huyền Môn của chúng ta sắp được đưa vào nghị sự rồi?”

“......”

Yến Thu Bạch nhéo nhéo mi tâm, khẽ thở dài: “Chớ nói bậy bạ. Ta tìm Thời Ly sư muội là vì trước đây ta đã đưa cho muội ấy một thứ, giờ cần lấy lại.”

“Này, sư huynh, chuyện này là huynh không đúng rồi.” Viên Hồi vừa chạy đi thông báo cho trưởng lão chẳng biết đã trở về từ khi nào, nghe được câu này, khuôn mặt vuông vức của cậu ta vội vàng kề sát vào giường, “Đồ đã tặng, sao có thể đòi lại chứ? Huynh như thế thì không có cô nương nào thích huynh đâu.”

Yến Thu Bạch bất lực: “Không…”

Lời còn chưa dứt.

Quả đầu hình vuông của Viên Hồi đã bị một tia linh lực ấn xuống, phịch một tiếng, đầu của cậu ta đập xuống chăn của Yến Thu Bạch.

Ngay sau đó, một giọng nói nghiêm túc vang lên, người nọ bước vào.

“Chỉ với chút đạo hành tầm thường này của con, thế mà dám trêu chọc đại sư huynh?”

Nghe thế, các đệ tử Huyền Môn vây quanh giường đều cúi người hành lễ: “Viên trưởng lão.”

“Bái kiến trưởng lão.”

“Trưởng lão…”



Viên Thương Lãng không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp bước đến cạnh giường.

Sau khi ngồi xuống, ông không nói gì cả mà chỉ nắm lấy cổ tay của Yến Thu Bạch để bắt mạch.

Một lúc sau, ông lão thở phào nhẹ nhõm, mở mắt ra: “Vì chưởng môn và viện trưởng lão thấy con chững chạc, có tính tự kiềm chế cao nên mới yên tâm cho phép con dẫn đội xuống U Minh lịch luyện. Sao con có thể không thương tiếc mình như vậy hả? Nếu xảy ra chuyện gì, cho dù chưởng môn có thể san bằng đám ma tu chuyên làm điều ác của U Minh, thì làm sao có thể nguôi ngoai nỗi hối hận trong lòng?”

“Là con chưa suy nghĩ thấu đáo, đã làm phiền đến trưởng lão.” Yến Thu Bạch gật đầu thừa nhận.

Viên Thương Lãng tiếp tục trách mắng vài câu, sau đó mới tha cho hắn: “Trước khi ta tiến vào, ta nghe con hỏi bọn họ Thời Ly ở đâu?”

“......”

Thấy dường như Viên Thương Lãng hiểu lầm điều gì đó, Yến Thu Bạch vốn muốn giải thích, nhưng hắn thật sự không muốn lãng phí thời gian, nên liền vội vàng gật đầu: “Thời Ly sư muội đã rời khỏi đây rồi sao?”

“Ừ, đêm qua bọn họ đã đi rồi.”

“Trước khi đi, muội ấy có để lại thứ gì không?”

“Không có. Thời gia đi rất vội, có lẽ Thời Ly cũng không chú ý tới.” Viên Thương Lãng cảm thấy kỳ quái, “Là vật quan trọng gì mà con lại quan tâm như thế?”

Yến Thu Bạch cố ý không trả lời: “Toàn bộ Thời gia đều đi rồi sao? Thời La đâu?”

“Thời La? Ý con là thần hồn của dư nghiệt ma đầu trú trong người con bé đó à? Xem ra khi ở trong Thông Thiên Các con cũng phát hiện thần hồn của hai đệ tử Thời gia nọ khác thường?” Viên Thương Lãng hài lòng gật đầu, “Không tệ, không tệ, từ điểm này xem xét thì con giỏi hơn Thời Ly nhiều. Con bé đó không hề phát hiện ra thần hồn của họa thế ma đầu và thuộc hạ của hắn đang khống chế hai cơ thể kia, ta thấy con bé rất đáng hổ thẹn khi được xưng tụng là thiên kiêu Tử Thần của Thời gia.”

“— —”

Ánh mắt của Yến Thu Bạch run lên, bàn tay đặt trên chăn vô thức nắm chặt lại.

Hắn biết rằng “Phương Quỳnh” và “Thời La” bên trong Thông Thiên Các rất kỳ lạ, nhưng chưa từng liên tưởng họ với họa thế ma đầu trong lời tiên đoán của Thiên Cơ Các.

Bất kể là thật hay giả, Huyền Môn đã nhận định điều này, chứng tỏ đã đồng tri đồng hành với Thời gia.

“Thời La” giả mạo đó…

“Thời gia xử lý bọn họ thế nào?” Yến Thu Bạch cụp mắt xuống, thấp giọng hỏi.

Sắc mặt của Viên Thương Lãng trầm xuống: “Ma đầu đã chạy trốn, dư nghiệp kia vốn bị Thời gia bắt giữ, đêm qua cũng đã bỏ trốn. Gia chủ của Thời gia đã dẫn chúng đệ tử đến Phong Châu tróc nã. Thật đáng tiếc, mấy trăm roi Thần Hồn cũng không thể tra khảo được vị trí cụ thể, có lẽ nó…”

“Oanh!”

Một âm thanh chấn động vang lên, cắt ngang lời của trưởng lão, đồng thời khiến tất cả mọi người trong phòng kinh ngạc.

Có đệ tử rút kiếm ra theo bản năng —

Trên bàn dài cách đó không xa, quạt xếp trắng như tuyết xẹt qua không trung, thổi qua bên tai mọi người như tiếng kiếm gió, lạnh thấu xương, sau đó nó thẳng tắp cắm vào vách tường bên cạnh giường.

Quạt giấy trắng như tuyết, cắm sâu ba tấc.

Cát bụi rơi xuống, bay tứ tung.

Viên Thương Lãng hoàn hồn, nhíu mày: “Thu Bạch, con có ý gì thế hả?”

Yến Thu Bạch ôm ngực, áp chế khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực.

Hít sâu một hơi, hắn nuốt ngụm máu tanh nồng kia xuống, khàn giọng nói: “Xin hỏi trưởng lão, người có chứng cứ gì để chứng minh thần hồn trong cơ thể của Thời La là dư nghiệt của ma đầu không?”

Viên Thương Lãng sửng sốt: “Nó chưa từng phản bác, còn cần chứng cứ làm gì nữa!”

“Được.”

Yến Thu Bạch nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: “Nếu không có chứng cứ, vậy con xin hỏi trưởng lão, muội ấy đã hại bao nhiêu người, giết bao nhiêu người, làm bao nhiêu điều ác?”

Viên Thương Lãng khẽ nheo mắt lại, đứng lên: “Thu Bạch, con đang thay ma đầu kia phân trần sao?”

Đám đệ tử do Viên Hồi cầm đầu nghe thế đều thay đổi sắc mặt, bọn họ vội vàng nháy mắt lắc đầu với Yến Thu Bạch.

Nhưng khí thế của thanh niên chưa từng giảm đi, vẻ ôn hòa trong mắt cuối cùng cũng phai nhạt, sự sắc bén trong đôi mắt ấy khó lòng che giấu nổi:

“Nếu đã không có những thứ ấy, Thời gia dùng tư hình với một người vô tội, thậm chí dùng cả vũ khí hung ác có thể hủy diêt hồn phách, chặt đứt luân hồi như roi Thần Hồn. Rốt cuộc muội ấy là ma, hay Thời gia là ma?”

“Yến Thu Bạch! Con thật to gan!!”

Viên Thương Lãng tức giận, mắt trợn trừng như sắp rách ra, ánh mắt quét quanh một lượt, như một lão già vùng nông thôn quên việc tu hành, bộ dạng như muốn lật tung căn phòng này lên để tìm một cây chổi, sau đó đánh tên đệ tử ăn nói bậy bạ này.

Các đệ tử khác của Huyền Môn đều sợ đến mức choáng váng.

— — Trong Thời gia, người ra lệnh chỉ có thể là Thời Đỉnh Thiên.

Gia chủ của Thời gia, thiên niên đệ nhất nhân của Phàm giới, thậm chí là một nửa người thầy của Yến Thu Bạch… Dù là với danh nghĩa nào, những lời đại nghịch bất đạo này của Yến Thu Bạch nếu bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ nhận được vô số lời chỉ trích của phàm trần.

Bọn họ thế mà nghe thấy người phong quang tễ nguyệt (*), đoan chính lễ nghĩa như Yến sư huynh thốt ra những lời này? Huynh ấy điên rồi sao?

(*) Phong quang tễ nguyệt (thành ngữ): chỉ cảnh trời quang mây tạnh sau khi trời tạnh mưa (nghĩa đen); chỉ người có tấm lòng rộng lượng, khoáng đạt (nghĩa bóng).

Trong lúc khuôn mặt chữ điền của Viên Hồi hiện lên vẻ khiếp đảm, bất thình lình, cậu ta bị Viên Thương Lãng — người đang đi tìm chổi, len lén đạp cho một cước.

“?” Viên Hồi cứng nhắc quay đầu lại.



Cậu ta nhận được một cái nháy mắt ra hiệu của ông nội nhà mình — người tức giận đến mức dựng cả chòm râu lên.

Im lặng vài giây.

Trong khoảng lặng, cuối cùng cũng có một đệ tử bị “điểm” tỉnh.

Mặt chữ điền than một tiếng, sau đó cúi đầu xuống trước Viên Thương Lãng:

“Ông nội… không, trưởng lão! Yến sư huynh, huynh ấy, huynh ấy, huynh ấy bị thương nặng chưa lành! Nói lung tung! Hoặc có thể trong lúc nhất thời bị tiểu yêu của Thời gia… không phải, bị tên dư nghiệt của ma đầu kia mê hoặc! Ngài tuyệt đối đừng phạt huynh ấy, huynh ấy vừa tỉnh lại từ trong cơn hôn mê đấy ạ!”

Có gì nói đấy.

Các đệ tử Huyền Môn khác đều hoàn hồn lại, lần lượt lao đến trước mặt Viên Thương Lãng.

Vì thế nên căn phòng được chia thành hai nửa.

Một bên là trưởng lão tức đến mức dựng râu trợn mắt, lớn tiếng mắng mỏ, nhưng hành động bị cản lại, ông ấy bị đám đệ tử mà ông ấy có thể dùng một đầu ngón tay để hạ gục ngăn lại nên không thể đến gần giường.

Bên còn lại.

Yến Thu Bạch lặng lẽ và bình tĩnh ngồi trên giường, động tác từ tốn, nghiêm trang mặc đạo bào, chỉnh lại phát quan, sau đó cung kính và bình tĩnh cúi đầu.

“Đệ tử nói bậy về sư trưởng, sau khi trở về tông môn, sẽ tự thỉnh roi giới luật của Huyền Môn, vào tẩy luyện trì sau núi tư quá ba năm.”

“— —!”

Bộ râu vểnh lên của Viên Thương Lãng thoáng cứng lại.

Ông trừng to mắt, tức giận với Yến Thu Bạch: “Con điên rồi có phải không? Chỉ vì một dư nghiệt của ma đầu? Thanh danh bồi dưỡng mấy chục năm con cũng không cần à?”

“Chuyện này không công bằng, cho dù không phải muội ấy, con cũng không đồng ý với việc làm của Thời gia.”

“Ta có thể chấp nhận, sao con lại không thể!”

Yến Thu Bạch rủ mắt xuống, vẫn cúi đầu: “Chưởng môn từng nói, lần lịch luyện này do con dẫn đầu, xin trưởng lão đừng hỏi nữa. Sau khi trở về tông môn, tất cả lỗi lầm đều do Thu Bạch gánh vác.”

“Thu Bạch! Con —”

“Đệ tử Huyền Môn.” Yến Thu Bạch thu lại động tác vái lạy, chậm rãi đứng thẳng người lên, khí thế tăng vọt.

Đám Viên Hồi đứng đối diện, cau mày thở dài, nhưng tất cả đều giơ kiếm lên hành lễ:

“Có đệ tử.”

“Lập tức theo ta đến Phong Châu.”

“Đệ tử tuân lệnh.”

“......”

Các đệ tử mặc đạo bào giống hệt nhau đưa mắt nhìn nhau, sau đó nối đuôi nhau ra ngoài.

Yến Thu Bạch đi cuối cùng, hắn thi lễ với Viên Thương Lãng đang chết lặng vì tức giận, sau đó mới xoay người rời đi.

Một lát sau.

“Phản, phản, tất cả phản hết rồi!” Viên Thương Lãng không ngăn cản, ông giận đến mức run lên, sau đó lấy ra một lá bùa, múa bút thành văn viết thư tố cáo với chưởng môn sư huynh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK