• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giảo Trệ trở về lúc rạng sáng ngày thứ hai.

Vừa vào sân nơi Phong Nghiệp và Thời Lưu ở lại qua đêm, nó đã nằm bẹp xuống đất, tứ chi duỗi ra, thè lưỡi, trông như sống dở chết dở.

Thím nông dân ra ngoài sân phơi đồ, ánh mắt liếc xéo qua, vẻ mặt lập tức tái mét vì sợ hãi, vì thế bà ấy gân cổ kêu to:

“Cha nó ơi, cha nó ơi! Chàng mau ra đây xem, trong sân của chúng ta có một con dã, dã…”

Thím đang hoang mang không biết nên gọi nó là lợn rừng hay chó hoang.

Lúc bà ấy đang thắc mắc thì cánh cửa gỗ của phòng chứa lương thực mở ra, thiếu niên khoác áo choàng trắng như tuyết bước ra ngoài.

“Làm phiền, đây là sủng súc nhà ta nuôi.”

Giọng nói của người nọ lộ ra vẻ lạnh nhạt của một người trẻ tuổi, réo rắt êm tai, nhưng bởi vì hắn quen nói với giọng điệu lười nhác nên có chút khàn khàn không hợp với vẻ ngoài tuổi tác của hắn.

Đặc biệt là đôi mắt đen tuyền như sơn mài, tựa như vực sâu biển lớn của hắn, sâu đến mức khó thăm dò.

Khiến người khác kiêng dè không dám đến gần.

Kể từ tối hôm qua, thím đã sợ thiếu niên này một cách khó hiểu, mặc dù đối phương trông nhỏ tuổi hơn con trai của bà, trong khi ấy, tiểu cô nương đi cùng hắn dễ mến hơn nhiều.

Cô bé ấy trắng trẻo dịu dàng, đáng tiếc, lại bị ai đó rạch một đường dài trên mặt.

Hay là nói chuyện với vị thiếu gia này một chút để chuộc lấy văn tự bán mình của tiểu thị nữ kia, để cô bé làm vợ của con trai mình?

Thím tiếc nuối lắc đầu, sau đó nhón chân, đi vòng qua “sủng súc” sống dở chết dở đang nằm trên mặt đất, trong lòng cảm khái, ánh mắt của người giàu sang phú quý quả nhiên không được bình thường.

Phong Nghiệp nhìn xuống, thờ ơ đứng đó, “lắng nghe” Giảo Trệ dùng thần thức báo cáo truyền âm.

“Ta đã dụ người của Thời gia vào mê chướng gần U Minh Thiên Giản, bọn chúng phải mất ít nhất một canh giờ mới có thể đến đây. Có điều ta nghe đám đệ tử kia nói, người của Huyền Môn, do Yến cái gì đó Bạch dẫn đội đã đuổi theo, có lẽ bọn họ sẽ đến trước Thời gia…”

Giảo Trệ mải mê nói, sau đó nó đột nhiên nhớ tới gì đó, đôi mắt thú mở to.

Trong con ngươi tròn vo lộ ra vẻ xảo quyệt và tham lam ——

“Chủ nhân, trên đường đến đây ta đã thăm dò được một tin tức lớn!”

“Ừm?”

“Yểm Ma Cốc! Hôm nay, cốc đột nhiên mở ra! Hiện tại toàn bộ tu giả của U Minh, thậm chí người phàm cũng đổ xô đến đó, thật sự rất náo nhiệt!”

“Ừ.”

“? Chủ nhân, sao người không kinh ngạc chút nào vậy?”

Phong Nghiệp thản nhiên giễu cợt: “Ngươi đoán xem là ai mở.”

Giảo Trệ: “?”

Giảo Trệ: “......?”

Giống như một khúc bánh mì lớn đặt dưới đất, Giảo Trệ giật mình, nhảy dựng lên: “Chủ nhân, sao người làm được thế!”

Phong Nghiệp lười nhiều lời với nó: “Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm.”

Giảo Trệ bất ngờ, sau đó nó lập tức nghi ngờ: “Nhưng Yểm Ma hẳn là không thể phát hiện được? Ta nhạy cảm với thiên tài địa bảo như thế, nhưng phải được ngài nhắc nhở mới biết được!”

“Trong tay ả có thể Thiên Đàn Mộc hoàn chỉnh, cảm ứng được tạo hóa linh vật, không phát hiện mới là kỳ lạ.” Phong Nghiệp nhìn về hướng tây nam, xa xăm nơi chân trời có một lồng linh khí vô hình, nó đang dao động và không ngừng lan rộng ra, đa số tu giả đều phát hiện ra gợn sóng chấn động trên không trung.

Dường như cá đã cắn câu, trong mắt Phong Nghiệp lộ ra vẻ trào phúng.

“Nếu đã phát hiện, sao ả có thể cam lòng từ bỏ —— Dù đã sống mấy vạn năm, ai có thể chống lại cám dỗ một ngụm thành tiên?”

“......”

Giảo Trệ ngước cổ lên nhìn hắn một cách lạ lùng.

Có một câu nó không dám nói ra ——

Ai có thể chống lại cám dỗ? Chủ nhân, chẳng phải có ngài đó sao.

Hai chủ tớ “im lặng” dùng thần thức truyền âm, cảnh tượng này lọt vào tầm mắt của thím bên cạnh, bà cảm thấy trong sân ên ắng đến mức kỳ quái khó chịu.

Phơi đồ xong, bà ngập ngừng ngẩng đầu: “Công tử, sao không thấy tiểu thị nữ của người đâu thế?”

Phong Nghiệp quay lại, thản nhiên liếc mắt nhìn về phía cánh cửa gỗ phía sau lưng hắn.

“Cô ấy vẫn đang ngủ.”

Thím: “...?”

Thím vô thức nhìn lên trời, nhìn ánh ban mai đang dần xuất hiện, rồi lại cúi đầu nhìn công tử mặc áo choàng tuyết trắng, ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ ở bên cạnh.

Thị nữ còn dậy trễ hơn cả công tử?

Thím cười: “Công tử thật khoan dung.”

“?”

Chỉ một cái liếc mắt, Phong Nghiệp đã có nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của phụ nhân này.

Hắn chợt cảm thấy không vui một cách khó hiểu.

Vì vậy, người có địa vị cao cao tại thượng như ma lại nhân nhượng nói giúp cho con kiến nhỏ ——

“Không phải lỗi của cô ấy. Tối qua cô ấy mệt.”

Lời vừa nói ra, chỉ thấy thím ngẩn ngơ cả người. Một lát sau, bà ấy đỏ mặt, ngượng ngùng xua tay: “Cái này, thì ra là ta hiểu lầm hai vị.”

Nói xong, không đợi hắn đáp lại, phụ nhân đã nhanh chóng quay vào nhà.

Phong Nghiệp: “?”

Thế nên…

Nửa canh giờ sau.

Trước khi đi, Thời Lưu đứng ở cửa, chân thành cảm ơn phụ nhân thế nhưng lại đổi được một lời nói thấm thía của bà ấy: “Bé gái, nghe lời thím, con không thể theo vị công tử kia cả đời được, người như hắn rất khó để con nắm bắt. Tốt hơn hết là tìm một gia đình phù hợp, sớm ngày gả đi.”

“Hả?” Thời Lưu mờ mịt, nhưng vẫn nhận ra thiện ý của bà ấy, “À, vâng.”

“......”

Cách đó mấy trượng.

Áo choàng buông lơi, Phong Nghiệp lười biếng xoay xoay ống sáo.

Khi thiếu nữ cúi đầu ngơ ngác đi đến bên cạnh mình, hắn mới khẽ rủ mắt xuống: “Nghe hiểu gì không mà vâng vâng dạ dạ?”

Thời Lưu lắc đầu: “Không hiểu.”

“Bà ta nghĩ ngươi là ngoại thất của ta.”

Thời Lưu suy nghĩ một chút, hỏi tiếp: “Ngoại thất là gì?”

Phong Nghiệp: “......”

Bóng cây rơi xuống, phủ lên bạch y và gương mặt của hắn, che đi đôi mắt sâu thăm thẳm.

Trong bóng râm, dường như ma đang cười.

“Phu thê không danh không phận.”

“?”

Thời Lưu ngẩn ra, sau đó gật gật đầu.

Thảo nào thím ấy bảo nàng mau lấy chồng. Hiểu lầm như vậy thật sự thái quá.

Thấy Thời Lưu không có phản ứng gì, Phong Nghiệp hơi nhướng mày: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì đó?”

“Gả…”

Lúc Thời Lưu đang suy nghĩ, nàng đáp lại theo bản năng, mới thốt ra một chữ liền cảm thấy không thích hợp, cho nên ngay lập tức ngậm miệng lại.

Phong Nghiệp: “Ngươi thật sự muốn lấy chồng?”

Thời Lưu do dự, ngẩng lên nhìn hắn: “Làm thị nữ của huynh thì không thể lấy chồng sao?”

“... Có thể.”

Phong Nghiệp cười lạnh, đầu lưỡi lướt qua răng trắng tuyết sau bờ môi mỏng, “Nhưng thị nữ của ta, nếu muốn lấy chồng thì cũng chỉ có thể lấy vị hôn phu do ta lựa chọn.”

Thời Lưu muốn nói nàng không có yêu cầu cao như vậy.

Nhưng có lẽ ma sẽ không nghe lời nàng.

Thế nên thiếu nữ gật đầu, bình tĩnh đáp: “Được, vậy huynh chọn đi.”

“......”

——

Tin tức Yểm Ma Cốc đột nhiên mở ra đã lan khắp U Minh trong vòng chưa được nửa ngày.

Sau khi thoát khỏi mê chướng phía đông bắc của U Minh Thiên Giản, đội ngũ của Thời gia cũng nhanh chóng nhận được kiếm tấn liên quan. Đệ tử lập tức báo tin cho gia chủ Thời Đỉnh Thiên và các vị bô lão của Thời gia.

Đội ngũ của Thời gia vốn đang rất tức giận vì bị ma đầu trêu chọc lập tức bị di chuyển sự chú ý.

“Cái gì, Yểm Ma Cốc mở cửa?”

“Sao có thể thế được!”

“Một nghìn năm Yểm Ma Cốc mới hiện thế một lần, hiện tại cách lần hiện thế trước chưa tới ba trăm năm, nhất định là tin đồn bậy bạ!”

“Nhưng hướng tây nam, giữa trời đất thật sự xuất hiện chấn động linh lực lớn, nếu không phải Yểm Ma Cốc hiện thế thì có thứ gì có thể gây ra động tĩnh lớn như thế được?”

“......”

Các vị bô lão của Thời gia tranh luận không ngớt.

Thời Ly theo phụ thân tham dự cuộc họp nhỏ tạm thời của gia tộc, nghe thế, nàng rất ngạc nhiên: “Phụ thân, người từng nói, vạn năm trước Yểm Ma là điện Diêm La thứ bảy dưới trướng của Phong Đô Đế, một đại ma thượng cổ như thế, sao lại đột nhiên hiện thế?”

Thời Đỉnh Thiên đặt tay trên đầu gối, nhíu mày: “Ả đã tị thế bất xuất từ lâu lắm rồi, trong chuyện này nhất định có ẩn tình.”

Thấy phụ thân trầm tư, Thời Ly không quấy rầy ông nữa, thế nên nàng vểnh tai lắng nghe các vị bô lão tranh luận.

“Theo truyền thuyết, trong Yểm Ma Cốc có vô số chí bảo do Phong Đô Đế để lại — Kẻ đó chính là chí ác của Tam giới, chúa tể của U Minh, bảo vật do hắn để lại, có ai mà không động lòng? Nếu bỏ qua cơ hội tốt này, tất bị thiên khiển!”

“Nhưng có đệ tử trẻ tuổi nào có thể cam đoan chắc chắn rằng mình có thể thoát khỏi ảo cảnh của Yểm Ma? Ta không đồng ý, chuyện này quá nguy hiểm!”

“Sử sách của Tam giới chép rằng, mỗi khi Yểm Ma Cốc hiện thế, đều sẽ có người phàm trở thành tu giả Thiên Cảnh, thậm chí còn có cả tu giả Hóa Cảnh, kỳ ngộ như thế, thật sự không nên bỏ qua.”

“Có mạng để đoạt bảo thì cũng phải còn mạng để rời đi.”

“......”

Thời Ly nghe đến mức tâm trạng chập chờn.

Thời Đỉnh Thiên nhìn thoáng qua vẻ mặt của con gái, không khỏi cười nói: “Con cũng động lòng? Cho dù trong Yểm Ma Cốc có nhiều pháp bảo, có nhiều kỳ ngộ như thế nào thì kiếm cốt trời sinh của con cũng không cần những ngoại lực đó.”

“Không phải.” Thời Ly hoàn hồn, “Là Thu Bạch sư huynh, lần này huynh ấy xuống U Minh là vì muốn tìm Thiên Đàn Mộc cho một vị trưởng bối. Mị Ma là thuộc hạ của Yểm Ma, trong Thông Thiên Các có hơi thở của Thiên Đàn Mộc, nên có khả năng rất cao rằng Thiên Đàn Mộc ở trong tay của Yểm Ma.”

“Vậy thì cứ đi đi.”

Thời Ly bất ngờ: “Phụ thân đồng ý ạ?”

“Ta cũng định đến đó.” Ý cười của Thời Đỉnh Thiên phai nhạt, “Sau khi thoát khỏi mê chướng, theo định vị Truy Hồn, dư nghiệt của ma đầu đang ở gần Yểm Ma Cốc.”

Thời Ly ngừng một lát: “Phụ thân…”

“Ta biết con muốn nói gì.”

Thời Đỉnh Thiên lặng lẽ thở dài: “A Ly, con chỉ cần biết, thanh danh và cơ nghiệp mấy nghìn năm của Thời gia chúng ta có cùng nhịp thở với vận mệnh Tử Thần, trừ ma vệ đạo, nhất định không được phép phạm sai lầm.”

Trong khi nói chuyện, ánh mắt của nam nhân trung niên dần dần toát lên vẻ kiên định và lạnh lùng kiên quyết.

“Những kẻ làm hoen ố danh dự của Thời gia, cho dù là huyết mạch chí thân, vi phụ cũng tuyệt đối không bao giờ tha thứ.”

“......”

Lúc này.

Dưới cùng vòm trời U Minh, bên ngoài Yểm Ma Cốc tụ tập rất nhiều tu giả và người phàm từ khắp cõi U Minh.

Với tư cách là người khởi xướng, Phong Nghiệp tất nhiên đã chuẩn bị từ lâu.

Hắn và Thời Lưu là nhóm đến sớm nhất.

Vẫn còn thời gian một nén nhang nữa trước khi Yểm Ma Cốc chính thức mở ra, Thời Lưu dạo quanh vài vòng, nghe ngóng được không ít tin tức, sau đó trở lại quán trà dựng bên ngoài cốc.

Nàng đi đến bên bàn, bắt chước dáng vẻ ngoan ngoãn của tiểu thị nữ, khom người kề tai nói nhỏ với Phong Nghiệp.

“Chí bảo do Phong Đô để lại?” Động tác cầm tách trà của Phong Nghiệp thoáng dừng lại, “Vì sao Phong Đô Đế lại để lại bảo vật cho ả ta?”

Thời Lưu nhớ lại: “Bọn họ nói có thể Yểm Ma là góa phụ của Phong Đô Đế.”

“Tách ——”

Răng rắc.

Tách trà trong lòng bàn tay trắng ngọc của hắn xuất hiện nhiều hơn hai vết nứt.

Phong Nghiệp thờ ơ đặt tách trà xuống: “Con kiến nhỏ, ngươi bớt đi hóng hớt bậy bạ, coi chừng hỏng đầu óc.”

Thời Lưu: “Nhưng thật sự mỗi lần Yểm Ma Cốc hiện thế, đều có người lấy được chí bảo, gặp được kỳ ngộ mà.”

“Có phải ngươi quên lời ta từng nói rồi hay không, Thiên Đàn Mộc có công dụng gì?”

Thời Lưu khẽ giật mình.

Tròng mắt đảo mấy vòng, thiếu nữ tỉnh ngộ, đôi mắt lập tức sáng lên: “Tự sinh ảo ảnh, biến giả thành thật.”

Phong Nghiệp lười đáp lại.

Thời Lưu: “Vậy, thế thì chẳng lẽ mọi suy nghĩ trong đó đều sẽ thành thật?”

“Đúng thế.” Tách trà mới che đi môi mỏng giễu cợt của ma, “Nhưng điều kiện tiên quyết là bọn chúng có thể tỉnh lại.”

“...Hả?”

Phong Nghiệp xuôi tay, tùy tiện dùng nước trà, chậm rãi viết vài chữ trên mặt bàn.

Ba ngày không rời khỏi, khi chết hóa thành ma cọp vồ (*).

(*) Ma cọp vồ: theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt sẽ biến thành ma, chẳng những không dám tách ra khỏi cọp mà lại còn giúp cọp ăn thịt người khác.

“......”

Thời Lưu hơi đờ người ra.

Phong Nghiệp nhận ra phản ứng của nàng, hắn khẽ “xùy” một tiếng, tay phẩy nhẹ, vết nước trên bàn lập tức biến mất.

“Sợ?” Hắn lười biếng hỏi.

Mi tâm của Thời Lưu nhẹ nhàng nhau lại: “Ma cọp vồ, còn đáng sợ hơn cả chết.”

Nàng sợ nhất là bị nhốt.

“Vậy ngươi phải sống sót để ra ngoài.” Phong Nghiệp cụp mắt xuống, hờ hững uống trà, “Nhớ kỹ, dục vọng phải có điểm cuối, nếu ngươi có lòng tham không đáy, cả đời này cũng sẽ không thể thoát được.”

Thời Lưu nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Huynh có vào không?”

“Không vào.”

Thời Lưu chưa kịp hỏi tiếp, Phong Nghiệp đã lạnh lùng giương mắt nhìn về phía sơn cốc bên ngoài quán trà, “Ta vào cũng vô ích. Thuật dẫn mộng của Yểm Ma không có tác dụng với ta.”

Thời Lưu hơi giật mình.

Thiếu nữ chưa kịp nói tiếp thì một gã đàn ông vạm vỡ đi ngang qua dừng lại, quay đầu cười lạnh: “Buồn cười, đúng là nghé mới sinh không sợ cọp mà. Thuật dẫn mộng của đại ma thượng cổ không có tác dụng với ngươi à? Nói khoác không biết ngượng mồm — Sao ngươi không nói mình là chủ tử của Yểm Ma, chủ nhân của U Minh, Phong Đô Đại Đế chuyển thế đầu thai luôn đi?”

“?”

Thời Lưu nhíu mày nhìn gã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK