• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm Thời Lưu bị đánh thức bởi tiếng ồn ào.

Trên giường đá, Thời Lưu mở mắt ra, nhưng không xuống giường, nàng vểnh tai lắng nghe tiếng động đánh thức mình.

Tiếng động phát ra từ bên ngoài phòng giam.

Ước chừng khoảng cách, nó đến từ đầu bên kia của hành lang — Chính là hai phòng giam lớn mà Sấu Hầu và Phù Nguyên làm đội trưởng. Theo những lời của Sấu Hầu nói lúc chạng vạng, hai bên đã lên kế hoạch nào đó để thoát khỏi Quỷ Ngục trước khi người của tân châu chủ Phong Châu đến vào sáng mai.

Thời Lưu không biết bọn họ lấy đâu ra tự tin ấy.

Đặc biệt là cấm chế của Quỷ Ngục này, cấm tu giả xâm nhập vào từ bên ngoài, nhưng chỉ khi có tu giả ở bên trong mới có thể phá được.

Thời Lưu đang định đứng dậy thì bỗng nhiên nàng dừng lại.

Giây tiếp theo, nàng có chút không tin nổi mà quay đầu nhìn về phía song sắt của phòng giam, hay nói đúng hơn là bên ngoài cửa sổ.

— — Nhờ vào thể chất trời sinh, ngay từ lần đầu tiên tiến vào Quỷ Ngục nàng đã nhìn thấy linh lực dao động trên cấm chế của Quỷ Ngục, cực kỳ rõ ràng, rõ đến từng chi tiết.

Dẫu rằng nàng không có chút tu vi nào, dù nhìn thấy nhưng lại chẳng sờ được, càng chẳng thể cắt đứt chúng.

Nhưng đêm này, ngay tại thời khắc này, trong cảm giác của nàng, trận pháp cấm chế kia không còn tồn tại nữa!

Tựa như bị một sức mạnh khổng lồ nào đó xóa đi, chỉ để lại chút tro bụi, ngoài ra chẳng còn vết tích nào nữa.

Cấm chế của Quỷ Ngục thật sự bị phá rồi!

Dù là Thời Lưu – người tâm tính thay đổi rất nhanh, lúc này đây cũng khó nén nổi sự kinh ngạc, nàng lập tức đứng lên từ giường đá, áp chế trái tim kích động sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cúi đầu tìm kiếm hòn đá hình nón mà nàng giấu trong đống thảo dược.

Thời Lưu vừa cất chày đá vừa suy nghĩ.

Các cửa sổ gắn trên tường của phòng giam rất nhỏ, người mảnh mai như nàng cũng không thể lách qua; còn bức tường bên ngoài lại rất dày nên không thể đục thủng trong một khoảng thời gian ngắn.

Muốn rời khỏi Quỷ Ngục vẫn phải băng qua thông đạo ra vào duy nhất kia.

Ngoài hành lang, tiếng động vừa xa vừa gần.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào rú, tiếng chửi rủa, tiếng khóc lóc…

Hỗn loạn không đồng đều.

Thời Lưu chậm rãi trấn tĩnh lại từ trong niềm vui mừng khi cấm chế bị phá vỡ, trong lòng cảm thấy hơi giá buốt.

Nếu các tù nhân trong hai phòng giam của Sấu Hầu và Phù Nguyên thật sự làm theo kế hoạch, sau khi cấm chế bị hủy, bọn họ chỉ cần trói quản ngục lại, mở cửa Quỷ Ngục, sau đó họ có thể rời đi.

Như thế tuyệt đối sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Âm thanh như thế chứng tỏ một khâu nào đó của kế hoạch đã xảy ra vấn đề…

Thời Lưu còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân và kết quả thì chợt nghe thấy một tiếng động rất gần phòng giam.

Tựa như ai đó đá một tảng đá ra ngoài hành lang.

“...!”

Trái tim của Thời Lưu dâng lên tận cổ họng.

Nàng không suy nghĩ nữa mà nhanh chóng đến vách tường gần cửa phòng giam rồi dựa lưng vào đó.

Xiềng xích phát ra âm thanh leng keng theo bước chân của nàng, Thời Lưu bực bội, cắn môi liếc nhìn sợi xích sắt nặng trịch khóa lấy hai mắt cá chân. Tay nàng chống lên hông, lòng bàn tay cầm chiếc chày đá hình nón đã lấm tấm mồ hôi.

“Ầm — —”

Cửa phòng giam trước mặt Thời Lưu đột nhiên bị đá văng.

Cánh cửa gỗ nặng nề đập vào bức tường đá đối diện, nhưng không có ai vào ngay.

Nhìn cánh cửa gỗ bị vách tường đá đối diện đánh bật ra, con ngươi của Thời Lưu co rút lại, nàng hoang mang lui về sau.

Gần như cùng lúc đó, một cánh tay vạm vỡ từ ngoài cửa phòng giam duỗi về phía nàng.

May thay, Thời Lưu phản ứng kịp thời và tránh được nó.

Nhưng tiếng xích sắt lại một lần nữa tiết lộ chính xác vị trí của nàng — Ai đó bên ngoài phòng giam cười nham hiểm, sải bước bước vào.

“Đã lâu không gặp…”

Thân thể to như gấu đen của Phù Nguyên gần như chặn hầu hết ánh sáng từ ngọn đuốc trên bức tường đá trong hành lang.

Gương mặt ngược sáng ẩn trong bóng tối, đôi mắt gấu trừng trừng nhìn xuống từ trên cao càng mang theo cảm giác u ám đáng sợ, gã nhìn chằm chằm vào thiếu nữ nhỏ bẻ đã lui vào trong góc, hàm răng trắng chi chít nhe ra: “Xấu xí?”

“......”

Thời Lưu nuốt nước bọt.

Gấu đen đã bước hẳn vào trong, dưới ngọn đèn dầu, dáng vẻ của gã phản chiếu rõ ràng trong mắt nàng.

Cánh tay trái thò vào lúc nãy cường tráng vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng trái ngược với nó, cánh tay phải mềm nhũn buông thõng dưới vai, như một thân cây hốc hác bị vặn thành bánh quai chèo, trông rất quỷ dị.

Thời Lưu nhớ rõ ai đã làm điều này.

Tất nhiên Phù Nguyên cũng nhớ.

Trên gương mặt của gã tràn ngập vẻ dữ tợn oán độc: “Ta không xử được tên tiểu tử bảo vệ ngươi, nhưng ngươi, một đầu ngón tay của ta có thể bóp nát ngươi.”

Thời Lưu đã lui đến sát chân tường nên không thể lui được nữa. Nhưng lúc này đây, ánh mắt của nàng rất bình tĩnh.

“Chẳng phải ngươi hợp tác với Sấu Hầu để phá lao vượt ngục sao?”

“Phá lao? Ha ha, ha ha ha.” Phù Nguyên bật cười, tiến đến gần nàng, giọng nói lạnh lẽo trầm thấp, “Làm gì có chuyện nào quan trọng hơn việc nghiền nát ngươi? Còn Sấu Hầu ấy hả, hắn thích ai cũng được, nhưng cứ nhất quyết phải thích kẻ xấu xí như ngươi!”

“......”

Lông mi của Thời Lưu khẽ run lên, chày đá trong lòng bàn tay bị siết chặt đến mức làm nàng đau.

Lúc này Phù Nguyên duỗi cánh tay trái cường tráng ra, định vung một quyền xuống, gã mỉm cười một cách biến thái và độc ác: “Ta tiễn ngươi đi gặp hắn — — Rồi… rồi…”

Thời Lưu chỉ thấy ánh đỏ lóe lên.

Sau đó, “Phốc.”

Một âm thanh rất nhẹ vang lên.

Cuối cùng, thứ gì đó phun lên ngay trước mắt nàng, một vệt dài và mỏng văng lên cổ của nàng.

Toàn thân Thời Lưu cứng đờ, theo bản năng nàng giơ tay lên sờ cổ, sau đó cúi đầu nhìn xuống.

Máu tươi chói mắt.

Không phải của nàng.

Trong nhịp thở tiếp theo, gương mặt tươi cười của Phù Nguyên cứng lại, sau đó ngã xuống một bên. Một tiếng “phịch” vang lên, cả phòng giam dường như rung chuyển.

Hoặc cũng có thể là bản thân Thời Lưu nghiêng ngã, nàng kiệt sức ngã vào bức tường đá sau lưng.

Phù Nguyên ngã xuống, ngay sau gã là lão quản ngục đang cầm một lưỡi dao sắc bén.

Lão vẫn ngậm tẩu thuốc, mệt mỏi liếc nhìn nữ hài có sắc mặt trắng bệch: “Không sao đấy chứ?”

“......”

Thời Lưu há miệng, nhưng không phát ra âm thanh.

Thế nên, nàng buộc bản thân gật đầu.

Đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy người chết, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một sinh mạng tươi sống biến mất nhanh như vậy.

Nàng biết máu người rất nóng, nhưng lại không biết rằng máu phun ra từ yết hầu lại nóng đến mức cháy bỏng như vậy.

Tựa như dung nham, như ngọn lửa cháy hừng hực đang nuốt chủng một con người.

Thời Lưu hít một hơi thật sâu, như thể muốn ép cảm giác sợ hãi như khắc ghi vào xương cốt này ra khỏi cơ thể.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, nữ hài chậm rãi ổn định lại hô hấp, nàng ngẩng đầu nhìn lão quản ngục: “Những người khác, thế nào rồi?”

Lão quản ngục dường như hơi ngạc nhiên.

Lão bỏ tấu thuốc xuống, đánh giá thiếu nữ trước mặt một lát, sau đó mới cụp mắt xuống, dụi đầu tẩu thuốc vào tường để dập tắt, “Tên phế vật này đã nương nhờ lão Bát, kế hoạch của bọn họ đã bị lộ từ lâu rồi.”

Điều này nằm trong dự liệu của Thời Lưu, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy ớn lạnh.

Lão quản ngục: “Nếu ngươi còn đi nổi thì sang bên kia nhìn một chút đi.”

Thời Lưu vội ngước mắt lên: “Hắn có sao không?”

“Tiểu tử kia cũng rất có bản lĩnh, lão Bát cuối cùng đã toi đời trong tay hắn.” Lão quản ngục biết nàng đang hỏi ai, lông mày của lão nhíu chặt lại, “Nhưng hắn bị thương quá nặng, sắp không xong rồi.”

“— —”

Thời Lưu cảm thấy đầu óc ong ong lên, không quan tâm đến điều gì nữa, nàng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng giam, chạy dọc theo hành lao tối tăm u ám.

Lão quản ngục không nói gì thêm nữa, cuối cùng lão nhìn thoáng qua Phù Nguyên chết không nhắm mắt trên mặt đất, lão ngậm tẩu thuốc, đi ra ngoài hành lang.

Bóng dáng của thiếu nữ biến mất sau góc rẽ của hành lang.

Lão quản ngục cau mày, đi theo sau.

Đêm nay huyên náo lớn như vậy, tân châu chủ trách tội, nhất định là tai họa. Tốt hơn hết là thu dọn đống lộn xộn này, sáng sớm hôm sau, lão sẽ dẫn con bé kia rời khỏi đây.

U Minh rộng lớn như thế, tóm lại —

“Phốc!”

Một cơn ớn lạnh vọt tới.

Cái tẩu thuốc rơi ra khỏi miệng của lão quản ngục, rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Lão quản ngục sửng sốt một chút, từ từ cúi đầu xuống, lão nhìn thấy một lưỡi dao trắng lạnh xuyên qua lồng ngực.

Sau lưng, vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Ngài đúng là vất vả thật, nửa đêm còn đến giúp nàng ta?”

“Diêu Nghĩa…”

Lão quản ngục ôm ngực, từ một góc khuất tầm nhìn của lão, xuất hiện bóng dáng của một tên quản ngục trẻ tuổi.

Đồng tử của lão giãn ra, giọng nói cứng nhắc và chan chát: “Ngươi có thể… tu hành?”

“Đúng thế.” Tên quản ngục trẻ tuổi nở một nụ cười gian xảo, đắc ý tiến đến gần, “Ta che giấu rất tốt có phải không?”

“Tại… tại sao?”

“Tại sao à?”

Diêu Nghĩa tới gần, bóng tối che phủ mặt của y, ánh mắt bỗng trở nên dữ tợn, “Ngươi thật sự cho rằng ta ngốc nên không nhận ra hai năm nay ngươi che chở cho con chim non đó à, thế nào, vì nàng ta trông rất giống đứa cháu gái đã mất sớm của ngươi có phải không?”

“— —”

Lão quản ngục trừng đến sắp rách cả mí mắt, nhưng lại không thể nói được, vì máu tươi ào ào chảy xuống từ miệng của lão.

Diêu Nghĩa thấy thế, không khỏi cười to hơn: “Dù sao sau ngày hôm nay Quỷ Ngục sẽ không còn tồn tại nữa, ngươi bị tù nhân bạo loạn giết chết, không liên quan gì đến ta cả. Còn ta, miễn cưỡng thừa kế tiền tài của ngươi, còn có cả con bé mà ngươi bảo vệ kia nữa, sau đó một lần nữa dẹp yên náo loạn — Lập được công lớn, còn có thể tùy ý thưởng thức tiểu mỹ nhân…”

Diêu Nghĩa độc ác nói, rồi rút dao ra.

Ngay khi y định đâm xuống một nhát dao nữa thì lão quản ngục trước mặt bỗng nôn ra rất nhiều máu, cổ nghiêng sang một bên, mắt trợn trắng.

“Chết rồi sao?”

Diêu Nghĩa hừ lạnh một tiếng, chán ghét bỏ mặc lão trên mặt đất, “Lão già, ngươi thật đoản mệnh.”

Cùng lúc đó.

Trong phòng giam lớn ở cuối phía đông của hành lang, xác chết nằm la liệt khắp sàn.

Thời Lưu quỳ trước bức tường cách cửa phòng giam không xa, ngón tay run rẩy che vết thương trên cổ của một thiếu niên gầy ốm như khỉ.

Vết thương không khác lắm với Phù Nguyên, chỉ là nông hơn nên máu chảy chậm hơn.

Nhưng Thời Lưu biết, không phải do vết thương đã được chữa trị mà là bởi vì không còn nhiều máu để chảy ra nữa.

Vết thương trên môi lại một lần nữa bị nàng cắn đến mức đau nhói, có lẽ đã bị rách môi, nhưng nàng không quan tâm, nước mắt nhòe nhoẹt, nàng lục lọi hòm thuốc mà mình mang theo để tìm thuốc cầm máu.

Giọng của nữ hài run rẩy dữ dội: “Ngươi chờ một chút, chờ một chút.”

“Đừng… không cần,” Thiếu niên da đen nhẻm dựa vào tường, khó nhọc nhếch khóe miệng, “Ngươi nhìn ta… xấu xí, ngươi lại, lại đây nhìn ta một lần đi.”

“......”

Nước mắt làm lu mờ tầm nhìn của Thời Lưu.

Nàng cắn chặt môi, quay lại.

Ánh mắt và bóng tối đan xen khiến tầm nhìn như bị phá toái, Sấu Hầu máu me khắp người khó nhọc giơ tay lên, khi nàng cuống quít vươn tay ra đỡ lấy, hắn chậm rãi, từng chút một, cẩn thận mở nắm tay ra.

Trong lòng bàn tay của hắn là một nửa vòng tay bện bằng hoa.

Có mấy đóa nhăn nhúm, có mấy đóa đã héo tàn.

Thời Lưu nhận ra, đó là những đóa hoa nhỏ bé khó khăn mọc lên từ kẽ đá ngoài sân vườn bị hắn làm hại sau những lần hắn đánh nhau thắng, trở thành đội trưởng phòng giam.

Lần nào hắn cũng ngắt những bông hoa đó.

Khi ấy Thời Lưu còn cảm thấy hắn rất phiền.

Nàng cúi đầu, kinh ngạc và ngây người nhìn nửa vòng hoa nọ, nước mắt lại rơi xuống một cách mất khống chế.

“Ta bện không đẹp…” Sấu Hầu nhìn gương mặt từ từ cúi thấp xuống, rồi chậm rãi ẩn vào trong bóng tối của nữ hài, giọng của hắn nhỏ dần, “Chờ ta… ngày mai… có được không…”

Vòng hoa rơi xuống.

Rơi xuống vũng máu đầm đìa dưới người hắn.

Những cánh hoa trắng mịn dần dần bị nhuộm đỏ.

Thời Lưu cúi đầu, khóc không thành tiếng.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Khi Thời Lưu khóc đến mức sắp mê man, nàng bỗng nghe được một tiếng cười khiến nàng tê dại cả da đầu, ở ngay ngoài cửa phòng giam, phía sau lưng, cách nàng không xa.

“Hừ, lão Bát thế mà bị bọn chúng giết chết, bọn nhãi ranh này cũng ngoan độc thật đấy.”

“— —!”

Thời Lưu run lên, quay đầu lại, trông thấy Diêu Nghĩa đứng ở cửa phòng giam.

Y đang nhìn chằm chằm vào nàng, tựa như ánh mắt của một con rắn độc đang thè lưỡi nhìn con mồi của mình.

Khiến người ta cảm thấy khiếp đảm.

Sắc mặt của Thời Lưu tái nhợt.

Sống trong Quỷ Ngục ba năm, nàng biết rõ Diêu Nghĩa có một ham muốn xấu xa vô hình đối với nàng. Nàng không biết Diêu Nghĩa sẽ làm gì nàng, nhưng nàng biết nhất định đó sẽ là một kết quả đáng sợ mà nàng không thể gánh chịu được.

Toàn thân Thời Lưu lạnh như băng.

Thiếu nữ ngồi xổm trên đất dường như sợ đến mức choáng váng, không hề nhúc nhích.

Diêu Nghĩa cười, bước tới: “Đừng sợ, ta sẽ thật tốt —”

Chính ngay lúc này.

Thiếu nữ đang đờ đẫn bỗng nhiên di chuyển, dùng tốc độ nhanh nhất đời này của nàng, thừa dịp lúc Diêu Nghĩa bước vào phòng giam, nàng lách qua khe hở nhỏ của cửa phòng giam mà y không để ý tới để chạy ra ngoài.

Xích sắt vướng víu, khiến thiếu nữ rơi vào tình trạng chật vật.

Nhưng Thời Lưu đã sớm đoán được điều ấy, ngay khi nàng ngã xuống, nàng không màng đến vết thương chảy máu do ma sát, mà loạng choạng đứng dậy chạy ra ngoài hành lang của nhà tù.

Chỉ cần chạy ra ngoài.

Chỉ cần chạy ra ngoài!

Thời Lưu thầm nói trong lòng, nàng rẽ vào một góc, gần như nhìn thấy con đường dẫn ra khỏi Quỷ Ngục.

Nhưng cũng ngay lúc này.

Nàng nghe thấy tiếng gió, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một “tấm lưới” trong suốt.

Không phải lưới.

Đó là linh lực chỉ có nàng có thể nhìn thấy.

Ầm.

Thời Lưu bị thứ vô hình ấy ngăn lại, bị ép phải lùi về sau, trong nháy mắt đó, tuyệt vọng như vực sâu biển rộng nuốt chửng lấy nàng.

— Diêu Nghĩa cũng là tu giả.

Tuy rằng chỉ mới nhập môn, nhưng cũng đủ để dập tắt tia hy vọng trốn thoát cuối cùng của nàng.

“Sao không chạy nữa đi? Chạy đi, ta thích xem ngươi chạy trốn!”

Phía sau, là giọng nói tựa rắn độc khiến nàng phát ốm.

Thời Lưu vùng vẫy theo bản năng, rồi bị Diêu Nghĩa dùng một tay khóa lại, y ném nàng lên bàn nghỉ của quản ngục, dùng sức đè nàng xuống, nhìn nàng chằm chằm một cách tham lam và ghê tởm.

“Thật đẹp.” Y thèm rỏ dãi khi nhìn chiếc cổ trắng ngần của nàng, chỉ là khi ánh mắt chạm đến vết sẹo dài gớm ghiếc trên gương mặt thanh lệ thì y lại nhíu mày một cách chán ghét, “Đáng tiếc.”

“Thả… thả ra!”

Hai mắt của Thời Lưu đỏ hoe, nàng dùng hết sức giãy giụa, nhưng không thể xê dịch dù chỉ một tấc.

“Không sao, không sao cả.” Diêu Nghĩa cúi xuống, vuốt ve vòng eo thon thả của nàng, “Đừng sợ, ta không có hứng thú với gương mặt của ngươi, ta chỉ thích — —”

Diêu Nghĩa đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Ai?!”

Tiếng bước chân không hề được che giấu, từ khoảng trống bên cạnh đi tới chiếc bàn.

Diêu Nghĩa lạnh lùng quát lên.

Người nọ cũng lười biếng dừng lại.

Thiếu niên mặc y phục trắng như tuyết, tay cầm một ống sáo, ánh mắt hờ hững lướt qua thiếu nữ đang bị đè trên bàn. Dưới sự giãy giụa và áp chế, áo vải đay thô sơ trên người nàng đã bị xé rách đôi chút, lộ ra làn da còn trắng hơn cả tuyết.

Xương quai xanh nhỏ nhắn bị trầy xước, có chút đỏ ửng, tạo thành một vết điểm xuyết chói mắt trên nền tuyết.

Ánh mắt của Phong Nghiệp đảo qua, sau đó thờ ơ nhướng mày: “... Có chuyện gì sao?”

Diêu Nghĩa thoáng đổ mồ hôi lạnh.

Nếu không phải đối phương không cố ý che giấu thanh âm cùng bóng dáng, cho dù có bị giết chết, phỏng chừng y cũng sẽ không phát hiện ra.

Diêu Nghĩa không dám buông lơi chút nào, nhìn chằm chằm vào thiếu niên thanh tuấn không giống người phàm tục nọ: “Ngươi, ngươi là ai, ngươi muốn làm gì?”

Bạch y thiếu niên không đáp lại.

Bên chân của hắn, một con thú với kích thước bé tẹo có tướng mạo hung ác nhưng khờ khạo đang nhe răng cắn ống quần của hắn, muốn kéo hắn ra ngoài Quỷ Ngục.

Chỉ có Phong Nghiệp nghe được thần thức truyền âm, từ cái miệng lắm lời của Giảo Trệ.

“Mau đi thôi chủ nhân ơi! Cấm chế đã bị phá rồi, Thời Đỉnh Thiên sẽ mau chóng đuổi tới đây! Nếu người không đi thì sẽ không kịp!”

Phong Nghiệp hời hợt rủ mắt xuống, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.

Nhưng hắn lại không chờ được thứ đó.

Chỉ có Diêu Nghĩa nghiêm giọng quát: “Ta, ta nói cho ngươi hay, ngươi đừng có mà xen vào chuyện của người khác, nàng ta là tù nhân muốn vượt ngục, ngày mai tân châu chủ sẽ đến — —”

“Chẳng liên quan gì đến ta, ngươi cứ tùy ý.” Phong Nghiệp lạnh lùng liếc mắt một cái, không chút do dự đi về phía cửa của Quỷ Ngục, “Ta không có hứng thú với sống chết của một con sâu kiến.”

“......”

Chút ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt trong veo của thiếu nữ vụt tắt.

Thời Lưu nhắm mắt lại, nở một nụ cười buồn bã.

Đây là số mệnh được định sẵn của nàng ở kiếp này.

Tuyệt vọng, tuyệt vọng, tuyệt vọng không có điểm cuối. Sau mỗi ánh sáng đều hư ảo giả dối.

…Nhưng nàng không cam tâm.

Nàng thật sự không cam tâm.

“Hửm? Sao lại khóc?” Diêu Nghĩa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy bóng lưng rời khỏi nhà tù của bạch y thiếu niên, “Đau lòng à? Nhưng ta vẫn chưa — —”

“Phốc!”

Một con dao được dùng lực rất mạnh.

Hung hăng cắm vào ngực của Diêu Nghĩa.

Con dao kia quá nặng quá hung ác, gần như suýt đâm đến eo bụng của Thời Lưu.

“!”

Mắt Diêu Nghĩa trừng to như sắp nứt ra, khiếp sợ và phẫn nộ xé rách nụ cười của y, y rút dao ra, độc ác đâm về phía sau: “ — Lão khốn kiếp! Ngươi dám gạt ta?!!”

Cổ tay được thả ra, đôi mắt nhắm nghiền của Thời Lưu mở ra một cách đầy kinh ngạc.

Ngay trước chiếc bàn, lợi dụng lúc Phong Nghiệp đang thu hút sự chú ý của Diêu Nghĩa, lão quản ngục đã lặng lẽ bò đến gần bọn họ.

Những vệt máu loang lổ kéo dài trên hành lang sau lưng lão.

Đến giờ phút này, lão yếu ớt sắp chết nhưng vẫn nắm chặt bàn tay đang cầm dao của Diêu Nghĩa, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng để cắm con dao đã rút ra khỏi ngực của Diêu Nghĩa vào một lần nữa.

“Giết, hắn!”

Lão quản ngục cuồng loạn, máu tươi chảy ra từ khóe miệng của lão.

Thời Lưu bật khóc, nàng run rẩy chạm vào chiếc chày đá nhọn hoắc giấu ở thắt lưng, rút nó ra, đối diện với ánh mắt dữ tợn như ma quỷ của Diêu Nghĩa, nàng dùng hết sức lực, đâm mạnh vào cổ họng của y.

Phốc — —

Máu đỏ tươi, nóng hổi, khiến người ta buồn nôn.

Máu bắn ra, thấm ướt người nàng.

Thời Lưu khóc lóc hoảng sợ, nước mắt giàn giụa, nàng rút ra, rồi lại đâm xuống!

Diêu Nghĩa bị cắt đứt yết hầu, mắt đỏ ngầu như nhuộm máu, giống như lệ quỷ nhìn chằm chằm vào Thời Lưu.

Không biết qua bao lâu.

Không biết đã đâm bao nhiêu nhát.

Không biết máu tươi nóng hổi nhiều đến mức nào.

Cho đến khi hơi thở cuối cùng hoàn toàn tiêu tán, ba người gần như xếp chồng lên nhau mới từ trên bàn rơi xuống, ngã xuống mặt đất đầy bụi bẩn.

Toàn thân Thời Lưu đều đau đớn, khắp người toàn là máu, trong cổ họng cũng thế.

Vẻ mặt của nàng vô hồn, ánh mắt mờ mịt chậm rãi đứng dậy, đẩy cỗ thi thể đang đè lên người của lão quản ngục ra, ngón tay của nàng run rẩy đỡ lấy cánh tay của lão.

Không đỡ lão ngồi dậy được.

Máu của lão sắp chảy đến mức khô cạn rồi.

Bàn tay nhuốm đầy máu của lão run lẩy bẩy, lão lấy một chiếc chìa khóa từ ngực áo: “Chạy như thế, chạy nhanh, nhanh một chút… Chạy xa một chút… Đừng đi chuyển gạch vô ích…”

“Được, được.”

Thời Lưu đã khóc hết nước mắt, trái tim chết lặng vì đau đớn.

Trước mắt tối sầm lại, nàng nuốt ngụm máu đang dâng trào trong cổ họng xuống, khó nhọc dùng chìa khóa mở xiềng xích dưới chân của mình.

Lão quản ngục nhắm mắt lại, nở một nụ cười, máu trào ra từ miệng lão, nhuộm đỏ hàm răng của lão, giọng nói của lão cũng dần trở nên mơ hồ: “Niếp Niếp… ông nội xin lỗi con, ông nội đến tìm con đây…”

Bàn tay tiều tụy của lão rủ xuống.

Hơi thở đoạn tuyệt.

Ngay cả khi đã chết, đôi mắt của lão cũng không nhắm lại, chẳng qua lão không thể nhìn thấy gì được nữa.

Thời Lưu run rẩy, nàng giúp lão khép mắt lại, chỉnh sửa lại quần áo và máu tóc hoa râm rối tung. Khi sợi tóc bạc cuối cùng được vén ra sau, tay của Thời Lưu đã run đến mức không kiểm soát được.

Không phải vì sợ, mà là đau.

Nàng nói dối.

Nàng không chạy được nữa, bởi vì nàng cũng sắp chết rồi.

Nàng không nói cho lão quản ngục đã khuất biết, rằng một đòn trước khi chết của Diêu Nghĩa đã đánh nát kinh mạch của nàng, mỗi tấc đều như tro tàn.

Dẫu cho Đại La thần tiên đến cũng không cứu được nàng.

Cuối cùng nàng cũng có thể yên tĩnh chờ đợi cái chết đến đón nàng.

Như thế cũng tốt.

Cũng tốt.

Nếu thế giới bên kia có thật, nơi đó có những người đã chết vì nàng, nàng muốn gặp lại họ.

Nếu như không có.

Vậy thì thôi vậy, cứ xem như đây là một giấc ngủ dài không lời từ biệt.

Thời Lưu chậm rãi buông tay ra, chiếc chìa khóa tuột khỏi tay rơi xuống vũng máu dưới người của nàng.

Thiếu nữ không thể chống đỡ nổi cơ thể tàn tạ, nàng ngã xuống đất.

Trước khi giấc ngủ nghìn thu kéo đến, nàng nhìn về nơi mà nàng mong ngóng rất nhiều ngày đêm — Thế giới bên ngoài Quỷ Ngục.



Chỉ còn lại một tia sáng trên bầu trời.

Tựa như một ngọn nến, chập chờn bất định.

Trước khi hoàn toàn chìm vào đêm tối u tịch, một bóng dáng mảnh khảnh trong bộ y phục trắng muốt xuất hiện trong tầm mắt của nàng.

— — —

【Quyển 1 • Vĩ ký】

Quỷ Vực không nằm trong ngục.

Mà ở tại lòng người.

《Quyển 1: Phong Châu Quỷ Vực》, kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK